Sau Khi Tham Gia Chương Trình Huyền Học, Tôi Nổi Tung Nồi

Chương 28: Hướng dẫn diễn



Nếu thật sự là quỷ tức phụ nhi ghen, vậy nói lên hắn vẫn chưa hồn phi phách tán, cũng không đi luân hồi – Nhạc Kỳ Niên thầm nghĩ.

Nhưng nói không chừng, có khi ấn ký 'Tự phát tác' mà thôi? Vì có khi ấn ký có một tia quỷ hồn của quỷ tức phụ nhi còn lưu lại, nên khi cậu thân thiết với cô gái khác, liền bị 'trừng phạt'?

Cơn đau đột nhiên xuất hiện, rồi bất ngờ hết. Nhạc Kỳ Niên nhìn mọi người xung quanh đang lo lắng vì mình, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Tôi không sao cả, thật sự không có gì đâu." Cậu nhanh chóng lên tiếng giải thích, "Chỉ là... Hơi chóng mặt chút thôi, giờ đã ổn rồi."

Mọi người vây quanh cậu bỗng nhiên chừa ra một chỗ, Diêm Dục ngồi xe lăn di chuyển đến, một đôi mắt lạnh băng yên lặng nhìn Nhạc Kỳ Niên.

"Tuột huyết áp?" Diêm Dục trầm giọng hỏi.

Nhạc Kỳ Niên không thể nói rõ sự tình, nhưng Diêm Dục đã cho cậu lí do này, thì cậu liền dựa theo mà đáp.

"À, ừ, à hình như vậy. Hôm nay đến hơi gấp, cũng chưa ăn sáng." Cậu chột dạ, không dám nhìn thẳng mắt Diêm Dục.

Nói xong còn cảm thấy thật sự đói bụng. Nhưng thật lạ là hình như vừa nhìn thấy Diêm Dục, cậu không hiểu tại sao liền thấy đói.

Diêm Dục trầm mặc nhìn cậu vài giâu, sau đó xoay sang nhân viên bên cạnh nói: "Mọi người nghỉ giải lao chút đi. Dù sao cũng đến giờ cơm trưa rồi."

Nhân viên xung quanh kiểm tra và xác nhận Nhạc Kỳ Niên không có vấn đề gì, mới tốp 5 tốp 3 rời đi.

Đoàn phim nhanh chóng chia cơm hộp cho mỗi người. Bạch Thắng cùng trợ lý cũng nhanh chóng tới chỗ Nhạc Kỳ Niên ngồi, trong tay trợ lý còn cầm 3 phần cơm hộp, một phần nhanh chóng đưa cho Nhạc Kỳ Niên.

Nhạc Kỳ Niên liền lên tiếng nói "Cám ơn", gấp không chờ nổi mà nhanh chóng mở hộp. Cậu không có trợ lý, ngày thường có Bạch Thắng thì trợ lý của Bạch Thắng cũng lo luôn cho Nhạc Kỳ Niên, khi không có Bạch Thắng cậu liền tự làm mọi thứ.

"Anh Đường thiệt là, dù gì cũng phải tuyển trợ lý cho cậu chứ. Gặp anh ấy cậu liền nói đi. Hiện tại cậu cũng bận rộn, bên người cũng phải có một trợ lý để quản lý vài thứ và chạy việc vặt." Bạch Thắng nói.

Trợ lý đứng bên cạnh liền hì hì cười: "Không có gì cả, sẵn tay lấy luôn một phần cho anh Nhạc thôi mà."

Bạch Thắng không khỏi nhìn cô: "Sao? Cô định qua ăn máng khác đúng không?"

Trợ lý nhanh chóng nói: "Làm gì có, làm gì có. Đi theo anh Thắng chính là vinh hạnh của em. Em chỉ muốn nói chính là anh Nhạc tính tình tốt. Em gặp không ít tiểu sinh tiểu hoa, mới nổi được một chút đã hất hàm sai khiến, yêu sách đủ kiểu. Đừng nói đến trạng thái giống anh Nhạc khi nãy, mới xướt tay còn chưa chảy máu đã la làng muốn xe cứu thương đến rồi."

Bạch Thắng ở trong giới này cũng đã lâu đương nhiên gặp qua không ít trường hợp như trợ lý đã nói, nên không khỏi trợn trắng mắt góp gió: "Còn nhiều khi quá đáng hơn, chính là fans bọn họ mắng đoàn phim không biết bảo vệ diễn viên, rồi bóc lột sức lao động này nọ. Tôi hồi lúc vừa vào nghề, khi diễn còn thật sự lăn lộn trong bùn đất. Nếu không dám lăn lộn đạo diễn liền thấy không hợp với cái nghề này, không thèm nhận. Không hiểu sao... hiện tại thành cái dạng gì."

Trợ lý hoảng hồn nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh Thắng, chúng ta nói nhỏ thôi, mấy lời này đừng để người khác nghe được, nếu không fans của mấy người đó la làng nói anh giống ác bà bà!"

"Tại sao lại là ác bà bà?" Nhạc Kỳ Niên tò mò.

