Chương 139: Anh đối xử tốt với tôi nhưng tôi lại hủy đi tất cả (17)
Văn phòng rộng rãi và sáng sủa, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào mọi ngóc ngách của căn phòng.
Dù thời tiết bên ngoài rất đẹp, nhưng lúc này không khí bên trong phòng gần như đóng băng.
Triệu Lạc Tĩnh cúi đầu, vài sợi tóc rơi xuống trước mặt cô nhưng nó không thể che giấu được vẻ tuyệt vọng và vô hồn trên khuôn mặt ấy.
Hạ Luật nhìn xuống đồng hồ: "Đã hai phút rồi, nếu cô không chọn, tôi có thể chọn thay cô."
Lời nói của hắn như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Triệu Lạc Tĩnh đột ngột quỳ xuống, kéo lấy tóc mình giống như đã bị điên, khóc nức nở: "Xin lỗi, em xin lỗi..."
Trong chớp mắt, khuôn mặt của cô đã đẫm nước mắt.
Hạ Luật hiểu, cô không phải đang xin lỗi hắn.
Mà là đang xin lỗi Triều Từ.
Cô nghĩ rằng bản thân có thể trở thành người tốt, cô nghĩ rằng bản thân đã thay đổi hoàn toàn, cũng nghĩ rằng đã bước chân vào giấc mơ của mình.
Nhưng vẻ ngoài mong manh này đã vỡ tan tành chỉ sau một cú va chạm.
Một khi chệch ra khỏi đường ray và bước vào bóng tối mà người khác không thể chạm đến, nó sẽ in dấu suốt cả cuộc đời này. Cô ấy nghĩ rằng mình đã vượt ra khỏi vực sâu thăm thẳm đó, nhưng thực tế nó vẫn luôn là vũng lầy ở dưới chân cô, như một nỗi đau đeo bám không rời. Cô không bao giờ có thể thoát ra, chỉ có thể lót những người xung quanh dưới chân mình trước khi bị vũng lầy nuốt chửng.
Cô cũng hy vọng lúc này mình có thể mạnh mẽ nói với Hạ Luật rằng: Tôi chọn cái thứ hai, tôi sẽ quay trở lại Vãn Hương, hãy thả Triều Từ ra!
Nhưng dù thế nào cô cũng không thể nói ra được câu này.
Cô vẫn là Triệu Lạc Tĩnh của ngày xưa, ngu ngốc và ích kỷ.
"Có vẻ cô đã chọn xong rồi." Hạ Luật cười nhẹ. Hắn đi từ phía sau bàn làm việc đến chỗ Triệu Lạc Tĩnh, cúi đầu nhìn xuống cô đang quỳ đau khổ trên sàn.
"Mặc dù tôi đã đoán được từ trước, nhưng tôi vẫn hơi ngạc nhiên." Hắn nói, "Triều Từ có thể tha thứ cho cô đã từng là gái điếm, sẵn lòng nuôi cô học đại học, nhưng cô lại trở mặt bán đứng anh ấy."
Hắn vừa biết việc Triều Từ giúp Triệu Lạc Tĩnh đi học lại cách đây không lâu.
Khi đó hắn mới thoát khỏi công việc bận rộn, nhận thấy Triệu Lạc Tĩnh có gì đó khác lạ, sau một hồi điều tra mới biết Triệu Lạc Tĩnh chỉ là tạm nghỉ học, còn Triều Từ không những bỏ qua quá khứ của Triệu Lạc Tĩnh, thậm chí còn hỗ trợ cô ấy học đại học.
Khi Hạ Luật biết tin này, hắn tức đến mức phải bật cười.
Nói trắng ra, Triều Từ và Triệu Lạc Tĩnh có quan hệ gì chứ? Duy trì cuộc sống của chính mình đã khó khăn, lại còn phải ôm thêm cả gánh nặng này.
Đồ ngốc.
Lửa ghen bừng lên trong lòng hắn, hắn cảm thấy có chút bất lực và buồn cười. Nếu người này không ngu ngốc, có lẽ hắn đã không đắm chìm đến thế này.
Hắn giống như vị thẩm phán đang ngồi ở trên cao nhìn xuống Triệu Lạc Tĩnh, mỗi một chữ của hắn đều đang đâm vào trái tim của Triệu Lạc Tĩnh.
Cô không thể kìm được cơn run rẩy, tội lỗi như một cơn sóng thần sắp cuốn trôi cô.
"Anh có tư cách gì nói những điều này..." Giọng cô vẫn còn nức nở, nhưng đôi mắt đỏ bừng nhìn chăm chú vào Hạ Luật.
Rõ ràng anh mới là người khởi xướng, người gây ra mọi nỗi đau.
Hạ Luật dường như đã đọc được suy nghĩ chưa nói ra của cô, nhưng hắn không tức giận.
Hắn cười nham hiểm: "Triệu Lạc Tĩnh, cô không hiểu."
"Cô không phải là nạn nhân. Lúc trước vay tiền không ai ép cô, cô đến với Vãn Hương không ai ép cô, ngay cả bản hợp đồng chứa đầy bẫy của Vãn Hương cô cũng không nhận ra. Đó là do cô ngu ngốc. Nếu muốn nói có người muốn hại cô, thì cũng chỉ có Vãn Hương, không phải là tôi. Tôi và Triều Từ cũng chỉ đang trao đổi tương đương mà thôi."
Sau khi phân tích thật dài, hắn đi đến kết luận cuối cùng: "Cô chưa bao giờ là người vô tội".
"Nếu cô đã lựa chọn phản bội anh ấy, hy vọng cô biết phải làm gì, sau này nếu lại quấy rầy cuộc sống của anh ấy thì đừng trách tôi vô tình."
............
