Công cuộc suy luận "Thiên Thần Toán Kinh" của Giang Sở Dung và Đại xà đã đi đến giai đoạn cuối cùng, nhưng vào lúc này, mặc dù Giang Sở Dung đã bị che lại cảm ứng của Đồng Tâm Sinh Tử Khế nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy bối rối một cách kỳ lạ.
Cảm giác hoảng sợ này rất tệ, nó khiến trái tim cậu khó chịu vô cùng.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nắm chặt tay, khẽ đấm vào ngực mình mấy cái.
Đại xà ở một bên thấy vậy, tò mò hỏi: "Làm sao vậy?"
Đại xà cũng lấy làm lạ, nhưng sau đó đôi mắt tròn vo của nó chuyển tới chuyển lui, nói: "Có lẽ cậu làm việc vất vả quá lâu nên tụt huyết áp đó, thân thể chịu không nổi nữa, hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." ——"
"Không được!" Giang Sở Dung đột nhiên trở nên sốt ruột hô lên.
Đại xà giật cả mình.
Giang Sở Dung định thần lại, cậu cũng cảm thấy mình tự nhiên lại nóng nảy kỳ lạ, lúc này cậu hít sâu một hơi, rồi nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Trương, trong lòng tôi hoảng lắm, tôi sợ người yêu của mình có thể sẽ xảy ra chuyện. Anh có thể giúp tôi suy luận ra quyển công pháp này càng sớm càng tốt không?"
Đại xà nhìn sắc mặt Giang Sở Dung thật sự không ổn lắm, nó rối rắm một lát, gật gật đầu: "Được, vậy thì tiếp tục."
Bấy giờ, Giang Sở Dung cũng nhặt một cành cây lên, nghiến răng nói: "Tiếp tục."
Lúc này, trên sườn núi đang diễn ra một trận chiến đẫm máu.
Văn Lăng dùng phương pháp giết địch một ngàn hại mình tám trăm để đối phó với đám tu sĩ kia.
Nhưng thận trọng, chính xác và tàn nhẫn, cực kỳ có hiệu quả.
Trúc tinh cùng Cà rốt tinh lần lượt ở phía trước bố trí từng cái bẫy rập, trước tiên cho những tu sĩ kia một đòn trực diện, sau đó Văn Lăng điều khiển hóa thân đi đến trước mặt tu sĩ bị ám toán, tự bạo!
Không sai, trực tiếp tự bạo!
Cách thức oanh liệt như vậy, khiến cho tất cả tu sĩ bị trúng mai phục, bất kể thuộc chủng tộc nào, đều sẽ bị trọng thương ngay tức khắc.
Sau đó, Trúc tinh sẽ nhân cơ hội phóng ra Vô Vọng Kiếm Khí cùng Cà rốt tinh giết chết tu sĩ!
Thủ đoạn độc ác và đẫm máu như thế, nếu vẫn đang trong thân phận Cố Minh Tiêu, hắn sẽ không làm được.
Nhưng bây giờ hắn là Văn Lăng, là một Thiên Ma.
Hắn muốn bảo vệ người quan trọng nhất của mình, cho nên giờ phút này, những kẻ cản đường đều phải chết!
Vào thời khắc sinh tử, đối xử tử tế với kẻ thù chính là đối xử tàn ác với chính đồng bạn của mình.
Văn Lăng biết rất rõ đạo lý này, vì vậy hắn không hề nương tay.
Trong nhất thời, trên núi vang lên những tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, hơn phân nửa các tu sĩ đều chết trước khi kịp phản ứng.
Giờ khắc này, khóe môi và đuôi mắt của bản thể Văn Lăng đã rỉ ra tia máu nhàn nhạt, trông cực kỳ khủng bố dữ tợn, mà trong cơ thể hắn lại càng sông cuộn biển gầm, từng cơn đau dồn dập kéo tới.
Nhưng vẻ mặt của hắn không hề thay đổi, hắn chỉ mím chặt môi mỏng, tiếp tục điều khiển các hóa thân tự bạo từng cái một, trên mặt không chút biểu tình ——
Bỗng nhiên Văn Lăng phát hiện có điều dị thường, liền ngẩng đầu nhìn xuống chân núi.
