[Oa, không ngờ Ôn Trĩ cũng giống tôi, thấy soái ca liền không muốn đi nữa.]
[Cười ngất, ly cà phê của Ôn Trĩ sắp tan hết đá rồi.]
[Tư Minh Trầm: Dám nhìn người đàn ông khác? Vật nhỏ! Có phải mị lực của tôi không đủ không? ]
[Hình như Tư Minh Trầm không có phản ứng gì, nếu như bọn họ là người yêu thật, Tư Minh Trầm sớm đen mặt rồi đi.]
[Chuyện bọn họ là đôi tình nhân giả, từ kì đầu tiên đã khắc vào trán có được không? ]
Ống kính đi theo Tư Minh Trầm đến gần Ôn Trĩ. Bởi vì Ôn Trĩ quá mức hưng phấn, lực chú ý toàn bộ đều đặt ở hai vị soái ca.
Nhân viên công tác bên cạnh nói với Ôn Trĩ: "Vị tiên sinh này, nếu như ngài có hứng thú với đua ngựa, có thể làm một tấm thẻ hội viên. Nếu như hôm nay ngài làm thẻ với giá trị trên mười vạn, còn có thể tặng ngài một huấn luyện viên ngoài định mức."
Sợ Ôn Trĩ không động tâm, nhân viên công tác còn bồi thêm một câu: "Huấn luyện viên ở câu lạc bộ chúng tôi đều tuỳ ý cho ngài chọn."
Không thể không nói, Ôn Trĩ quả thật động tâm. Nhưng sờ lên túi, phát hiện túi còn sạch hơn, mặt này nói: "Tôi xem họ cưỡi ngựa một lát là tốt rồi, tôi không cưỡi đâu."
Ngay sau đó, Ôn Trĩ liền chú ý tới đua ngựa bên này, cậu rất thích đua ngựa, chủ động đi mua cà phê là vì tiện đường xem một chút.
Đến nơi rồi mới phát hiện, giá trị nhan sắc của câu lạc bộ đua ngựa quá đỉnh, tuy còn kém Tư Minh Trầm một chút, nhưng khí chất vấn được.
Ôn Trĩ không làm thẻ, nhân viên không tác không còn nhiệt tình, cầm sổ tay tuyên truyền rời đi.
Lúc này Tư Minh Trầm đột nhiên nói: "Làm đi chứ."
Ôn Trĩ giật mình, quay đầu: "Anh.. đến đây lúc nào?"
Tư Minh Trầm nhàn nhạt đi đến trước mặt cậu, nhìn về phía trước: "Vừa tới."
Ôn Trĩ bưng ly cà phê, chột dạ sờ mũi: "Vừa rồi em đi ngang qua đây, thuận tiện nhìn xem một chút."
Tư Minh Trầm nhìn cậu: "Vừa rồi em nói cái gì rất đẹp trai?"
Ôn Trĩ chấn động.
Quả nhiên là y nghe thấy rồi.
"Em nói thế sao?" Ôn Trĩ bắt đầu giả vờ hồ đồ, "Em không nhớ."
Tư Minh Trầm nâng mắt: "Là nói ngựa sao?"
Ôn Trĩ đột nhiên thông suốt: "Phải rồi, em là đang nói ngựa. Ngựa ở đây thật quá đẹp rồi, màu đỏ nâu oai dũng bừng bừng, em muốn mua một con."
Tư Minh Trầm chậm rãi gật đầu: "Ừ. Có thể mua."
Một trận run sợ trong lòng cứ thế qua đi.
Ôn Trĩ đưa ly cà phê cho Tư Minh Trầm: "Trong thực đơn chỉ có cà phê đá, em sợ anh đau dạ dày nên cố ý ủ cho ấm."
Tư Minh Trầm nhìn đá trong ly sắp tan hết, cười nói với Ôn Trĩ: "Cảm ơn."
Trên đường trở về, Tư Minh Trầm hình như không có ý định bỏ qua chủ đề vừa rồi. Nhấp hai ngụm cà phê, y bỗng nói: "Vừa rồi tôi còn tưởng em khen hai tên thuần sư kia đẹp trai."
Ôn Trĩ nháy mắt xấu hổ đến quắp ngón chân.
"Em cũng không chú ý, chỉ nhìn ngựa."
Tư Minh Trầm hờ hững gật đầu: "Nhưng nhân viên công tác của cậu lạc bộ này khí chất quả thật không tệ."
Ôn Trĩ buông mắt, ngoan ngoãn đi theo sát Tư Minh Trầm như chim cút.
Cậu không muốn tiếp tục đề tài này, nhưng Tư Minh Trầm luôn nói, phiền chết.
[Ôn Trĩ cười chết tôi.]
[Tư Minh Trầm đây là đang ghen sao, đúng không đúng không? ]
[Tôi cảm thấy là ghen đó, quá rõ ràng.]
