Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 162: Sao Đại Sư Huynh Có Thể Làm Như Thế! Quá Đáng Lắm Luôn!



Sau đó, Giang Sở Dung nghe Kiếm Thần và Ma Tôn phân tích một phen, chần chừ một lát, cậu vẫn âm thầm vận chuyển Sư Đồ Huyết Khế giữa cậu và Ma Tôn.

Đúng như dự đoán, sau khi Giang Sở Dung cẩn thận khởi động Sư Đồ Huyết Khế, liền cảm giác được ngoài mặt thì Sư Đồ Huyết Khế tưởng như đã bị cắt đứt, nhưng thực chất vẫn còn một hơi thở yếu ớt duy trì nó. Nếu không phải lúc này chú tâm theo dõi, có lẽ cậu sẽ thật sự cho rằng Ma Tôn đã chết.

Ánh sáng trong mắt Giang Sở Dung lay động, cậu nghĩ thầm: Quả nhiên là lão già nham hiểm, như vậy mà vẫn còn chưa chết.

Tuy nhiên Giang Sở Dung cũng không nói thẳng ra điều này —— Cậu biết Ma Tôn là quỷ hẹp hòi, nếu ông ta chưa chết lại còn truyền ngôi cho Sở Thiên Khuyết, chắc chắn ông ta sẽ không về Ma Vực. Có khi ông ta đang trốn ở gần đây rình rập bọn họ cũng không chừng.

Nếu lúc này cậu đi nói xấu Ma Tôn, biết đâu lão già nhỏ mọn Ma Tôn đó sẽ ngán chân bọn họ trong lúc khai Thiên lộ, cố ý phá hỏng chuyện của bọn họ.

Loại chuyện này, Ma Tôn có thể làm được đó.

Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung xoay chuyển đầu óc, làm như không có việc gì nói: "Chưởng môn nói đúng, cho dù Ma Tôn còn sống, chúng ta cũng chưa chắc nhờ được ông ta. Chi bằng để con và Trương ca dành thêm chút thời gian, dựa theo phần lớn bản đồ sao đã được giải mã tiếp tục suy diễn ra phần còn thiếu, nói không chừng có thể suy ra được."

Kiếm Thần nửa tin nửa ngờ: "Có thể làm vậy sao?"

Giang Sở Dung cười nói: "Chúng ta cứ thử trước đi, nhờ người khác không bằng dựa vào bản thân, lỡ như Ma Tôn cũng không có bản đồ sao thì sao?"

Kiếm Thần: "Cũng phải..."

Giang Sở Dung lại ước tính một lát, sau đó lại mỉm cười nói: "Đúng rồi, chưởng môn, hai ngày nay con cũng đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện thần kim. Nhưng cách này có hơi không đứng đắn, con đang rối rắm không biết có nên dùng hay không, người có muốn nghe thử không?"

Kiếm Thần lập tức nói: "Đến nước này rồi còn để ý đến đứng đắn hay không đứng đắn làm gì? Con nói cho ta nghe đi."

Giang Sở Dung suy nghĩ một chút, sau đó nghiêng người đến trước mặt Kiếm Thần, vẻ mặt điềm nhiên như không nói vài câu.

Kiếm Thần nghe xong:...

Yêu Tôn ở bên cạnh cũng nghe được điều tương tự:...

Một lúc sau, Kiếm Thần và Yêu Tôn đồng thanh nói: "Minh Tiêu không biết chuyện này phải không?"

Giang Sở Dung: "Nếu để chàng ấy biết, chắc chắn sẽ không làm được."

Kiếm Thần vẻ mặt khác lạ, Yêu Tôn cũng trầm mặc.

Hồi lâu sau, hai vị tiền bối đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng nói: "Khoan làm đã, đợi thêm hai ngày nữa đi, nếu vẫn không được, thì dùng cách của con."

Mặc dù cách này không đứng đắn thật, cũng dễ chọc tức Cố Minh Tiêu, nhưng tỷ lệ thành công thực sự rất cao!

