Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 81



"Nàng không được phép rời khỏi Thượng kinh."

Tấm màn mỏng như mây chạm khắc bồng bềnh trong gió đêm, mơ hồ phác họa đường nét khuôn mặt điềm tĩnh, đôi mắt hoa đào trong trẻo trên tấm mạng che mặt.

Khiến người ta hoài nghi những lời này không hề đi vào tâm trí nàng.

Đôi chân dài của Cố Tu lại bước về phía trước, áp sát nàng. Hắn cao hơn nàng đến một cái đầu, bóng dáng cao lớn đột nhiên vây quanh người, đầu cúi xuống, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng.

Trên đỉnh đầu là ánh mắt sắc bén chết người, chóp mũi chạm vào quai hàm thẳng tắp của hắn, hơi thở băng lạnh xông thẳng vào mũi, Thẩm Tinh Ngữ theo bản năng lui lại phía sau, lắp bắp: "Ngươi làm cái gì?”

Nàng lui về sau, hắn lại bước lên thêm một bước, trực tiếp ép nàng vào tường, không thể lui được nữa, bàn tay hắn siết chặt một miếng ngọc bội, ngón tay xương xẩu chạm vào đường viền của miếng ngọc, khoé miệng nhếch lên giễu cợt: “Nàng cảm thấy ta muốn làm cái gì?”

Lưng Thẩm Tinh Ngữ chạm vào tường, hốt hoảng nói: “Đại nhân xin tự trọng”

Cố Tu: “Nếu bổn quan không tự trọng, nàng đã không còn đứng ở đây”

Dưới tấm mạng, Thẩm Tinh Ngữ cắn môi, không biết nói thế nào thì nghe Cố Tu nói: “Đây là mệnh lệnh của bổn quan.

“Nếu nàng dám cãi lại, hãy nhớ tới các hảo bằng hữu của nàng, Đại Lý tự có giết thêm mấy mạng thảo gian cũng không ngại."

Vẫn là giọng cường thế ra lệnh như trước, Thẩm Tinh Ngữ mất một lúc mới hiểu được, hắn đang nói về chuyện không cho phép nàng rời khỏi Thượng kinh.

“Người này không còn nói đến đạo lý gì nữa à, ta là lương dân, ta đi đâu là quyền của ta”

Ngón cái của hắn dùng sức xoa lên miếng ngọc, nổi cả gân xanh, như thể hắn không phải là xoa miếng ngọc mà là con người:

“Nàng đang nói phải trái với ta?”

“Ừ”

“À”, khoé miệng hắn nhếch lên nụ cười: “Nàng nhìn ta có giống người sẽ nói chuyện phải trái không?”

Theo ánh sáng u ám của ngọn đèn, đôi mắt nàng hiện lên sự tức giận không che giấu.

Cảm xúc này đã làm đứt đoạn lý trí cuối cùng của hắn, trong mắt Cố Tu dâng lên một tầng băng lạnh, nghiến chặt răng: “Nàng nghĩ rằng ta giữ nàng lại là vì muốn nối lại tiền duyên à?

“Chẳng qua ta chuẩn bị tái giá lấy thê thất, nạp thêm vài mỹ thiếp, tới lúc đó mời nàng tới uống rượu mừng”

Thẩm Tinh Ngữ: “Dân nữ cung chúc đại nhân có được mỹ nhân trước”

Cố Tu: “Chủ vườn Bạch giá trị không nhỏ, nhớ chuẩn bị lễ nặng một chút!”

Giọng nàng mềm nhũn: “Ta sẽ”

Cố Tu nghiến răng nghiến lợi: "Chủ vườn Bạch thật rộng lượng!"

Thẩm Tinh Ngữ cụp mi xuống, ôn nhu nói: “Đại nhân, ngài có thể tránh ra một bên được không?”

Cả người Cố Tu toả ra hàn khí, đột nhiên hắn nhận ra, hắn tức giận là lộ vẻ thua, vì thế hắn thay thành bộ dạng không để ý, mỉm cười lùi lại một bước, quay người đi ra ngoài.

Thẩm Tinh Ngữ theo hắn ra khỏi con hẻm, cả đoạn đường đều yên lặng, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió thổi trên lá cây.

