《 Khi bản thân mắc một sai lầm khủng khiếp, làm thế nào để dỗ dành bạn của mình? 》
Xóa chữ "bạn".
Đổi thành "crush".
Lại xoá đi, đổi thành "bạn trai".
Lại lại xoá đi, đổi thành "chồng".
Chẳng sợ đó chỉ là chồng trên thoả thuận.
Trước sau không quá ba phút, Bạch Khởi đã lập topic mới trong diễn đàn.
Thời điểm gần nhất cậu lướt diễn đàn này, chính là ngồi hóng hớt topic 《 Bạn trai quen nhau hai năm với tôi đột nhiên kết hôn với người khác, làm sao bây giờ? 》. Lần cuối cùng cậu nhìn đến topic đó, vẫn là không gõ vào comment: 【 tôi cùng cảnh ngộ với lâu chủ 】
Mà bài đăng này của cậu cũng chỉ có chục người quan tâm, sau đó như đá chìm xuống biển.
【 có con chưa? có con rồi thì có thể vãn hồi đấy 】
【 kiến nghị lâu chủ mặc cái này này [ link mua hàng ], sau đó cột cái nơ đóng gói chính mình, tặng cho chồng cậu, dùng kỹ năng tuyệt chiêu quỷ khóc thần sầu, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường huề à 】
【 đừng nhấp zô, lầu trên bán hàng online, đồ lót tình thú đó, con thỏ nhỏ, con chim nhỏ, đại loại vậy đấy 】
【 mấy người ác qué, chỉ lo rao hàng online, không quan tâm lâu chủ còn sống hay đã chớt 】
【 lâu chủ chỉ nói phạm sai lầm lớn, còn chưa nói là cái quể gì, tan họp đi, không có gì hóng đâu 】
......
Bạch Khởi trợn mắt nhìn bài đăng của mình.
Thiệt sự không dám nói "Tôi là đàn ông, đồ lót gì đấy chỉ là vô dụng", càng xấu hổ để nói "Tôi cũng không có kỹ năng tuyệt chiêu quỷ khóc thần sầu".
Nhưng ngay cả như vậy.
Cũng rất hữu dụng nha!
Chỉ cần nằm bẹp ra giường! Không cần động gì hết!
Thần Tịch là thần đó!1
Thầy Tịch động là được rồi!
Bấy giờ, trăng đã lên cao, Bạch Khởi khẽ chíp chíp trở mình.
Nhưng không ai nói cho cậu biết, dùng cách này để xin lỗi thì chân tay đều như bị phế đi ó!
Trong căn phòng tối tăm, điện thoại của Bạch Khởi đột nhiên sáng lên. Cậu cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hiện tại tên cậu còn đang treo hotsearch kia kìa, không biết sẽ có bao nhiêu người tìm cậu trên đó.
Cậu nằm im một lúc, cuối cùng vẫn vươn tay từ chăn bông ra, dùng tốc độ ánh sáng để chộp lấy điện thoại, kẻo bị lạnh đến đông thành người tuyết Bạch Khởi.
Có quá nhiều thông báo chất đầy như núi trên màn hình điện thoại.
Trong đó có cuộc gọi nhỡ từ Thượng Quảng, có tin nhắn WeChat từ trợ lý Tiểu Lâm của Tịch Thừa Quân, còn có Mục Đông hỏi chuyện gì đang xảy ra, kéo xuống một chút còn thấy tin nhắn Frank nghiêm chỉnh khóc hu hu quỳ gối xin lỗi.
Frank: 【 Thật sự xin lỗi, anh muốn tôi chuộc lỗi như thế nào cũng được hết 】
Frank: 【 Thật sự thật sự xin lỗi, tôi chỉ nghĩ đây là một cách có thể khen ngợi anh. Nhưng không nghĩ đến, nếu một người theo đuổi nhiều thần tượng sẽ bị mắng thành như vậy 】
Frank: 【 Có phải chồng của anh cũng giận lắm không? Nếu thuận tiện, trước khi về nước cho tôi mời hai người bữa cơm xin lỗi ha? Nếu anh không ăn được thức ăn ngoại quốc, tôi có thể tìm một nhà hàng Trung Hoa đó...】
Frank đã gửi rất nhiều tin nhắn.
Hắn thật sự chân thành cảm ơn Bạch Khởi và cũng thành thật xin lỗi Bạch Khởi.
