Mấy phút sau, Ultraman lệnh khệnh bò lên ban công, từ kẹt cửa mà chui vào trong căn phòng.
Nhạc Kỳ Niên đang nằm ở trên giường, vẫn như mọi ngày cậu đang lướt kiểm tra giá hàng trên điện thoại.
"Mạn San lão sư, về rồi sao?" Cậu lười biếng hỏi.
Ultraman đem một cái thẻ nhớ ném đến bên cạnh cậu, hầm hừ lên tiếng: "Hừ, liền biết sai tôi!"
"Tôi cho ngài cái thân thể miễn phí, ngài trả thù lao bằng việc nhỏ thế này, không phải quá hợp lí ư?" Nhạc Kỳ Niên tiếp nhận thẻ nhớ, sau đó nhìn một hồi
Mấy cái tên paparazzi này thật sự phiền phức. Nếu ở thời Ung Triều, bọn họ đã phạm vào "Khuy cung chi tội", phải ngồI tù. Quả thật người hiện đại thật hiền lành và khoan dung!
Cậu đem thẻ nhớ cắm vào máy tính, muốn xem cái tên đó bám theo mình cả một ngày đã chụp được gì. Ultraman cũng với cùng tò mò, mà lệnh khệnh bước đến nhìn ké.
"Chụp được cũng không ít nha. Cậu đúng là nổi tiếng mà, trong cái giới này người bị paparazzi bám theo sát sao như vậy cũng không nhiều lắm đâu." Ultraman tấm tắc bảo lạ.
Nhìn đến Nhạc Kỳ Niên ngồi chung xe với Diêm Dục, Ultraman không nhịn được phát ra tiếng kêu bất ngờ, "Nè, mấy tấm hình này mà bị truyền ra ngoài, nhất định cậu sẽ bị mấy cô gái OTP đó."
"OTP nghĩa là gì?" Nhạc Kỳ Niên khiêm tốn thỉnh giáo.
"Chính là ghép cậu và Diêm Dục thành một đôi."
Nhạc Kỳ Niên lập tức đem mấy tấm hình mà có cậu và Diêm Dục nhanh chóng xoá đi.
"Cậu làm gì vậy?" Ultraman hỏi.
"Tiêu hủy chứng cứ. Không thể để vợ tôi thấy được."
"Hả? Cậu kết hôn rồi sao? Sao chưa từng nghe nhắc tới vậy!" Ultraman tỏ vẻ tò mò, "Cô ấy ở đâu? Hai người tại sao không ở chung?"
"Đã chết." Nhạc Kỳ Niên nhẹ nhàng bâng quơ.
Ultraman: "......???"
Hình như cô biết cái điều không nên biết thì phải?????
***
Đại học Lục Giang thị.
Hôm nay là thứ sáu, bến xe trước trường rộn ràng nhộn nhịp, sinh viên tốp năm tốp ba kéo thành đoàn cùng nhau quải balo về nhà nghỉ cuối tuần. Một cậu thiếu niên đeo Balo, thân thể nhanh nhẹn lách vào đám người đông đúc, không khác gì con cá nhỏ dưới nước, ở đám đông vậy mà không đụng một người.
Một vài người biết cậu thiếu niên liền lên tiếng chào hỏi: "Quân Tu Ngôn, đến tiệm net với tụi tao không?"
Cậu thiếu niên xua xua tay: "Không, hôm nay tao phải về nhà!"
"Vậy mai đi đá banh không?"
"Để mai xem thế nào đã!" Cậu thiếu niên tên Quân Tu Ngôn quay đầu về phía cậu bạn sau đó lại nói một câu không liên quan: "Hôm nay mày chú ý nước nha!"
Cậu bạn sửng sốt: "Gì?"
"Mà cũng không phải chuyện xấu đâu!" Quân Tu Ngôn cười hì hì chạy ra phía bến xe.
Cậu bạn học vẫn ngơ ngác gãi gãi đầu. Thì cùng lúc này, từ sau lưng có người đụng vào cậu, theo sau đó là ướt ướt nhưng vô cùng nóng. Cậu bạn học theo bản năng 'Ai da ' một tiếng rồi xoay lại.
"Đây là đồ tao mới mua đó!" Cậu bạn học sẵn giọng mà quát lớn.
Vì quá đông, nên đã có người lấy trà sữa nóng hắt lên người cậu. Môi cậu bạn giật giật đang muốn chửi, nhưng khi nhìn lại thấy hung thủ là một bạn nữ bộ dạng nhỏ xinh, mắt to tròn đầy sợ hãi giấu sau cặp kính to đang nhìn mình.
