Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 24



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạt sen đã ngâm nước cũng vẫn phải thay nước hàng ngày, khoảng nửa tháng mới có thể nảy mầm.

Nhưng trước khi chờ hạt sen nảy mầm thì phải thu hoạch ruộng rau muống, còn cả hai mẫu rau của Việt Bạch nữa.

Vì đã bán một lần nên Hứa Triều Hi đã rất quen thuộc với quy trình này, trước tiên cậu lên trấn trên chào hỏi chủ cửa hàng và thương lượng giá cả, sau đó mới đến đại lý cho thuê xe để thuê một chiếc xe tải nhỏ.

Ban đầu, kế hoạch của Hứa Triều Hi là mua một chiếc xe ba bánh đã qua sử dụng, nhưng chi phí mua cây ăn quả đã vượt quá ngân sách của cậu.

o (╥﹏╥) o

Trước khi thu hoạch cánh đồng rau của Việt Bạch, Hứa Triều Hi đã chụp một bức ảnh và gửi cho cậu ta: [Thu hoạch rau [ảnh]]

Sau đó cậu đặt điện thoại xuống rồi ra ruộng hái rau, thu hoạch xong một mẫu cậu mới bước lên đọc tin nhắn trả lời. Thành thật mà nói, thu hoạch ruộng của Việt Bạch nhanh hơn nhiều so với lần trước thu hoạch ruộng của cậu.

[Việt Hắc:……Sao ruộng rau của tôi càng lúc càng thưa thớt vậy, có phải ba ba cung cấp tình yêu không đủ không ToT]

Hứa Triều Hi: [Chắc hẳn do cậu gieo ít hạt hơn]

[Việt Hắc: Nói bậy, mỗi mẫu đất một bao hạt giống, chúng ta làm giống nhau nhá!]

Hứa Triều Hi: [Vậy cứ thừa nhận là cậu xui xẻo đê ~~]

[Việt Hắc: Không! Tôi thà thừa nhận là do cậu trồng giỏi còn hơn... [bướng bỉnh]]

Hứa Triều Hi: 【Cảm ơn đã khích lệ ~[ tiểu nhân rải hoa ]】

Vì khối lượng công việc giảm đi rất nhiều nên chỉ trong một buổi sáng Hứa Triều Hi đã thu hoạch xong hết ba mẫu đất trồng rau. Cậu để lại một ít rau muống tặng cho bác Hàn, chú Chung và những người hàng xóm khác, phần còn lại gói chung với rau của Việt Bạch và bán cho địa phủ.

Đáng nói hơn là, một mẫu của Hứa Triều Hi đã bán được đến 4000 Minh tệ, trong khi hai mẫu của Việt Bạch mới có 6000.

Việt Hắc: quả nhiên muốn giàu nhờ làm ruộng cũng phải tùy từng quỷ!

Cậu ta không cảm thấy buồn, cho dù có một chút hụt hẫng về mặt tâm lý nhưng vẫn rất hài lòng với số tiền bán được. Sau khi nhận được thông tin chuyển khoản từ Hứa Triều Hi, cậu ta đã gửi liên tiếp tận ba dấu chấm than.

[Việt Hắc:!!! Quả nhiên làm ruộng còn kiếm được nhiều tiền hơn cả tôi đi làm!]

Hứa Triều Hi: [Vậy có muốn tới đây làm ruộng cùng nhau không?]

Sau khi trả lời tin nhắn, cậu chào tạm biệt người bán hàng rồi đi một đoạn ra khỏi cửa hàng hạt giống, sau đó bước vào một siêu thị nhỏ, nhờ người bán hàng trong siêu thị lấy giúp vài cân đường.

[Việt Hắc:…..Thôi, tôi không có khả năng này đâu ]

Hứa Triều Hi không tiếp tục chủ đề này, chỉ hỏi cậu ta: [Lễ Hàn Y sắp tới cậu có đi không? Nếu có, lát nữa tôi sẽ mua vé giùm cậu luôn]

[Việt Hắc: Đương nhiên là đi! Tôi đã chuẩn bị cả tiền bán đồ ăn rồi!]

Sau đó, cậu ta lập tức chuyển tiền mua vé cho Hứa Triều Hi.

Lễ Hàn Y là dịp cuối cùng của một năm để quỷ hồn có thể đến Dương thế, khác với Tết Trung Nguyên Minh giới mở cổng cho quỷ hồn tự do đi lại, tiết Thanh Minh và lễ Hàn Y phải theo chỉ dẫn của Địa phủ.