Ra khỏi hẻm, xe ngựa của phủ Trấn Quốc công đã chờ sẵn trên đường.

Cố Tu đứng bên cạnh xe, hất hàm, đưa tay ra: “Bổn quan thương hại nàng phải đi một mình trong đêm, miễn cưỡng cho nàng mượn xe ngựa một lần, trả tiền theo giá thị trường đi”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Nàng cúi đầu, lấy từ hà bao bên hông ra một ít bạc lẻ, cầm trên đầu ngón tay đưa tới.

Ngón tay ngọc thon dài nhận lấy, Cố Tu nhìn đồng bạc dò xét: “Nàng đây là thưởng cho bổn quan à?”

Cười lạnh một tiếng: “Chủ vườn Bạch quả rộng lượng!”

“Không phải”, Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu: “Tiền đồng quá nặng, đây là số bạc nhỏ nhất trên người ta”

Cố Tu: “Bổn quan không phải cho mướn xe kiếm tiền, ngày mai tới phủ, ta kêu quản gia đưa tiền lẻ cho nàng”

Thẩm Tinh Ngữ chợt nghĩ ra biện pháp tốt hơn: “Không bằng như vậy, ngài đưa bạc cho ta, lát nữa ta đưa tiền cho phu xe rồi chuyển cho ngài”

“Cũng được”

Cố Tu như cười như không, ném trả lại đồng bạc, đi về phía phủ Trấn Quốc công.

Thẩm Tinh Ngữ cũng lên xe ngựa, đi về sân viện của mình.

Thấy Thẩm Tinh Ngữ xuất hiện trong sân, Thư Nhàn ngơ ngác hồi lâu: “Ngươi còn trở lại à?”

Thẩm Tinh Ngữ liếc nàng một cái: “Ngươi nghĩ ta không quay về à?”

“Không phải, đương nhiên ta vẫn hy vọng ngươi quay về”, Thư Nhàn vuốt cằm nói: “Cũng không phải, nói thế nào nhỉ, trong lòng ta cảm thấy loại nam nhân này cũng là hiếm thấy, còn quyền cao chức trọng, ngươi quay lại cũng không tệ”

“Ta sẽ không quay lại”, Thẩm Tinh Ngữ xách váy lên lầu: “Đời này ta chỉ ở đây trồng hoa, làm ruộng”

Thư Nhàn đuổi theo, khoác vai nàng, mặt mày hớn hở: “Ta theo ngươi cả đời”

- --

Trên tường thành, Nhập Nhất Nhập Nhị quỳ xuống nhận tội: “Thái tử phi tha tội, Thẩm Tinh Ngữ có cao thủ đi theo bảo vệ, bọn thuộc hạ không dám tự tiện chống lại, sợ bại lộ thân phận”

Thịnh Như Nguyệt nheo mắt nhìn ra xa, phủ Trấn Quốc công chìm trong ánh đèn mờ ảo tĩnh lặng.

“Các ngươi không để lộ là đúng”

Biểu ca của nàng á, đời này là chết trong tay Thẩm Tinh Ngữ rồi.

Trước kia biểu ca luôn được người ta hoài niệm.

Nàng thích cái kiểu mắt cao hơn đầu, ai cũng không lọt vào mắt của Cố Tu.

Bị một nữ nhân gây khó dễ, chuyện này thực sự không nên xảy ra với hắn.

- --

Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy Cố Tu tái giá cũng là chuyện tốt, Thịnh Như Nguyệt cũng không cần phải giết nàng diệt khẩu.

Nàng ta sẽ kiêng kỵ thế tử phi của phủ Trấn Quốc công, chứ một thương nhân Bạch Trân Châu thì không cần thiết.

Bây giờ thân phận của bọn họ đã khác nhau một trời một vực, lời nói của dân thường đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến Thái tử phi cao cao tại thượng, quốc mẫu tương lai được.

Tảng đá trong lòng được buông xuống, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy thoải mái hơn, tắm rửa qua rồi lên giường ngủ.

Nàng thì ngủ say nhưng ở bên kia là cuồng phong bão tố.