Trong nháy mắt đó, hắn bắt gặp ánh mắt của Linh Ngọc Tu đang nhìn từ xa.
Bốn mắt chạm nhau, Linh Ngọc Tu cười khẽ một tiếng, sau đó môi hắn ta mấp máy.
Dù cách xa như vậy, Văn Lăng vẫn có thể đọc được khẩu hình của hắn ta.
Hắn ta nói: "Sở huynh, đến lượt ngươi rồi."
Khóe môi Văn Lăng không khỏi nhếch lên một tia cười lạnh.
Ha, không hổ là Linh tộc.
Hóa ra sự ngu ngốc ban đầu chỉ là gạt bọn họ.
Có lẽ ngay từ đầu Linh Ngọc Tu đã nhìn rõ tất cả, hắn ta đang chờ chính là một bước này —— Trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Có phải năm xưa hắn ta cũng dùng thủ đoạn này để ám sát Linh Toàn Anh không?
Nhưng cho dù là vậy, Văn Lăng cũng không sợ hãi chút nào.
Trên thực tế, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng chết ở trong Cấm địa này từ lâu, bởi vì hắn biết, khi đối mặt với lợi ích cực hạn, vĩnh viễn sẽ không có bất kỳ đồng minh chân chính nào.
Đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ trở thành kẻ thù của ngươi.
Giờ này khắc này, Văn Lăng chỉ hơi tiếc một điều —— Hắn đã không nói một vài chân tướng cho Giang Sở Dung biết sớm hơn.
Nếu sau này mới nói, hắn luôn sợ sẽ mất đi thứ gì đó.
Sở Ngọc Lân đã lên núi.
Lúc này Văn Lăng đánh giá những tu sĩ còn lại, hắn bỏ qua cho Phó Hoài Tư và Chu Tương Linh, đồng thời tha cho hai Yêu tộc —— Đây là những người mà đám người Giang Triều Sinh quen thuộc có thể giải quyết.
Sau đó, hắn âm thầm nuốt xuống huyết tinh đang dâng trào trong lồ.ng ngực, nhắm mắt lại, thu hồi những hóa thân khác, từng bước một đi xuống núi nghênh đón Sở Ngọc Lân đang lên núi.
Không lâu sau, hai người đứng đối diện nhau.
Lúc này, hai mắt của Văn Lăng đã đổ xuống hai tia máu đỏ thẫm, thoạt nhìn như hai dòng huyết lệ, khiến cho khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của hắn càng thêm yêu dị.
Đôi môi cũng nhuốm máu, một màu đỏ tươi.
Sở Ngọc Lân lại một thân quần áo hoa lệ, ung dung tao nhã.
Lúc này gã nhìn bộ dáng của Văn Lăng, ánh mắt khẽ động, đột nhiên nói: "Sư huynh, nếu ngươi chủ động lấy hạt giống Thiên Ma Tâm ra đưa cho ta, ta sẽ thả ngươi đi. Thế nào?"
Văn Lăng khẽ nhíu mày: "Ngươi chỉ muốn hạt giống Thiên Ma Tâm?"
Sở Ngọc Lân: "Tôn Thượng muốn ta giữ lại mạng ngươi."
Văn Lăng im lặng một lúc, sau đó cười lạnh nói: "Thì ra là vậy, nhưng hình như ngươi, không có ý định nghe theo?"
Sở Ngọc Lân cười nói: "Sao sư huynh biết vậy?"
Văn Lăng không nói lời nào, đã ra tay ——
Sở Ngọc Lân cũng ra tay——
Cả hai gần như đồng thời biến thành ma khí, hung hăng lao với đối phương——
Hai luồng ma khí có màu sắc khác nhau va chạm với nhau, sau lại tách nhau ra.
Văn Lăng sau khi hóa thành hình người, ho ra một ngụm máu, nhàn nhạt nói: "Thiên phú của ngươi quá kém."
Sắc mặt Sở Ngọc Lân không thay đổi, tiếp tục công kích, trong nháy mắt, hai người đã giao thủ mấy trăm chiêu!