"Thực xin lỗi cậu! Mình không phải cố ý, cái đó hãy để mình đem đi giặt cho cậu!" Cô bạn vừa nói vừa run, bộ dạng như sắp khóc.
Lửa giận của cậu bạn không nước mà nhanh chóng dập tắt. Quả là một bạn nữ đáng yêu mà, bị một người dễ thương như vậy tạt trà sữa nóng thì có là gì, đâu phải ai cũng có cái phúc phần như vậy!
Cậu bạn học không khỏi đỏ mặt, lắp bắp nói: "Không, không có gì đâu! Dù sao cái này cũng rẻ à..."
Cậu bạn học bỗng dưng nhớ lại câu nói khó hiểu khi nãy của Quân Tu Ngôn "Để ý nước, cũng không phải chuyện xấu ". Có lẽ thằng nhóc đó đã thấy trước một màn này? Cậu vẫn nghe người xung quanh nói Quân Tu Ngôn biết xem bói, thì ra là thật!
Quân Tu Ngôn cũng không biết vì một câu của mình, mà được cậu bạn học bộI phục sát đất. Lách ra khỏi đám người, nhanh chóng bước qua đường. Bên đường chính là một chiếc Bentley đen đang đậu sẵn chờ y. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong là một ông lão mặt đầy nếp nhăn đang vẫy tay với y.
Ông cụ đầu tóc hoa râm, nhưng tinh thần lại vô cùng minh mẫn, đôi mắT sáng ngời có thần, quả thật không khác gì với những cậu bé tuổi đôi mươi.
Quân Tu Ngôn mặt mày hớn hở: "Ông nội!"
Nói xong y nhanh chóng mở cửa xe, ngồi vào vị trí bên cạnh ông cụ.
Ông cụ tên là Quân Mậu, chính là ông nội của Quân Tu Ngôn. Nhà Quân Tu Ngôn chính là ở tại đây, ngày thường y ngồi tàu điện ngầm về nhà. Hôm nay, ông nội vậy mà đến đây rước y. Nhất định có điều không ổn, Quân Tu Ngôn liền tự gieo cho bản thân một quẻ, nhưng lại không tính ra gì. Cái này nói lên một là chuyện không quan trọng, hai chính là một chuyện cực kỳ quan trọng, đến nỗi đạo hạnh của y không thể tính ra được.
"Ông nội, sao hôm nay lại rảnh đến đón con vậy?" Quân Tu Ngôn hỏi.
Quân Mậu đang coi gì đó trên điện thoại di động, màn hình đang chiếu cái game show gì đó. Quân Tu Ngôn tò mò mà nghiêng người nhìn vào: "Ông nội, ngài đang xem gì vậy? Ở trên xe đừng xem điện thoại, không tốt cho mắt đâu."
Quân Mậu cười cười, đem màn hình điện thoại đưa qua cháu trai: "Cái này gọi là《 ai là Thông Linh Vương 》 cái show đang nổi tiếng dạo gần đây, con xem chưa?"
Vừa nghe cái tên này, Quân Tu Ngôn liền cảm thấy không vui mà bĩu môi.
Đương nhiên y xem qua rồi. Vì ba thằng bạn cùng phòng đều là fans cuồng của 《 ai là Thông Linh Vương 》, cứ nói đi nói lại trước mặT y không dưới chín lần, chả khác gì truyền đạo.
Bạn cùng phòng xem đến nghiện, Quân Tu Ngôn lại có chút khinh thường. Vì theo y thấy, cái chương trình đó mang cái danh thông linh để lừa gạt người xem. Những thí sinh tham gia đều giả thần giả quỷ, không phải là bội dáng của huyền học đại sư. Đại sư chân chính phải khiêm tốn điệu thấp giống như Quân gia của y, mà hơn hết chính là giống ông nội của y- Quân Mậu, chứ không phải suốt ngày xuất đầu lộ diện trên truyền hình, tranh danh đoạt lợi.
