Edit: Vua Mặt TrăngCó lẽ Cố Dụ An không có cảm giác an toàn, mấy ngày này ở tại nhà họ Khương, vô cùng gần gũi với Khương Lạc.
Mỗi khi Khương Dật Thành hoặc Khương Thước tìm Khương Lạc để tâm sự, Cố Dụ An liền nhảy ra từ sau lưng, một bên lè lưỡi lêu lêu bọn họ một bên nhõng nhẽo với Khương Lạc, thỉnh thoảng còn đi mách lẻo hai người, làm ấn tượng của bọn họ ở trong lòng Khương Lạc càng tệ thêm.
Không thể cứ tiếp tục như vậy được, Khương Dật Thành rũ mắt xuống, gọi một cuộc điện thoại.
Hôm nay là ngày đón gió tẩy trần và cũng là ngày sinh nhật của cậu út nhà họ Khương, nhà họ Khương náo nhiệt lạ thường.
Khương Lạc, có vài người nhà giàu mới nổi không biết, những người lâu năm trong giới ở đây lại biết rằng cậu Khương Lạc này có vị trí không nhỏ trong nhà họ Khương, khoảng thời gian nhận lại Khương Thước, cậu hai nổi tiếng một thời này lại mất tích, không ít người sáng suốt đều có thể nhìn ra rất nhiều manh mối trong đó. Hiện tại Khương Lạc lại xuất hiện một lần nữa thậm chí còn trở thành cậu út nhà họ Khương, cũng không biết tập đoàn Khương thị có cải tổ một lần nữa hay không.
Mặc kệ mọi người đoán già đoán non, thuyết âm mưu ra sao đi chăng nữa, thì ít nhất mặt ngoài vẫn cười nói cùng với cha Khương, thuận tiện xem xét vị cậu út vừa về nước này của nhà họ Khương.
Thiếu niên gầy yếu xinh đẹp trong trí nhớ đã cao lên, gương mặt kia tất nhiên càng đẹp thêm, mặc một bộ âu phục màu nhạt, cộng thêm chiếc kính gọng vàng làm mất đi sự ngây ngô và tăng thêm phần trưởng thành.
Lời ca ngợi tựa nước chảy mà thốt ra từ miệng những người này.
Mặt của Khương Lạc không cảm xúc, từ nhỏ đến lớn đều nghe những lời này, cậu thấy ngán tận cổ.
Cha Khương ném mấy người này cho Khương Dật Thành và Khương Thước xử lý, lôi kéo Khương Lạc đi gặp mấy ông bác cực có danh vọng kia.
Quan hệ giữa cha Khương và những chú bác ở đây rất tốt, hơn nữa còn nhìn cậu lớn lên, Khương Lạc ngoan ngoãn vấn an, làm đôi mắt của mấy ông chú bác đều tràn đầy tình thương, nắm lấy tay của cậu không ngừng nói những lời tốt đẹp, còn tặng rất nhiều món quà quý giá.
Thằng ranh con nhà bọn họ quậy khí thế, nào có ngoan ngoãn và tri kỷ giống Khương Lạc như vậy.
Cũng không biết cái tên Khương Kiến Thành này sao có thể may mắn đến thế, con trai cả và con trai thứ đều có tài kinh doanh, con trai út cũng rất có thành tựu trong giới vẽ tranh, khí chất toàn thân nhìn thôi đã thấy không bình thường.
Khương Kiến Thành lại đây với tâm trạng khoe khoang, cười tủm tỉm làm mấy người ở đây nhìn mà ngứa răng.
Khương Lạc nói chuyện phiếm với họ một lát, sau đó nghe thấy mẹ Khương đang tìm mình.
Cậu đi qua, thấy một người phụ nữ đứng chung với mẹ Khương và đang đưa lưng về phía cậu.
Nghe tiếng cậu tới, người phụ nữ đó xoay người, khóe mắt ngấn lệ, cầm tay của cậu không bỏ.
Là mẹ ruột của cậu.
Trong nháy mắt Khương Lạc đã nhận ra.
Lần đầu tiên gặp phải, người phụ nữ khốn khổ cả người sắc bén như dao kéo, bây giờ cuộc sống đã được cải thiện, trang điểm makeup lên trông rất xinh đẹp và lộng lẫy.
