Sau Khi Thế Thân Trọng Sinh Lục Tổng Dây Dưa Không Ngừng

Chương 34: Em không nhìn ra anh ta đặc biệt quan tâm Diệp Thần sao?



"Phương tổng, sao anh ở đây." Giang Bất Du kinh ngạc nói.

Phương Vân Khê vẫy vẫy tay, "Dưới trướng anh có nghệ sỹ tham gia tiết mục, anh đến xem, hơn nữa, anh là người dẫn chương trình hậu đài."

"Anh là người dẫn chương trình hậu đài?"

Tổ tiết mục tổng cộng có hai người dẫn chương trình, một người trên sân khấu, một người ở phòng vũ đạo hậu đài chịu trách nhiệm về cuộc sống thường ngày của vũ công hậu đài.

Đến lúc biên tập, sân khấu và hậu đài cùng biên tập, như vậy sẽ càng thú vị hơn một chút.

Cậu sớm đã gặp qua người dẫn chương trình trên sân khấu rồi, người ở hậu đài lại mãi vẫn chưa gặp, không ngờ chính là Phương Vân Khê.

Lại nói người như Phương Vân Khê thế mà sẽ đến làm người dẫn chương trình sao?

"Sao vậy?" Phương Vân Khê thấy biểu tình của Giang Bất Du khó tránh cảm thấy có chút buồn cười, "Anh đến làm người dẫn chương trình đáng kinh ngạc như vậy sao? Trước đây anh cũng không ít lần dẫn chương trình tiết mục đó."

"Không phải." Giang Bất Du vội nói, "Phương tổng đến làm người dẫn chương trình, tiết mục nhất định sẽ càng hấp dẫn."

Phương Vân Khê dịu dàng nhìn cậu, "Được rồi, em chuẩn bị đi, anh với quay phim đi quay tư liệu khác."

"Vâng."

Giang Bất Du nhìn thấy Phương Vân Khê đi về phía Diệp Thần, hai người nói chuyện một lúc, sau đó Phương Vân Khê tiếp tục tìm những vũ công khác trò chuyện.

Ghi hình chính thức bắt đầu, Giang Bất Du nhanh chóng đi vào trạng thái.

Thứ tự ra sân của cậu ở nửa đầu, thứ năm, có lẽ là tổ tiết mục muốn thu hút người.

Mấy vũ công phía trước qua rất nhanh, dù sao một người chỉ có thời gian hai phút, còn lại là thời gian ban giám khảo đánh giá.

Đến lượt Giang Bất Du, cậu làm một hình thức ra sân khác với các vũ công trước.

Khoảng cách từ phòng vũ đạo đi đến sân khấu cậu cũng thiết kế một đoạn động tác.

Điều này khiến mắt ban giám khảo đều sáng lên.

Bởi vì trước đó đều là múa hiện đại, cho nên khi Giang Bất Du một thân trang phục cổ điển phiêu dật xuất hiện trước mắt khán giả, đã giảm bớt sự mệt mỏi về thị giác cho khán giả.

Hai phút ngắn ngủi, Giang Bất Du dùng cơ thể kể hết một câu chuyện.

Ba vị giám khảo phía dưới lần lượt sáng đèn, chỉ còn lại một vị chậm chạp chưa sáng.



Người dẫn chương trình và khán giả đều rất khó hiểu, múa được đến trình độ này còn lý do gì mà không cho qua.

Vị giám khảo cuối cùng là Lý Văn, anh ấy nhìn về phía Giang Bất Du nói, "Em múa rốt tốt, chỉ là, tôi cảm thấy đây không phải là trình độ bình thường của em, em hôm nay, múa có chút không vững."

Không vững...

Hôm nay cậu xác thực không vững, thậm chí lúc múa thiếu chút nữa không đứng vững, còn về tại sao...

Giang Bất Du nhớ đến những chuyện tối qua kia, lập tức đỏ mặt, "Thầy nói đúng ạ."

Lý Văn gật đầu, "Lần này tôi sẽ sáng đèn cho em, hy vọng lần sau lúc chung kết, tôi có thể nhìn thấy em tiến bộ hơn nữa, tiếp tục cố gắng."

"Vâng ạ, cảm ơn thầy." Giang Bất Du cúi người, sau đó trở về phòng vũ đạo hậu đài.

Vừa vào phòng, Phương Vân Khê liền đi qua ôm vai cậu, "Tuyển thủ đầu tiên 4 vé thông qua của chúng ta trở về rồi."

Giang Bất Du biết Phương Vân Khê đây là vì hiệu quả tiết mục, cậu cũng phối hợp theo.

"Mau nghỉ ngơi đi, anh đi xem vị tuyển thủ tiếp theo."

Tiết mục ghi hình hết hai ngày, toàn bộ nội dung vòng hai coi như quay xong, tất cả mọi người đều mệt lả rồi.

Phương Vân Khê vẫy tay, "Tôi tự móc tiền túi mời mọi người ăn cơm, sau đó mọi người mau chóng về nghỉ ngơi đi!"

"Phương tổng hào phóng!"