Nói cách khác, trong tiết Thanh minh và lễ Hàn Y, nếu quỷ hồn muốn đến thăm người thân ở Dương thế hoặc thu Minh tệ hoặc ăn đồ cúng lễ thì trước tiên phải nộp một ít phí quản lý cho Địa phủ.

Phí quản lý còn được gọi là phí du lịch, không đắt, hầu hết các quỷ đều có thể trả.

Lúc Hứa Triều Hi đọc được thông tin này, cậu liền cảm thán Địa phủ quả thật biết cách kiếm tiền.

Lúc này, nhân viên bán hàng đã gọi Hứa Triều Hi ra lấy đường, sau khi trả tiền cậu liền mang về nhà. Nhưng trước khi về nhà, cậu phải tìm một quán ăn nhỏ để giải quyết bữa trưa đã.

Hôm nay về hơi muộn, cậu lười chẳng muốn tự nấu nữa.

Về tới nhà, cậu cất đường trắng vào trong bếp, sau đó đăng nhập website chính thức mua vé. Điểm khởi hành: thôn Tiểu Khê, trấn Phú Quý, thành Vong Xuyên; điểm đến: miếu Thành Hoàng, thành Tô Nam. Đơn hàng sẽ được giao ngay trong ngày, không lo trễ.

Hiện tại miếu Thành Hoàng trên Dương thế đều không có Thành Hoàng ở đó, nhưng vẫn dùng làm trạm trung chuyển giữa Minh giới và Dương thế.

Sau khi mua vé, Hứa Triều Hi ngủ trưa một chút mới chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi đi, cậu thay quần dài chống bụi bẩn, đội mũ rơm, tay xách giỏ, còn cầm thêm một chiếc liềm tự vệ.

Gần đây cam trên núi đã chín hết, lần trước Hứa Triều Hi lên núi hái táo thấy rất nhiều cam chín rụng trên mặt đất, chim chóc ăn không hết, bỏ đó cũng rất phí.

Cậu định hái về để làm mứt, sau đó có thể pha nước uống hoặc nấu ăn đều được.

Núi ở thôn tiểu Khê nhìn thì có vẻ thấp nhưng thực tế cũng không nhỏ, Hứa Triều Hi đã sống ở đây ít nhất một tháng nhưng vẫn chưa đi hết ngọn núi.

Cậu vác theo chiếc liềm đi từ thôn quỷ vào núi.

Đoạn đầu cây cối còn ngắn, nhưng càng đi sâu vào trong rừng, cậu càng phải dùng liềm phát quang cây cối, đồng thời còn xua đuổi rắn rết côn trùng.

Rừng cam cũng không quá xa, sau mười phút sau đi bộ là có thể thấy quả cam màu vàng treo trên cành, đặc biệt dễ thấy trong bóng râm xanh tươi.

Có rải rác tầm tám chín cây, Hứa Triều Hi chỉ chọn những quả chín và lớn nhất hái tầm nửa sọt. Sau đó cậu vui vẻ cõng sọt xuống núi.

Trên đường về nhà tiện đi ngang qua ao nhỏ, Hứa Triều Hi đi đến ao xem xét, trước khi trồng sen không nên để ao có quá nhiều nước, cậu muốn kiểm tra xem mực nước trong ao như nào.

Lần trước cậu và anh yêu đã mượn máy bơm của chú Chung để bơm nước ra ngoài, nhưng đáy ao thì phải tự làm.

Đến ven bờ ao, Hứa Triều Hi nghiên người ngó xuống -----

“Bộp bộp bộp bộp bộp!”

Quả cam!

Cậu quên bẵng mất trên lưng vẫn còn nửa sọt cam, lúc cậu khom lưng, mấy quả cam bên trong lăn ra đập bộp bộp vào gáy cậu.

Hứa Triều Hi: Σ (⊙ ▽ ⊙)

Thật đúng là bị sự ngu ngốc của chính mình làm cho buồn cười chết.

Vì vậy cậu nhanh chóng buông sọt xuống rồi chạy đi nhặt cam. Một số quả rơi xuống đất, một số quả rơi xuống đám bùn dưới ao, và phiền toái nhất là rơi xuống suối.

Đừng nhìn dòng suối nhỏ nước chảy bằng phẳng, nhưng tốc độ chảy một chút cũng không chậm.

Vì vậy dù động tác của Hứa Triều Hi có nhanh đến đâu thì vẫn có vài quả cam theo dòng nước trôi càng lúc càng xa, Hứa Triều Hi nhìn cái sọt, rồi lại nhìn mấy quả cam trôi, cuối cùng vẫn lội xuống đuổi theo.

