Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 122: Chim Bay Mỏi Cánh Biết Về Nơi Đâu (24)



"Thương Trì nói có thể lấy đạo cốt của đại năng Đại Thừa hậu kỳ để tạo lại cho ta. Ta biết hắn ta cũng có thể, nhưng ta không muốn của hắn, ta chỉ muốn của ngươi."

"Được."

Không hề có bất kỳ sự do dự nào.

Hắn biết Triều Từ hận hắn.

Hắn trừng phạt Hối Mịch, trừng phạt Dung Nhã, nhưng người mà Triều Từ nên hận nhất phải là hắn mới đúng.

Việc hắn muốn lấy đạo cốt của cậu chính là một âm mưu muốn giết chết cậu. Hắn hư tình giả ý nhận cậu làm đồ đệ, cậu kính hắn làm thầy, dành hết tâm can của mình để đối xử và yêu hắn. Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng từ chối cậu, hắn trầm luân trong tình yêu của cậu dành cho hắn, nhưng cuối cùng vẫn giơ lên lưỡi hái chém về phía cậu.

Dung Nhã cố tình dẫn dắt cậu bước vào Vĩnh Ngục, còn Hối Mịch không biết sự tình mà đưa cậu vào trong đó... Cả hai đều có lỗi, nhưng chính Kỳ Yến Chỉ mới là người thực sự đã đưa Triều Từ đi vào chỗ chết.

Nhưng ngoại trừ lúc ban đầu, hắn chưa bao giờ nhắc lại lời ăn năn hay xin lỗi với Triều Từ.

Cũng đã không còn ý nghĩa.

............

Kỳ Yến Chỉ quyết định dung hợp đạo cốt của mình vào cơ thể của Triều Từ. Rất nhiều luyện khí sư đều kinh ngạc, nhưng ý của Kỳ Yến Chỉ đã quyết, bọn họ cũng không thể xen vào. Sau nhiều ngày nghiên cứu theo hướng này, bọn họ phát hiện ra phương pháp này thực sự khả thi.

Trước đó, bọn họ đã từng nghĩ đến việc sử dụng đạo cốt của người còn sống để tạo lại đạo cốt cho Triều Từ, nhưng việc này yêu cầu tu vi của người cho đạo cốt phải rất cao, ngay cả Đại Thừa hậu kỳ cũng khó có thể chống đỡ. Mà tu vi trên Đại Thừa kỳ hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, bọn họ không tin rằng có một cường giả như vậy tồn tại.

Vì vậy khi nghiên cứu đến đây, con đường bị bế tắc và trở thành một ngõ cụt. Bọn họ chỉ có thể đi tìm một con đường khác, nên tất nhiên không cần phải nói cho Kỳ Yến Chỉ biết về chuyện này.

Chẳng qua bọn họ không biết tu vi thực sự của Kỳ Yến Chỉ mà thôi.

Trước khi xảy ra trận chiến giữa Kỳ Yến Chỉ và Thương Trì, sự hiểu biết của thế nhân đối với các cường giả chỉ dừng lại ở Độ Kiếp hậu kỳ, mặc dù trên lý thuyết vẫn có Đại Thừa kỳ tồn tại nhưng họ chưa bao giờ được nhìn thấy. Tu vi ở Đại Thừa kỳ chỉ là một tồn tại trên lý thuyết, nên họ chưa bao giờ tưởng tượng được tu vi của Kỳ Yến Chỉ còn vượt xa hơn đó.

Bây giờ phương pháp này đã khả thi, đã đến lúc lập ra kế hoạch và bắt đầu thực hiện.

Họ đã làm việc chăm chỉ cả ngày lẫn đêm trong suốt hai tháng, mới có thể nghiên cứu ra phương pháp thực sự khả thi và chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi thứ.

Chỉ cần rút được đạo cốt của Kỳ Yến Chỉ, họ sẽ dung nhập nó vào trong cơ thể Triều Từ.