Bởi vì số người quá nhiều, Phương Vân Khê dứt khoát bao cả một nhà hàng, Giang Bất Du xuyên qua đám người, cậu đang tìm Lục Xuyên.

Lục Xuyên nói anh cũng đến, nhưng mà cậu tìm hết nửa ngày trời cũng không tìm thấy.

Đi được vài bước, cậu cuối cùng cũng thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Đang lúc cậu muốn nhấc chân đi đến chỗ Lục Xuyên, một bàn tay kéo cậu lại.

"Phương tổng." Giang Bất Du nói.

"Nể mặt ra ngoài đi dạo với anh không?

"Em..."

"Đừng vội từ chối anh." Phương Vân Khê chỉ về phía Lục Xuyên, "Lục Xuyên bên kia cũng đang bận, em bây giờ cho dù qua đó anh ta cũng không quan tâm được em."

......

"Phương tổng."

"Bây giờ không có người ngoài, gọi anh Vân Khê."

Giang Bất Du cảm nhận làn gió thổi tới, "Được thôi, anh Vân Khê."

"Em múa rất đẹp." Phương Vân Khê nhấp một ngụm rượu vang.

"Cảm ơn, anh dẫn chương trình cũng rất thú vị."

"Khen lẫn nhau à." Phương Vân Khê cười nói, "Trước đây anh từng nói em rất giống một người bạn của anh đúng chứ?"

Giang Bất Du không tiếp lời, Phương Vân Khê tự mình nói, "Thực ra người bạn kia là người anh thích, người anh thích 10 năm rồi, em ấy là nam."

Giang Bất Du im lặng nghiêng đầu, cậu có chút hối hận đồng ý lời mời của Phương Vân Khê, cậu nên trực tiếp đi tìm Lục Xuyên.

Ý tứ hai câu này gộp lại không phải chính là, "Em rất giống người mà anh thích" sao? Phương Vân Khê vì sao muốn nói với cậu những cái này?

"Anh không có ý gì khác, lần đầu tiên anh nhìn thấy em quả thực có chút dao động, bởi vì bóng lưng em và em ấy quá giống nhau, nhưng mà khi tiếp xúc thì tính cách lại không giống."



"Đương nhiên rồi, trên thế giới không thể nào có hai người hoàn toàn giống nhau." Giang bất Du không nhịn được nói.

"Em nói đúng." Phương Vân Khê cười.

"Phương tổng, nếu như không có chuyện gì, thì em quay về trước đây, hôm nay thật sự không thoải mái lắm."

"Em đợi một lát." Phương Vân Khê gọi Giang Bất Du lại, "Bất Du, em với Lục Xuyên ở bên nhau có vui không?"

"Rất vui." Giang Bất Du thực lòng nói.

Phương Vân Khê thở dài, "Lần đầu tiên anh nhận nhầm người, đây có lẽ là duyên phận, cảm giác mà em cho anh rất giống em ấy, vậy nên anh hy vọng em có thể hạnh phúc, Bất Du, em có thể hiểu chứ, anh không hy vọng em không hạnh phúc."

"Phương tổng, em đi trước đây." Giang Bất Du quay người đi về phía nhà hàng, cậu không cần thiết phải nghe lời một người vừa mới quen vài ngày.

"Em có thể quan sát Lục Xuyên nhiều hơn, đừng ngốc nghếch bỏ ra tất cả của mình, Lục Xuyên anh ta không giống như em tưởng, anh ta căn bản sẽ không động tâm với em, em không nhìn ra anh ta đặc biệt quan tâm đến Diệp Thần sao?" Phương Vân Khê nhìn bóng lưng Giang Bất Du cao giọng nói.

Bước chân đang di chuyển của Giang Bất Du hơi ngừng lại, sau đó càng đẩy nhanh cước bộ.

Đây là người thứ hai nói với cậu như vậy, người đầu tiên là Tần Phi.

Một người hai người, ngay cả bạn của Lục Xuyên cũng nói anh như vậy, cậu có phải nên...

Không, cậu nên tin Lục Xuyên, điều quan trọng nhất trong tình cảm không phải chính là tin tưởng sao?

Cậu trở lại đại sảnh, lập tức nhìn thấy Lục Xuyên trong đám đông, còn có Diệp Thần ở bên cạnh Lục Xuyên.

Không biết vì sao, cậu nhìn một màn kia vô cùng chói mắt, cậu nhớ đến câu nói kia của Phương Vân Khê "Em không nhìn ra Lục Xuyên đặc biệt quan tâm đến Diệp Thần sao?".

Cậu đương nhiên nhìn ra, nhưng cậu chỉ cho rằng đó là tình bạn mà thôi, dù sao cậu cũng có vài người bạn rất thân thiết.

Là cậu nghĩ nhiều thôi nhỉ...

Giang Bất Du chậm rãi đi đến trước mặt Lục Xuyên, "Lục Xuyên."

Lục Xuyên nhíu mày, "Cậu đi đâu vậy, không phải tôi đã nói cậu đến tìm tôi sao?"

"Bên trong có hơi ngột ngạt, em ra ngoài cho thoáng khí." Cậu nghe thấy chính mình nói.

"Lục Xuyên, em muốn về..."