Không còn cách nào tốt hơn nữa rồi.

Giang Sở Dung biết hai người sẽ nói như vậy, lúc này cậu bình tĩnh hành lễ với hai người, nói: "Xin hai vị tiền bối tạm thời đừng cho cha mẹ con biết chuyện này, kẻo gây thêm phiền phức."

Kiếm Thần: "Khụ, chút đạo lý này ta và Yêu Tôn vẫn hiểu rõ."

Giang Sở Dung cười cười, cậu cũng không nói nhiều, cầm bản đồ sao chưa hoàn chỉnh trở về phòng.

·

Trương Nguyên Viễn vẫn đang đợi Giang Sở Dung.

Thấy cậu trở lại, Trương Nguyên Viễn không khỏi đứng lên hỏi: "Sao rồi? Đã hoàn thành chưa?"

Nhìn thấy vẻ mặt cấp thiết của Trương Nguyên Viễn, Giang Sở Dung biết rõ anh đang nóng lòng muốn quay về thế giới hiện đại, nghĩ rồi nghĩ, Giang Sở Dung lắc đầu, đem chuyện bản đồ sao trên tấm bia mà cả Kiếm Thần và Yêu Tôn đều không nhớ nói cho Trương Nguyên Viễn biết.

Trương Nguyên Viễn lập tức lộ ra vẻ mặt thất vọng: "Sao lại như vậy... Hai người này cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy sao có thể không nhớ chứ?"

Giang Sở Dung mỉm cười: "Cũng không thể trách họ. Mặc dù chưởng môn và Yêu Tôn có thiên phú cao, nhưng họ chỉ giỏi tu luyện, đọc sách là một loại kiến ​​thức khác, việc họ nhất thời không chú ý đến điểm đó cũng bình thường thôi."

Trương Nguyên Viễn vẫn đang lẩm bẩm, phàn nàn không ngừng.

Giang Sở Dung nhìn bộ dạng càu nhàu của Trương Nguyên Viễn, không khỏi nhớ đến những bí mật về Trương Nguyên Viễn mà cậu vô tình nhìn thấy bằng Linh Nhãn khi cậu và Trương Nguyên Viễn giải mã bản đồ sao vài ngày trước.

Nhưng bí mật này... cậu không biết có nên nói ngay cho Trương Nguyên Viễn biết hay không.

Suy cho cùng, Trương Nguyên Viễn chính là nhân cách của chính anh ở kiếp này, và người đưa ra quyết định đó ngay từ đầu chính là Thanh Long.

Trương Nguyên Viễn có giống Thanh Long hay không, Giang Sở Dung không chắc chắn.

Nếu Trương Nguyên Viễn biết những sự thật đó, rồi vì chúng mà sụp đổ, hoặc là triệt để bị ý thức của Thanh Long chiếm giữ, Giang Sở Dung có thể sẽ mất đi một người bạn rất tốt.

Cho nên Giang Sở Dung nghĩ, đợi đến khi bản đồ sao hoàn chỉnh, sẽ nói cho Trương Nguyên Viễn biết chuyện này, xem anh có chấp nhận lấy lại ký ức hay không. Như vậy, cho dù Trương Nguyên Viễn không thể chấp nhận được quyết định của mình khi là Thanh Long, thì anh vẫn có thể quay về thế giới hiện đại.

Thay vì cứ sống trong mơ hồ như bây giờ.

Nhưng hiện tại bản đồ sao vẫn chưa hoàn thiện, Giang Sở Dung tạm thời không đề cập tới, mà lấy bản đồ sao ra nói với Trương Nguyên Viễn: "Phần còn lại của bản đồ sao không lớn, tôi đã nhìn trộm được một phần, trước hết chúng ta hãy thử bổ sung xem sao, biết đâu có thể hoàn thành được nó?"

Nghe được lời này, Trương Nguyên Viễn bỗng nhiên có chút hy vọng, lập tức nói: "Còn có có thể làm như vậy sao? Sao cậu không nói sớm, mau hoàn thành cho xong đi. Nếu như số lượng con đường có thể đi không nhiều, chúng ta có thể xây dựng một mô hình trước rồi nghiệm chứng từng cái một."