"Ác bà bà chính là người vợ bị nhà chồng ngược đãi, sau đó khi con lớn cưới vợ liền ngược đãi con dâu. Fans khác sẽ xuyên tạc lời anh Thắng thành 'trước đây tôi không dễ dàng thì thần tượng mấy người cũng đừng dễ sống' chính là như vậy. Nên anh Thắng, chúng ta nên cẩn thận lời nói hơn."

Bạch Thắng bĩu môi, nhỏ giọng lầu bầu vài câu, sau đó y định cùng Nhạc Kỳ Niên đi vào phòng hóa trang ăn cơm, ăn vừa xong vừa lúc nhân viên trang điểm đến dặm lại phấn.

Nhưng nào ngờ Nhạc Kỳ Niên chờ không kịp vừa đi vừa ăn, Bạch Thắng nhìn mà không khỏi hoang mang: "Hay thật á! Vừa đi vừa ăn vậy mà cũng được, tôi cũng muốn học."

Thời điểm đi ngang qua phòng nghỉ của Thu Lê, Bạch Thắng không khỏi rướn cổ nhìn vào, thì thấy Thu Lê ỉu xìu ngồi gảy gảy hộp cơm.

Bạch Thắng nhanh chóng nhìn Nhạc Kỳ Niên đánh mắt ra hiệu, sau đó nhanh chóng bước đến trước cửa, "Em gái Thu Lê à, chúng ta ăn trưa chung nha? Để anh chia đồ ăn cho em."

Thu Lê ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười: "Được ạ."

Hai người cùng trợ lý, nhanh chóng ngồi xung quanh Thu Lê. Bạch Thắng mở hợp cơm, không khỏi nhíu mày.

"Sao nhiều cà rốt vậy?' Y ghét bỏ mà lên tiếng

Trợ lý ngồi bên cạnh nhanh chóng nói: "Ay da, em quên anh không thích ăn cà rốt. Để em lấy phần khác cho anh."

"Thôi, đi đi lại lại phiền phức. Anh lấy ra là được." Bạch Thắng nhanh chóng lựa cà rốt ra để một bên.

Nhạc Kỳ Niên nhìn mà tâm đau nhói, đây là đồ ăn nha! Sao lại lãng phí như vậy? 700 năm trước thời Ung Văn đế được gọi là ' Thiên phong phú thế', nhưng cũng không ít người không có cơm để ăn. Thời đại bây giờ vật chất đầy đủ, lại lãng phí, đúng là khiến cậu thật khó hiểu.

"Nếu không, cậu.... để vào hộp tôi nè." Cậu thử lên tiếng.

Bạch Thắng không khỏi vui mừng: "Cậu thích ăn hả? Được được được, cho cậu hết!" Nói xong liền đưa hộp cơm qua cho Nhạc Kỳ Niên tự gắp.

Trợ lý ngồi bên cạnh thấy không khỏi nhíu mi, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Anh Thắng, sao lại làm vậy, cơm dính nước miếng của anh rồi."

"Ở đâu ra. Anh còn chưa ăn mà, ở đâu ra nước miếng, sao em có thể làm ô uế thanh danh anh?"

Lời nói đùa của Bạch Thắng nhanh chóng khiến căn phòng náo nhiệt. Bạch Thắng cùng trợ lý hai người kẻ đưa người đẩy cãi nhau. Thu Lê nhìn không khỏi 'phụt' một cái phì cười, biểu tình thoải mái hơn khi nãy rất nhiều.

Nhạc Kỳ Niên ngồi bên cạnh thì chỉ lo ăn cơm.

Bỗng nhiên, dấu ấn bên đùi trong lại đau rát. Sắc mặt Nhạc Kỳ Niên nhanh chóng trắng bệch, mồ hồi lạnh ào ào tuôn ra. Không phải đâu mà, cậu chỉ nói vài câu với Bạch Thắng, còn ăn mấy miếng cà rốt thôi, có vậy thôi sao quỷ tức phụ nhi lại ghen?

Cửa phòng hóa trang bỗng dưng bị đẩy ra, Diêm Dục ngồi xe lăn chậm rãi tiến vào.

"Có chuyện gì vui sao?" Diêm Dục nhìn qua một vòng, khóe môi khẽ nhếch.

Bạch Thắng cùng Thu Lê thấy Diêm Dục không khác gì học sinh thấy giám thị, bộ dáng nhanh chóng thành thật, thẳng lưng đoan chính ngồi ăn cơm.

Diêm Dục bên này nhanh chóng chú ý sắc mặt Nhạc Kỳ Niên, mày lại lần nữa nhíu chặt, "Thân thể cậu thật không sao chứ?"

"Không sao!" Nhạc Kỳ Niên cố gắng nở nụ cười.

Đau đớn lần này cũng nhanh chóng biến mất, khiến Nhạc Kỳ Niên còn hoang mang không biết cảm giác đau rát khi nãy có thật hay không.

"Nếu cậu không thoải mai, không cần phải miễn cưỡng, cứ nói thẳng là được. Tôi sẽ cho người điều chỉnh lịch trình quay." Diêm Dục nói, " Còn nếu cậu cứ miễn cưỡng cố gắng rồi lại ngất, ngược lại liên lụy mọi người, mất nhiều hơn được."

