Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 83



Viên thuốc được nghiền nát trong răng, vị thuốc đắng chát lập tức tràn ngập trong miệng, Cố Tu dường như không cảm thấy, gò má căng ra, cắn nát viên thuốc.

Trong lúc hắn đang nhắm mắt dưỡng thần, một tiểu thái giám đi xuyên qua những cánh cửa rộng trong cung, chạy vào:

“Đại nhân, Bạch nương tử đã đi Đông cung”

Nghe bẩm báo, Cố Tu nhướng mi, con ngươi đen nhánh lóe lên, môi mỏng nhẹ nhàng nói: "Vất vả rồi,

"Đi lãnh thưởng đi."

- --

Đi qua hành lang dài uốn cong duyên dáng bằng gỗ, cỏ tiên thảo mềm mại đung đưa, trong phòng, mùi hoa tràn ngập bay qua chấn song cửa sổ, hạ nhân đều lùi ra lớp cửa thứ hai, chỉ còn Kỳ Vận đứng cúi đầu, cung thỉnh Thịnh Như Nguyệt bước vào phòng, còn mình đứng gác bên ngoài.

Chợt Kỳ Vận nhìn thấy tiểu Phúc tử thường vẩy nước quét nhà đang dọn hoa trước cửa, nàng xoay người nhìn về phía cửa một cái rồi bước đến la rầy: “Chủ tử ở bên trong có chuyện, không phải ta đã phân phối qua, nơi này tạm thời không cần hoa, ngươi lui xuống trước đi”

“Nô tuân lệnh”

Tiểu thái giám ngoan ngoãn đáp ứng, Kỳ Vận xoay người định trở lại hành lang, một bóng bạch y sát tường đập vào mắt, con ngươi nàng co rút một cái, há miệng định kêu thì sau gáy thấy nhói đau, người mềm nhũn ngã xuống. Trước khi nàng ta mất đi ý thức, trước mặt đột nhiên hiện lên người mà nàng ta sợ nhất.

Tại sao hắn lại ở đây?

Đáng tiếc nàng ta đã ngất xỉu, cũng không còn cách nào để tìm hiểu thêm nữa.

Phía sau, tiểu thái giám đưa tay ra, Kỳ Vận rơi vào ngực hắn, tất cả mọi chuyện này đều diễn ra âm thầm không một tiếng động. Nam nhân bạch y đi tới, vạt áo bay chéo lộ ra cành trúc xanh được thêu tỉ mỉ, mái tóc đen được buộc gọn gàng trên đỉnh đầu bằng một cây trâm ngọc, lòng bàn tay siết chặt miếng ngọc bội, ngón cái mân mê theo đường nét miếng ngọc, đôi mắt sâu thẳm lãnh đạm nhìn Kỳ Vận bị đánh choáng ngất.

Tiểu thái giám ôm Kỳ Vận gật đầu lui xuống, nam nhân quay người, sải từng bước dài nhưng không hề gây ra tiếng động, chỉ vài bước đã tới bên ngoài hoa phòng.

Một bên lỗ tai hắn giật giật, qua tiếng nói chuyện để xác định vị trí người trong hoa phòng, tìm một chỗ an toàn, ngón tay đâm thủng một lỗ trên cửa sổ, nhìn qua lỗ thủng đó thấy toàn bộ hoa phòng.

Bên trong hoa phòng:

Thời gian quả thật thần kỳ, có thể biến đổi một thiếu nữ khuê các thành ung dung hoa quý, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy khí phách cao cao tại thượng.

Là một Thịnh Như Nguyệt hoàn toàn xa lạ.

Hoặc là, nàng ta trước giờ đều là dáng vẻ như vậy, chẳng qua trước kia phải phụ thuộc vào phủ Trấn Quốc công, buộc phải thu mình cho nhỏ lại, quản gia phủ Trấn Quốc công là quyền thế lớn nhất nàng ta được tiếp xúc khi đó.

