Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 117: (Hạ)



Trong động phủ thu nhỏ.

Ánh trăng trong như nước, gió mát thổi hiu hiu.

Giang Sở Dung để chân trần ngồi bên cạnh suối nước nóng, vừa đá nước vừa uể oải nhìn hai tiểu yêu tinh đang đánh lộn ở phía đối diện.

Mấy ngày không gặp, hai tiểu yêu tinh này đã đột phá cảnh giới Ngưng Thần trung kỳ rồi.

Nhưng thoạt nhìn tiến độ càng về sau càng chậm lại.

Tuy nhiên cũng là lẽ thường tình, cho dù là thiên tài thì cũng không thể chớp mắt cái biến thành người khổng lồ được.

Hai tiểu yêu tinh có thể tiến bộ như vậy thì Giang Sở Dung đã rất hài lòng rồi.

Những thứ khác, cậu cũng rất hài lòng.

Chỉ có duy nhất một thứ không hài lòng, chính là Văn Lăng.

Hiện trường xấu hổ ngày hôm nay thật sự khiến cậu có bóng ma tâm lý.

Nếu Cố Minh Tiêu thực sự không nhìn thấy gì, Giang Sở Dung còn có thể giảm bớt một chút xấu hổ, nhưng cố tình Cố Minh Tiêu lại nhìn thấy hết rồi...

Loại chuyện này tự mình chơi gọi là tình thú, bị người ngoài biết được thì có hơi không biết tự trọng.

Giang Sở Dung:...

Không biết Cố Minh Tiêu sẽ nghĩ cậu như thế nào nữa...

Vậy mà Văn Lăng còn cố tình hết lần này đến lần khác nói sang chuyện khác, một bộ vô trách nhiệm càng khiến cậu tức giận hơn.

Bây giờ cậu cảm thấy như có thứ gì đó đang mắc kẹt trong lồng ngực, xuống cũng không được mà lên cũng không xong.

Khó chịu quá, khó chịu quá!

Đang nghĩ ngợi, dưới chân Giang Sở Dung đột nhiên ngưng tụ một chút linh lực, "ào" một tiếng đá bay gần nửa ao nước! Nước bắn tung lên giống như một làn sóng lớn, đập về phía hai tiểu yêu tinh đang đánh nhau——

Một tiếng "Ầm" vang lên, hai tiểu yêu tinh lập tức bị xối ướt như chuột lột, sững sờ ngay tại chỗ.

Sau đó chúng nó liền chít chít quang quác nhìn sang, tức tối vô cùng.

Giang Sở Dung bĩu môi: "Vừa nãy ta đã nói tâm trạng ta không tốt, tụi mi lại cứ khăng khăng đánh nhau ở chỗ này."

Hai tiểu yêu tinh:...

Ngay lập tức, chúng nó quay đầu chuồn đi với cái đầu ướt nhẹp.

Thấy vậy, Giang Sở Dung nhếch khóe môi, tâm trạng không hiểu sao lại thấy đỡ hơn một chút.

Nhưng đúng lúc này——

"Còn chưa hết giận sao?"

Nghe thấy giọng nói này, khóe môi đang nhếch lên của Giang Sở Dung lại rũ xuống, sau đó cậu quay mặt đi nói: "Chàng vô đây làm gì?"

Văn Lăng đi tới trước mặt Giang Sở Dung, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra rất nhiều thứ.

Vốn dĩ, khi Văn Lăng lấy ra thứ đầu tiên, Giang Sở Dung còn không thèm để ý, nhưng dần dần, đồ vật càng ngày càng nhiều, vẻ mặt của Giang Sở Dung cũng ngày càng trở nên vi diệu.

Cuối cùng, cậu bất giác mím môi, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc gợn sóng.

Những thứ Văn Lăng mang đến đều là những thứ họ đã từng ăn và chơi khi đến Yêu Vực, còn là những thứ cậu thích ăn.

Trời mới biết Văn Lăng đã dành bao nhiêu thời gian và công sức để làm việc này.

Đặc biệt là...còn có một bát trứng gà đường đỏ.

Không ngờ Văn Lăng còn nhớ món này.

Giang Sở Dung giờ đã quen ăn những món ngon tinh xảo, thực sự đã không còn hứng thú với trứng gà đường đỏ từ lâu rồi.

Nhưng bây giờ nhìn thấy Văn Lăng bưng món này ra, không hiểu sao cậu lại cảm thấy xúc động một trận.

Nhưng ngoài miệng cậu vẫn nói: "Bây giờ ta không có đói bụng, chàng mang mấy thứ này tới làm gì?"

Văn Lăng cũng không khó chịu, chỉ thấp giọng hỏi: "Vậy em muốn cái gì, ta tìm cho em."

Đôi môi của Giang Sở Dung mấp máy, mở ra rồi lại khép lại.

Cuối cùng, cậu cụp mi mắt, nhàn nhạt nói: "Thôi bỏ đi."

Thấy vậy, Văn Lăng biết cơ hội tới rồi, liền chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của Giang Sở Dung, thấp giọng nói: "Chuyện hôm nay là tại ta không suy nghĩ kỹ, đã quá lỗ mãng."