[Rất ngọt, thích loại tiết mục này.]
Trở lại phòng nghỉ, nhóm khách quý đã bắt đầu chọn ngựa, Tư Minh Trầm mang theo Ôn Trĩ đến ngọn một con ngựa đực màu đen dịu dàng ngoan ngoãn, dắt đi.
Đứng trước ngựa, Ôn Trĩ kéo dây cương, khoé mắt ngấn nước: "Tư Tư, em không lên được."
[Phi, vừa rồi huấn luyện rõ ràng lên ngựa rất mượt.]
[Tình thú của cặp đôi? ]
[Ôn Trĩ thật biết làm nũng, ]
Tư Minh Trầm đỡ eo cậu: "Tôi giúp em."
Chỉ vẻn vẹn hai giây, Ôn Trĩ được ôm ngang, thành công giẫm lên bàn đạp ngựa. Tầm mắt bỗng nhiên khoáng đạt, cậu cúi đầu hỏi thuần ngựa sư: "Con ngựa này có thể chở được bao nhiêu? Tư Tư có thể lên không?"
Thuần ngựa sư bên cạnh trả lời: "Các cậu đều chọn chủng loại có thể chở hai người, nhưng không thể cưỡi quá nhanh, dễ gặp nguy hiểm."
Ôn Trĩ nhìn Tư Minh Trầm: "Chúng ta đi rất chậm, không nhanh."
Nhận được lệnh, con ngựa lộc cộc bước đi. Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn cảm ơn các bạn ủng hộ.
Ôn Trĩ bị vây trong ngực Tư Minh Trầm, trong lòng vô cùng vui vẻ, kéo dây cương, cong khoé miệng.
Dáng người Tư Minh Trầm rất tốt, khẽ dựa vào thôi cách một lớp vải đã có thể cảm nhận được hình dáng cơ ngực và cơ bụng. Nhưng Ôn Trĩ không vừa lòng, dựa vào thật sát.
Đậu hũ của chồng mình, ngu sao mà không ăn.
"Mệt mỏi." Ôn Trĩ dựa vào ngục Tư Minh Trầm, yếu ớt: "Trong ngực hơi khó chịu, có lẽ là vận động quá mạnh."
Tư Minh Trầm bình tĩnh dò xét con ngựa, di chuyển với vận tốc 2 km/h, thuận theo nói: "Cần nghỉ ngơi sao?"
Ôn Trĩ cong môi: "Không cần, không thể chậm tiến độ tiết mục, anh xoa xoa cho em liền tốt."
[Thật mẹ nó làm chậm tiết độ.]
[Ha ha ha, Ôn Trĩ thật sự rất tuyệt.]
[Ngựa: Đầu tiên tôi không có trêu chọc ai, sau đó, xem là vận động dữ dội? ]
[Rất thích xem hai người bọn họ, rất thú vị.]
Tư Minh Trầm thấp giọng hỏi: "Xoa như thế nào."
Ôn Trĩ giơ tay, kiên nhẫn làm động tác mẫu với không khí: "Như thế này."
Tư Minh Trầm kìm nén ý cười, nâng mắt nhìn vào hai người phía trước, thần sắc hơi nhạt.
"Nhanh đến xem sao? Vừa rồi em còn khen hai người kia đẹp trai."
Ôn Trĩ không rõ lắm, nhìn về nơi xa, phát hiện kia chính là hai soái ca cưỡi ngựa giá trị nhan sắc tuyệt tuyệt.
Cậu vô thức lớn tiếng giải thích: "Em khen là ngựa, không phải người."
Tư Minh Trầm lo lắng nói: "Tôi cũng nói ngựa, không phải người."
Lần này Ôn Trĩ không tranh cãi nữa, để ngựa thay đổi phương hướng, cách xa hai người kia một chút.
Tư Minh Trầm bị loạn thị nhẹ. Y hơi híp mắt quan sát thần sắc Ôn Trĩ một lát, cuối cùng bình tĩnh lại.
Mấy tiếng thoáng cái đã hết, các khách quý cũng xem như chơi đến vui vẻ, chỉ có Cố Thừa Phong và Tần Úc Sâm náo loạn, nguyên nhân là Tần Úc Sâm không chú ý giúp Cố Thừa Phong cầm áo khác, mà để trên bàn. Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn cảm ơn các bạn ủng hộ.
Cố Thừa Phong ngại cái bàn bẩn, lúc này đen mặt với Tần Úc Sâm.
Tính đến trước mắt, số phiếu của Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm như ngồi hỏa tiễn, mặc dù mọi người biết là giả nhưng vẫn nguyện ý bỏ phiếu cho bọn ọ, cỉ vì hai người kia rất thú vị.