"Vâng! Diêm đạo, tôi thật sự không sao cả!" Nhạc Kỳ Niên sao có thể gánh nổi cái tội trạng 'Liên lụy mọi người'? Không nói đến thể chất tà môn của Diêm Dục có báo ứng trên người cậu không, nhưng nhất định Mạn San sẽ không bỏ qua, chị ta nhất định đá vô cuống họng cậu nếu cậu dám làm chậm trễ!

"Tôi có thể ngồi cùng không?" Diêm Dục cầm hộp cơm giơ lên.

Mọi người nào dám nói 'Không', chỉ có thể giơ hai tay còn cố gắng nở nụ cười thật tươi đồng ý.

Nhạc Kỳ Niên rướn cổ, quan sát hộp cơm Diêm Dục. Nghe nói hộp cơm của đạo diễn không giống bọn họ, đồ ăn bên trong nhìn liền thấy rất ngon, phần cơm tinh xảo, với rong biển được tạo thành cái đầu gấu.

Vị Diêm đạo nổi tiếng bạo quân, vậy mà phần cơm lại... cute thế này?

Nhạc Kỳ Niên, Bạch Thắng cùng Thu Lê âm thầm nhìn nhau, không biết nên khóc hay cười. Cuối cùng xem như chưa từng thấy gì.

Diêm Dục cũng nhanh chóng nhận ra thái độ cả ba không đúng, vừa cúi đầu liền biết được nguyên nhân vì sao họ dùng ánh mắt kì lạ nhìn mình.

"Khụ." Hắn xấu hổ mà khụ một tiếng, "Thân thể tôi không tốt, thức ăn trong nhà đều là do đầu bếp chuẩn bị. Cái này... cô ấy, luôn sáng tạo."

Nhạc Kỳ Niên cố gắng kiềm nén, không để bản thân cười hềnh hệch lên. Bộ dạng thâm trầm mà gật gật đầu, tiếp tục cúi đầu lùa cơm. Đem đồ ăn nhét đầy miệng cậu mới giấu được nụ cười của mình.

Có Diêm Dục, không khí trong phòng cũng không nhốn nháo như khi nãy. Diêm Dục vừa ăn vừa nói với họ những cảnh quay chiều nay, ba vị diễn viên không khác gì gà con, chỉ biết lia lịa gật đầu.

Ăn cơm xong, nhân viên trang điểm cũng vừa đến bổ trang cho họ để buổi chiều còn có thể tiếp tục quay chụp.

Vì cảnh quay của Nhạc Kỳ Niên cùng Thu Lê vẫn chưa xong.

"Công việc của em bận rộn như vậy, không cần thường xuyên đến lau dọn giúp anh đâu." Nhạc Kỳ Niên đọc lại lời thoại, chậm rãi bước đến sau lưng Thu Lê mà vươn tay ôm eo cô.

Nhưng lúc này đây, ấn ký lại không đau, có lẽ quỷ tức phụ nhi cũng biết cậu chỉ là đang quay phim.

Thu Lê trả lời: "Anh đó, chẳng bao giờ biết quan tâm bản thân. Lúc nào cũng khiến em lo lắng."

Cuối cảnh quay chính là Nhạc Kỳ Niên sẽ ôn nhu hôn Thu Lê.

"Tiểu Hoa, em chờ hạng mục này của anh hoàn tất, chúng ta liền đi du lịch được không?" Nhạc Kỳ Niên đọc lời thoại, ánh mắt đưa tình nhìn Thu Lê, "Không phải em luôn muốn đi Maltese ư?"

"Anh lại muốn gạt em." Thu Lê hờn dỗi, "Anh hứa chứ có khi nào thực hiện đâu?"

"Lần này không như vậy."Nhạc Kỳ Niên vừa nói vừa cúi đầu, "Lần này... Anh nhất định sẽ đi cùng em."

Nói xong còn cúi đầu, định hôn môi cô gái.

Thời điểm bốn cánh môi sắp dán lại với nhau, Nhạc Kỳ Niên đột nhiên đẩy Thu Lê ra, sau đó tự hô "Cut".

Thu Lê ngây ngẩn cả người. Nhân viên xung quanh cũng ngơ ngác không hiểu. Rõ ràng cảnmh quay đang rất thuận lợi, tại sao ngay đoạn cuối lại như thế này????

Mày Diêm Dục nhíu chặt vào nhau thiếu điều kẹp chết con ruồi. Hắn cho Thu Lê đi nghỉ ngơi trước, sau đó gọi Nhạc Kỳ Niên đến một góc phòng, hạ giọng đầy lạnh lùng hỏi: "Cậu lại bị sao vậy?"

Nhạc Kỳ Niên gương mặt nóng lên: "Thực xin lỗi, tôi.... mấy cảnh thân mật tôi có chút kháng cự. Cái đó, trước đây tôi chưa từng diễn cảnh hôn..."

Ánh mắt Diêm Dục đầy tối tăm nhìn chằm chằm cậu: "Đây chỉ là diễn, chứ không phải thật, cậu cứ ngại ngại ngùng ngùng không khác gì nữ nhân có gia đình."