Hợp đồng đó yêu cầu Triều Từ phải sống chung với Hạ Luật.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi thông báo từ Hạ Luật, xem hắn định khi nào bắt mình đến và sẽ đến đâu.
Nhưng không ngờ cậu không nhận được thông báo, mà thay vào đó là thấy Hạ Luật xách theo đồ đạc đến tận cửa.
Vào một ngày cuối tuần hiếm hoi mà cậu được nghỉ ngơi, chợt có tiếng chuông cửa vang lên. Triều Từ tưởng có đơn hàng chuyển phát nhanh nào đó, nhưng cậu cũng thắc mắc dạo gần đây hình như không mua đồ trên mạng.
Ai mà biết được vừa mới mở cửa ra, cậu đã thấy Hạ Luật đứng ở đó, mặc toàn đồ hiệu cao cấp từ đầu tới chân, kéo theo hai chiếc vali, mỉm cười nhìn cậu.
Mặc dù căn hộ của Triều Từ nằm ở khu đô thị mới, hành lang vẫn còn mới toanh, nhưng khi có Hạ Luật xuất hiện, nơi này chợt trở nên kém sang.
Tên khốn này hiếm khi tươi cười chân thành đến như vậy, nhưng hôm nay nụ cười của hắn rất tươi sáng, đôi mắt màu hổ phách như lấp lánh ánh vàng rực rỡ.
"Chào buổi sáng." Hắn nói với Triều Từ bằng giọng điệu thân mật, sau đó tự kéo hai chiếc vali đi vào.
Triều Từ vô thức nhường đường cho hắn, nhìn hắn kéo vali vào phòng khách, trong lúc nhất thời cậu vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Cậu đang làm gì vậy?" Sau khi hoàn hồn, Triều Từ không nhịn được liền hỏi.
"Đến nhà anh ở chứ sao, đã nói là sẽ sống cùng nhau mà?" Hạ Luật hỏi ngược lại.
Hắn đứng ở phòng khách, nhìn vào bên trong, sau đó quay sang hỏi Triều Từ: "Phòng ngủ chính ở đâu vậy anh?"
Triều Từ chỉ vào cánh cửa bên trái.
Hạ Luật kéo vali đi thẳng vào trong.
Triều Từ nhịn không được đi theo hắn, có chút không tin hỏi lại: "Cậu... Sống ở đây với tôi?"
"Không phải sao?" Hạ Luật nhìn Triều Từ một cách ngạc nhiên.
"..." Triều Từ không biết nói gì, sau một lát suy nghĩ, cậu cuối cùng cũng hiểu được điều bất thường nằm ở đâu, "Cậu không sống ở căn biệt thự kia mà lại sống ở căn hộ nhỏ của tôi à?"
Căn hộ của cậu, tính cả diện tích lô gia, cũng chỉ có hơn chín mươi mét vuông.
Hai phòng ngủ, một phòng bếp, một phòng sách, một phòng khách cỡ vừa và một ban công, chỉ có như vậy thôi.
Cậu từng dự định để phòng ngủ còn lại làm phòng cho khách, khi nào cậu và Tiểu Luật có con thì sẽ làm thành phòng cho con.
Nơi này nếu chỉ có một mình Triều Từ ở thì quá rộng rãi. Theo lý mà nói, nếu có thêm một đến hai người nữa vào ở cũng vẫn đủ.
Nhưng khi người muốn chuyển đến trở thành Hạ Luật, nơi này dường như... hoàn toàn không đủ.
"Đây không phải là căn hộ anh mua cho em sao? Đây là phòng tân hôn của chúng ta, nếu em không ở đây thì ở đâu chứ?" Hạ Luật lại hỏi ngược lại.
"......"
Triều Từ không biết phải trả lời như thế nào, mức độ không biết xấu hổ và da mặt dày của Hạ Luật đã vượt quá khả năng xử lý của cậu.
Đây quả thực là phòng tân hôn mà cậu đã chuẩn bị lúc đầu.
Nhưng... Nhưng chuyện gì xảy ra tiếp theo, còn cần cậu phải nói ra nữa sao?
Sao người này lại có thể cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra vậy?
Rơi vào đường cùng, Triều Từ cũng lười tranh cãi với hắn: "Cậu muốn ngủ ở phòng này sao?"
Lúc này, hai người đang đứng ở trong phòng ngủ chính
"Đúng vậy." Hạ Luật gật đầu như đó là điều đương nhiên.
"Được rồi, để tôi thu dọn."Cậu nói rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc trong phòng ngủ chính.
Hạ Luật giữ lại cánh tay cậu, nhíu mày hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Dọn đồ của tôi sang một phòng khác." Triều Từ nói.
"Đây là phòng tân hôn của chúng ta, anh lại muốn chia phòng với em sao?" Hạ Luật không thể tin được mà hỏi ngược lại.
"......"
Triều Từ chỉ có thể ngơ ngác nhìn thằng nhóc đó mở vali rồi bày đồ đạc của mình ra. Món sau lại có vẻ đắt tiền hơn món trước, bày đầy trong căn phòng nhỏ chỉ rộng hai mươi mét vuông này.
Trước đây, Hạ Luật bảo cậu mua đồ xa xỉ, nên bây giờ đã hiểu được một chút về những thứ xa xỉ đó.
Vì thế cậu biết rằng, chỉ cần hai chiếc vali này của Hạ Luật có lẽ đã đủ mua cả căn hộ này.
Vali của hắn nhét đầy đồ, nhưng nếu là đồ dùng sinh hoạt dành cho một người sống lâu dài, thì thực sự cũng không nhiều. Chỉ vài bộ quần áo, hai đôi giày, một số vật dụng cá nhân, chiếc máy tính xách tay và một số thứ linh tinh khác.