Buổi chiều tại câu lạc bộ còn có hoạt động, sau khi tổ tiết mục cung cấp 50 đồng, mọi người tự dùng cơm, khoảng thời gian này tổ tiết mục sẽ không theo quay.
Trên đường, chỉ có Cố Thừa Phong tương đối kích động, giống như Hà Quỳnh và Tạ Cảnh cũng cảm thấy năm mươi đồng quả thật hơi ít, nhưng vẫn có thể chấp nhận.
Ôn Trĩ cầm năm mươi đồng cùng Tư Minh Trầm đến một nhà hàng phổ thông.
Mặc dù thức ăn nhanh nhưng giá cũng không rẻ.
Cơm hộp là 15, ăn mặn thì 25.
Đến trước quầy thuỷ tinh, Ôn Trĩ nhìn chằm chằm những cơm hộp kia, đói lả.
"Tư Tư, anh muốn ăn cơm gì?"
Tư Minh Trầm: "Đều được."
Năm mươi đồng, vừa vặn có thể mua được hai phần hộp cơm mặn.
Ôn Trĩ đang chuẩn bị trả tiền, bỗng thoáng thấy đùi gà lớn trong quầy, hỏi một câu: "Tôi có thể chọn cơm đùi gà không?"
Nhân viên phục vụ trả lời: "Được chứ, cơm đùi gà 35."
Ôn Trĩ kinh hô: "Đắt như vậy?"
Nhân viên phục vụ: "Đùi gà đơn thêm, 10 đồng một cái."
Ôn Trĩ cảm thán, quả nhiên không quản việc nhà không biết củi gạo dầu muối quý, một cái đùi gà chẳng lẽ là anh hùng.
"Vậy tôi cso thể đổi khoai thật thịt kho tàu thành đùi gà không?"
Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Không thể ạ."
Lúc này Tư Minh Trầm nói: "Một phần cơm 15, một phần 25 thêm đùi gà."
Nhân viên phục vụ: "Ok."
Ôn Trĩ tranh thủ thời gian găn lại nhân viên, khó hiểu mà nhìn Tư Minh Trầm, y nói: "Tôi ăn chay là được."
Ôn Trĩ cau mày: "Không được, em không ăn đùi gà."
Tư Minh Trầm: "Hôm nay anh không có khẩu vị, em cũng biết anh không thích ăn thịt."
Ôn Trĩ vẫn lắc đầu, phục vụ nói: "Hai phần cơm 25."
Trong nhà ăn cung cấp canh miễn phí, Ôn Trĩ nếm một ngụm nhỏ, hương vị cũng không tệ lắm, chỉ là Tư Minh Trầm không thích nấm hương. Truyện được đăng duy nhất tại dembuon.vn cảm ơn các bạn ủng hộ.
Ôn Trĩ trước rót no bụng, sau đó lấy toàn bộ nấm hương bên trong ra, đưa cho Tư Minh Trầm: "Mùi vị không tệ, anh nếm thử đi."
Tư Minh Trầm nhìn nấm hương bị lựa sạch, trầm giọng hỏi: "Em nhớ tôi không thích nấm hương?"
Ôn Trĩ gật đầu: "Phải, em nghe Tang Kỳ nói, anh tương đối kén ăn."
Nghe thấy hai chữ Tang Kỳ, cảm xúc Tư Minh Trầm tụt xuống, lúc nói chuyện cũng hơi thất thần: "Trí nhớ không tồi."
Ôn Trĩ cong moi cười: "Đối với người mình thích, đương nhiên cái gì cũng đều nhớ."
Câu này rất được lòng Tư Minh Trầm, y nói cảm ơn, bưng canh lên uống cạn.
Con ngươi Ôn Trĩ loé lên: "Ngon sao? Em lựa nấm hương rất sạch."
Tư Minh Trầm: "Ừ, ngon."
Trong canh có vài lá ngò nổi lên, Tư Minh Trầm cũng không ăn, thậm chí còn bi dị ứng nhẹ. Nhưng chỉ là vết mẩn đỏ trên da, không phải vấn đề lớn.
Ôn Trĩ ăn cơm, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm cơm của Tư Minh Trầm, bên trong có thịt bằm cá hương và đậu hầm, nhìn rất ngon.
Tư Minh Trầm đẩy hộp cơm đến trước mặt Ôn Trĩ: "Em ăn trước, xong tôi lại ăn."
Ôn Trĩ không khách khí, gắp mấy miếng thịt của Tư Minh Trầm, cũng chia mấy miếng thịt của mình sang cho y.
Tư Minh Trầm tiêu hoa nhiều hơn cậu, cơm cũng không ăn nhiều, nếu khiến đại bảo bối của cậu đói chết, cậu sẽ đau lòng.
