Trong lòng Khương Lạc đầy phức tạp mà đánh giá người đàn ông trước mắt.
Trải qua thời gian 5 năm, người anh luôn chững chạc bình tĩnh trong trí nhớ bây giờ đã càng cứng cỏi và lạnh lùng hơn.
Bởi vì vừa động thủ đánh người xong, bảo vệ lại đây chuẩn bị bắt Khương Dật Thành đi, nhưng bị hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua, đã theo bản năng lui về phía sau.
Thẳng đến lúc ông chủ đi tới, tựa hồ nhận ra thân phận của Khương Dật Thành, không dám đắc tội hắn, ngược lại kêu bảo vệ khiêng tên vừa gây chuyện lúc nãy ra ngoài.
Đám người vây quanh chậm rãi tan đi, đều bắt đầu kiêng kỵ Khương Dật Thành.
Vị ông chủ kia xử lý xong việc chào hỏi một tiếng cũng rời đi.
Từ đầu đến cuối Khương Dật Thành không hề buông tay cậu ra.
"Lạc Lạc, chúng ta nói chuyện đi."
Cậu bị Khương Dật Thành lôi ra quán bar.
Bên ngoài hơi se lạnh, cậu chỉ mặc một chiếc áo sơmi, theo bản năng run rẩy.
Người đàn ông quen chăm sóc cậu đã cởi áo khoác của mình ra đắp thêm cho cậu.
Cậu rụt rè nói câu cảm ơn.
Cũng không biết đụng phải cọng dây thần kinh nào của người đàn ông, sức lực nắm lấy cổ tay của cậu càng lúc càng lớn.
Cậu không thể không nói câu "Đau".
Lúc này người đàn ông mới thả lỏng sức lực, lại không buông tay ra, cứ như vừa buông ra, cậu liền chạy trốn mất vậy.
Cổ tay của cậu đã nổi lên vệt đỏ, có thể thấy được sức lực người này lớn bao nhiêu.
Khương Dật Thành cũng nhìn thấy, trong mắt hiện lên một tia đau lòng và buồn bã.
"Xin lỗi."
Lúc hắn tìm được người hắn muốn tìm kiếm suốt 5 năm thì tự chủ của hắn đã sụp đổ ngay tức khắc.
Hắn khống chế cảm xúc của mình không được, cũng không muốn khống chế cái cảm xúc dữ dội này.
Hắn kéo Khương Lạc vào xe, tài xế tựa hồ đã nhận ra Khương Lạc là ai, cảm thấy rất khiếp sợ, nhưng đây là chuyện riêng nhà ông chủ người làm như họ cũng không dám nhiều lời, coi như không thấy gì mà nghiêm túc lái xe.
Trong xe có thuốc.
Khương Dật Thành mở một tuýp thuốc bôi cho cậu, kem thuốc lạnh lẽo chậm rãi hòa tan thấm vào làn da bị đỏ.
Cảm giác hơi đau đớn đó rốt cuộc tan biến.
Khương Lạc thử rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Khương Dật Thành, lần này không có ngăn cản, chắc là cảm thấy đang trên xe, cậu chạy không được.
Khương Dật Thành gần như tham lam mà nhìn cậu, rất nhiều lời nghẹn trong bụng muốn nói nhưng khi gặp được người thật lại không thốt ra nổi nửa câu.
Cái ánh mắt nóng cháy đó làm Khương Lạc có cảm giác bị bỏng, theo bản năng muốn trốn tránh, bỗng nhiên bị người đàn ông đè bả vai lại, đầu ngón tay lạnh lẽo cầm lấy mắt kính đeo trên mũi cậu.
Đôi môi ấm áp kề gần đến, cậu theo bản năng nhắm mắt, cái hôn mềm nhẹ đó dừng lại trên đôi mắt của cậu.
"Lạc Lạc......"