Giang Sở Dung cười đáp: "Ừm."

Hai người lại bắt đầu bận rộn.

Trong lúc đó, Cố Minh Tiêu có tới một lần, mang theo bánh nếp rượu hoa quế thơm ngọt, Giang Sở Dung và Trương Nguyên Viễn bận rộn cũng không rảnh chào hỏi Cố Minh Tiêu.

Cố Minh Tiêu thấy vậy có chút mất mát, nhưng cũng không nói gì, hắn chỉ sờ sờ đầu Giang Sở Dung, dặn cậu đừng làm muộn quá, chú ý nghỉ ngơi, rồi lặng lẽ rời đi.

Mãi đến khi Cố Minh Tiêu rời đi được một lúc, Giang Sở Dung mới chợt nhật ra điều gì đó.

Bấy giờ, cậu ngước mắt lên trong căn phòng ngập tràn ánh sáng, nhìn về phía cánh cửa hé mở, nhưng không thấy gì cả.

Nhưng dù vậy, Giang Sở Dung vẫn bất giác mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Đột nhiên, Trương Nguyên Viễn ở một bên hét lên: "Đã xác minh được mười bảy con đường không thể đi được, sẽ gặp phải vành đai thiên thạch hoặc va vào các hành tinh!"

Giang Sở Dung nâng cao tinh thần, hỏi: "Còn lại bao nhiêu?"

Trương Nguyên Viễn: "Ừm... chắc khoảng sáu trăm bảy mươi tám?"

Giang Sở Dung tối sầm ánh mắt:...

Trong nhất thời cậu không nhịn được nghĩ —— Không được thì chúng ta đi thắp hương trước mộ phần Ma Tôn cho rồi?

·

Hai ngày tiếp theo, Giang Sở Dung và Trương Nguyên Viễn vẫn vùi đầu miệt mài, Linh tộc vẫn sóng êm biển lặng.

Cho đến hôm nay, Sở Thiên Tuyệt đã tới, mang theo toàn bộ thần kim của Ma tộc.

Mọi người đều nhìn thấy được một tia hy vọng khác, tất cả đều có chút phấn khích.

Bây giờ tiến độ đang bị mắc kẹt, một bên không thể động đậy, nhưng bên kia có thể chuyển động rồi, điều đó thật đáng mừng.

Lúc này, Trường Xuân trưởng lão và Bạch Thần Băng cũng đã tới, Bạch Thần Băng đã truyền tin cho các cao thủ luyện khí của Bạch gia, gọi bọn họ đến luyện hóa số thần kim mà họ có trong tay, tu sửa cây cầu nối trên con đường sao đã được giả mã.

Tuy nhiên, sau một hồi tính toán, họ thấy vẫn chưa đủ.

Chỉ có gần tám cây cầu sao được giải mã, cho dù mỗi cây cầu chỉ luyện hóa thành một cây cầu rộng một thước cũng đã tốn rất nhiều thần kim.

Hiện tại số thần kim có trong tay chỉ gần năm ngàn cân, nếu Giang Sở Dung cùng Trương Nguyên Viễn hoàn thành phần còn lại của bản đồ sao, e rằng sẽ thiếu một nửa.

Lúc này Kiếm Thần lại nhớ tới đề nghị của Giang Sở Dung, cuối cùng liếc nhìn Yêu Tôn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay là chúng ta làm theo cách Thanh Trần nói đi?"

Yêu Tôn không còn cách nào khác đành phải gật đầu nói: "Đành vậy thôi."

Một ngày sau, một tin tức chấn động truyền khắp tam tộc.

——Tộc trưởng tân nhiệm của Linh tộc sau khi mất phu quân ở trong Cấm địa Thần Ma, tâm trạng vẫn luôn suy sụp và đau khổ, nhưng vì cần phải phục hưng Linh tộc ngay lập tức, đặc biệt chiếu cáo tam tộc tuyển chọn lang quân như ý, ưu tiên cho gia tộc hoặc tu sĩ nào có thể đưa ra số lượng thần kim nhiều nhất.