Cảm giác của ba năm đập vào mặt.

Người cũ mà Thẩm Tinh Ngữ gặp đầu tiên là Cố Tu, cảm giác cũng không quá lớn, hôm nay thấy Thịnh Như Nguyệt, nàng cảm giác rõ rệt thời gian này đã trôi qua như thế nào.

“Đã lâu không gặp”, nàng đáp.

Tay Thịnh Như Nguyệt phe phẩy chiếc quạt bằng gỗ đàn hương, hương thơm tinh tế của đàn hương trị giá ngàn vàng lan tỏa trong không khí, nàng nhìn kỹ Thẩm Tinh Ngữ từ trên xuống dưới, áo thêu hoa sương, thắt lưng buộc cao trên eo, phác hoạ dáng người mảnh mai duyên dáng. Dù chiếc mạng trắng như tuyết che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt nhưng vẫn không thể che được vẻ đẹp lộng lẫy của nàng.

Đôi mắt hoa đào trong vắt, tròng mắt sạch sẽ thuần khiết như bông tường vi trên cành, cuốn lấy trái tim người ta, làm cho tò mò về khuôn mặt dưới đôi mắt này.

Đã hơn ba năm trôi qua, Thịnh Như Nguyệt phải thừa nhận, trên đời tuy có vô số mỹ nhân nhưng Thẩm Tinh Ngữ mới là người quyến rũ nhất nàng từng thấy.

Toàn thân nàng sạch sẽ tinh khiết, xứng với mỹ hiệu hồng nhan thoát tục.

Đôi giày thêu nhẹ nhàng đi vòng quanh Thẩm Tinh Ngữ, chiếc váy dài cũng di chuyển theo, châu báu gắn trên váy đâm loá mắt người khác.

“Ba năm không gặp, tẩu tử vẫn mỹ lệ động lòng người như vậy, khó trách biểu ca bị câu mất hồn”

Thẩm Tinh Ngữ lại quay về chậu hoa, chuyên chú dùng xẻng nhỏ xúc đất, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Bây giờ ta là Bạch Trân Châu, chỉ là một người trồng hoa, không có quan hệ gì với phủ Trấn Quốc công”

Thịnh Như Nguyệt hừ một tiếng: “Biểu ca coi trọng ngươi hơn tất cả mọi thứ, biểu ca đợi ngươi lâu như vậy, ngươi nhẫn tâm với hắn vậy sao?”

Thẩm Tinh Ngữ giận đến bật cười, liếc mắt sang: “Ngươi bất bình thay hắn?”

Mỗi ngón tay Thịnh Như Nguyệt đều đeo một bộ hộ giáp bằng bạc chạm hoa, dài và nhọn, cầm cán quạt đập vào một cái giá: “Vị trí Thái tử phi hôm nay là biểu ca và di mẫu ban tặng, ta đương nhiên hy vọng biểu ca sẽ tốt đẹp”

Thẩm Tinh Ngữ: “Thái tử phi nương nương tôn quý, ngài rốt cuộc muốn nói cái gì?

“Không đến mức tới khuyên ta tái hợp với hắn đấy chứ?”

Thịnh Như Nguyệt nheo mắt: “Tại sao ta lại không thể tới hoà giải?

“Biểu ca hôm nay đã là nhất đẳng Lộc đỉnh công, địa vị cực cao, điện hạ cũng gần gũi thân thiết với hắn, làm phu nhân của hắn là nhất phẩm cáo mệnh, vinh hoa hơn người, hắn đối với ngươi cũng không hai lòng, so thế nào với việc làm thương nhân trồng hoa xuất đầu lộ diện với bên ngoài?

“Sao ngươi cứ muốn tự chuốc lấy cực khổ?”

Thẩm Tinh Ngữ biết, địa vị của Thịnh Như Nguyệt bây giờ không chỉ cao hơn nửa điểm một điểm.