Gia tộc của Quân Tu Ngôn đối với người bình thường có lẽ không ai biết đến, nhưng trong vòng này có thể nói là tiếng tăm lẫy lừng. Tổ tiên Quân gia chính là quốc sư Ung triều - Quân Nghê Vân. Một thân đạo pháp tinh thâm, kiến thức uyên bác, được Ứng Văn đế trọng dụng. Ung Văn đế còn hạ chữ vàng cho ông, nói lên những cống hiến của ông về việc khôi phục quốc thổ trong những năm chiến loạn, để dân chúng đi vào thịnh thế. Hiền quân danh thần, truyền thành giai thoại. Mà hậu đại Quân Nghê Vân truyền thừa đạo pháp của ông, thường rời núi cứu giúp trong thời loạn thế, dần dà liền thành thế gia đệ nhất huyền học Hoa Quốc.
Mà hiện tại nhất tộc Quân gia vẫn có không ít con cháu đang tu hành trong các đại đạo quan. Ví dụ như chú ruột của Quân Tu Ngôn chính là quan chủ Thanh Vân Quan.
Quân Tu Ngôn là cháu đích tôn, tuy còn là sinh viên, nhưng đã trải qua thụ lục. Thân là "Căn chính miêu hồng" đạo sĩ, Quân Tu Ngôn rất là khinh thường những cái gọi là "Thần côn". Bọn họ bất quá học mấy cái trò mèo, sau đó lại làm hỏng danh huyền học, suốt ngày chỉ biết lừa đời lấy tiếng!
*Căn chính miêu hồng - 根正苗红: chỉ những người có xuất thân gia đình tốt, là một cách nói trong thời kỳ cách mạng văn hóa. Đây là một từ ngữ chính trị thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, cũng là cách nhấn mạnh xuất thân gia đình "đỏ hay không đỏ", "chính hay không chính" trong thời kỳ chính sách cực tả hưng thịnh. "Căn chính" nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như công nhân, bần nông và hạ trung nông, con em của quân nhân hoặc liệt sĩ, cho rằng con cháu của những gia đình như vậy nhất định sẽ tốt, nhất định sẽ theo cách mạng. "Miêu hồng" nghĩa là "sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, lớn lên dưới lá cờ đỏ", không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ.
Còn đối với y, cái chương trình 《 ai là Thông Linh Vương 》 nổi tiếng lạc nhờ cái thí sinh tên Nhạc Kỳ Niên!
Quân Tu Ngôn vừa nhìn liền biết đây không phải đạo sĩ đứng đắn. Ở đâu ra đạo sĩ chân chính mà giắt theo mộc kiếm "Long Uyên đao kiếm flagship store"? Rồi cái loại đạo sĩ chân chính nào mà debut trong giới giải trí? Rồi ở đâu ra đạo sĩ chân chính mà đẹp như vậy? Hừ!
Vậy mà giờ đây ông nội lại trước mặt y nhắc tới cái chương trình giả thần giả quỷ đó, Quân Tu Ngôn tức khắc giận sôi máu.
"Xem ra còn đã xem qua cái chương trình này." Quân Mậu cười cười, "Con cảm thấy nó thế nào?"
Quân Tu Ngôn ôm hai tay, ngẩng cằm: "Chỉ là một chương trình giải trí thôi."
"Ha? Vậy nếu ông muốn con tham gia thì sao?"
Cằm Quân Tu Ngôn thiếu điều rớt xuống đất. Gì dẫy, không lẽ ông nội cũng bị cái chương trình đó tẩy não?
Không đúng không đúng, ông nội sao có thể bị tẩy não. Ông nội nhất định muốn y đến cái chương trình đó để vạch trần mấy tên thần côn đi lừa gạt người ta! Thân là thế gia huyền học đệ nhất Hoa Quốc, y nhất định phải giữ gìn trật tự giới Huyền môn, đạo nghĩa không thể chối từ!
"Nhưng mà ông nội ơi, cái chương trình đó đã đến tập 2 rồi, giờ con đến đăng kí tham gia cũng đâu có được."
Quân Mậu hơi hơi mỉm cười: "Cái này con yên tâm, ông đã có sắp xếp. Chỉ là ông có một chuyện muốn yêu cầu còn phải thực hiện. Đó chính là tham gia chương trình, mục đích của con không phải là đoạt giải nhất, mà chính là điều tra một người."
Vừa nói ông vừa điều chỉnh màn hình, kéo lại đoạn cận cảnh khuôn mặt một tiểu đạo sĩ tuấn tú.
Thì ra, chính là cái kẻ đi lừa gạt người khác - Nhạc Kỳ Niên!
"Ông nội cũng thấy cậu ta có vấn đề sao?" Quân Tu Ngôn vui vẻ, sau đó liền nói tiếp: "Con cảm thấy cậu ta là một kẻ lừa gạt. Vì đạo môn thanh tịnh, ông nội muốn con vạch trần thân phận cậu ta, đúng không?"