Nhưng Bạch Khởi không biết Tịch Thừa Quân còn giận hay không.
Cậu tạm thời tắt khung tin nhắn.
Tin nhắn mới nhất là từ ba Bạch.
【 mẹ con nói, con với Tiểu Tịch lên hotsearch cái gì đó? Cãi nhau sao? Con lấy tiền mua quà dỗ dành Tiểu Tịch đi 】
【 con biết mua gì chưa? Ba gửi con danh sách tham khảo đây 】
Bạch Khởi nhìn qua.
Ba cậu chuyển sang cục tiền khổng lồ, tận một vạn rưỡi!
Bạch Khởi tiếp tục nhìn xuống.
Ba cậu gửi đến một tấm ảnh, trong ảnh là quyển sách dày cộm, trang bìa để dòng chữ chói lọi muốn mù mắt 《Người ấy sẽ khóc khi nhận được những món quà này từ bạn! 》. Từ trên xuống dưới không tìm thấy thông tin xuất bản, cứ như các loại sách mười đồng một tá.1
Bạch Khởi:?
Cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao ba mình luôn bị mẹ đánh rồi!
Là như vầy! Như vầy nè! Còn không bằng mình tự lực cánh sinh cơ!
Ngay tại khoảnh khắc khi thấy cuốn sách đó, cậu đối với mình vô cùng tràn ngập tự tin.
Lúc này, một bóng người ngồi dậy trên sô pha, giọng nói của Tịch Thừa Quân vang lên, anh trầm giọng hỏi: "Em ngủ không được à?"
Bạch Khởi hết hồn, nhanh chóng để điện thoại xuống: "Có xíu xiu."
Trên giường cùng nhau cọ xát, cả hai rất nhanh đều không kiềm được sự khô nóng khắp người, nhưng đến thời điểm quan trọng nhất, Tịch Thừa Quân vẫn lý trí, anh nhìn chằm chằm vào gáy Bạch Khởi, yết hầu khó khăn chuyển động, khàn giọng nói: "... Vẫn quên đi, ở nơi này không quá thích hợp." Sau đó thu thập mọi thứ gọn gàng lưu loát, chuyển đến ngủ trên sô pha.
Nhưng nơi này vốn chẳng rộng rãi to lớn.
Cho nên dù Tịch Thừa Quân đang ngủ trên sô pha, Bạch Khởi vẫn có một loại ảo giác, dường như anh đang nằm bên cạnh mình, hô hấp đều gần trong gang tấc.
Lúc này Tịch Thừa Quân đã đứng dậy khỏi ghế sô pha, anh bật đèn ngủ, sau đó lấy một hộp sữa từ tủ lạnh nhỏ, đổ sữa vào ly, rồi bỏ vào lò vi sóng trong 30 giây.
"Nào, dậy uống một ly sữa". Anh bình tĩnh nói: "Khởi Khởi hôm nay mệt rồi, Khởi Khởi cần được tẩm bổ."
Nghe những lời này, thật khiến người ta cảm thấy xấu hổ mà.
Bạch Khởi chớp chớp mắt, cậu ngẩng đầu nhìn bóng dáng của thầy Tịch.
Tịch Thừa Quân lại hỏi: "Em đói bụng không? Có muốn ăn thêm món gì khác nữa không?"
Bạch Khởi lắc đầu: "Em không đói."
Tịch Thừa Quân gật đầu, cầm ly sữa đi tới mép giường, ngồi xuống bên cạnh cậu.
Tâm trạng của anh có vẻ vô cùng tốt, mặc dù ánh đèn tối tối mờ mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy khoé mắt lông mày đều chứa ý cười.
Anh cười hỏi: "Khởi Khởi muốn anh kể chuyện trước khi ngủ sao?"
Bạch Khởi uống một ngụm sữa: "Không có, không có đâu."
Ánh sáng của ngọn đèn thật yếu ớt, khiến không gian nhỏ hẹp chia thành nửa sáng nửa tối. Nguồn sáng lại dừng ở phía sau Tịch Thừa Quân, ánh đèn vàng tràn ra từ phía sau anh, viền lên đường nét ấm áp dễ chịu, Bạch Khởi trong vô thức đánh rơi ánh nhìn trên người anh.
Ngày mai không cần ghi hình chương trình.