Khương Dật Thành nỉ non tên của cậu, cảm xúc được bao trùm bên trong quá nặng nề, trong khoảng thời gian ngắn cậu quên mất phản kháng, người đàn ông coi như là đã cam chịu, cầm tay của cậu đặt trên ngực mình, nhịp tim đập đầy mạnh mẽ cách lớp áo truyền qua cậu.
Người đàn ông hôn gương mặt của cậu, chóp mũi, cuối cùng nhẹ nhàng cắn môi cậu, làm cậu hé miệng, chiếc lưỡi gian xảo kia nhân cơ hội luồn lách vào, chiếm lấy thành trì bên trong.
Cậu bị ép ngửa đầu tiếp thu nụ hôn này, nước bọt nuốt không kịp chảy xuống từ bên khóe môi.
Trong xe chỉ có tiếng liếm mút ướt át, tài xế giả điếc cho họ một tấm lưng vững chãi, nhưng cũng đủ để Khương Lạc cảm thấy thẹn thùng.
Môi của cậu bị hôn đến tê rần mới được nhả ra.
Người đàn ông ôm eo của cậu đè cậu vào trong lòng ngực của mình, như đang ôm báu vật đã mất nhưng tìm lại được.
Xe chạy một đường đến nhà ở của nhà họ Khương.
Tuy rằng 5 năm nay không hề ngắt liên hệ với cha Khương mẹ Khương, nhưng rốt cuộc là cách một cái màn hình, hiện tại có thể gặp gỡ người ở ngoài đời, cậu có chút do dự, đứng ngoài cửa không dám vào.
Bàn tay to của Khương Dật Thành nắm lấy tay cậu, quả quyết nắm cậu đi vào.
Vốn cha Khương mẹ Khương đang ngồi trên sofa nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên liền thấy được người quen thuộc, hai người theo bản năng đứng lên.
"Cha, mẹ......"
Cậu vừa nói xong, đã bị ôm vào lòng.
Nước mắt của mẹ Khương không ngừng rơi.
"Sao lại ốm tanh ốm teo thế này?"
Tuy cha Khương không nói lời nào, nhưng đôi mắt của ông đã đỏ hoe.
Dù sao cũng là đứa con được cưng chiều từ nhỏ và được cha mẹ trút hết tất cả yêu thương lên người, sao có thể bỏ cho được.
Cũng may đứa nhỏ vẫn còn liên hệ với bọn họ, bọn họ hận không thể bay qua đó chăm mỗi ngày, nhưng Khương Lạc nói muốn trở thành người độc lập, họ chỉ có thể kìm nén nỗi đau, không dám quấy rầy.
Hiện tại người một nhà đã đoàn tụ.
Mẹ Khương có rất nhiều chuyện riêng tư muốn nói nên lôi kéo Khương Lạc đi, Khương Dật Thành không tự chủ đi theo.
Khi nhỏ toàn là em trai dính theo anh trai làm cái đuôi nhỏ, sau khi lớn lên thì hoàn toàn ngược lại.
Hắn không muốn Khương Lạc rời khỏi tầm mắt của mình, cho dù người này đã trở lại, nhưng cảm giác không chân thật lắm.
Mẹ Khương chướng mắt hắn, lại đuổi như nào cũng chả chịu đi nên mặc kệ hắn đứng bên cạnh.
Cha Khương đã và đang chuẩn bị buổi tiệc cho Khương Lạc, thuận tiện chứng thực thân phận của Khương Lạc một lần nữa.
Khương Lạc mãi mãi là cậu út được yêu chiều nhất nhà họ Khương, không một ai có thể lay động địa vị này.
Sợ cậu đói bụng, mẹ Khương phân phó người ở làm một bàn đồ ăn.
Cậu hai đang hot nhà họ Khương cũng vừa về tới.
Thiếu niên ấm áp dịu dàng trong ấn tượng đã chững chạc không ít, mặc một bộ âu phục cộng thêm vẻ mặt chù ụ có vẻ rất hù người.