Nếu có hứng thú, mời đến gặp tộc trưởng của Linh tộc, nếu hợp ý cũng có thể nới lỏng điều kiện.

Trong lúc nhất thời, thế gia của tam tộc bàn tán sôi nổi, có người cho rằng đây nhất định là âm mưu của Linh tộc, không nên mắc lừa; Nhưng có người biết thân phận của Giang Sở Dung, lại đoán rằng Giang Sở Dung còn quá trẻ, lúc trước đi theo Thiên Ma lại dựa vào Kiếm Phái mới hành động bừa bãi như vậy, hiện tại cậu ta không thể trấn áp Linh tộc, cần thần kim để luyện chế bảo vật trấn tộc hoặc thần binh nào đó, như vậy cũng đúng lý hợp tình; Cũng có người đoán rằng Giang Sở Dung muốn nhân cơ hội này mở rộng nhân mạch của Linh tộc, mượn sức của các thế lực lánh đời của các tộc.

Nhưng cho dù họ có đoán thế nào, chỉ cần có người đầu tiên bắt đầu, những người khác không thể không lần lượt lên đường, ngay cả khi trong lòng họ lo rằng mình bị thiệt nếu người khác thắng cược.

Ý tưởng của bọn họ là —— Cao thủ của Linh tộc không tính quá nhiều, sau khi bọn họ đến, nếu tình hình không ổn, cùng lắm thì rời đi. Chẳng lẽ Linh tộc có thể buộc bọn họ ở lại sao?

Nếu tin tức chiêu thân này là sự thật, bọn họ có thể nhân cơ hội này cùng Linh tộc làm sâu sắc thêm mối quan hệ, cũng không thiệt gì.

Và nếu như có thể thành thân với Giang Sở Dung, đó sẽ là một khoản lời to thực sự.

Chẳng mấy chốc, vô số thuyền lâu, cỗ xe, phi thuyền lộng lẫy bắt đầu từ lãnh địa của các tộc lũ lượt lao về phía Linh tộc——

·

Hôm nay, Giang Sở Dung và Trương Nguyên Viễn sau khi loại bỏ phương pháp thứ một trăm lẻ ba, đang định nghỉ ngơi, thì đột nhiên cửa phòng của cậu bị người khác đẩy ra.

Giang Sở Dung đang muốn duỗi thắt lưng thư giản gân cốt chợt khựng lại, cậu lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Cố Minh Tiêu đang đứng ở ngoài cửa với vẻ mặt rét lạnh như hàn băng.

Trương Nguyên Viễn cũng biết chuyện chiêu thân, khi nhìn thấy vẻ mặt của Cố Minh Tiêu lúc này, anh lập tức ý thức được điều gì đó, nhanh chóng đứng dậy nói: "Ta còn có việc, nên đi trước đây. Hai người cứ từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện ~ "

Giang Sở Dung chưa kịp nói gì thì Trương Nguyên Viễn đã lao ra ngoài như một cơn gió.

Giang Sở Dung:...

Giây tiếp theo, Cố Minh Tiêu đi vào, đóng cửa lại.

Lúc cửa đóng lại, một tiếng "rầm" vang lên, khung cửa cũng phải rung lên hai lần.

Trái tim Giang Sở Dung giật thót, cậu lập tức đứng dậy, rũ mắt xuống, nhìn trái nhìn phải rồi lặng lẽ lùi về sau.

Tâm tư nhỏ bé của cậu làm sao qua mắt được Cố Minh Tiêu, một đạo bạch quang lóe lên, Giang Sở Dung bị Cố Minh Tiêu giơ tay đẩy mạnh vào góc tường.

Giang Sở Dung đập gáy vào tường, vô thức kêu lên: "Đau."

Cố Minh Tiêu không hề thương hương tiếc ngọc, lạnh lùng nói: "Em đã là Khuy Thiên hậu kỳ rồi, đụng có chút mà đau sao?"