Sự việc lộ tẩy các tài khoản phụ đã được giải quyết.
Mọi thứ không cần phải lo lắng nữa.
Trong đầu Bạch Khởi chậm rãi sắp xếp các chuỗi sự việc đã diễn ra, vào ngày thầy Tịch tóm được đuôi cậu, thầy Tịch nói rằng "Bạch Khởi, anh thích em".
Khi đó, cậu thật sự cảm thấy mọi chuyện vẫn cứ mông lung mờ ảo.
Nhưng chẳng biết từ khi nào, cảm giác dần dần hoá thành chân thật.
Thầy Tịch nửa đêm thức dậy hâm nóng sữa cho cậu, là thích.
Thầy Tịch thoa thuốc vào chân cậu, là thích.
Thầy Tịch cõng cậu đi xuống nhà, là thích.
Hôn là thích, ôm là thích.
Không thể kiểm soát mà muốn làm những chuyện thân mật hơn, là thích. Làm được một nửa nhưng lại khắc chế dục vọng, cũng là thích.
Bạch Khởi xoay chiếc ly trong tay.
Cậu cảm thấy sữa bên trong ly, đều là "thích" của thầy Tịch.
Bạch Khởi không hề biết rằng, ánh mắt chăm chú của cậu có bao nhiêu trong sáng, lại có bao nhiêu ngọt ngào.
Cổ họng của Tịch Thừa Quân hơi thắt lại, ngón tay để bên mép chăn bông khẽ siết. Anh thấp giọng nói: "Khởi Khởi." Em đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ thật sự nhịn không được mà làm em ngay tại đây.
Bạch Khởi bị anh gọi bỗng hoàn hồn.
Cậu cúi đầu uống thêm một ngụm sữa, trong màn đêm tĩnh lặng, nhẹ nhàng cất tiếng: "Thầy Tịch có từng nghĩ đến..."
"Hửm?"
"Thật ra những gì anh thích, chỉ là loại cảm giác được người khác dùng toàn lực để quan tâm và yêu thương không?" Bạch Khởi khẽ hỏi.
Cậu hy vọng thầy Tịch sẽ không có cái nhìn sai lầm về nội tâm của chính mình.
Tình cảm cần phải được thẳng thắn và rõ ràng.
Mặc dù trước đó Bạch Khởi không chân chính trải nghiệm cảm giác yêu thích một người, nhưng cậu nghĩ mọi chuyện nên như vậy. Chẳng hạn như cậu, vì cảm động trong một giây ngắn ngủi đã đồng ý thử với Tưởng Phương Thành, cuối cùng cái gì cũng không xong.
Cậu không hy vọng một ngày nào đó, cậu và thầy Tịch đột nhiên rơi vào tình huống xấu hổ lẫn khó xử như thế.
Òm, tất nhiên, người như thầy Tịch sẽ không giống Tưởng Phương Thành mà đi lừa cậu và ngoại tình sau lưng cậu.
Tịch Thừa Quân ngồi ở mép giường có chút không biết phải làm sao, anh nhìn chăm chú Bạch Khởi, đôi mắt thâm thúy như chứa đựng biển sâu vô tận, muốn nuốt chửng toàn bộ Bạch Khởi vào trong đó.
Là bởi vì thích nên mới nghiêm túc tự hỏi đúng không?
Tịch Thừa Quân nghĩ.
Điều này so với một câu "Em cũng thích anh" của Bạch Khởi càng muốn chân thành lẫn động lòng hơn.
Tịch Thừa Quân thấp giọng nói: "Không ai là không thích cảm giác được yêu thương."
Bạch Khởi hơi mở miệng, cậu muốn nói đó chỉ là diễn.
"Anh không biết người khác như thế nào, nhưng ở chỗ anh, chỉ khi anh thích một người, anh mới có thể yêu thích mỗi một dáng vẻ và lời nói của người đó." Tịch Thừa Quân rất muốn hôn Bạch Khởi, nghiêm túc thảo luận những chuyện như vậy, Bạch Khởi thật đáng yêu.
Nhưng anh chỉ có thể cố gắng hết sức để kiềm nén mong muốn này, cố gắng làm cho giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh và lý trí, anh muốn cho Bạch Khởi biết rằng bất cứ ai cũng có thể hoang mang lo lắng và đưa ra quyết định sai lầm, nhưng anh sẽ không.