"Lần sau nếu không có sự cho phép của em, ta nhất định sẽ không mạo phạm em như vậy, em tha thứ cho ta, có được không?"

Nghe thấy những lời này của Văn Lăng, hàng mi dài của Giang Sở Dung khẽ run lên.

Thực ra, khi Văn Lăng lấy những thứ này ra, trái tim của Giang Sở Dung đã mềm đi rồi.

Mà khoảnh khắc Văn Lăng nói ra lời xin lỗi, Giang Sở Dung không có cốt khí gần như đã tha thứ cho hắn ngay lập tức.

Nhưng nét mặt của cậu vẫn rất trầm lặng.

Lặng im một lúc, cho đến khi Văn Lăng có chút khẩn trương, Giang Sở Dung mới giương mắt lên nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Thôi được, lần này không xảy ra chuyện gì, ta không tính toán với chàng nữa. Nhưng nếu còn có lần sau —— "

"Sẽ không có lần sau." Văn Lăng đột nhiên nói.

Không biết vì sao, Giang Sở Dung nghe ra được hàm ý khác trong lời nói của Văn Lăng, lúc này vẻ mặt cậu nhìn Văn Lăng có thêm ý tứ dò hỏi.

Văn Lăng mặt mày bình tĩnh dịu dàng đối mặt với cậu, nói: "Đợi đến khi ra khỏi Cấm địa Thần Ma, ta sẽ nói cho em biết hết mọi chuyện về ta, đến lúc đó chúng ta không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa."

"Ta nhất định sẽ cho tất cả mọi người biết, em không thích nhầm người."

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Văn Lăng, Giang Sở Dung sững sờ trong giây lát, sau đó lại không kìm được mà bật cười.

Văn Lăng:?

Ngay lập tức, Giang Sở Dung cố gắng hết sức nhịn cười nói: "Xin lỗi, vừa rồi ta đột nhiên nghĩ đến một câu "Chớ khinh thiếu niên nghèo"."

"Chớ khinh thiếu niên nghèo?" Văn Lăng vẻ mặt vi diệu, "Hình như ta chưa bao giờ nghèo cả."

Giang Sở Dung sửng sốt một lúc, sau đó lại bật cười ha ha, vừa cười vừa ôm lấy cánh tay của Văn Lăng dựa vào bờ vai hắn, cười ra cả nước mắt.

Văn Lăng thấy vậy ngẩn ra, hắn cũng cười cười, im hơi lặng tiếng ôm chặt lấy vòng eo của Giang Sở Dung.

Giang Sở Dung ôm cánh tay Văn Lăng cười một hồi, rồi lại lặng im một lúc mới đột nhiên chìa tay ra than thở với Văn Lăng: "Tay đau, chàng xoa cho ta đi."

Giang Sở Dung làm nũng, vừa hay thả cho Văn Lăng một bậc thang đi xuống.

Văn Lăng lập tức nói: "Để ta xem xem."

Giang Sở Dung đưa tay ra.

Văn Lăng nhẹ nắm lấy tay Giang Sở Dung, vén tay áo cậu lên, thấy cánh tay cậu có một vết bầm tím, may là không tổn thương đến xương cốt.

Lúc này, Văn Lăng nhớ đến cảnh tượng Giang Sở Dung chiến đấu, sắc mặt hơi lạnh xuống, trên người thấp thoáng sát khí.

Giang Sở Dung cảm giác được, cố ý nhếch lên khóe môi: "Mau lên."

Văn Lăng biết Giang Sở Dung muốn chuyển hướng sự chú ý của hắn, hắn cũng không nói thêm gì —— Vừa lúc hắn cũng thực sự không muốn nhắc tới chuyện này.

Chuyện Linh Nhãn dính líu quá nhiều, lúc này thực lực của hai người vẫn chưa đủ, nhắc đến chuyện này chỉ càng khiến bản thân thêm lo lắng.

Hắn không muốn Giang Sở Dung hao tổn tinh thần vì những chuyện này.

Vì vậy Văn Lăng ngậm miệng không nói gì, chỉ im lặng nắm tay Giang Sở Dung, lấy thuốc mỡ ra, bôi lên tay cậu, cẩn thận xoa bóp cho cậu.

Giang Sơ Dung hưởng thụ Văn Lăng xoa bóp cho mình, nghiêng đầu tựa vào vai hắn, khóe môi lại nở nụ cười nhẹ.

Một lúc sau, Giang Sở Dung không thành thật lại đưa bàn tay còn lại của mình ra chọc vào mặt và cằm của Văn Lăng.

Văn Lăng lần này không né không tránh, để cho Giang Sở Dung chà đạp mình.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua hai người, bầu không khí hết sức yên tĩnh và tốt đẹp.

Cứ như vậy, hai người đã làm hòa lại như trước.

———

Tác giả

– Giang Sở Dung: Uầy, tiểu Thiên Ma nhà ta thiệt là Long Ngạo Thiên.

– Văn Lăng muốn nói lại thôi: Ta vốn là như thế mà...