Đây đều là thành quả lao động của cậu, không thể lãng phí được!

Quả cam trôi theo dòng, còn cậu thì cứ lội bộ dưới suối mà đuổi theo, cam càng trôi càng xa, còn Hứa Triều Hi vẫn cố gắng đuổi sát nút, cho đến khi cam trôi tận ra cửa sông Vong Xuyên -----

Hứa Triều Hi diện vô biểu tình dừng bước, cố gắng tự an ủi chính mình: “Thôi quên đi, hữu duyên vô phận rồi.”

AAAAAAAA Cậu đã lập tức đuổi theo mà vẫn không kịp! Tức chết đi được!

Vừa định quay về, phía dưới quả cam bỗng trồi lên một quỷ nước áo trắng tóc dài phiêu phiêu ~~

Hứa Triều Hi: tại sao quỷ nước các người cứ luôn thích dọa quỷ vậy.

Sau khi tự mình thí nghiệm mức độ tránh nước của bích thủy thảo, Lệ Ôn thả lỏng rồi trồi lên mặt nước: cuối cùng cũng có thể tan làm rồi. Đế Quân lúc nào cũng đuổi hắn ra ngoài làm việc, khụ khụ, lặn xuống Vong Xuyên thử bích thủy thảo cũng coi như làm việc mà?

Hả, cái gì rơi xuống đầu hắn vậy?

Lệ Ôn nghi hoặc nhìn quanh, có vài quả cam vàng óng tròn trịa nổi trên mặt nước, trông còn rất tươi mới.

Trông cũng ngon đếi.

Hắn nhặt một quả lên.

“Xin chào,” Mắt Hứa Triều Hi sáng lên chạy tới, ngón tay chỉ chỉ quả cam, “Thủy quỷ đại ca, có thể giúp tôi nhặt mấy quả cam không?”

Ấy, thủy quỷ đại ca này đẹp thế nhỉ, mỗi tội trên người sao lại….

Thủy quỷ? Ta? Lệ Ôn cười rộ lên, giơ quả cam trong tay lên trước mặt tiểu quỷ: “Đây là của cậu sao?”

Đang nghi ngờ thì bị cắt ngang, Hứa Triều Hi nghiêm trang gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi ra suối rửa mấy quả cam thì bị nước cuốn trôi. ”

Lệ Ôn: “Ầy, thật là bất cẩn quá.” Hắn cầm quả cam đổi từ tay nọ sang tay kia, nhưng vẫn không có động tác gì.

Hứa Triều Hi chần chờ: “Hay là chúng ta trao đổi được không. Tôi cho anh quả cam, anh bắt giúp tôi ít cá nhé?” Vừa lúc mang về làm cơm chiều.

Lệ Ôn lại tự hỏi, hắn sẽ không lấy không mấy quả cam của tiểu quỷ này, nhưng bắt cá ư? Tầm mắt hắn lại nhìn thoáng qua thứ có màu vàng trong tay, nhìn thật sự rất ngon…..

Vài phút sau, Hứa Triều Hi mang theo hai con cá lớn đi về, trước khi rời đi còn chân thành cảm ơn thủy quỷ đại ca: "Kỹ năng bắt cá của anh thật là tốt ~" Còn nhanh hơn nhiều so với em gái nhỏ lần trước!

Em gái nhỏ: Tôi bắt được tôm, là mười mấy con nhé!

Trước tiên đeo giỏ lại trên lưng, sau đó Hứa Triều Hi lưng đeo giỏ, một tay cầm liềm một tay cầm cá lớn đi về nhà.

Về đến nhà, trước tiên cậu để cá vào chậu, định lát nữa cho Việt Bạch một con, rồi gọt cam lấy phần thịt quả ướp với đường.

Sau khi ướp khoảng 1 tiếng liền cho cả cùi vào nồi đun sôi, sau đó cho thêm đường và giấm trắng vào, đun trên lửa lớn cho sôi rồi vặn nhỏ lửa cho đến khi sền sệt lại thì tắt bếp.

Mứt tươi có màu vàng cam lại trong như pha lê, khi mứt nguội, Hứa Triều Hi đổ đầy vào một chiếc lọ miệng rộng sạch sẽ, cậu vừa đặt lọ vào tủ lạnh thì nghe thấy tiếng Bùi Tế đi làm về.

“Anh ơi!” Cậu lập tức đóng cửa tủ lạnh rồi chạy ra ngoài.