Nếu quan sát kỹ hai người, sẽ thấy khuôn mặt của Khương Lạc vô cùng tương tự với bà, chỉ là mặt mày của cậu càng có nét nam tính.
Từ khi mẹ Khương nói cho Hứa Á Mai biết chuyện ôm nhầm, bà đã nhớ thương Khương Lạc rất lâu.
Nói đến này cũng kỳ diệu thật, lúc đầu còn cảm thấy kỳ quái khi có cảm giác thân thiết với thiếu niên ngay lần gặp gỡ đầu tiên, không ngờ rằng đó thực sự là con trai ruột của bà.
Đôi mắt thì giống bà, chiếc mũi với khuông miệng thì giống tía nó, tại sao ngay từ đầu bà lại không nhận ra chứ?
Bà nắm rất chặt, vốn dĩ có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi gặp Khương Lạc thì lại nói không ra, nước mắt dâng trào.
Khương Lạc còn chưa quen, nhưng thấy bà khóc trong lòng của cậu hơi ê ẩm, vươn tay giúp Hứa Á Mai lau khô nước mắt ở khóe mắt, động tác này ngược lại làm Hứa Á Mai khóc dữ dội hơn.
Khương Lạc đành phải ôm lấy vai của bà, nhõng nhẽo với bà như cách mà cậu thường chọc mẹ Khương cười.
Làm Hứa Á Mai mỉm cười nín khóc, trong mắt tràn đầy yêu thương.
Mẹ Khương nhìn chỉ biết chua xót, rốt cuộc Hứa Á Mai là mẹ ruột của Khương Lạc.
Cũng nhờ Hứa Á Mai đồng ý, Khương Lạc mới vẫn là Khương Lạc.
Tâm tư của Khương Lạc rất mẫn cảm, tay còn lại vươn ra nắm lấy tay của mẹ Khương, cong mắt, vẫn là đứa nhỏ được yêu chiều trước giờ.
Bọn họ thật hoà thuận và vui vẻ.
Cố Dụ An lại cảm thấy mình không được khỏe cho lắm.
Cậu ta vốn dĩ đang ngồi trong một góc hưởng thụ vui sướng do đồ ăn mang lại.
Đột nhiên có một người hầu lại đây nói Khương Lạc bảo cậu ta đi qua, cậu ta tin thật và đi theo vào một căn phòng, kết quả cửa đã bị khóa trong nháy mắt, Cố Dụ An biết bản thân trúng kế.
Không phải Khương Dật Thành làm thì chắc chắn là Khương Thước làm.
Người ngồi ở trên sô pha, còn ai ngoài ông chú út mà cậu ta trốn tránh mấy ngày nay.
Mặt của Cố Kình không cảm xúc, không hiểu sao lại làm chân của cậu ta như mềm nhũn ra.
Cậu lén mắng hắn ta là tên khốn biến thái, gặp người thật thì sợ muốn xĩu.
Cậu cẩn thận lùi bước về sau, lắc cánh tay nửa ngày mới rặn ra một câu "Trùng hợp thật đó, chú út, chú ăn cơm chưa?"
Cố Kình nhớ cậu nhớ muốn điên đầu.
Không phải không muốn đến nhà họ Khương rước cậu về, mà là do Khương Lạc đã chuẩn bị kỹ từ trước, không thể tự tiện xông vào.
Chính Khương Dật Thành đã cho Cố Kình đi vào, bảo hắn ta mau chóng đem người đi.
Hắn ta cố gắng kìm chế cảm xúc muốn tuông trào, nói câu "Lại đây".
Nhìn người đàn ông chau mày cau có trông rất hung dữ.
Cố Dụ An chầm chậm đi tới, chưa gì đã bị Cố Kình ôm chặt trong lòng.
Cậu vô thức muốn đẩy ra, nhưng người đàn ông cúi đầu ngậm lấy môi cậu.
Hung hăng như muốn nuốt chửng toàn thân cậu.
Từ khi còn bé đến khi trưởng thành, ấn tượng mà Cố Kình mang cho cậu ta đều là lạnh nhạt, tỉ mỉ, hạn chế và ít khi có cảm xúc lộ ra ngoài.
Lần đầu tiên......
Cậu ta chợt nhớ lại buổi tối hôm đó, mặt lập tức đỏ ửng.
Mà cái tay đang ôm eo cậu của Cố Kình rất không thành thật, vuốt ve làn da bóng loáng mỏng manh, làm cậu nhạy cảm mà rùng mình, theo bản năng mở to đôi mắt ướt át nhìn Cố Kình.