Nàng ta không hề đề cập đến những gì đã làm với mình, thậm chí ngay cả đánh người cũng không hề thốt ra một lời nói xấu, nàng ta giống như phật Quan âm trong chùa, phủ bên ngoài là một tầng kim y cao cao tại thượng, luôn mỉm cười nhìn thế gian.

Nhìn xem, trên danh nghĩa nàng ta tới hoà giải, thực tế là khuyên nàng thối lui, còn gán cho nàng cái tội danh không biết điều.

Thẩm Tinh Ngữ: “Thái tử phi thật đúng là lòng dạ Bồ tát báo đáp tri ân, ta còn tưởng ngươi sẽ hết sức chán ghét ta, mong ta chết thật đi”

“Tẩu tử sao lại nói như vậy”, Thịnh Như Nguyệt nói: “Ta thích tẩu tử còn chưa kịp”

Thẩm Tinh Ngữ nghe những lời này muốn ói, không muốn vòng vo nữa: “Không bằng chúng ta làm cái hẹn…”

“Ngươi đang làm cái gì?”

Giọng một nam nhân cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người trong phòng, Thịnh Như Nguyệt cùng Thẩm Tinh Ngữ đồng thời nhìn ra cửa.

Cố Tu quay đầu lại, Cửu hoàng tử mặc thường phục đang đứng ngoài cửa viện, từ xa đã nhìn thấy hắn, mỉm cười bước nhanh tới.

Bên trong nhà đã dừng nói chuyện, Thịnh Như Nguyệt cũng đi về phía cửa.

“Cô nghe nói ngươi đã tìm được thế tử phi”, Cửu hoàng tử đi tới, trên mặt vui mừng: “Chuyện này là thật hay giả?”

“Điện hạ”

Thịnh Như Nguyệt cũng đi tới, không tiếng động liếc qua Cố Tu một cái, hướng Cửu hoàng tử hành lễ, hất cằm chỉ vào Thẩm Tinh Ngữ đang ở trong hoa phòng: “Ngài nhìn đây là ai?”

Cửu hoàng tử nhìn theo hướng Thịnh Như Nguyệt, một luồng sáng tình cờ xuyên qua song cửa sổ, nữ nhân đứng giữa luồng sáng đó, cả người bao trùm trong tầng bạch quang hư ảo, rõ ràng là di chuyển nhẹ nhàng nhưng lại thướt tha như thuỷ tiên.

Đôi mắt hoa đào kia vẫn sáng ngời như sao.

Thượng kinh còn ai có thể có được dung mạo như vậy, ngoại trừ tiền thế tử phi phủ Trấn Quốc công.

Cửu hoàng tử líu lưỡi, người này thật sự còn sống!

Hơn nữa còn có thể tránh được truy tìm của Cố Tu, nàng đã làm thế nào?

“Dân nữ Bạch Trân Châu tham kiến điện hạ”

Thẩm Tinh Ngữ thấy không tránh được, bước nhanh ra ngoài hành lễ, ngay cả tên họ cũng đổi, Cửu hoàng tử kinh ngạc miệng hơi há ra, theo bản năng nhìn về phía Cố Tu. Khuôn mặt hắn căng cứng, môi mím thành một đường thẳng, toàn thân như có hàn khí.

Cửu hoàng tử: "!"

Nhìn hai người yên lặng trong không khí quỷ dị, Cửu hoàng tử nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Thịnh Như Nguyệt vốn lanh lợi, phản ứng trước, nháy mắt với Cửu hoàng tử: “Điện hạ, tẩu tử này của ta tính cương trực, để ta với tẩu tử nói chuyện trước, ngài với biểu ca đi uống chút trà đi”

Cửu hoàng tử chắp tay sau lưng nói: “Cũng được.

“Ngươi phân phó người chuẩn bị gia yến, buổi tối dùng bữa cùng nhau”

Ánh mắt hắn lướt qua, thể hiện uy nghiêm của thái tử một nước, đây là mệnh lệnh, không cho phép Thẩm Tinh Ngữ cự tuyệt, rồi cùng Cố Tu đi thư phòng.