Sau khi làm mứt, mùi chua chua ngọt ngọt thấm vào người, Bùi Tế vừa ôm eo nhóc con đang vọt tới trước theo quán tính vừa khịt khịt mũi ngửi: "Em ăn cái gì vậy?"

Hứa Triều Hi: "Anh đoán đi ~"

Nam quỷ liền ngậm lấy bờ môi của cậu mút nhẹ, một lát sau mới buông ra nói: “Là cam.”

"Em đúng là đã ăn cam," Hứa Triều Hi thành thật gật đầu, đỏ mặt, "nhưng không phải vì thế mà có mùi vị này, là do em làm mứt."

Nói đến đây cậu lại nghĩ đến chuyện ngu ngốc của mình, liền vừa đi theo bạn trai vào nhà vừa kể lại, trong đó có cả chuyện lúc sau cậu gặp một nam quỷ xinh đẹp và làm một giao dịch với đối phương.

Hứa Triều Hi: “Em thấy anh ta có vẻ rất không muốn trả cam cho em, như vậy sao được, khuất mắt trông coi thì cũng thôi, nhưng đằng này em vẫn thấy rõ rành rành cam của mình mà! Cho nên em liền bảo anh ta bắt cho em hai con cá ~”

Cậu nói xong còn đắc ý nhếch miệng cười.

Nhưng Bùi Tế lại cảm thấy nam quỷ trong miệng Hứa Triều Hi nghe rất quen: quần áo trắng, tóc dài, khuôn mặt tuấn tú, tham ăn….... Sao hắn lại không nhớ bản thân đã sai Sở Giang Vương đến sông Vong Xuyên làm việc chứ.

Bùi Tế cũng không ngại Hứa Triều Hi cùng các vị Quỷ thần khác lui tới, thậm chí từ phương diện nào đó có thể xem như vui mừng.

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Thấy hắn hồi lâu không lên tiếng, Hứa Triều Hi nắm tay hắn lay lay.

Bùi Tế định thần lại: "Suy nghĩ xem thủy quỷ trong miệng Niên Niên đẹp đến mức nào".

Tiểu quỷ nghe vậy lập tức bẹp miệng: “Anh sao có thể nghĩ xem quỷ khác đẹp hay không đẹp chứ……”

Nhìn em này nhìn em này, lẽ nào bạn trai Niên Niên của anh không đẹp sao?

Nam quỷ dở khóc dở cười, không muốn đội cái nồi này, liền ôn thanh đáp: “Lẽ nào không phải Niên Niên cứ luôn miệng khen hắn đẹp trước sao?”

Hình như đúng vậy nha.

Hứa Triều Hi: "Ừm...ừm...." Cậu ừm đến nửa ngày, cuối cùng ôm lấy nam quỷ hôn lên cổ hắn: “Dù sao cũng không đẹp bằng anh”.

Hai quỷ nhão nhão dính dính trên sofa, chủ yếu là Hứa Triều Hi dính vào Bùi Tế hôn tới hôn lui, còn Bùi Tế vẫn luôn dung túng cậu.

Hình ảnh này đã khiến cho Việt Bạch – quỷ chưa chuẩn bị tinh thần đã bước vào – bị bạo kích đến – 10,000.

Việt Bạch: Hóa ra bạn của người đang trong tình yêu cuồng nhiệt bất cứ lúc nào cũng phải chịu đựng mấy cái vụ này sao.

Bị làm phiền, Hứa Triều Hi im lặng nhìn cậu ta, ánh mắt lên án "Cậu đến thật không đúng lúc".

Việt Bạch tủi thân: “Đây là phòng khách mà……” Đã thế vẫn đang ban ngày ban mặt, ai mà biết chứ…..

Hứa Triều Hi: Nhìn chằm chằm ─━ _ ─━

Việt Bạch: Thực xin lỗi, đều là lỗi của tôi!

“Niên Niên, không được bắt nạt bạn,” Bùi Tế nhẹ giọng nói, lại ôm lấy eo cậu rồi nhìn Việt Bạch dò hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Việt Bạch lấy ra thứ trong tay ra nói: "Chuyển phát nhanh giao vé đến nhà em."

Hứa Triều Hi thậm chí còn không bận tâm đến việc sao "Đồ Đồ Tử" lại có thể giao nhầm địa điểm, cậu ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tấm vé của Việt Bạch: Giấy thông hành!

Cậu lập tức quay đầu lại thúc giục nam quỷ: “Anh ơi anh ơi!”

Bùi Tế buồn cười: “Ừ, ngày mai anh không đi làm.”