Nhạc Kỳ Niên ủy khuất mà nắm góc áo. Cậu thật sự có gia đình mà (Chỉ là cậu là nam chứ không phải nữ nhân). Với lại cậu với quỷ tức phụ nhi cũng chưa có hôn nhau đâu!

Quỷ tức phụ nhi khi nãy không ghen, cậu còn vô cùng kinh ngạc. Còn đang nghĩ nên cảm tạ quỷ tức phụ nhi rộng lượng, nhưng ai biết chính bản thân cậu lại như vậy...

Diêm Dục tỉ mỉ quan sát biểu tình của Nhạc Kỳ Niên, ánh mắt phiếm hồng lỗ tai đỏ ửng, môi mím chặt.

Thời điểm viết đến đoạn này trong kịch bản, Diêm Dục chỉ cảm thấy có cảnh Lữ Từ cùng Phong Thiên Hoa thân mật, sẽ làm Lữ Từ giảm bớt hiềm nghi trong mắt người xem. Sau này khi vạch mặt Lữ Từ mới tạo hiệu ứng bất ngờ hiệu quả.

Nhưng không hề nghĩ rằng, khi hắn tận mắt nhìn thấy Nhạc Kỳ Niên cùng Thu Lê diễn cảnh này, trong lòng hắn lại cảm thấy có chút không thoải mái...

Là một biên kịch hắn đương nhiên có thể đem đoạn này xóa đi, nhưng thân cũng là một đạo diễn, hắn không thể không thừa nhận cảnh này vô cùng hợp lý.

Mâu thuẫn nội tâm nửa ngày, hắn đành phải chọn lý trí —— giữ lại cảnh này.

"Cậu..." Diêm Dục thử hỏi, "Không lẽ kinh nghiệm hôn cũng không có?"

Vừa nghe cau này từ Diêm Dục, Nhạc Kỳ Niên ban đầu chỉ đỏ tai hồng mặt trược tiếp chuyển thành cái ấm nước sôi kêu tu tu.

Diêm Dục nhìn thanh niên trước mặt không nói một lời, trong lòng lại dâng lên nỗi hoang mang.

Không phải cậu ấy "Tang ngẫu" sao? Tang ngẫu chính là đã từng kết hôn, nhưng nếu đã kết hôn vậy nhất định không thể nào chưa từng hôn môi. Vậy sao không có kinh nghiệm?

Chẳng lẽ "Tang ngẫu" trong lý lịch cậu ấy, chỉ là hắn hiểu sai nghĩa?

Không biết vì sao, bực tức vì cảnh quay không thuận lợi trước đó tan thành tro bụi, giống như có ánh mặt trời chiếu xuống đáy lòng, làm cả người hắn thoải mái dễ chịu vô cùng.

"Đàn ông tuổi này như cậu không có... Quả thật hiếm thấy." Giọng điệu Diêm Dục mang theo chế nhạo.

Nhạc Kỳ Niên ngồi thụp xuống đất trước mặt hắn, hai tay ôm đầu gối, mặt vùi vào khủy tay, chỉ lộ ra mỗi đôi tai đỏ rực. "Diêm đạo diễn, xin ngài đừng nói nữa!" giọng cậu ồm ồm đầy ngượng ngùng.

Trong lòng Diêm Dục lại daang lên một trận khoái cảm vặn vẹo.

Khi dễ đứa nhóc này... Thặc vui!

Thật sự muốn xem thêm những biểu cảm ngượng ngùng, tay chân luống cuống của cậu ta! Lòng nghĩ vậy nhưng mở miệng hắn lại nói.

"Được rồi, không chọc cậu nữa!" Diêm Dục dù gì cũng là một đạo diễn, cảnh quay hôm nay còn chưa hoàn thành, không thể lãng phí thời gian nữa, "Cảnh này cậu quay được không? Nếu không, tôi có thể dời lại một ngày, cho cậu thêm thời gian tập luyện."

Nhạc Kỳ Niên ngẩng đầu, lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh.

"Luyện tập như thế nào?" Cậu thành thật hỏi.

"Cậu không có bạn gái sao?"

Nhạc Kỳ Niên lắc đầu. Giới tính 'Nữ' duy nhất trong nhà cậu chính là Mạn San, hiện tại hồn thể còn bám vào con robot Ultraman. Sao cậu có thể cùng một con Ultraman luyện hôn môi? Cậu cũng đâu phải biến thái!

Diêm Dục mặt ngoài bình thản không chuyện gì, nhưng trong lòng đã khoái đến nhảy tưng tưng.

Cậu ta không có bạn gái... Lúc đó mua Ultraman, nói là đưa cho nữ nhân, nên Diêm Dục cứ nghĩ là Nhạc Kỳ Niên tặng cho bạn gái. Hiện tại xem ra, đó chỉ là món quà đưa cho một người bạn nữ bình thường.

Đứa nhóc này cũng thật là, không chịu nói sớm, làm hắn hiểu lầm không đâu...

"Tối nay cậu tới nhà tôi một chuyến." Diêm Dục ngữ khí bình đạm lên tiếng. "Tôi chỉ cậu cách diễn."

