Ta quay đầu nhìn hắn, mặt hắn vẫn ửng hồng, đôi mắt long lanh như phủ một tầng sương khói. Chơi được một lúc, mưa bão bất ngờ ập đến, ai nấy đều giật mình, vội vã chạy về xe ngựa của mình. Cố Yến Thanh, người vẫn im lặng nãy giờ, nắm lấy cổ tay ta, nói: "Đi mau, mưa to rồi."
Tư Mã Túc cũng nắm lấy tay kia của ta. Cố Yến Thanh nhìn tay Tư Mã Túc. Ta cảm thấy vô cùng bối rối, cả hai người đều không buông tay, có một a hoàn gọi Cố Yến Thanh. "Cố công tử, mau lên xe thôi."
Tư Mã Túc ôn tồn nói: "Cố huynh, đích tôn nữ của Tể tướng đang đợi huynh đó."
Ta ngước mắt nhìn cỗ xe ngựa xa hoa, đến cả nha hoàn cũng xinh đẹp như hoa sen mới nở, có thể tưởng tượng tiểu thư kia hẳn là tuyệt sắc giai nhân.
Thời gian như ngừng lại, ta nín thở.
Dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng khi Cố Yến Thanh buông tay ta, dặn dò Tư Mã Túc cẩn thận trên đường, lòng ta vẫn không khỏi chùng xuống, thất vọng trào dâng.
Đôi khi ta cũng không thể chống lại số mệnh. Hóa ra ta cũng chỉ là một kẻ hèn nhát.
Xe ngựa của họ nhanh chóng biến mất trong màn mưa. Tư Mã Túc cõng sọt của ta, kéo ta chạy nhanh về phía thành. Cảm tạ cơn mưa, nước mắt cứ thế lăn dài trên má, chẳng ai có thể nhìn ra.
76
Sau khi trở về, ta lâm vào một trận bệnh nặng.
Mê man suốt mấy ngày, may mắn trước đây từng gắng sức làm ra rất nhiều phấn, son môi, cao thơm để trong phòng trên sảnh đường, Ngưng Hương và Tiến Bảo có thể tự mình gánh vác, ta yên tâm dưỡng bệnh.
Ngủ đã rồi, ta nằm trên giường, nghĩ về những ngày tháng cơ cực trước đây, rồi cảm thấy hiện tại thật tốt đẹp biết bao.
Lại nghĩ, có gì to tát đâu, phần lớn những thứ ta muốn đều đã có được.
Nhưng thân thể cứ như cố tình chống đối ta, ta rất ít khi ốm đau, thân thể khỏe mạnh như trâu mộng, lần này lại cứ mãi không khỏi, lúc thì sốt, lúc thì ho, cứ lặp đi lặp lại.
Ốm đau dễ khiến người ta yếu đuối, mà đã yếu đuối thì chỉ muốn khóc, chỉ muốn đa sầu đa cảm thôi.
Tư Mã Túc thường xuyên đến thăm ta, xin lỗi ta, nói hôm đó hắn quên mang ô.
Thực ra căn bản chẳng liên quan gì đến hắn, hắn chỉ tình cờ tìm thấy ta mà thôi.
Sau khi tan ca thì hắn đến, nhìn ta một cái, nói vài câu, phần lớn là về công việc của hắn, ta mệt mỏi rã rời, đôi khi còn lơ đãng không nghe thấy gì.
Ta bệnh nửa tháng, Ngưng Hương nói với ta son môi sắp hết, hỏi ta phải làm sao?
Ngày hôm sau ta liền khỏe mạnh dậy làm việc.
77
Cái nghề kiếm cơm này ta sẽ không dạy cho Ngưng Hương và Tiến Bảo. Khi ta làm việc, hai người bọn họ đều ở phía trước trông coi cửa hàng.
Sau khi ta khỏe lại, Tư Mã Túc lại đến rủ ta đến nhà Cố Yến Thanh chơi. Cố Yến Thanh đã chuyển nhà, là nơi ở do triều đình cấp, hai gian nhà, thanh u tao nhã, nhỏ nhắn xinh xắn.
Ta không muốn đi lắm, ta nói ta phải làm son phấn.