Mánh khóe bán thảm của Giang Sở Dung bị phát hiện, cậu lè lưỡi, lập tức quỳ xuống nói: "Đại sư huynh, em sai rồi."

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Minh Tiêu lóe lên tia sắc lạnh: "Sai chỗ nào?"

Giang Sở Dung: "Em... lẽ ra em không nên nghĩ ra ý tưởng tồi tệ như vậy."

Nhưng sau khi nói xong, cậu lại thấp giọng kể khổ: "Nhưng không còn cách nào mà, hiện tại thời gian gấp rút, em chỉ có thể..."

"Còn dám ngụy biện." Cố Minh Tiêu lạnh lùng nói.

Giang Sở Dung ngừng nói, một lúc sau, lông mi dài của cậu buông xuống, nhỏ giọng nói: "Vậy đại sư huynh nếu muốn phạt em thì cứ phạt đi, em sẽ chịu phạt. Quả thật chuyện này em đã làm không đúng."

Cố Minh Tiêu:...

Hắn nghĩ Giang Sở Dung sẽ tìm đủ loại lý do, nhưng Giang Sở Dung lại thẳng thắng thừa nhận sai lầm của mình đến mức Cố Minh Tiêu không thể nói thêm gì nữa.

Hơn nữa... hồi đó khi hắn tuyên bố sự thật Văn Lăng đã chết, hắn cũng không chừa lại cho mình con đường lui nào. Điều này mới cho Giang Sở Dung một sơ hở để chui vào.

Nhưng hắn quá hiểu Giang Sở Dung, nhìn thấy Giang Sở Dung ngoài mặt thì giả vờ ngoan ngoãn, nhưng thực tế chưa chắc cậu đã thay đổi chủ ý, Cố Minh Tiêu vẫn không nuốt nổi cơn tức này.

Cứ như vậy, sau một hồi giằng co, Cố Minh Tiêu đột nhiên nói: "Được thôi, nếu em chịu phạt thì hãy ngoan ngoãn nhận hình phạt đi."

Giang Sở Dung:?

Mới đó đã dỗ được rồi sao?

Một giây sau, Cố Minh Tiêu lấy từ trong nhẫn trữ ra một chiếc vòng vàng rộng khoảng hai tấc.

Giang Sở Dung lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Thẳng đến khi Cố Minh Tiêu giơ tay đè lấy vai cậu, vén vạt áo của cậu lên, đeo chiếc vòng vàng đó lên người cậu...

Trong quá trình này, khuôn mặt của Giang Sở Dung trướng đến đỏ bừng, cậu vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng bàn tay của Cố Minh Tiêu đã giữ chặt vai cậu, uy áp lạnh như tuyết rơi xuống, khiến cậu không giãy giụa được chút nào.

Cậu chỉ có thể cắn môi cố gắng chịu đựng.

Cuối cùng, khi Cố Minh Tiêu chậm rãi rút tay về, Giang Sở Dung đã cắn đôi môi mỏng xinh đẹp đến hiện ra vết máu, khóe mắt cậu đỏ hoe, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng.

Đôi gò má trắng như tuyết của cậu đỏ thấu một mảnh, xương quai xanh xinh đẹp khẽ run lên, từ trong cổ họng cậu phát ra một tiếng thút thít như con thú nhỏ, run rẩy nói: "Đại sư huynh, em sai rồi."

Cố Minh Tiêu không chút thương tiếc cậu, hắn chỉ đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mỏng ẩm ướt bị cắn đến bật máu của cậu, nói: "Ngoan, ngoan ngoãn mang cái vòng này cho đến ngày chiêu thân của em kết thúc, ta sẽ tin em."

Trong đầu Giang Sở Dung "ong" lên một tiếng.

Cái, cái gì?! Còn phải mang đến ngày chiêu thân kết thúc sao?

Cố Minh Tiêu điên rồi hả?