Cố Tu không nói chuyện, nặng nề uống trà, chân mày cau lại.

Cửu hoàng tử muốn mắng Thẩm Tinh Ngữ mấy câu, nhưng sau khi chứng kiến Cố Tu điên cuồng mấy năm nay, chắc chắn hắn không muốn nghe người khác nói xấu nàng.

Hắn độc thân suốt ba năm, với quyền thế của mình, nếu muốn, căn bản không tới phiên Thẩm Tinh Ngữ nói một tiếng “không”

Loại khắc chế này, phải thật sự yêu người ta đến xương tuỷ mới làm được.

Phải, đời này hắn chết trong tay nữ nhân Thẩm Tinh Ngữ kia rồi!

Cửu hoàng tử cảm khái than một tiếng: “Ngươi yêu người ta như vậy… aiz!”

Hắn không đánh giá, chỉ nói: “Chẳng trách đạo nói phải cưới thê hiền. May mắn Như Nguyệt tri thư đạt lý, đối với cô một lòng một dạ, đối với thiếp thất vừa có phong độ vừa có thủ đoạn, vì thế hậu viện của cô rất yên ả, không có tranh giành cũng không có thủ đoạn bẩn thỉu.

“Quả nhiên là từ nhỏ theo ngươi lớn lên, lề lối rất tốt”

Cố Tu vừa lúc uống hết ly trà, đặt ly xuống bàn: “Điện hạ, còn nhớ lúc thần nói với ngài về cuộc hôn nhân này, muốn ngài đảm bảo không?”

Cửu hoàng tử đương nhiên nhớ, vài năm trước, lúc hắn và Cố Tu bắt đầu kết minh, hắn nảy sinh ý định cưới thân muội muội của Cố Tu, biểu hiện quyết tâm cùng chung quyền thế.

Thế gia vốn chuộng nhất kết minh bằng quan hệ thông gia, Cố Tu lại hết sức coi thường, ngược lại, hắn cho là vị trí hoàng hậu bằng kết minh thông gia này dễ dẫn đến mối hoạ cho gia tộc.

Hắn nâng đỡ Cửu hoàng tử lên vị trí Thái tử, cũng nguyện ý cho hắn tự do tự tại, chỉ có một yêu cầu là phải trở thành minh quân.

Cho đến khi hắn cùng Thịnh Như Nguyệt lưỡng tình lương duyệt, Cố Tu nói: “Điện hạ, thần vẫn là câu nói kia, tương lai ngài là người đứng đầu thiên hạ, quan hệ đến sinh tử của vô số lê dân bách tính, ngài có thể có tình yêu, nhưng không thể đem tình yêu vượt qua chúng sinh.

“Phủ Trấn Quốc công có thể đưa ra một biểu cô nương lên vị trí hoàng hậu tương lai, nhưng nàng cũng chỉ là thê tử của ngài, không được liên hệ với tiền triều.

“Tương lai, bất kể nàng vinh sủng một đời hay cùng ngài trở thành oán ngẫu, ngài đều không thể đổ lên ta hoặc bất kỳ người nào trong phủ Trấn Quốc công, nàng vinh sủng hưng suy, hiền huệ hay sai trái, cũng chỉ liên quan đến một mình nàng”

Cửu hoàng tử trong lòng mang xã tắc, thề một đời làm minh quân.

Thật tốt, luôn có một thần tử tâm phúc hiểu hắn, đi cùng hắn, giây phút nào cũng muốn dạy hắn trở thành minh quân.

“Là cô nhất thời”, Cửu hoàng tử cười nói: “Nhưng ngươi cũng đừng quá khẩn trương, Như Nguyệt hiền huệ khéo léo như vậy, sao có thể làm chuyện sai lầm?

