Về phần Thương Trì, người này lại càng thú vị hơn.
Trước mặt Triều Từ, bộ mặt thật của Kỳ Yến Chỉ đã bị lộ ra hoàn toàn. Nhưng Thương Trì vẫn đóng vai là một người tiền bối quan tâm hậu bối suốt từ đầu đến cuối, không hề có một chút sơ hở nào.
Hỗn Nguyên Quyết là do y dạy, Huyễn Tương Lăng là do y đưa, ngay cả việc phá vỡ kết giới để Triều Từ có thể nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Kỳ Yến Chỉ và gã đan sư kia cũng là do y làm.
"Thân thể này của tôi đã "tỉnh lại" được bao lâu rồi? Thương Trì đã nói những gì?" Triều Từ hỏi hệ thống.
"Chưa lâu lắm, chỉ mới bảy tám ngày thôi." Hệ thống nói, "Hắn ta còn có thể nói gì cơ chứ? Tất nhiên là nói rằng lúc đó hắn nhìn thấy cậu sắp chết, nên đã cứu lấy một chút tàn hồn còn sót lại của cậu trước khi nó tan biến. Hắn đã mất cả trăm năm để thu thập nguyên liệu tái tạo cơ thể cho cậu. Mà lời này của hắn cũng là sự thật, việc tái tạo cơ thể cho cậu không hề dễ dàng, thậm chí còn khó hơn cả việc tái tạo cơ thể cho hắn. Chẳng qua hắn không kể hết tất cả những việc xấu xa mà mình đã làm, lại đổ tất cả lỗi lầm lên Kỳ Yến Chỉ."
Triều Từ lại muốn cười.
"Đừng có cười, cậu làm tôi sợ rồi đó." Hệ thống nhịn không được mà nói.
"Không, không." Triều Từ nói, "Chỉ là tôi thấy thú vị thôi."
"......"
Hệ thống cảm thấy da gà da vịt của mình nổi lên.
"Thương Trì chỉ cứu được một chút tàn hồn của tôi, vậy điều này có làm tính cách của tôi thay đổi không?" Triều Từ đột nhiên hỏi.
"Có thể, bởi vì hồn phách của cậu đã không còn nguyên vẹn, mặc dù thế giới này không có sự phân chia rõ rệt giữa ba hồn bảy phách, nhưng lại có nói rằng linh hồn bất đồng thì tính cách cũng bất đồng." Hệ thống vừa tra cứu thông tin vừa nói.
Sau khi nói xong, nó liền tò mò bèn hỏi: "Sao đột nhiên cậu lại hỏi chuyện này?"
"Cậu có cảm thấy, nếu như tôi lựa chọn tính cách cũ, thì tôi có thể làm được gì? Có thể chết một lần nữa trước mặt Kỳ Yến Chỉ được không?" Triều Từ hỏi lại.
"... Nhưng mà?" Hệ thống ngạc nhiên khi bị Triều Từ đặt câu hỏi, "Ở các thế giới trước, không phải cậu vẫn làm như vậy sao?"
"Tôi nghĩ rằng làm như vậy ở thế giới này sẽ không còn hiệu quả. Ở những thế giới trước, đối tượng nhiệm vụ của tôi đều sẽ hối hận sau khi tôi chết đi. Thực ra bọn họ không tàn nhẫn chỉ là hơi ngu ngốc. Sau khi tôi trở lại và chết trước mặt bọn họ một lần nữa, tôi muốn nói cho bọn họ biết rằng, dù có quay trở lại bao nhiêu lần, người gây ra cái chết của tôi vẫn luôn là bọn họ và bọn họ sẽ bỏ cuộc. Nhưng đối với đối tượng nhiệm vụ của thế giới này, là cái tên Kỳ Yến Chỉ đó, tôi đã chết trước mặt của hắn rồi không phải sao? Tôi đoán rằng nếu tôi chết thêm một lần nữa, hắn cũng sẽ kéo tôi quay trở lại thêm một lần nữa. Mặt của hắn quá dày." Triều Từ nói.