Ánh mắt Cố Minh Tiêu tối sầm: "Ta chỉ muốn em nhớ kỹ, Ma Thần chuyển thế không phải kẻ ăn chay, đeo vòng này cũng không ảnh hưởng sinh hoạt thường ngày của em, nhưng nếu em dám tháo ra—"

Cố Minh Tiêu không nói ra những lời sau, nhưng Giang Sở Dung cũng hiểu được.

Giang Sở Dung: Hu hu hu...

Cậu đột nhiên hối hận vì đã làm ra trò đó...

·

Lần này Cố Minh Tiêu thực sự tức giận.

Vậy mà lại nhẫn tâm trừng phạt như vậy, Giang Sở Dung có làm nũng như thế nào cũng vô dụng.

Kỳ thực Giang Sở Dung biết Cố Minh Tiêu có tâm bệnh —— Vốn dĩ thân phận bạn đời của hai người vẫn chưa được công khai bởi vì "cái chết" của Văn Lăng, khi ký ức về Ma Thần của Cố Minh Tiêu được mở ra, cũng chính là lúc hắn lo được lo mất, bây giờ cậu lại làm ra chuyện này, thực sự đã chọc trúng chỗ đau của Cố Minh Tiêu.

Nhưng cậu cũng không ngờ Cố Minh Tiêu lại tức giận đến vậy...

Uầy, đành phải đợi sau khi xong chuyện rồi lại dỗ dành chàng ấy vậy.

Ban đầu, Giang Sở Dung rất xấu hổ khi đeo chiếc vòng này. Nhưng sau đó cậu phát hiện thứ này thực sự không ảnh hưởng gì đến cuộc sống thường ngày của cậu, nó chỉ tồn tại mơ hồ ở đó, có chút không tự nhiên, nhưng sau một thời gian gượng gạo, cậu cũng quen dần và thậm chí không quan tâm đến nó nữa.

Cho đến khi ——

Hôm nay, Sở Thiên Tuyệt đến thăm, mang theo một con dao găm làm bằng thần kim, cười nói với cậu: "Ngươi thật sự muốn chiêu thân sao? Ma tộc bọn ta có nhiều thần kim nhất đó, ngươi có muốn cân nhắc trở thành Ma Hậu hoặc Ma Phi gì đó không?"

Giang Sở Dung:...

Biết nhất định Sở Thiên Tuyệt đã nhìn ra hai ngày này quan hệ giữa cậu và Cố Minh Tiêu không tốt, nên cố ý đến chọc ghẹo cậu, Giang Sở Dung cũng không chịu thua kém, nhướng mày nói: "Được thôi. Nhưng mà chưa biết số thần kim ngươi mang đến có phải nhiều nhất hay không, ta phải so sánh mới biết được."

Sở Thiên Tuyệt: "Không phải nhiều nhất, thì cũng rất nhiều mà đúng không? Chẳng phải ngươi còn dựa vào duyên phận sao?"

Giang Sở Dung không chút kiêng dè nói: "Đáng tiếc, ta không thích người có vẻ ngoài diễm lệ như ngươi."

Lại nói, Sở Thiên Tuyệt nhìn giống Ma Tôn đến sáu bảy phần, vừa nhìn thấy cậu ta, Giang Sở Dung liền không khỏi nghĩ đến lão già nham hiểm Ma Tôn, ai nuốt trôi cho nổi?

Nhưng thông cảm cho Sở Thiên Tuyệt gần đây mới "mất cha", nên Giang Sở Dung không nói ra điều đó.

Sở Thiên Tuyệt kinh ngạc: "Ta lớn lên giống phụ tôn, chỉ là ta ăn mặc sặc sỡ thôi. Cơ mà ta thấy ngươi hồi đó ở đại hội thu đồ đệ của Ma tộc cũng thỉnh thoảng nhìn chằm chằm phụ tôn của ta, có mấy lần đều không chớp mắt, chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi sao?"

Giang Sở Dung: "Phì——"

Giang Sở Dung cau mày muốn phản bác, nhưng đúng lúc này, vẻ mặt của cậu đột nhiên cứng đờ, động tác bắt chéo chân lập tức trở nên cứng ngắc.