Vào ngày thực hiện tái tạo đạo cốt cho Triều Từ, họ đã đưa Triều Từ đến một đại điện rộng lớn. Trên mặt đất có một Tụ Linh Trận cực lớn và chằng chịt, ở giữa Tụ Linh Trận là một khối đá màu đen huyền bí.

Cậu được đỡ vào trong, bởi vì cậu đã mất đi thị giác, thính giác, khứu giác và vị giác từ lâu, chỉ còn lại xúc giác.

Có một người đã viết vài chữ trong lòng bàn tay của cậu, người đó viết rằng: Chỉ cần nằm xuống ngủ vài ngày là sẽ ổn thôi.

Chắc hẳn có rất nhiều người đang tập trung bên trong đại điện này, nhưng Triều Từ không thể nhìn thấy, không thể nghe thấy.

Cậu cũng không biết người đang "nói chuyện" với mình là ai.

Cậu chỉ có thể dựa vào cảm giác, xoay người về phía người đó rồi hỏi: "Kỳ Yến Chỉ... Ở đâu?"

Mất đi bốn giác quan, lúc này cách cậu nói chuyện cũng trở nên kỳ cục.

Cậu biết Kỳ Yến Chỉ vẫn chưa chết.

Quá trình tái tạo đạo cốt cho cậu sẽ kéo dài trong vài ngày, vì vậy Kỳ Yến Chỉ không thể chết quá nhanh.

Cậu không yên tâm, cũng cảm thấy không cam lòng.

[Bệ hạ ở thiên điện.]

Người đó lại viết lên tay cậu.

"Đưa ta tới đó." Triều Từ nói với người đó.

Người đó sửng sốt một chút, rõ ràng là không đồng ý, sau một lúc lâu mới kéo lấy tay cậu rồi viết lên đó: [Nhưng sắp bắt đầu rồi.]

"Để họ đợi một chút, ta muốn đi tìm Kỳ Yến Chỉ." Giọng nói của Triều Từ rất gấp gáp.

Người đó im lặng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn cẩn thận bảo vệ Triều Từ, dẫn cậu đi vào bên trong thiên điện.

Phía sau lưng có rất nhiều người theo sau, mặc dù Triều Từ đã suy đoán như vậy nhưng không có cách nào để xác định được điều đó.

Thiên điện cách đây không xa, nhưng vì Triều Từ đã mất đi các giác quan nên cậu đi rất chậm, phải mất nửa nén nhang mới đến nơi.

Dưới sự giúp đỡ của người bên cạnh, Triều Từ từ từ bước qua ngưỡng cửa cao của thiên điện, sau đó cậu cảm nhận được mình rơi vào một vòng tay ấm áp.

Là Kỳ Yến Chỉ.

Kỳ Yến Chỉ nắm lấy tay phải của Triều Từ rồi viết trên đó:  [Sao ngươi lại tới đây?]

"Bảo họ lui xuống đi."

Triều Từ nói.

Cậu đang ám chỉ những người đi theo cậu, cả những người hầu và lính canh đang ở bên trong thiên điện này.

Kỳ Yến Chỉ hiểu ý của cậu muốn để hai người ở lại một mình, hắn bèn xua tay cho những người khác lui xuống.

Khi người cuối cùng rời đi, cũng đóng lại đại môn của thiên điện.

"Khi nào thì lột bỏ đạo cốt?" Triều Từ mở to đôi mắt vô hồn hỏi.

[Một canh giờ sau.] Kỳ Yến Chỉ viết lên tay cậu.

"Có ai lấy ra giúp ngươi không?"

[Không.]

"Ta muốn tự tay giúp ngươi lấy ra."

Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, mặc dù cậu không thể nghe thấy giọng nói của mình khiến cho nó trở nên mềm mại, nhưng cũng không thể che giấu được sự tàn nhẫn trong lời nói ngắn ngủi ấy.

Kỳ Yến Chỉ không trả lời ngay.

"Giống như trước đây ta đã tự mình rút nó ra vậy, có được không?"

Kỳ Yến Chỉ nhìn vào chàng trai đang đứng trước mặt mình.