Lúc này, Sở Ngọc Lân vừa đánh vừa nói: "Sư huynh, trước đó ngươi đã đốt cháy hai lần khí huyết rồi. Nếu còn có lần thứ ba, cho dù ngươi giết được ta, tu vi của ngươi cũng sẽ bị hủy hoại, trở thành một tên tàn phế."
Văn Lăng: "Nhưng khi đó ngươi đã chết rồi, ta cũng không thiệt."
Sở Ngọc Lân thở dài: "Vì một tên nội gián của Nhân tộc, có đáng không?"
Văn Lăng đột nhiên cười nhạt một tiếng: "Sao ngươi biết ta không phải nội gián của Nhân tộc?"
Vẻ mặt của Sở Ngọc Lân hơi thay đổi.
Mà giây tiếp theo, trong mắt gã đã lộ ra vẻ không thể tin được! Bởi vì, gã nhìn thấy, vào giờ khắc này, một cỗ kiếm khí cực kỳ quen thuộc, sáng ngời mà sắc bén phóng ra từ mi tâm của Văn Lăng, hung hăng chém vào mặt gã!
Vô Vọng Kiếm Khí!
Làm sao một Thiên Ma như Văn Lăng lại biết Vô Vọng Kiếm Khí?!
Một suy đoán cực kỳ khó tin tuôn ra khỏi đầu gã!
Gã chỉ có thể cuống quít đổi tay đỡ đòn——
Tuy nhiên, kiếm khí cuồn cuộn vô địch của Vô Vọng Kiếm Khí mang theo khí tức thuần dương hùng hậu đã chém mạnh xuống, ngay cả khi gã đã quay đầu đi, kiếm khí thế như chẻ tre vẫn đâm thủng cổ họng gã!
Máu ma bắn tung toé!
Con ngươi của Sở Ngọc Lân chợt co rụt lại, gã chỉ có thể cắn chặt răng vội vàng bưng lấy vết thương khó mà khép lại trên cổ!
Văn Lăng nhân cơ hội này hóa thành một vệt ma khí đỏ thẫm bay về phía ngọn núi——
Không lâu sau, một thân ảnh màu đen đẫm máu lảo đảo xuất hiện trong rừng trúc.
Văn Lăng vừa đi vừa nắm lấy cây trúc, phun ra từng ngụm máu, lẫn với một vài cục máu đông đặc...
Việc hóa thân tự bạo đã gây ra tổn thương cực lớn cho hắn, mà dùng ma thể sử dụng Vô Vọng Kiếm Khí thì trên cơ bản chẳng khác nào tự bạo...
Cơ thể hắn lúc này, gần như đã không còn cơ hội sống nữa.
Văn Lăng vịn vào cây trúc, chậm rãi ngồi xuống đất, khuôn mặt tuấn mỹ đầm đìa máu tươi, lông mi dài cũng dính đầy tơ máu.
Lúc này, hắn giơ tay lên, lặng lẽ lau mặt, cố nén lại tiếng ho khan.
Đột nhiên có một cơn gió lành lạnh thoảng qua.
Đôi mi dài của Văn Lăng khẽ run, hắn ngước mắt lên.
Một thân bạch y lọt vào mắt hắn, là Linh Ngọc Tu.
"Quả nhiên là ngươi."
Văn Lăng lạnh lùng nhếch khóe môi: "Là ta, ngươi muốn thế nào?"
Linh Ngọc Tu: "Không thế nào."
Sắc mặt Văn Lăng hơi thay đổi.
Mà giây tiếp theo, Linh Ngọc Tu, người vừa nói không thế nào, đột nhiên chỉ ngón tay vào giữa trán của Văn Lăng——
Văn Lăng muốn phản kháng, nhưng hiện giờ linh lực trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, căn bản không có cách nào phản kháng.
Nhưng dù có thế nào đi nữa Văn Lăng cũng không ngờ được, một điểm này của Linh Ngọc Tu, không phải giết hắn, nhưng... Linh Ngọc Tu lại giải phóng lá chắn Đồng Tâm Sinh Tử Khế của hắn!