Tịch Thừa Quân: "Có rất nhiều người yêu mến anh." Chẳng hạn như lượng fans khổng lồ của anh và nhân viên công tác trong phòng làm việc.
Tịch Thừa Quân: "Cũng có rất nhiều người căm ghét anh." Giống như nhà họ Tưởng, đầy miệng đều là những câu mắng chửi thô tục.
Những lời này từ Tịch Thừa Quân nói ra không ngoa một chút nào.
Anh là người có đủ tư cách nhất để nói lên câu nói đó.
"Anh sẽ không yêu người khác chỉ vì họ dùng hết sức lực để yêu anh."
Chỉ có Bạch Khởi là duy nhất.1
Trái tim Bạch Khởi hẫng một nhịp, cậu đưa lại chiếc ly rỗng vào tay Tịch Thừa Quân.
Bạch Khởi nhẹ giọng nói: "Ừm, em hiểu rồi."
Thầy Tịch thích sữa, cậu sẽ uống hết.
Bạch Khởi lại vào nhà vệ sinh đánh răng súc miệng.
Tịch Thừa Quân tắt đèn ngủ bên cạnh ghế sô pha, một lần nữa "chúc em ngủ ngon".
Bạch Khởi nằm trên giường lăn qua lăn lại ngọ nguậy tới lui, cậu nói rất nhỏ rất nhẹ: "Thật ra lúc trước, em có hơi không hiểu, Tưởng Phương Thành đã tốn rất nhiều thời gian và công sức khi theo đuổi em, mỗi ngày hắn đều dùng nhiều cách thức khác nhau để bày tỏ tình cảm với em. Nhưng kiểu yêu thích như vậy lại bỗng nhiên một ngày liền biến mất. Lúc ấy em không đau lòng hay khổ sở, chỉ cảm thấy thật bối rối."
Cậu không biết thầy Tịch có nghe thấy không.
Nhưng sau khi nói xong, Bạch Khởi cảm thấy không còn bối rối như vậy nữa.
Cực kỳ thoải mái.
Cùng người mình thích làm chuyện thân mật, rất hạnh phúc.
Cùng người mình thích trò chuyện những điều linh tinh vụn vặt trong đêm tối an tĩnh, cũng rất hạnh phúc.
Thích một người là điều thật kỳ diệu.
Bạch Khởi nhắm mắt, lần này vô cùng nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Bạch Khởi héo queo rời khỏi giường.
Cậu ngủ chưa có đủ.
Các khách mời khác đã chuẩn bị bay về Trung Quốc cùng với tổ chương trình.
Bạch Khởi gặm lát bánh mì, bởi vì mí mắt hơi sụp xuống nên lông mi khe khẽ run lên, thoạt nhìn như bị ai đó bắt nạt vậy.
"Vé máy bay của chúng ta, anh đã mua chưa?" Bạch Khởi hỏi.
Tịch Thừa Quân: "Vẫn chưa. Chúng ta đến một nơi trước."
Bạch Khởi: "Anh dẫn em đi đâu á?"
"Khi em với anh ghi hình chương trình trong câu lạc bộ quyền anh, đã bị người khác chụp được. Bức ảnh tới tay của cậu anh, ông ấy muốn gặp chúng ta."
Ra mắt phụ huynh?!
Bạch Khởi ngồi thẳng dậy.
Cái này khác một trời một vực khi đến nhà họ Tưởng ấy!
Đến Tưởng gia còn có thể diễn thành hồ ly tinh chỉ chỉ trỏ trỏ!
Bạch Khởi nhìn chằm chằm Tịch Thừa Quân, sau đó quay đầu sang chỗ khác: "Cậu anh thích loại người như thế nào? Là tiểu thiếu gia nhu nhược? Hay cái loại có thể dùng nắm đấm mà đánh chết một con bò?"
Tịch Thừa Quân: "Tất cả đều tốt. Chỉ cần là em, đều tốt."
Ò.
Cũng đúng hen.
Hiện tại cậu không cần phải diễn trò nữa.
Bạch Khởi ăn hết bữa sáng, trước tiên vỗ vỗ thẻ ngân hàng trong túi: "Thầy Tịch, mình đi thôi."
Đầu tiên phải dỗ dành thầy Tịch trước đã!
Tịch Thừa Quân mỉm cười, đứng dậy.
Anh đi đến bên cạnh Bạch Khởi, mở cửa cho cậu.