Cậu cảm thấy đối tượng nhiệm vụ của thế giới này rất phiền phức.
Ở mấy thế giới trước đó, cậu còn cảm thấy đáng tiếc cho những đối tượng nhiệm vụ. Bọn họ có thể không sẵn lòng, điều đó cũng là phản ứng bình thường. Nhưng Kỳ Yến Chỉ trong thế giới này giống như đang tham gia vào cuộc vui, rõ ràng hắn đã làm điều đó vì có mục đích!
Chỉ vì người này, mà cậu phải lãng phí thời gian nghỉ ngơi của mình?
"Vậy cậu muốn làm gì?" Hệ thống hỏi.
"Để giải quyết chuyện này, nếu tôi không chết thì hắn ta phải chết." Triều Từ nói một cách thản nhiên, "Lần này, tôi muốn thử kiểm tra xem đứa con vận mệnh có thể chết được không."
"!" Hệ thống giật mình, "Việc này gần như không thể. Nếu nhân viên xuyên nhanh giết chết nhân vật chính thì sẽ gặp nguy hiểm, không một ai có kết cục tốt! Tốt nhất là cậu không nên mạo hiểm như vậy."
"Trường hợp tôi thua, nếu như hắn muốn trả thù tôi, thì lúc đó cậu có thể kéo tôi bỏ chạy, dù sao tôi cũng không có nhiệm vụ, không cần phải liều mạng nữa. Nếu tôi chạy mà vẫn bị kéo lại, cùng lắm thì lại làm tiếp, dù sao cũng không có gì khác biệt. Kế hoạch trước đó không thể áp dụng vào thế giới này, thà rằng đánh cược một phen để xem có thể lật ngược ván cờ này hay không."
"......Đáng sợ, đáng sợ." Hệ thống bái phục.
"Đang suy nghĩ gì mà lại ngẩn người vậy?" Thương Trì cắt đứt cuộc trò chuyện giữa Triều Từ và hệ thống.
Triều Từ chuyển sự chú ý sang Thương Trì, một giây sau cậu liền vào vai diễn: "Không, không có gì cả."
Nhưng Thương Trì cũng là người hay suy diễn.
Từ sau khi Triều Từ tỉnh lại, y không nói quá nhiều về chuyện của Kỳ Yến Chỉ và Dung Nhã. Nếu Triều Từ không hỏi, thì y cũng không muốn nói.
Nhưng y không tin Triều Từ lại không nhớ tới hai người này, ít nhất là cậu sẽ nhớ tới Kỳ Yến Chỉ.
Lúc Triều Từ trải qua thiên kiếp, khi tia sét cuối cùng giáng xuống, y chỉ nói một lời với Kỳ Yến Chỉ rằng, nếu ngăn cản tia sét này, đạo cốt của Triều Từ sẽ không thể khắc phục được khuyết điểm của ngũ hành đạo thể. Thế nhưng chỉ với một câu nói đó mà Kỳ Yến Chỉ đã không ra tay cứu Triều Từ. Cuối cùng, nếu không phải do y âm thầm cản lại, Triều Từ chắc chắn sẽ chết.
Có vẻ như Kỳ Yến Chỉ đã bị y làm phân tâm nên không có thời gian để cứu cậu. Nhưng nếu Kỳ Yến Chỉ thực sự muốn cứu cậu, thì một Đại Thừa hậu kỳ như hắn làm sao không thể cứu được?
Nhưng cho dù như vậy, Triều Từ vẫn không hề nghi ngờ hắn.
Sau đó, y lại sắp đặt, phá bỏ tác dụng của kết giới để Triều Từ có thể nghe được ý đồ thực sự của Kỳ Yến Chỉ.
Ai có thể chịu đựng được việc sư tôn mà mình kính trọng, yêu mến... thậm chí là ái mộ, ngay từ đầu đã có ý định sử dụng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của sư muội?