Được cậu nhìn như vậy làm Cố Kình sắp nhịn không nổi, và cũng không muốn nhịn nữa.
Hắn đè Cố Dụ An lên sô pha, cúi đầu.
Một bắt đầu không thể ngừng lại.
Khương Lạc đang tìm người.
Cuối cùng cậu cũng được ở một mình, nhưng Cố Dụ An vốn đang trong tầm mắt đã không biết đi đâu.
Hỏi người giúp việc thì tất cả đều nói không thấy, cậu chợt nhăn mày.
Có lẽ đang ở trên lầu hai.
Cậu lên lầu hai một mình.
Khương Thước đang hút thuốc.
Khương Thước trong ấn tượng của cậu luôn cười dịu dàng, khi cậu xảy ra xung đột với Khương Dật Thành, đối phương vẫn luôn làm bạn với cậu.
Chỉ là kết cục trong mộng vẫn luôn là cái gai trong lòng cậu, sau khi cậu thực hiện kế hoạch ra nước ngoài, do dự một hồi, mới xóa liên hệ với Khương Thước mà không một lời giải thích.
Cũng không biết đối phương quay về nhà họ Khương với cảm xúc ra sao, nhanh chóng bò lên vị trí người thừa kế của nhà họ Khương.
Tiếng bước chân của cậu rất nhỏ, nhưng vẫn khiến cho Khương Thước chú ý.
Đối phương giương mắt nhìn lại đây, tầm mắt đó rất lạnh, mang theo sự ác độc khó nói.
Thẳng đến phát hiện là cậu, sự lạnh băng đó tan đi, quay về vẻ dịu dàng lúc đầu.
Tuy vậy, sau lưng của Khương Lạc cũng đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Sao Lạc Lạc lên đây vậy?"
Khương Thước dập tắt thuốc lá, từ trong bóng tối đi ra, cười rất hiền lành, cứ như lúc nãy chỉ là ảo giác vậy.
Khương Lạc chợt phát hiện, nếu nhìn riêng bề ngoài thôi, bất kỳ ai lần đâu tiên gặp Khương Thước đều sẽ thấy anh ta là kiểu người quân tử khiêm tốn.
Thiếu niên đến từ nhà họ Trần trong nông thôn đã dần mơ hồ đi.
"Em đang tìm An An."
Cậu vô ý thức đảo tròng mắt, có chút trốn tránh, ngay cả thân thể cũng lui về sau, "Không làm phiền anh Thước nữa."
Khương Thước nở một nụ cười mơ hồ, nắm tay của cậu không cho cậu cơ hội từ chối.
"Anh biết cậu ta đang ở đâu, để anh dẫn em đi tìm."
Cậu bị Khương Thước kéo đi về phía trước, mãi mới ngừng trước một căn phòng cho khách.
Cậu bị đè ở cửa, trong phòng truyền tiếng nói loáng thoáng, cậu lập tức biết chuyện gì đang xảy ra bên trong.
Cậu nhận ra giọng nói ủy mị của bạn, làm cậu không khỏi đỏ mặt.
Khương Thước lại cứ thò qua, hai tay để trên cửa, cậu bị nhốt ở giữa.
Hô hấp của hai người hòa lẫn bên nhau.
Rõ ràng Khương Thước vẫn đang cười, nhưng không hiểu sao cậu lại cảm thấy sợ.
"Anh Thước......"
Cậu như trước kia mà nũng nịu nắm lấy vạt áo của Khương Thước quơ qua quơ lại, ánh mắt vô cùng mềm mại.
Hình như người đàn ông đã được cậu dỗ dành.
Nhưng cái tay tràn đầy vết chai kia vẫn vuốt ve hầu kết của cậu, mờ ám thật sự.
Chỗ nhạy cảm bị kìm hãm, đôi mắt của cậu đã dần lờ mờ.
Vậy mà ngoài miệng còn run rẩy kêu "Anh Thước", trông rất đáng thương.
Tác giả có lời muốn nói:
Lạc Lạc: Anh Thước QwQ
Khương Thước: Đáng yêu, muốn đụ
Khương Lạc không nhận rõ được sức hấp dẫn của mình và cũng không hay biết rằng hai ông anh nhà mình đã hắc hóa ( đầu chó)