Lúc này, Linh Ngọc Tu thì thầm nói: "Cháu ngoại ngoan, hãy cho ta thấy khả năng tiềm tàng cuối cùng của ngươi đi—"
Một khắc đó, Giang Sở Dung ở trong hang động cảm thấy trái tim mình truyền đến một cơn đau đớn như sắp chết!
Cậu đột nhiên ôm chặt lấy trái tim đang co thắt quằn quại, sắc mặt đại biến, hai mắt trợn to không thể tin được, cậu lập tức khàn giọng gọi: "Văn Lăng!"
Đại xà ở bên cạnh hết cả hồn, tay run lên nói: "Sắp giải xong rồi, ngươi kêu cái gì?!"
Giang Sở Dung cố lấy lại bình tĩnh, đôi mắt đỏ hoe, sau đó cậu nghiến răng nói: "Người yêu của tôi xảy ra chuyện rồi."
Đại xà:...
Gần như phối hợp với câu nói đó, bên ngoài cũng láng máng vang lên tiếng đánh nhau.
Vẻ mặt của Đại xà cũng thay đổi.
Giờ phút này, lồ.ng ngực Giang Sở Dung dâng lên đủ loại cảm xúc, nhưng cậu lập tức hít một hơi thật sâu, giơ kiếm lên, nói: "Anh tiếp tục tính đi, tôi thủ hộ cho anh."
Đại xà tâm loạn như ma: "Lúc này rồi còn tính gì nữa? Hay là chạy đi?"
Giang Sở Dung không nói một lời, nhặt sách và cành cây trên mặt đất lên nhét vào móng vuốt của Đại xà, trầm giọng nói: "Tính!"
Nhìn vào đôi mắt đỏ như máu của Giang Sở Dung, Đại xà không dám làm bậy, chỉ có thể run rẩy tiếp tục tính.
Lúc này, Giang Sở Dung một tay cầm kiếm, tay kia cầm cành cây, tiếp tục điên cuồng suy luận bước cuối cùng mấu chốt nhất ——
Bên ngoài hang, quả nhiên đang hỗn chiến.
Mặc dù ma tu đã bị Văn Lăng giết gần hết, nhưng vẫn còn yêu tu và tu sĩ Nhân tộc bởi vì mối quan hệ đặc biệt của Văn Lăng với Nhân tộc và giao ước với Yêu tộc mà chưa bị giết sạch.
Lúc này, ba người Giang Triều Sinh đang chặn bọn họ.
Tu sĩ bên đối phương đều có con át chủ bài của mình, hơn nữa vẫn còn hơn chục người — Có một số tu sĩ vẫn luôn núp trong bóng tối, không bị Văn Lăng phát hiện, ở trong bóng tối bày mưu tính kế.
Chẳng mấy chốc, cả ba người họ đều bị thương.
Cuối cùng, trường kiếm của Bạch Thần Băng bị bẻ gãy, mị thuật của Túc Tử Xuyên bị ngươi ta dùng Quang Minh Chú áp chế, còn Giang Triều Sinh bị đám tu sĩ vây chặt.
Cả đám người họ bê bết máu, hao hết linh lực, không thể hành động được nữa.
Sau một tiếng nổ lớn!
Cửa hang động bị người làm nổ tung từ bên ngoài!
Các tu sĩ lũ lượt tràn vào!
Nhưng giây tiếp theo, bọn họ liền nhìn thấy trong hang động có một tia kim quang cực kỳ sáng chói đang nở rộ từng chút một!
Một con Đại xà mập mạp đang đắm mình trong ánh sáng vàng này, còn Giang Sở Dung đang ở bên cạnh nó, mà lúc này Đại xà cũng bắt đầu lớn dần lên, biến hình——
Cả ngọn núi bấy giờ cũng ầm ầm chấn động liên hồi!
Tất cả tu sĩ nhìn thấy một màn này, đều biết nó chính là Thần thú Thanh Long, truyền thừa của Tổ Thần ở ngay đây!
Có người muốn xông lên, nhưng còn chưa chạm tới kim quang, đã bị kim quang đánh bay!
Đại xà vẫn đang biến hình———
Cuối cùng, cái đầu to lớn của nó đã chạm vào đỉnh hang, sừng rồng mọc ra hoàn chỉnh!