Nhạc Kỳ Niên nghe mà bất ngờ ngẩng đầu lên, cùng đối mắt với Diêm Dục. Diêm đạo vậy mà chịu bỏ thời gian nghỉ ngơi dạy cậu diễn xuất! Đây quả thật là một người tốt, còn vô cùng kính nghiệp!

"Có làm phiền ngài quá không?"

"Đây không phải điều đạo diễn nên làm sao?"

Nói ra những lời này, Diêm Dục cũng điều khiển xe lăn rời đi, bàn giao lại cho phó đạo diễn cảnh quay hôm nay lùi lại một ngày.

Khi quay phim có nhiều tình huống đột ngột phát sinh, có khi thời gian quay chụp kéo dài hơn dự kiến là chuyện bình thường. Huống chi trạng thái hiện tại của diễn viên không tính là tốt, nên nghe xong phó đạo diễn cũng không nghĩ nhiều, dựa theo yêu cầu của Diêm Dục mà sửa lại thời gian quay, để những cảnh khác lên quay trước.

Tiếp đó Nhạc Kỳ Niên cũng không có gì làm, liền ngoan ngoãn ngồi trong một góc ở trường quay, quan sát những diễn viên khác diễn mà học tập.

Ultraman thấy xung quanh không có người, liền lén lút từ trong balo lú đầu ra nhìn: "Nè, Diêm Dục nãy nói gì với cậu?"

"Ngài ấy nói tôi tối đến nhà ngài ấy học diễn xuất." Nhạc Kỳ Niên thành thật nói.

Ánh mắt Ultraman lập tức trợn tròn, còn rung mình một cái, nhận ra có gì đó lạ lạ. "Cậu đừng lơi là phòng bị. Lỡ đâu hắn muốn quy tắc ngầm cậu!"

"...... Không thể nào?" Nhạc Kỳ Niên lúc trước không cùng Truyền Tước gia hạn hợp đồng, chính là vì gã chủ béo muốn quy tắc ngầm cậu. Không lẽ cậu xui xẻo đến nỗi, tránh vỏ dưa gặp luôn vỏ sầu riêng, thêm một kẻ thèm nhỏ dãi nhan sắc cậu?

"Sao lại không? Theo tôi thấy Diêm Dục chính là kẻ muộn tao biến thái! Cậu nên lưu tâm một chút. Hắn nếu thật sự giở trờ, cậu đừng chịu đựng, nhất định phải nói với tôi, tôi đến hù chết hắn!"

Nhạc Kỳ Niên nhớ lại sát khí ngùn ngụt mãnh liệt trên người Diêm Dục, lại nhìn qua Ultraman bên cạnh... Hahaha! Mạn San lão sư, ngài thật sự dám nói nha, nếu đến lúc đó bị hù chết còn chưa biết là ai đâu...

Bất quá cậu cũng thừa nhận Ultraman nói có lý. Nên đem chuyện này báo cho Đường Vũ Thành. Anh Đường kiến thức rộng rãi, nghe theo anh ấy nhất định không sai.

Đường Vũ Thành dạo gần đây chạy tối mặt tối mũi vì hai nghệ sĩ dưới tay đều có nhãn hàng muốn hợp tác, nên không có thời gian đến trường quay. Khi nhận được tin nhắn Nhạc Kỳ Niên, liền nhanh chóng rep lại: Nếu cậu lo lắng, thì nên mở ghi âm trong điện thoại, khi đến thì chia sẻ định vị cho anh, nếu có tình huống không đúng anh liền chạy tới cứu viện. Bất quá anh thấy cậu suy nghĩ nhiều rồi. Diêm Dục nếu thật sự muốn quy tắc ngầm cậu cũng 'không thể'. Người ta ngồi xe lăn, còn cậu hai chân vẫn khỏe, không biết tự chạy hay gì?

Nghĩ vậy, Đường Vũ Thành liền cảm thấy an tâm!

Nhạc Kỳ Niên nghĩ nghĩ cũng an tâm không kém!

Cảnh quay hôm nay kết thúc, Nhạc Kỳ Niên uyển chuyển từ chối lời mời đi về cùng Bạch Thắng, đeo balo ngoan ngoãn đứng ở cửa phim trường. Rất nhanh một chiếc Rolls-Royce Cullinan dừng lại trước mặt cậu.

Cửa xe mở ra, Diêm Dục hướng Nhạc Kỳ Niên vẫy tay: "Lên xe."

Nhạc Kỳ Niên không chút nghi ngờ, chui vào trong xe. "Diêm đạo, xe này anh vẫn dám ngồi sao?"

Lần trước thắng chiếc xe này bị người dùng thuật pháp phá hư, không chừng những linh kiện khác cũng bị động tay chân, chẳng qua Nhạc Kỳ Niên lúc đó không có thời gian kiểm tra kỹ. Cậu còn nghĩ rằng sau chuyện đó Diêm Dục sẽ không đụng vào chiếc xe này chứ đừng nói là ngời lên lần nữa.

Diêm Dục đôi mắt lóe lóe: "...... này là chiếc khác."

Nhạc Kỳ Niên: "A?"

Diêm Dục nói: "Chiếc kia đã đem đi tiêu hủy, chiếc này là chiếc mới hoàn toàn."