Chữ "nhà" còn chưa nói ra, âm thanh micro chói tay lấn át tiếng của cậu.

"Các vị các vị!" Phương Vân Khê không biết quay lại từ lúc nào, anh cầm micro nói lớn, "Các nhân viên công tác và các tuyển thủ thi đấu, ba ngày này vất cả cho mọi người rồi, ngày kia là chung kết, các tuyển thủ đủ điều kiện của chúng ta tiếp tục, không đủ điều kiện cũng đừng nản lòng..."

Âm thanh lớn tiếng đột nhiên vang lên khiến Lục Xuyên không nghe rõ phía sau Giang Bất Du nói gì, anh hỏi: "Cậu nói cái gì?"

Giang Bất Du lắc đầu, "Không có gì."

Lúc tất cả mọi người đều đang thư giãn, Giang Bất Du lặng lẽ rời khỏi nhà hàng.

Hôm nay là Lục Xuyên đưa cậu và Diệp Thần đến, cho nên cậu không có phương tiện đi lại, không muốn gọi xe, chỉ muốn an tĩnh một lát, quá ồn rồi.

"Anh ta sẽ không động tâm với em."

Giang Bất Du "chậc" một tiếng, lời Phương Vân Khê nói giống như câu thần chú vang lên trong đầu cậu.

"Người lớn như vậy rồi, cần có một chút năng lực suy nghĩ phán đoán độc lập, không thể nghe người khác nói gió là mưa." Giang Bất Du đứng trên cầu, yên lặng nhìn dòng sông bên dưới.

Hình ảnh Lục Xuyên và Diệp Thần đứng bên nhau tái hiện trước mắt Giang Bất Du, cậu lấy điện thoại ra, xem giờ, bây giờ là 9 giờ 20 phút.

Nếu như cậu biến mất ở buổi tiệc, Lục Xuyên sẽ đi tìm cậu chứ?

Nơi này cách nhà hơn 40 km, đi bộ ít nhất cũng mất 8 tiếng, nếu như Lục Xuyên quan tâm cậu...



Vậy thì sẽ đi tìm cậu nhỉ, ít nhất cũng sẽ gọi điện thoại.

Giang Bất Du không có mục đích đi trong màn đêm, ánh trăng chiếu sáng con đường phía trước.

Một bên khác, tại buổi tiệc.

"Tiểu Thần, kết thúc rồi, anh đưa em về." Lục Xuyên nói.

"Bất Du đâu? Từ một tiếng trước em đã không thấy cậu ấy rồi." Diệp Thần nói.

"Có lẽ tự mình về trước rồi, cũng không thể lâu như vậy rồi cũng không lộ mặt." Lục Xuyên nhàn nhạt nói, "Chúng ta đi thôi."

"Lục Xuyên, hay là anh gọi cho cậu ấy xem sao?" Diệp Thần nói.

"Người lớn như vậy rồi, còn có thể lạc mất sao? Yên tâm đi, sau khi về cậu ấy chắc chắn đang ở nhà." Lục Xuyên nói.

Lúc ngồi lên xe, Diệp Thần vẫn là không yên tâm, cậu gọi cho Giang Bất Du hai cuộc, nhưng Giang Bất Du đều không nghe máy.

Vừa lúc cậu định gọi cuộc thứ ba, thì điện thoại bị Lục Xuyên lấy đi, "Đừng gọi nữa, chắc là đang ngủ."

"Anh biết?" Diệp Thần hỏi.

Lục Xuyên nào có biết, anh chỉ biết anh không muốn nhìn vẻ mặt bị từ chối nghe điện thoại của Diệp Thần.

"Đừng nghĩ nữa, mấy ngày nay em đã đủ mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi."

Buổi tối ít xe, một tiếng đi xe 40 phút đã tới nơi.

Trước khi vào nhà Diệp Thần nói với Lục Xuyên, "Sau khi về nhà nói với em một tiếng, còn nữa, Giang Bất Du có ở nhà hay không cũng phải nói với em."

"Được, anh biết rồi." Lục Xuyên cười trả lời.

Lục Xuyên đi về nhà Giang Bất Du, trong nhà tối đen, hiển nhiên chưa có ai về. Anh hơi nhíu mày bật đèn phòng khách, lượn một vòng các phòng mới xác định, Giang Bất Du chưa về.

......

"Hôm nay ở tạm đây một đêm trước, vừa hay ngày mai không cần lái xe đến nữa, bớt phiền phức." Phương Vân Khê ngồi trên giường khách sạn nói với Giang Bất Du, "Sau khi anh nói xong mấy câu đi xuống đã không thấy em đâu nữa rồi, Lục Xuyên ở bên cạnh cũng không biết, gửi tin nhắn wechat cho em cũng không trả lời, nếu không phải trên đường về vừa hay gặp em, em có phải định cứ lượn lờ ở bên ngoài như vậy không?"

"Không có." Giang Bất Du nhàn nhạt nói, "Em muốn tự gọi xe, vừa muốn gọi, thì anh đến rồi."

"Ồ." Phương Vân Khê dài giọng nói, "Em thật sự sẽ gọi xe à?"