“Coi như nàng làm sai gì đi, cô cũng không có khả năng giận cá chém thớt lên người ngươi”

- --

Thịnh Như Nguyệt rất nhanh đã tìm được Kỳ Vận, đang xoa bóp cái cổ đau nhức của mình. Nàng từ nhỏ đến lớn quá hiểu bản lĩnh của Cố Tu, trong lúc hoảng sợ cũng thấy may mắn, càng ý thức phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.

Lúc này, nàng chọn một lương đình có tầm nhìn rộng khắp ở trong vườn, đứng ở chỗ này, bốn bề trống trải, tuyệt không thể nào có người trốn để nghe các nàng nói chuyện được.

Biểu ca của nàng, từ đầu đến cuối vẫn còn nghi ngờ nàng!

Cố Tu ở trong lòng Cửu hoàng tử có sức nặng quá lớn, vì thế cái miệng của Thẩm Tinh Ngữ này nhất định phải quản cho tốt!

“Tẩu tử vừa rồi định muốn cùng Thái tử phi làm ước định gì?”

Chắc chắn tứ phía không có người, nàng vén váy ngồi xuống ghế, tiện tay móc trong người ra cây trâm ngọc khắc hoa lan, cầm chơi.

Thẩm Tinh Ngữ nhìn một cái là nhận ra, đây là món quà nàng tự tay làm tặng sinh thần của Thư Nhàn, là cây trâm thường ngày Thư Nhàn vẫn dùng.

Xem ra nàng ta đã điều tra mình cặn kẽ.

Đây là uy hiếp trắng trợn.

Dưới tấm mạng, khóe môi Thẩm Tinh Ngữ cong lên: “Thái tử phi, ngài có biết trên đời này người nào là đáng sợ nhất không?”

Cây trâm màu bích lục chuyển tới chuyển lui trên các đầu ngón tay của Thịnh Như Nguyệt, lắc lư muốn rơi, muốn Thẩm Tinh Ngữ phải run sợ vì chỉ cần nàng ta run tay, cây trâm kia sẽ rơi xuống đất vỡ nát.

Nàng ta tự phụ đầy vẻ thanh nhã, yêu kiều nói: “Nói một chút coi”

“Là người liều mạng!”

Thịnh Như Nguyệt nhẹ nhàng cong môi khinh thường: “Phải không?

“Tẩu tử, người thế nào mà còn ngây thơ hơn cả ba năm trước thế?”

Bàn tay nàng ta cầm cây trâm, ống tay áo vân sa rất rộng tuột xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trần, hướng cây trâm về phía nền gạch: “Ta chỉ cần trượt tay một cái, cây trâm này rơi xuống đất, coi như tan xương nát thịt”

Giọng nàng khinh thường, mặt hếch lên, tựa như nói, nhân mạng đang ở trong tay nàng cũng giống như cây trâm này, ném một cái là vỡ nát.

Thẩm Tinh Ngữ cúi người xuống, tấm mạng trắng như tuyết rũ lên vai nàng, đôi môi đỏ mọng xuyên qua tấm mạng, hơi thở như lan: “Như Nguyệt, ngươi đã nghe qua câu nói, phù du cũng có thể làm rung chuyển đại thụ chưa?”

Lời nói thong thả như gió, Thịnh Như Nguyệt lại nghe ra thanh âm lạnh lùng như ma quỷ, cả người ớn lạnh nổi da gà, Thịnh Như Nguyệt theo bản năng lùi người về sau…

Cùng lúc đó, trong mắt Thẩm Tinh Ngữ loé lên một tia dữ tợn, răng nghiến chặt sau tấm mạng, không chút do dự, chiếc dao muỗng trong ống tay áo tuột xuống, hướng thẳng về phía cổ nàng ta.

Vẫn là cái dao muỗng bằng thép, ánh sáng sắc lạnh từ lưỡi dao phản chiếu trong đáy mắt, đầu óc như ngưng trệ, Thịnh Như Nguyệt trống rỗng, chỉ thấy mũi dao sáng loáng thẳng tắp nhắm tới…