Sau Khi Thành Thân Cùng Trạng Nguyên

Chương 17



Cố Yến Thanh ít nhất đã giúp ta thoát khỏi bể khổ, ta không thể hại hắn thêm nữa.

Nhưng về phía hai người kia, đã cho lần đầu, chắc chắn sẽ có lần hai.

Ta nói: "Huynh ấy giờ chê ta là con nhà quê, không giúp ích được gì cho huynh ấy, muốn bỏ ta, hai người đến làm loạn, huynh ấy chắc chắn sẽ lập tức tìm cớ bỏ ta."

Phụ mẫu ta nhìn nhau: "Bỏ càng tốt, ngươi về với chúng ta, khỏi phải chịu uất ức!"

Họ là đang nhắm vào nghề của ta, lại muốn bán ta lần nữa đây mà.

Ta lại nói: "Cố Yến Thanh sau này chắc chắn sẽ làm quan lớn, con cháu cũng được nhờ."

Mẫu thân ta lại nói: "Vậy vẫn không thể để hắn bỏ ngươi, đã lấy ngươi rồi, sau này ngươi là phu nhân quan lớn, mẫu thân già này cũng phải được nhờ, sau này là nhạc mẫu của quan lớn!"

Phụ thân ta nói: "Nhưng hai người phải đưa tiền ra đây! Lần trước hai người các ngươi lén lút bỏ đi, không nói một lời, trong mắt thật không coi chúng ta ra gì. Thật quá đáng."



Ta nói: "Phụ thân, mẫu thân, hai người ở đây đợi ta, ta về lén lấy tiền, không thể để tướng công biết, đây là lộ phí huynh ấy lên kinh ứng thí."

"Tiền ngươi kiếm được đâu?" Mẫu thân ta nhìn chằm chằm ta với ánh mắt sắc bén.

Ta nhìn bà với ánh mắt thẳng thắn: "Xuất giá tòng phu, tiền của ta đều đưa cho huynh ấy rồi, huynh ấy thích ăn ngon, uống ngon, lại thường xuyên cùng bạn học ra tửu lâu ăn uống, vui vẻ còn mời khách tặng quà, tiền của ta, căn bản không đủ cho huynh ấy tiêu."

Mẫu thân ta vặn tay ta: "Tiền của ngươi, sao ngươi  không tự giữ?"

"Mẫu thân, đây cũng là vì tương lai của huynh ấy, tướng công kết giao thêm nhiều bằng hữu, sau này có tiền đồ tốt, chút bạc này bây giờ đáng là gì?"

Họ bị ta lừa gạt, chỉ bảo ta lén lấy tiền mang đến là được, đừng để ai biết.

Ta đẩy xe son phấn, cứ vừa đi vừa ngoảnh lại, e sợ bọn họ lén bám theo sau. Sau khi đi vòng một đoạn đường thật xa, ta mới quay trở về, lấy tiền đưa cho họ, lòng đau như cắt. Nước mắt ta rơi lã chã, khóc trong đau đớn.
— QUẢNG CÁO —