Sau một tiếng rồng ngâm vang dội, chiếc sừng rồng đâm thẳng lên!
Những tảng đá trong hang ồ ạt sụp đổ, đám tu sĩ chạy vắt giò lên cổ.
Linh Ngọc Tu, Văn Lăng đang hấp hối và ba người bên ngoài hang động cũng cảm nhận được những động tĩnh kỳ lạ này, bọn họ nhịn không được cùng nhìn lên.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều nhìn thấy, một con Thanh Long khổng lồ có kích thước bằng cả quả núi đã chọc thủng ngọn núi bay lên trời.
Mà trên đầu rồng to lớn oai phong, dường như có một thân áo lam đang đứng trên đó.
Chính là Giang Sở Dung.
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân Thanh Long phóng ra uy áp, ngửa đầu lên trời phát ra một tiếng rồng ngâm hùng hồn ——
Tất cả tu sĩ run rẩy, phản ứng đầu tiên chính là quỳ xuống đầu hàng.
Nhưng lúc này, Thanh Long lại chậm rãi cúi đầu, hai mắt sáng như đuốc, nhanh chóng hướng trong núi tìm kiếm.
Ngay sau đó, nó tìm thấy Văn Lăng, cả người bê bết máu đang hấp hối.
Khi Giang Sở Dung từ trên đầu rồng bước xuống, cậu gần như lao tới ôm chặt lấy Văn Lăng.
Cả người Văn Lăng đau nhức, không khỏi rên lên một tiếng.
Giang Sở Dung đỏ bừng hai mắt, cậu run rẩy một hồi mới lập tức buông lỏng Văn Lăng ra.
Hai người nhìn nhau, Văn Lăng cố nén mùi máu tanh trong cổ họng, cười nhẹ một tiếng, khàn giọng nói: "Ta biết, em nhất định sẽ làm được."
Khi hắn nói, máu tươi lại tràn ra khỏi miệng.
"Đừng nói nữa." Giang Sở Dung lập tức đau lòng che miệng của Văn Lăng lại.
Quả nhiên, Văn Lăng không nói nữa.
Lúc này, Giang Sở Dung lại ngẩng đầu nhìn Thanh Long đang một bộ quan tâm ở trên đầu, nói: "Trương ca, cho ta mượn một ít máu rồng."
Thanh Long "ò" một tiếng, sau đó vươn móng vuốt của mình ra, nhặt một chiếc lá to lên, nhỏ rất nhiều máu vào trong đó rồi đưa cho Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung đưa tay nhận lấy, nói tiếng cảm ơn, sau đó ngẩng đầu lên uống cạn máu rồng trong chiếc lá——
Thanh Long:???
Một giây sau, nó nhìn thấy Giang Sở Dung cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhuốm máu của Văn Lăng.
Thanh Long:!!!
Nó lập tức giơ móng vuốt che mặt.
Nó vẫn còn là một bé cưng đó!
Những tu sĩ khác cũng vội vàng chạy tới sau khi cảm nhận được động tĩnh ở bên đây, bọn họ nhìn thấy cảnh này không khỏi sửng sốt.
Giang Sở Dung nhắm chặt hai mắt, ôm lấy mặt Văn Lăng và hôn hắn như chốn không người.
Đám tu sĩ vẻ mặt khác lạ, nhưng cũng không dám bao vây họ.
Mà lúc này, ba người Giang Triều Sinh cũng dìu dắt nhau chạy tới, họ cũng nhìn thấy cảnh Giang Sở Dung và Văn Lăng hôn nhau.
Nhưng cả ba người chỉ trầm mặc trong chốc lát, sau đó đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Cuối cùng, Giang Sở Dung buông Văn Lăng đã được máu rồng chữa trị qua cơn nguy kịch đến tính mạng ra, hàng mi dài của cậu khẽ động, cậu mở mắt ra, lạnh lùng liếc mắt lườm đám người: "Nhìn đủ chưa?"
Đám đông lặng ngắt như tờ.
————
Tác giả
– Giang Sở Dung: Nhìn gì mà nhìn! Bộ chưa thấy người ta hôn nhau hả!