Nụ cười vẫn cong lên ở khoé miệng Cố đại nhân đã biến mất khi bước vào phủ Trấn Quốc công, thay vào đó là lệ khí điên cuồng.

Ly trà bình hoa gối sứ, nhìn cái gì cũng không vừa mắt, đập nát hết.

Mảnh vỡ chất thành đống, khi phu xe đưa Thẩm Tinh Ngữ về xong trình đồng tiền lên, mặt Cố Tu càng đen hơn!

Ngón tay cái mân mê đồng xu, hắn lạnh giọng phân phó Song Thuỵ: “Tung tin cho ta, ta muốn tái giá tục huyền, để tất cả mọi người đều biết ta muốn tái giá tục huyền!”

Song Thuỵ trợn tròn mắt, tưởng mình nghe nhầm, đại nhân nhà hắn rốt cuộc cũng buông tay, muốn buông bỏ quá khứ, tìm một lương phối thật tốt để sống qua ngày à?

Đây thật là chuyện tốt!

“Gia, ngài nghĩ thông suốt là tốt rồi, chỉ cần ngài chịu, dạng mỹ nhân nào trên thế gian này mà ngài không cưới được?

“Nô nhất định sẽ làm xong chuyện này”

Hôm sau, tin tức nhất đẳng Lộc đỉnh công Cố Tu định tái giá lan truyền nhanh chóng. Cố Tu vốn có vóc dáng tốt, quyền cao chức trọng không nói, còn trọng tình cảm, nhìn hắn ta che chở, lưu luyến thê tử trước đây bao nhiêu là có thể nhìn ra.

Tin tức lan ra, rất nhiều khuê nữ thế gia động tâm tư, tuy là tục huyền, nhưng vị đầu tiên kia con cái không có, quan hệ mẫu tử cũng không tốt, thân sinh mẫu thân còn đang ở tại Đông cung, ở chung với biểu cô nương đã xuất giá, không phải chịu quan hệ mẹ chồng con dâu, không có con trai con gái riêng, ngay cả một thông phòng cũng không có, điều kiện ưu việt như vậy, so với cưới lần đầu còn tốt hơn!

Vì vậy không ít người âm thầm lộ thông tin muốn kết thân với Cố Tu, cửa nhà Tào thị muốn bị đạp đổ luôn rồi.

Mà Tào thị chờ được mây tan trăng sáng thì quá vui vẻ, nhi tử rốt cuộc cũng đã buông bỏ được Thẩm Tinh Ngữ, bắt đầu lại từ đầu!

Bà bắt đầu tích cực tham gia các loại cung yến thưởng hoa, cùng phu nhân các phủ nói chuyện, thề lần này sẽ tìm được cho Cố Tu một thê tử hiền huệ nhu thuận.

Thịnh Như Nguyệt cong môi, không quan tâm đến chuyện này.

Tìm kiếm suốt 3 năm không nói đến tục huyền, hôm nay tìm được người rồi mà còn cưới được người khác sao?

- --

Tại ty hoa cỏ của phủ Nội vụ, trung thừa lệnh phụ trách việc kiểm tra cống phẩm đang kiểm kê lại số cây hoa, đang định ký vào giấy tờ thì nghe thấy tiếng thỉnh an, lập tức đặt bút, quỳ xuống thỉnh an theo.

Sao tượng phật lớn như Lộc đỉnh công lại đến ty hoa cỏ bé tí của bọn họ?

Cố Tu chắp tay sau lưng, chậm chạp đi tới án kỷ của trung thừa lệnh, thuận tay cầm tờ giấy lên liếc nhìn, đi tới trước mặt một người mặc bạch y: “Ngươi là ở vườn hoa nào?”

“Thảo dân đến từ vườn hoa Nguyên Trân”

Cố Tu cầm một chậu lục ma chín cánh lên, cẩn thận quan sát cánh hoa, đi tới trước mặt trung thừa lệnh: "Ngươi không muốn chức quan này nữa sao?

“Cống phẩm hoàng thất bây giờ cũng qua loa lấy lệ vậy à, loại phẩm chất này mà cũng qua được”

Trung thừa lệnh: “Đại nhân cảm thấy hoa này có chỗ nào không tốt, không đủ tư cách cống phẩm?”