Y muốn Triều Từ hận Kỳ Yến Chỉ.
Sau đó, y có thể rời đi cùng với Triều Từ.
Y chỉ cần Dung Nhã để ổn định linh thể của mình. Mặc dù linh thể của y trông rất mạnh mẽ, nhưng thực chất nó đã tồn tại mấy vạn năm, đã trở nên mất ổn định, chỉ có thể tồn tại trong môi trường đặc biệt giống như trong di tích, nhưng ngũ hành đạo thể của Dung Nhã có thể giúp y ổn định linh thể của mình. Mà mấy năm nay, linh thể của y đã ổn định hơn rất nhiều, cùng lắm là y sẽ cướp lấy nguyên anh của Dung Nhã, dung hợp nó vào trong linh thể của mình trước khi cô chết.
Trước đây y không nghĩ đến việc này, vì y cũng có cảm tình với nha đầu này. Y muốn chờ đến khi Dung Nhã đạt tới Phân Thần kỳ, thức hải đã đủ mạnh để có thể nuôi dưỡng linh thể của y. Thực ra đối với Thương Trì và Dung Nhã, đây là việc có lợi cho cả hai bên. Y đã chờ đợi suốt mấy vạn năm, chỉ còn vài chục năm nữa thì cũng không cần phải vội vàng.
Nhưng Thương Trì sao có thể là người tốt cho được? Một khi đã có người quan trọng hơn thì chút cảm tình ban đầu này không đáng để nhắc tới. Sau khi quen biết với thiếu niên này, y mới nhận ra thành kiến của y về thiếu niên do Dung Nhã gây nên thật nực cười biết bao. Ngược lại, Dung Nhã luôn giả vờ làm ra cử chỉ ngây thơ nhất, để y và Kỳ Yến Chỉ trở thành thanh kiếm của cô ta.
Kỳ Yến Chỉ cho rằng Dung Nhã là đóa sen trắng ngây thơ vô tội, nhưng đối với Thương Trì thì không phải là như thế. Y cũng đã sống mấy vạn năm nay, một khi để mất đi sự yêu thích của y, y liền có thể nhìn thấu những chiêu trò nhỏ nhặt này của Dung Nhã.
Tất cả những điều này, Thương Trì đã tính toán từ trước.
Nhưng y không ngờ rằng, ngay cả khi điều đó đã xảy ra, ngay cả khi Triều Từ đã biết rõ mọi thứ, cậu vẫn không căm hận Kỳ Yến Chỉ. Thay vào đó, cậu vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Thương Trì làm sao có thể không biết trong lòng cậu đang nghĩ gì? Chuyện này đã khoét ra một cái hang sâu, nơi mà dòng nước đen đặc đang không ngừng cuộn chảy, rít gào bên trong lòng của y.
Triều Từ đáp ứng Kỳ Yến Chỉ. Ngay cả đạo cốt mà cậu cũng cho.
Được thôi, nếu ngươi đã muốn cho thì ta cũng không ngăn cản.
Một khi ngươi rút đạo cốt này ra, ngươi sẽ phải bỏ cuộc mà thôi.
Tuy rằng trong lòng rất tàn nhẫn, nhưng khi thực sự đến ngày đó, khi mà Thương Trì nhìn thấy thiếu niên cầm kiếm đâm vào sống lưng, vết kiếm dài đến mức như xẻ cả người cậu ra làm hai, lúc đó trái tim của y như bị siết chặt.
Cuối cùng, y đã cứu thiếu niên. Chỉ nghĩ đến khoảnh khắc đó thôi mà y đã vô cùng sợ hãi, hồn phách của thiếu niên tan biến quá nhanh, cho dù y đã cố gắng gom chúng lại nhưng cũng chỉ có thể lấy lại một chút tàn hồn không hoàn chỉnh.
Linh hồn của người bình thường không thể nào tiêu tán nhanh đến như vậy được. Điều đó có nghĩa rằng cậu ấy... đã không còn muốn sống.