Nhạc Kỳ Niên trầm mặc. Đây là cách sống của người có tiền sao? Tuy cậu không hiểu nhưng cũng khá chấn động.

Cullinan một đường chạy thẳng ra ngoại ô, xuyên qua đường phố với hai hàng cây xanh um tươi tốt, cuối cùng dừng lại trước một biệt thư theo phong cách lâu đài Bắc Âu.

Bệnh nghề nghiệp của Nhạc Kỳ Niên liền phát tác, vừa thấy tòa nhà liền bắt đầu quan sát phong thủy. Lý quản gia bước xuống xe nhanh chóng lấy xe lăn, đỡ Diêm Dục ngồi vào. Diêm Dục chỉnh sửa lại mái tóc bạc của chính mình, sau đó nhìn về phía thanh niên đang nhìn dáo dác xung quanh mà lẩm bẩm một mình, hỏi: "Cậu đang xem phong thủy ư?"

"Đúng vậy." Nhạc Kỳ Niên gật đầu.

"Đây là thiết kế của một kiến trúc sư người Bắc Âu, người nước ngoài xây nhà cũng coi phong thủy ư?" Diêm Dục có chút buồn cười.

"Đó là đương nhiên." Nhạc Kỳ Niên từng nghe Bạch Thắng nói qua, phong thủy Hoa quốc thịnh hành toàn thế giới, tiếng anh còn gọi là cái gì đó "fengshui", người nước ngoài cũng biết coi phong thủy khi xây nhà, nếu trang trí không đúng, nhẹ thì ảnh hương vận thế sức khỏe chủ nhà, nặng có khi mất cả mạng.

Diêm Dục hỏi: "Vậy Nhạc đạo trưởng thấy, căn biệt thự của tôi phong thủy thế nào?"

Nhạc Kỳ Niên đang định mở miệng, bỗng nhiên nhớ đến Bạch Thắng từng nói có người mời thầy coi phong thủy một lần tận 10 vạn, nên khựng lại trầm ngâm nói: "Tôi coi phong thủy lấy tiền. Diêm đạo sẽ trả sao?"

Diêm Dục nhẹ nhàng cười vài tiếng, thấp giọng nói: "Nhóc tham tiền."

Nhạc Kỳ Niên trong lòng vì chính mình kêu oan: Tôi không có tham tiền nha, tôi chỉ nhận 10 vạn hữu nghị thôi, giá ngoài thị trường lên tận 3o vạn kia kìa!

Cậu còn định nói với Diêm Dục. Chiếc xe mấy trăm vạn mà ngài nói bỏ liền bỏ, vậy mà tiếc 10 vạn lẻ tẻ với tôi sao... thời nay coi phong thủy cũng vất vả quá đi mà!

Diêm Dục điều khiển xe lăn vào biệt thự, Nhạc Kỳ Niên im lặng đi theo phía sau.

Căn biệt thự này thiết kế và trang trí theo phong cách Bắc Âu, nhưng phong thủy quả thật không tồi. Phía đông xanh hóa, phía tây xây tường trắng, đúng theo câu "Tả Thanh Long hữu Bạch Hổ". Phòng sau còn có hồ nước, nuôi một đàn cẩm lý. Hồ nước tụ tài, cẩm lý thuộc kim, khó trách Diêm Dục giàu đến vậy.

Khách đến nhà không trà thì rượu, giờ không có cả hai thì đương nhiên chính là—— ăn cơm.

Diêm Dục trước đó đã phân phó cho đầu bếp trong nhà chuẩn bị bữa ăn vì có khách đến. Thân thể hắn không tốt, nên thực đơn mỗi ngày đều là những món "Bổ sung dinh dưỡng", hương vị tốt xấu cũng không quan trọng. Cho dù mỗi ngày hắn uống thuốc, hoặc ăn canh bổ cũng không ý kiến. Nên tài năng của đầu bếp chính là không có đất dụng võ, nếu có thì chính là hình thức phong phú một chủt cho đa dạng.

Thật khó mới có khách đến, đầu bếp nghe xong liền hừng hực ý chí muốn thể hiện tài năng. Nhạc Kỳ Niên vừa bước vào phòng ăn, đã thấy trên bàn bày đầy những món mỹ vị màu sắc đa dạng, hình thức phong phú....

"Nhiều món như vậy, một mình tôi...?" Nhạc Kỳ Niên khó mà tin được nói.

A, nước miếng sao cứ chảy mãi không dừng thế này... Diêm đạo thiệt là hào phóng mà! Cậu sẽ không bao giờ nói hắn keo kiệt nữa đâu!

Diêm Dục nhìn vẻ mặt Nhạc Kỳ Niên, bỗng nhiên lên tiếng: "Tất cả món đều là của cậu, ăn không hết không được về!"

Hắn còn nghĩ đứa nhóc này sẽ nói "Tôi có một người sao ăn hết!", nhưng không ngờ Nhạc Kỳ Niên lại trực tiếp quay sang Diêm Dục hai tay chụm lại thành nắm đấm khẽ cúi người, "Cảm ơn Diêm đạo!"

Diêm Dục: "......"

Vậy thôi, coi cậu ấy ăn thế nào.