Vừa bước ra vài bước, hai người liền gặp những phóng viên có gương mặt đậm chất châu Á.
Giá trị tin tức trên người bọn họ cao thế à? Bay cả chặng đường đến đây để phỏng vấn?
Bạch Khởi giật mình đứng yên tại chỗ.
Lúc này phóng viên nhìn thấy bọn họ, lập tức vây quanh tiến lên: "Bạch Khởi đã xem hotsearch chưa?"
Bạch Khởi: "......"
Bạch Khởi: "Tôi có xem."
Phóng viên: "Tôi xin phép thay mặt cư dân mạng muốn hỏi một câu, tâm trạng của thầy Tịch hiện tại vẫn tốt chứ?"
Tịch Thừa Quân nhướng mày: "Không tệ."
Phóng viên thầm nghĩ, thầy Tịch cũng kiệm lời quá đi, anh cứ như vậy quăng ra hai chữ thôi sao? Có bấy nhiêu chữ làm sao tôi giật tít được đây?
Phóng viên hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Vậy tôi có thể phỏng vấn Bạch Khởi được không? Lý do tại sao cậu lại thích Hạ Dương bọn họ vậy?"
Tịch Thừa Quân hơi nheo mắt lại, đáy mắt lộ ra vài tia nguy hiểm.
Bạch Khởi:?
Nếu ngày hôm nay cậu đứng trước mặt truyền thông ca ngợi công lao của những thần tượng đó.
Vậy chắc chắn ngày mai cậu phải tự biến mình thành món quà dâng lên miệng thầy Tịch.
Nhưng nếu không nói cái gì hết, vậy thì trái lương tâm lắm á.
Bạch Khởi hít sâu một hơi: "Vì gương mặt."
Phóng viên: "À à." Họ đợi một lúc...: "Sau đó?"
Bạch Khởi: "Ừm, hết rồi."
Phóng viên: "......" Không đúng, đáng lẽ phải khen thần tượng của tôi đẹp như thế nào, vũ đạo xuất sắc ra sao, rồi mấy cái tài năng nhỏ lẻ như viết lách, sáng tác, còn phải khẳng định rất chịu khó, chăm chỉ các thứ? Rắm cầu vồng đâu hết rồi?
Phóng viên: "Chẳng lẽ gương mặt thầy Tịch không bằng bọn họ sao? Cậu có được thầy Tịch đó."
Hố như thế này thì sao làm khó được học bá.
Bạch Khởi: "Đúng vậy, bởi vì thầy Tịch đẹp trai nhất, cho nên tôi thích thầy Tịch nhất. Đó là lý do tại sao tôi chỉ kết hôn với thầy Tịch, mà không phạm vào tội trùng hôn* nha."
Phóng viên:???
Vô cùng hợp lý, lại còn... rất thuyết phục.
Cuộc phỏng vấn ở đây được biên tập thành video và văn bản, nhanh chóng truyền về trong nước.
【 ha ha ha cho nên tôi mới không phạm vào tội trùng hôn, mẹ nó, đúng lý hợp tình, logic lưu loát tràn đầy chính nghĩa! 】
【 vì sao lại thích những idol đó? Bởi vì mặt. Mẹ nó quá đúng, tâm lý đu idol chính là nhìn mặt trước đã, đảng nhan khống ha ha ha 】
【 rất hợp lý, bởi vì tui thuộc đảng nhan khống nên tui có thể đu được nhiều idol nha. 】
【 fans của Hạ Dương và Hạng Cảnh Nhiên đau đớn rơi lệ, vì fan chân ái là cậu mà tụi này xé từ trên trời xuống đất, kết quả cậu nói, cậu thích tụi tui chỉ vì mặt tụi tui đẹp ha ha ha 】
Cư dân mạng hóng hớt một chút, sau đó liền chuyển qua ăn dưa chỗ khác.
Cũng có những người sợ chuyện chưa đủ lớn, tag thẳng mặt những idol mà lần trước tự mình tiến cử vào trong bài đăng này.
【@ Trương Vong - Thanh Xuân Doanh @ Hàn Phi @ Vương Hoa Nhiên... Đến xem cho zui? 】
@ Vương Hoa Nhiên:... Thật xin lỗi đã làm phiền, thì ra tôi không có cái gì để Bạch Khởi Khởi thích.