Đây là lần đầu tiên Thương Trì biết thế nào là hối hận.
May mắn là y đã cứu được hồn phách của cậu, y vẫn còn cơ hội để cứu sống cậu.
Triều Từ ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy bát thuốc, cầm trong tay rồi chậm rãi uống.
Nhưng trong lòng cậu có chút khó hiểu: "Thống Tử, cơ thể hiện tại của tôi không phải là người máy sao? Làm sao còn có thể uống thuốc được?"
Hệ thống trợn mắt: "Đây không phải là thế giới tương lai, cậu cho rằng mình thực sự là người máy sao?"
"Cơ thể của cậu cũng giống như một loại linh khí của thế giới này, được Thương Trì sử dụng vô số nguyên liệu quý hiếm để chế tạo ra. Ngoại trừ việc không có đạo cốt, về cơ bản không khác gì một người bình thường, có thể ăn, cũng cần phải ngủ."
"Nhưng vì thiếu đạo cốt, cũng giống như thiếu mất trái tim. Thực tế, các bộ phận trong cơ thể của cậu không thể phối hợp với nhau. Vì vậy, cậu sẽ yếu hơn một chút so với người bình thường, cảm thấy lạnh hơn và ngủ nhiều hơn. Nếu cậu không có đạo cốt và không được truyền sinh khí kịp thời, các bộ phận trong cơ thể của cậu cũng dần dần bị hỏng. Ví dụ, cậu có thể đột nhiên bị mất đi thị lực, mất đi vị giác, không thể đi được... Tất cả điều này đều có thể xảy ra."
"Nghe có vẻ thú vị. Tôi tưởng bây giờ mình đã trở thành người máy."
Hệ thống không nói gì, cũng lười để ý tới cậu.
Hiện tại, thiết lập tiền bối tốt của Thương Trì vẫn đang rất ổn định, vì vậy Triều Từ không vội vạch mặt y.
Sau này chắc chắn sẽ có người khác vạch trần thay cậu.
Cho nên cậu vẫn làm ra vẻ lễ phép, biết ơn, cậu đặt bát thuốc đã uống cạn xuống bàn rồi nói với Thương Trì: "Cảm tạ tiền bối."
"Ngươi còn gọi ta là tiền bối." Thương Trì cười nói.
Người này đúng là điển hình cho những kẻ thích giả nai. Ở trước mặt Triều Từ, y tỏ ra nhã nhặn nhưng cũng rất lưu manh, trông giống như là một kẻ mạnh sống phóng túng, không bị ngăn cấm bởi điều gì.
Triều Từ cũng giả bộ ngơ ngác, chớp chớp đôi mắt mèo.
Vậy thì gọi tiền bối là gì?
Biểu cảm trên gương mặt cậu như đang viết ra câu hỏi này, nhưng cậu lại không biết phải nói ra như thế nào.
Bộ dạng này của cậu khiến Thương Trì bật cười, y xoa đầu Triều Từ, giả vờ nghiêm túc hỏi: "Vậy ngươi nghĩ xem ta đã bỏ ra hơn một trăm năm để cứu ngươi, bất chấp cái giá phải trả là vì lý do gì?"
"Vì, vì cái gì?" Triều Từ nhìn vào đôi mắt phượng của người đang đứng trước mặt, ngơ ngác hỏi.
"Bởi vì ta thích ngươi."
Y nhìn Triều Từ, nói thẳng không một chút do dự, nhưng giọng điệu lại giống như không hề nghiêm túc.
Như là đang đùa giỡn, khiến người ta cảm thấy hoài nghi về tính chân thật của nó.
Nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của y thì thực sự nghiêm túc.
Triều Từ ngạc nhiên.
Cậu nghĩ đến ngày đó hơn một trăm năm trước, nhớ lại những ký ức đã bị gián đoạn này, như thể nó chỉ vừa mới xảy ra vào ngày hôm qua.
Cậu cũng nói điều tương tự này với một người đàn ông mà cậu đã yêu đến tận tâm can.