Trước nay sức ăn của Diêm Dục không tốt, lượng cơm ăn mỗi bữa cũng không nhiều, ăn được một chút đã buông đũa. Còn Nhạc Kỳ Niên bên này lại ăn uống thỏa thích không ngừng, đầu cũng không nâng lên, không khác gì con hamster nhỏ không ngừng nhét hạt vào miệng.

Nhóc ham ăn.

Trong lòng Diêm Dục thấy vừa hài lòng vừa vui, thấp giọng cười vài tiếng.

"Không phải diễn viên các cậu phải duy trì dáng người sao? Ăn như vậy không sợ quản lý mắng à?"

"Tôi ăn không mập."

Nhạc Kỳ Niên vẻ mặt vô tội.

Diêm Dục đỡ trán: "Lời này cậu đừng để người ngoài nghe được, đặc biệt không được nói trước mặt các nữ diễn viên. Mấy cô ấy nghe xong, hỏi sao cậu bị họ đánh."

Chỉ có mỗi câu 'ăn không mập' vậy mà cũng bị đánh, giới giải trí quả thật đáng sợ mà. Nhạc Kỳ Niên chửi thầm.

Nhưng cái bàn sơn trân hải vị này làm cậu không thể kiềm chế được, như nhớ đến thứ gì, Nhạc Kỳ Niên bỗng cười một tiếng.

Diêm Dục hỏi: "Cười cái gì?"

"Tôi nhớ đến một chuyện vui." Nhạc Kỳ Niên nói.

Diêm Dục nhìn những kiệt tác của đầu bếp, đại khái cũng minh bạch Nhạc Kỳ Niên đang cười cái gì.

Hắn liền chuyển đề tài: "Tôi cũng đã xem《 ai là Thông Linh Vương 》."

"Phải không?" Nhạc Kỳ Niên ngạc nhiên.

"Không phải cậu đã nói muốn thấy cậu thì xem cái chương trình đó ư? Cậu quên rồi?" Diêm Dục nhướng mày.

Nhạc Kỳ Niên đương nhiên không quên. Nhưng lúc trước cậu nói với Diêm Dục như vậy, chẳng qua là một lời khách sáo, không ngờ Diêm Dục vậy mà coi thiệt. Diêm đạo ngài trước nay nổi tiếng bận rộn, vậy mà cũng có thời gian xem gameshow sao... không những thế còn vì cậu mà coi. Nhạc Kỳ niên nghĩ lại, cảm thấy trong lòng bỗng dâng lên cảm giác không nói thành lời.

"Lại nói tiếp, thời điểm cậu lấy bảo vật, sao có thể nhảy lên cây như thế?" Diêm Dục hỏi.

"Cái đó bình thường mà!"Nhạc Kỳ Niên nói, "Mỗi ngày kiên trì rèn luyện, người thường cũng có thể làm được thôi?"

Diêm Dục trầm mặc. Thằng nhóc này đối với cái chữ 'Bình thường' định nghĩa thế nào? Quả thật không giống người bình thường chút nào...

"Cậu sau này đóng mấy cảnh hành động, không cần thế thân nữa."Diêm Dục nói giỡn nói.

Nhạc Kỳ Niên lại nghiêm túc nhìn hắn: "Vậy thì không phải quá tốt ư? Tiết kiệm được cho đoàn một khoản tiền."

Diêm Dục bật cười. Mạch não thằng nhóc này đúng là không giống người thường mà. Hắn quả thật giờ mới nhìn rõ.

Ăn uống no đủ phè phỡn, thì cũng phải đến giờ làm việc. Biệt thự lớn nhưng chỉ mỗi 3 tầng, vì thân thể không tiện nên trong nhà hắn còn thiết kế thêm thang máy riêng. Diêm Dục vào thang máy lên lầu hai, nơi này có một phòng tập. Bên trong trang trí gương lớn, xung quanh cũng đặt ngay ngắn không thiếu các thiết bị tập thể hình.

Nhạc Kỳ Niên nhìn một vòng tâm tình không khỏi phức tạp. Cái phòng này so với phòng tập ở Thần Hi giải trí còn bự hơn rất nhiều, đúng là thế giới người có tiền có khác.

Diêm Dục nhờ Lý quản gia lấy kịch bản tới, Nhạc Kỳ Niên tìm một chỗ có thể ngồi liền đặt mông xuống.

"Cảnh này cậu diễn quả thật chả ra gì, có phải do không phân tích được tâm lý nhân vật?" Diêm Dục lười biếng phẩy phẩy kịch bản trong tay. "Cậu đóng vai Lữ Từ chính là một hung thủ giết người, lúc này nhân vật đã có tính toán muốn giết người bạn gái, cũng tự làm bị thương chính mình, đem bản thân làm thành một người bị hại để thoát khỏi hiềm nghi. Hắn ta chưa bao giờ yêu bạn gái, chỉ đem cô ta là một tấm bình phong. Lữ Từ là một nhân vật có tâm lý phản xã hội, nhưng hắn lại bị ngụy trang, mà ngụy trang bản thân đến vô cùng hoàn hảo."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Nhạc Kỳ Niên nói, "Tôi chỉ là... thời điểm cùng chị Thu Lê diễn cảnh hôn, tôi..." Gương mặt Nhạc Kỳ Niên lại lần nữa nóng lên.