Cố Tu: “Ngươi đang chất vấn bổn quan?”

Trung thừa lệnh toát mồ hôi: “Hạ quan không dám”

Quản sự phụ trách vận chuyển hoa và cây cối đang thấp thỏm bất an bên cạnh, nghe thấy Lộc đỉnh công đại nhân tôn quý nói: “Kể từ hôm nay, bổn quan quản ty hoa cỏ.

“Đi, kêu chủ vườn của ngươi tới đây, giải thích về hoa này.

“Tới ngay lập tức!”

Quản sự đương nhiên phải phục mệnh, chạy ra khỏi ty hoa cỏ đến vườn hoa.

Thẩm Tinh Ngữ nghe hắn thuật lại, đặt bình tưới cây xuống, chân mày không kìm được nhíu lại, Cố Tu lại định làm cái trò quỷ quái gì?

Thư Nhàn đang nằm trên ghế xích đu, phe phẩy chiếc quạt trên tay, những cánh hoa diên vĩ màu xanh nhạt rơi quanh người nàng.

Nàng cầm cái quạt vỗ vỗ vào mông Thẩm Tinh Ngữ: “Bảo bối, còn phải suy nghĩ gì sao?

“Mỹ nhân như ngươi là dạng hiếm thấy, hắn không thể quên được, muốn cùng ngươi nối lại tiền duyên, thế nhưng ngươi lại bướng bỉnh như một con lừa, hắn bị mất mặt đi”

Thẩm Tinh Ngữ nghĩ đến phải trả phí xe ngựa hôm đó: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

“Hắn là người cao ngạo như vậy, bị cự tuyệt là sẽ không quay đầu lại đâu”

Nghĩ đến khẩu khí ác độc của hắn thì cũng không sai biệt mấy.

Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên không muốn đi, nhưng người ta quyền cao chức trọng, phải nhịn một chút, bèn thay y phục, ngồi xe ngựa đi phủ Nội vụ. Cố đại nhân ngồi ở ty hoa cỏ, vùi đầu xem một bức hoạ, trên án thư còn chất một đống, hắn vừa xem vừa thờ ơ bẻ ngón tay, nhìn tâm tình cũng không tệ.

“Đại nhân”, Thẩm Tinh Ngữ hành lễ.

Cố Tu không cả ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẫn cắm mặt vào bức hoạ, giọng nhàn nhạt: “Miễn lễ”

Thẩm Tinh Ngữ đứng thẳng người hỏi: “Không biết vườn hoa của dân nữ có vấn đề gì?”

Cố Tu: “Không có vấn đề gì”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

Cố Tu ngước mắt, hất cằm một cái: “Tới đây”

Thẩm Tinh Ngữ mím môi, do dự chớp mắt nhưng vẫn đi tới trước án thư, Cố Tu cạch một tiếng, chuyển bức hoạ qua phía nàng.

Đập vào mắt là một bức hoạ mỹ nhân, mặt mày như hoạ, tướng mạo mềm mại, nhìn đúng là nữ tử khuê các quy củ.

Cố Tu hai tay kéo cuộn giấy, hất một cái, hai bức khác mở ra, vẫn là mỹ nhân đồ, hắn liên tục hất các cuộn giấy, một chồng bức hoạ các thiếu nữ xếp như núi trước mặt Thẩm Tinh Ngữ, Cố Tu nói: “Đây đều là do người làm mai đưa tới để ta chọn tục huyền.

“Nàng nhìn giúp ta xem ai thích hợp”

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

“Ta chọn liệu có thích hợp không?” có phải là ta tục huyền đâu!

Cố Tu nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không bỏ qua bất kỳ một dấu vết nào, cố chấp muốn bắt bằng được dấu vết nàng ghen tuông hoặc mất hứng, chỉ cần một chút thôi, lòng sẽ bớt đau đớn.

“Nàng chọn thích hợp nhất.

“Từng chung chăn chung gối, nàng hiểu ta nhất.

“Nàng vừa ý người nào, ta cưới người đó”

Thẩm Tinh Ngữ: “!”