Gặp cậu thì vừa mừng vừa sợ, một tiếng Lạc Lạc cực tự nhiên văng ra khỏi mồm.
Khương Lạc cũng kêu một tiếng anh Thước.
Hai vị người lớn nhà họ Khương biết Khương Thước và Khương Lạc quen nhau, hơn nữa còn là bạn tốt, mừng rỡ để hai anh em gần gũi.
Khương Dật Thành lại nhăn lông mày, hiển nhiên không nghĩ rằng Khương Thước quen biết Lạc Lạc quan hệ còn thân mật như thế, đàn ông hiểu đàn ông nhất, hắn liếc mắt một cái đã nhìn ra cảm xúc mà Khương Thước che giấu dưới đáy mắt.
Cái thằng em trai tiện nghi này cũng đang nhớ thương Lạc Lạc của mình.
Phát hiện này làm cho hắn cảm thấy khó chịu.
Hắn chen vào giữa hai người, cưỡng ép chia rẽ hai người đang nói chuyện ra.
Lúc ăn cơm, hai chỗ ngồi kế bên Khương Lạc có hai vị anh trai trên danh nghĩa ngồi.
Hai người này tựa hồ đang phân cao thấp, liên tục gắp đồ ăn vào chén của cậu, chỉ chốc lát đã chất thành núi.
Khiến Khương Lạc vừa thấy bất đắc dĩ vừa thấy buồn cười, chỉ có thể kêu lên đủ rồi, hai người này mới dừng lại.
Cha Khương mẹ Khương lại chả thấy kỳ quái gì, rốt cuộc trong tư duy của họ, đây là hai người anh đang giành cưng chiều em trai.
Cậu tính đến ngủ trong căn nhà mẹ Khương mua cho cậu, nhưng mẹ Khương thấy người đã được mang về, nào lại thả cậu chạy, cậu bị giữ lại.
Phòng của cậu vẫn như cũ là căn phòng lúc trước, bên trong rất sạch sẽ, vừa nhìn liền biết có người thường xuyên quét dọn.
Quần áo trong tủ đều là đồ hiệu kiểu mới nhất, vẫn luôn thay đổi chờ cậu về mặc.
Mũi của Khương Lạc chợt xót, nếu không phải do né tránh cốt truyện, cậu sẽ không bao giờ lựa chọn rời đi.
Nhưng hiện tại, cụôc sống cậu đã khác đời trước rất nhiều.
Vậy cậu đã có thể, có thể tham luyến cái tình thân này chưa?
Cậu hít một hơi thật sâu, tìm bộ đồ ngủ đi rửa mặt.
Ngoài cửa, hai cậu họ Khương lại oan gia ngõ hẹp.
Trong tay Khương Dật Thành bưng một ly sữa bò hâm nóng, trong tay Khương Thước cũng thế, hai người nhìn chăm chú nhau nửa ngày trời, một câu cũng không muốn nói, không khí lạnh cực kì.
Chờ Khương Lạc thay đồ ngủ xong, nghe tiếng gõ cửa nên ra mở cửa, liền thấy hai người kia như ông thần giữ cửa mà đứng tại cửa.
Hai ly sữa bò cứ thế đưa ra trước mặt cậu.
"Lạc Lạc, uống của anh."
Trăm miệng một lời, còn rất ăn ý.
Khương Lạc nhìn Khương Dật Thành một cái, lại nhìn Khương Thước một cái, không chút do dự đóng cửa lại.
"Em không phải em bé, chê tất!"
Khương Lạc vùi mình vào chiếc chăn mềm xốp xoa huyệt thái dương, tự nhiên cảm thấy những ngày sau này của mình sẽ không được yên bình.
Mà hai ông cậu bị cự ngoài cửa đánh nhau bằng mắt một lúc thì ai về phòng người đấy.
Tác giả có lời muốn nói: Gần đây đang vội đi làm thêm và đi học, vậy nên lúc nào có thời gian rảnh thì mới ra tiếp được, nhưng khẳng định sẽ không hố đâu