Sở Thiên Tuyệt nhận ra điều gì đó, nghi ngờ hỏi: "Sao vậy?"

Giang Sở Dung cụp mắt xuống, lông mi dài run rẩy, sau đó cậu cắn môi, im lặng thay đổi tư thế ngồi, thấp giọng nói: "Ta đau đầu."

Sở Thiên Tuyệt nhìn thấy vẻ mặt của Giang Sở Dung rất khác lạ, khuôn mặt đỏ bừng, giống như không phải giả vờ, cậu ta do dự một lúc rồi nói: "Không phải chứ? Tu vi của ngươi đến trình độ này rồi mà ngươi còn đau đầu? Chẳng lẽ trên người có vết thương cũ nào chưa lành sao?"

Gương mặt Giang Sở Dung đỏ như muốn chảy máu, cậu không nói nên lời, chỉ có thể cắn môi hàm hồ nói: "Không có gì, đúng là vết thương cũ, ngươi gọi đại sư huynh đến giúp ta."

Sở Thiên Tuyệt ý thức được Giang Sở Dung thực sự có vấn đề, cũng không nghi ngờ cậu, vội vàng đứng dậy đi gọi người đến.

Không lâu sau, Cố Minh Tiêu đã tới, hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Sau đó hắn nhìn thấy Giang Sở Dung nằm run rẩy trên mặt đất đang muốn cuộn tròn thành một cục cuối cùng cũng ngước mắt lên, hàng mi dài chớp động, lặng lẽ nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe ướt rượt đầy oán trách và ủy khuất.

Cố Minh Tiêu khom người ôm cậu vào lòng, hôn lên tai cậu.

Giang Sở Dung thở hổn hển, giận dữ cắn vào vai Cố Minh Tiêu.

Sắc mặt Cố Minh Tiêu không hề thay đổi, hắn chỉ ôm Giang Sở Dung bình tĩnh nói: "Đừng trách ta, ta chính là người như vậy. Nếu em thấy ta quá đáng, thì ngay từ đầu đừng nên đồng ý kết khế ước với ta. Bây giờ em muốn hối hận cũng muộn rồi."

Nghe vậy, Giang Sở Dung mới định thần lại, tức giận nhìn Cố Minh Tiêu.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt cậu khẽ động, cậu đột nhiên nghiêng người tới, dùng sức hôn lên chỗ nối tiếp giữa cổ và mặt của Cố Minh Tiêu!

Một lát sau, trên làn da trắng như sương của Cố Minh Tiêu đã xuất hiện một dấu hôn đỏ tươi.

Giang Sở Dung buông Cố Minh Tiêu ra, ngửa chiếc cằm xinh đẹp lên, khiêu khích nói với Cố Minh Tiêu: "Hừ, em cũng không dễ chọc đâu, nếu chàng dám xóa dấu hôn này thì cũng đừng hòng em đối xử tốt với chàng nữa."

Cố Minh Tiêu im lặng một lát, trong đôi mắt lạnh như băng hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Đôi môi mỏng của hắn khẽ mấp máy, hắn dùng chất giọng lạnh lùng nhất nói ra những lời xấu xa nhất——

"Được thôi, ta không ngại em mỗi ngày để lại dấu hôn, nhưng đồng dạng như vậy, em cũng không thể tháo chiếc vòng này ra được."

Giang Sở Dung:?!

Sét đánh ngang tai!

Sao đại sư huynh có thể làm như thế! Quá đáng lắm luôn!

————

Tác giả

– Trương Nguyên Viễn: Nè, chơi không nổi rồi hả?

– Giang Sở Dung nghẹn ngào không nói nên lời: Trước kia đại sư huynh rất chiều chuộng ta, bây giờ đều là do Ma Thần Ba Tuần, ahhh...

– Cố Minh Tiêu: Ta tưởng em thích chứ?

– Giang Sở Dung: Hừm...Thật ra cũng không phải là không thích? Nhưng chính là, tạm thời không thể chấp nhận nổi.