Diêm Dục rất có hứng thú mà quan sát gương mặt cậu. "Cậu chưa từng yêu đương sao?"

"Đương nhiên." Nhạc Kỳ Niên thành thật mà trả lời.

"Cũng chưa từng hôn môi?" Diêm Dục chế nhạo.

Nhạc Kỳ Niên ánh mắt mơ hồ. Đó cũng đâu phải lỗi của cậu, quỷ tức phụ nhi đâu có thật thể, sao cậu hôn được chứ?

"Quả thật không còn cách mà, hiện tại chỉ có thể dùng cách này giải quyết thôi."

"Là cách nào?" Nhạc Kỳ Niên tò mò, "Cùng người khác luyện tập... luyện hôn môi sao?"

"Thì cũng chỉ có cách này, phải để cậu biết cách thức của nó." Diêm Dục dụng ý vị sâu xa nhìn thanh niên.

Nhạc Kỳ Niên trong lòng căng thẳng. Cùng ai luyện tập? Nơi này chỉ có Diêm Dục, chẳng lẽ hắn muốn đích thân luyện tập với cậu?

Ánh mắt Nhạc Kỳ Niên không tự chủ mà nhìn về phía Diêm Dục. Tuy ánh mắt của cậu có là cổ nhân 700 năm trước, thì bề ngoài cùng khuôn mặt của Diêm Dục quả thật là mỹ nam tử. Tuy thân thể hư nhược nhưng không làm giảm đi vẻ mỹ mạo, ngược lại làm hắn thêm vài phần lạnh lẽo khí chất.

Cùng Diêm Dục hôn môi, cậu hình như không có lỗ, nhưng cậu bất quá diễn mấy cảnh cùng Thu Lê, rồi nói với Bạch Thắng mấy câu, vậy mà quỷ tức phụ nhi đã ghen lồng lộn như thế. Hiện taji, nếu thật sự cùng Diêm Dục hôn nhau, thùng dấm của quỷ tức phụ nhi có hay không tràn ra tận Thái Bình Dương?

"Sao? Chê tôi?" Diêm Dục chống cằm hỏi.

Nhạc Kỳ Niên thật sự muốn trực tiếp nói cho hắn biết ' Quỷ tức phụ nhi của cậu sẽ ghen lồng lộn', nhưng trước đó Đường Vũ Thành cũng dặn cậu không được đem chuyện này đi nói từa lưa, khi đó nhất định sẽ dọa sợ người khác. Nên Nhạc Kỳ Niên chỉ có thể lắp bắp: "Không phải, tôi chỉ là..."

Diêm Dục bỗng nhiên cười: "Giỡn với cậu chút thôi. Nếu thật sự luyện tập với tôi còn ra cái thể gì nữa? Nếu truyền ra ngoài không phải là 'Diêm Dục lấy cớ chỉ dạy để cưỡng hôn nam diễn viên', lúc đó lấy nước sông nào rửa sạch thanh danh cho tôi?"

"Diêm đạo, chính nhân quân tử!" Nhạc Kỳ Niên dựng thẳng lên ngón cái.

Diêm Dục dời đi tầm mắt, ánh mắt hơi hơi chợt lóe. Nếu thật sự là chính nhân quân tử sẽ không gọi cậu đến nhà riêng thế này. Đúng là thằng nhóc ngốc, một chút đề phòng cũng không có?

Nhưng nói đi nói lại, cái tâm đề phòng đối với Nhạc Kỳ Niên quả thật cũng không quá cần thiết, với cấi khinh công leo cây như vượn thế kia. Nếu thật sự có kẻ muốn bá vương ngạnh thượng cung, đến lúc đó kẻ nằm sấp không biết là kẻ nào đâu.

"Tôi tìm cho cậu thứ khác để tập luyện." Diêm Dục nói.

Hắn gọi tới Lý quản gia, "Đi đem tiểu thư Anna đến."

Tiểu thư Anna lại là ai nữa? Nhạc Kỳ Niên mờ mịt xong lại sợ hãi không lẽ là bạn? Hay là bạn gái của hắn?

Nhưng khoan, không phải mọi người đều nói cái chuyện kia của Diêm Dục không được sao? Đã không được sao có thể cùng bạn gái cái kia?

Rất nhanh, Lý quản gia đã khiêng tiểu thư Anna đến.

Đúng vậy, là khiêng.

Ông đem tiểu thư Anna ném xuống đất, sau đó đỡ cái eo già, khẽ cúi một cái rồi lui ra khỏi phòng.

Tiểu thư Anna tóc vàng môi đỏ, dáng người cáo ráo chuẩn chỉnh, chỉ có chút cứng đờ.

'Cô ấy' chính là một con manocanh.

Nhạc Kỳ Niên trực tiếp câm nín. Trần đời sao có người rảnh rỗi đặt tên luôn cho con manocanh thế này?

Diêm Dục chỉ vào tiểu thư Anna: "Cậu hôm nay luyện tập với nó đi. Luyện tới chừng nào tôi thấy được thì thôi."