"Ách......" Quân Mậu biểu tình cứng đờ trong chớp mắt, "Coi như vậy đi. Tóm lại, ông hy vọng con có thể mượn cơ hội lần này tìm hiểu Nhạc Kỳ Niên một chút."
"Không thành vấn đề! Con nhất định nhìn cậu ta thật rõ, nhìn đến tận ruột non của cậu ta!" Quân Tu Ngôn giơ ngón tay cái lên.
Xe Bentley đen chạy về hướng ngoại ô, nhanh chóng ngừng trước cửa một toà nhà kiểu cũ. Nơi này chính là nhà lớn Quân gia, Quân Tu Ngôn lớn lên. Từ khi cha mẹ y qua đời, y liền đến đây sống cùng ông nội.
Về đến nhà, Quân Tu Ngôn đi thắp hương cho cha mẹ mình, sau đó trở về phòng. Quân Mậu chống quải trượng, chậm rì rì mà đi qua sân, sau đó đến thư phòng phía đại trạch.
Ông đi chuyển bức tương trên kệ, "Rầm rầm" tiếng vang, kệ sách chuyển động, lộ ra một cánh cửa phía sau.
Sau cánh cửa là một mật thất. Quốc sư Quân Nghê Vân truyền thừa đến nay đã hơn 700 năm, đương nhiên có không ít đồ gia truyền. Mà mật thất này chính là nơi chuyên cất giữ những món đồ ấy.
Căn phòng được sửa lại như một bảo tàng thu nhò, trên tường thiết kế kệ gỗ hoặc tủ kính, bên trong bày biện không ít kiểu dáng đồ cổ, không gốm sứ tuyệt mỹ thì chính là ngọc cổ chạm trổ tinh xảo, còn cả đồ đồng dày nặng. Điều hoà chạy liên tục 24h, bảo trì độ ẩm thích hợp trong mật thất.
Bên trong mật thất có thể thấy ở vị trí dễ nhìn có treo hai bức hoạ. Nó chính là đồ gia truyền quý giá nhất của Quân gia, từ thời Quân Nghê Vân truyền tới hôm nay, có thể nói là văn vật chân chính thời Ung Triều.
Trong đó một bức chân dung được vẽ tỉ mỉ, người hoạ chính là một vị lão đạo tiên phong đạo cốt. Nhân vật trong đó chính là tổ tiên Quân gia - Quân Nghê Vân.
Ánh mắt Quân Mậu dừng ở bức hoạ tổ tiên trong vài chục giây, sau đó liền chuyển sang bức hoạ bên cạnh.
Bức hoạ này không phải kiểu bút hoạ cổ điển, mà nó thuộc dạng tranh sơn dầu Tây Dương. Hoạ sĩ hoạ ra kí tên là "Phương Tế Các". Là người đầu tiên tìm hiểu và biết rõ lịch sử Ung triều, Phương Tế Các là một người truyền giá đến từ nước Ý, được Ung Văn đế tin tưởng, đảm nhiệm hoạ sư trong vòng 20 năm, để lại không ít những bản chép tay cùng bức hoạ.
Mà bức tranh sơn dầu đó hóa một thanh niên bận đạo bào, khuôn mặt tuấn tú trắn nõn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chứa đầy thần khí, khoé miệng cong lên nụ cười như có như không.
Quân Mậu thở dài. Thế nhân chỉ biết Quân Nghê Vân là quốc sư Ung Triều, hoàn toàn không biết ông có một người sư huynh đạo pháp tính thông gấp trăm lần. Chỉ là vị sư huynh này tuổi xuân mất sớm, thế nên trong sử sách hoàn toàn không có tên. Nhưng thân là con cháu Quân Nghê Vân, Quân gia hậu duệ lại trước sau nhớ rõ người này, cũng luôn tôn kính mà gọi "Lão tổ tông".
Nếu Quân Tu Ngôn nhìn thấy bức tranh sơn dầu này, nhất định xanh mặt mà rú lên: Mẹ choa nó, cái người trong tranh không phải là tên Nhạc Kỳ Niên giả thần giả quỷ kia sao?
"Trên đời này không lẽ có người giống nhau đến như vậy?" Quân Mậu trầm ngâm, "Hay chỉ đơn thuần là trùng hợp, hay là......"
Hết thảy mọi thứ chỉ có thể chờ Quân Tu Ngôn tìm ra chân tướng.