Ôn Trĩ ăn ngon lành, tuy rằng nhai kỹ nuốt chậm, nhưng mỗi miếng đều lớn, chỉ là sau khi lớn, rất ít khi ăn cơm không có hình tượng như thế.
Tư Minh Trầm: "Chậm một chút, coi chừng nghẹn."
Ôn Trĩ gật đầu: "Được, chồng."
Lúc này Tần Úc Sâm và Cố Thừa Phong đi tới, chú ý thấy Cố Thừa Phong còn đang phàn nàn tổ tiết mục keo kiệt, cúi đầu thoáng nhìn thấy Ôn Trĩ, vẻ mặt có hơi mất cân bằng, lại mang theo vài phần chán ghét.
Tư Minh Trầm chú ý tới vẻ mặt cậu ta, dùng khăn giấy lau miệng, đặt đũa xuống, mặt không biểu tình.
Y có bệnh sạch sẽ, tuỳ thân mang theo phun sương khử mùi, xịt hai lần lên quần áo.
Ôn Trĩ cong mắt cười trêu chọc: "Anh còn rất tinh xảo, ăn một bữa cơm còn xịt cái này."
Thấy sau khi Ôn Trĩ mất trí nhớ rõ ràng cầu thả hơn nhiều, không còn là người đàn ông tinh xảo, Tư Minh Trầm cười thản nhiên: "Tôi hút thuốc, người nào đó không thích mùi khói mà, sau khi kết hôn quen dùng cái này."
Ôn Trĩ biết rõ còn cố hỏi: "Người nào đó là ai?"
Phòng ăn rất nhỏ, lúc này Tần Úc Sâm bưng đồ ăn ngồi vào bên cạnh Cố Thừa Phong cũng chú ý thấy, lên tiếng chào hỏi.
Tư Minh Trầm gật đầu, không có ý định nói chuyện với bọn họ.
Lúc này Cố Thừa Phong quan sát Tư Minh Trầm, sau đó nhìn Ôn Trĩ: "Nghe nói trước đó cậu từ chối không ít công việc, hình như là bởi vì đàn ông?"
Đề tài này vô cùng mẫn cảm với minh tinh, Cố Thừa Phong có thể nói như thế hoàn toàn là muốn gây sự.
Ôn Trĩ trả lời: "Ít nghe lời đồn đi, nếu không bộ não sẽ bị trì độn. Nhất là loại người nghe gió tưởng mưa, không có sức phán đoán."
Cố Thừa Phong bị phản bác, cười lạnh. Hai năm nay hắn ta và Ôn Trĩ cãi nhau chưa bao giờ thắng.
Thấy Tư Minh Trầm cũng có mặt, Cố Thừa Phong dùng giọng điệu nói đùa mà nói: "Đừng nóng vội, tôi cũng chỉ là nghe nói. Lần này cậu có thể tới tham gia tôi cũng rất bất ngờ. Dù sao tất cả mọi người đều nói ông chú ở phía sau cung cấp tài nguyên cho cậu không thích cậu tham gia tống nghệ yêu đương."
Hai chứ yêu đương, Cố Thừa Phong cố ý tăng thêm, sau đó mắt nhìn Tư Minh Trầm, chờ mong phản ứng của đối phương.
Vừa rồi hắn ta biết, số phiếu của Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm đã đứng đầu, hôm nay không ngoài ý muốn thì có thể vào ở tầng cao nhất.
Ôn Trĩ bất ngờ đắc thế, hắn ta có thể làm như không thấy, nhưng bối cảnh Tư Minh Trầm rõ như ban ngày, nếu như Ôn Trĩ nhờ vả chút quan hệ, ngày sau nhất định sẽ âm thầm chèn ép mình, lúc đầu vị kim chủ phía sau Ôn Trĩ đã khiến hắn ta cảm thấy áp lực, nếu không thì Ôn Trĩ đã không có vô số tài nguyên tốt, nếu như ngay cả Tư Minh Trầm cũng bị Ôn Trĩ nắm được, đến lúc đó tài nguyên tốt của hắn có lẽ đều bị cướp đi.
Lúc này, Tư Minh Trầm nhìn Cố Thừa Phong, lạnh giọng: "Tiểu Trĩ nói quả nhiên không sai, có người trời sinh thích tung tin đồn nhảm, bốn phía hạ thấp danh dự của người khác."
Cố Thừa Phong không ngờ Tư Minh Trầm sẽ nói giúp Ôn Trĩ, nhất thời ngữ khí mềm nhũn: "Tôi cũng chỉ nghe nói."
Tư Minh Trầm bình tĩnh nhìn hắn ta, mặc dù là nhìn thẳng, nhưng ánh mắt bên trong là từ trên cao nhìn xuống khiến người khác áp bách.
"Nếu như không phải cậu, tôi còn không biết mình bị người ta đồn bậy thành ông chú kim chủ."