Cậu rất đẹp, vẫn luôn rất đẹp. Cậu đã từng là một thiếu niên sống tự do thoải mái, tính cách kiêu ngạo như một con mèo và gương mặt quyến rũ đã thu hút biết bao nhiêu ong bướm. Trước đây hắn không thích thiếu niên và nhóm người đó ở cùng với nhau, lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng mình ghét tính khí hống hách của thiếu niên và nhóm bạn mèo mả gà đồng đó. Nhưng bây giờ, khi nghĩ kỹ lại đó chỉ là sự ghen tị của hắn mà thôi.

Ngày xưa, đôi đồng tử màu hổ phách của cậu to tròn và linh động, rất giống như con mèo kiêu ngạo vì vẻ đẹp của nó. Bây giờ đôi mắt này vẫn đẹp nhưng đã hoàn toàn mất đi sức sống.

Đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng vẫn có thể nhìn thấu vào tận đáy lòng của hắn.

Đến lúc này hắn mới nhận ra sự căm hận của thiếu niên đối với hắn sâu đến mức nào.

[Được.] Hắn viết từng nét lên lòng bàn tay của cậu.

Sao cũng được.

Những điều này cũng không đủ để hắn đền bù cho thiếu niên.

Thiếu niên chậm rãi bước đến phía sau hắn.

Cậu không thể nhìn thấy nên bước đi rất cẩn thận. Kỳ Yến Chỉ cũng căng thẳng dõi theo cậu, may là bên trong thiên điện trống trải, Triều Từ không gặp khó khăn nào mà đi tới phía sau hắn.

Cậu lấy ra một con dao găm từ trong tay áo. Con dao găm này là một trong những bảo vật được đưa vào cung điện của cậu trước đó. Mặc dù Triều Từ không quan tâm đến những thứ này, nhưng vẫn đồng ý để chúng lại bên trong phòng của mình. Lúc Triều Từ rời khỏi cung, cậu đã chọn con dao găm này.

Triều Từ vươn tay ra, sờ so.ạng trên lưng của Kỳ Yến Chỉ.

Bàn tay của thiếu niên rất mềm mại và ấm áp, cảm giác lạ lẫm không ngừng truyền từ phía sau lưng của hắn.

Đáng lẽ đó phải là một động tác quyến rũ, nhưng vào lúc này lại không có bầu không khí ái muội nào.

Tay Triều Từ dừng lại trên sống lưng của Kỳ Yến Chỉ.

"Ngày đó, ta cũng ở chỗ này rút ​​ra đạo cốt của mình."

Cậu nói với Kỳ Yến Chỉ bằng giọng rất nhẹ nhàng.

Kỳ Yến Chỉ thống khổ nhắm mắt lại, hắn không có tư cách để yêu cầu thiếu niên đừng nói những lời này nữa. Từng câu, từng chữ trong lời nói của cậu như cứa vào trái tim của hắn khiến nó đầm đìa máu tươi.

Tất cả đều là sự thật.

Đều là những tổn thương không thể diễn đạt bằng lời mà thiếu niên đã từng phải chịu đựng.

Triều Từ nắm con dao, đâm xuyên vào da thịt hắn.

Cậu vừa mò mẫm đạo cốt vừa nói: "Trước đây, ta đã từng suy nghĩ rất nhiều, tại sao đều là đệ tử, tại sao ngươi lại thích Dung Nhã đến như vậy, nhưng lại ghét ta đến như vậy. Tại sao ngươi chỉ nghĩ đến đạo cốt của ta, chẳng bao giờ có một chút mềm lòng với ta."

"Nhưng ngày đầu tiên Dung Nhã đến ma cung, cô ấy đã nói cho ta biết câu trả lời. Cô ấy nói, vì cách đây một nghìn bảy trăm năm trước, cô ấy đã từng cứu ngươi, hai người các ngươi sống nương tựa vào nhau, cuối cùng cô ấy chết vì thiên kiếp. Cho nên cả nghìn năm qua, ngươi luôn tìm kiếm linh hồn của cô ấy, triệu hồi cô ấy, và dẫn cô ấy chuyển thế."

Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy đạo cốt của hắn, sau đó cậu cẩn thận lần theo vị trí đạo cốt, khoét một vết cắt sâu và dài trên lưng của hắn.

"Quả thật là một mối quan hệ cảm động lòng người. Nếu là ta, ta cũng sẽ hi sinh tất cả vì cô ấy."

"Nhưng ta thực sự không hiểu, ta thực sự không cam lòng —— Vì sao món nợ của ngươi lại buộc ta phải trả?!"

Vào khoảnh khắc đó, khuôn mặt của thiếu niên trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết. Cậu nắm chặt rồi kéo ra hoàn toàn đạo cốt dính đầy máu của hắn.

Kỳ Yến Chỉ không còn sức lực mà ngã xuống, nhưng đối với một cường giả như hắn, cho dù mất đi đạo cốt, cơ thể cũng không chết ngay lập tức.

Hắn nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Triều Từ và nhớ lại những gì mà luyện khí sư đã nói với hắn.

Bây giờ, hồn thể của Triều Từ đã không còn đầy đủ.

Cùng là một linh hồn, sau khi trải nghiệm nhân sinh khác nhau cũng trở thành hai con người hoàn toàn khác biệt.

Nếu mất đi một nửa cũng không còn là người trước đây nữa.

Nhưng khi đối mặt với Dung Nhã, hoặc nói đúng hơn là A Nguyệt, hắn có thể suy nghĩ một cách rất tỉnh táo. Hắn biết A Nguyệt cũng không muốn sống như thế.

Nhưng khi đối mặt với Triều Từ...

Hắn chỉ muốn cậu sống.

Dù thế nào đi nữa, hắn chỉ muốn cậu sống.

Hắn cố hết sức mà bò dậy, nắm lấy tay của Triều Từ.

[Sau khi ta chết, Ma Vực sẽ không rơi vào hỗn loạn ngay, nhưng chắc chắn sau đó sẽ có. Thương Trì hiện đang ở bên ngoài cung, sau khi ta chết, hắn sẽ đón ngươi trở về Linh Vực. Ta biết ngươi cũng căm hận hắn, nhưng ngươi tạm thời cứ sử dụng sức mạnh của hắn để bảo vệ bản thân. Ta đã để lại một số thứ bên trong chiếc nhẫn này. Ngoài ra, nếu Thương Trì ép ngươi, trong chiếc nhẫn này có một tia linh hồn nhưng không có thần thức của ta, sau khi ngươi khỏe lại có thể sử dụng nó để đối đầu với hắn.]

Hắn viết rất lâu và giải thích rất nhiều.

Hắn viết từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, chỉ lo lắng rằng sau khi hắn chết sẽ không còn ai bảo vệ thiếu niên.

Sau khi viết xong, hắn cẩn thận đặt một chiếc nhẫn vào lòng bàn tay của cậu.

Hắn chỉ nói đó là "một số thứ", nhưng thực sự bên trong cất giữ tất cả những vật quý giá mà hắn có được trong hơn một nghìn năm qua.

Sau đó, bàn tay hắn rơi xuống như thể mất hết sức lực.

Không có đạo cốt, sinh lực bên trong hắn đang mất đi rất nhanh, sớm không thể duy trì nổi.

Nhưng ngay sau đó, chiếc nhẫn đã bị thiếu niên ném đi.

Chiếc nhẫn rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

"Kỳ Yến Chỉ, ta lừa ngươi."

Triều Từ nở nụ cười.

"Ta chưa bao giờ muốn sống cả."

Toàn thân Kỳ Yến Chỉ cứng lại, cơ thể vốn đã lạnh đi giờ đây lại lạnh buốt đến tận xương tủy.

Đạo cốt dính máu cũng bị thiếu niên ném xuống như là cỏ rác.

Triều Từ chậm rãi giơ con dao găm lên chĩa vào trái tim mình.