Sau Khi Tỉnh Giấc Ta Là Gì Của Nhau

Chương 122





Lịch Nhi không màng tới chuyện Thẩm Quyên Ly đang cầm dao nhắm tới mình, trong mắt cô bây giờ chỉ có đứa nhỏ, cô đưa hai tay ra ôm lấy đứa bé tội nghiệp rồi ngồi thụp xuống, Thẩm Quyên Ly nhào tới ghim thẳng con dao vào ngực cô, khi khoảng cách còn chừng nửa gang tay thì mọi thứ dừng lại.

Mạc Thiên Nhật Dạ nắm chặt lưỡi dao bén, máu đỏ chảy ra nhiễu giọt xuống đất, Thẩm Quyên Ly hoảng sợ buông tay, Tôn lão gia đã chạy đi gọi cảnh sát. Lịch Nhi vô cùng tức giận, cô đứng lên đẩy ngã Thẩm Quyên Ly lớn tiếng.

- Cô bị điên rồi có phải không? Đây là con của cô đó, cô vì chút lợi ích của bản thân mà bất chấp đến sự an nguy của đứa nhỏ sao? Đã không muốn làm mẹ thì ban đầu đừng nên mang thai.

Cô từng thấy hình ảnh một Thẩm Quyên Ly tự hào bao nhiêu với đầm bầu mình mặc, cô ta tự đắc cho mình là một nữ hoàng, tất cả những thứ đó làm cho cô ta bây giờ thật tệ hại.

Thẩm Quyên Ly ôm đầu nhìn máu từ tay Mạc Thiên Nhật Dạ chảy ra rồi nhìn ánh mắt xem thường của bọn họ, đứa bé khóc toáng lên giễu cợt sự ngu ngốc của cô. Hết rồi, hết thật rồi, thiếu phu nhân Mạc gia, danh phận mà người người ao ước, hết rồi.

Một lát sau cảnh sát khu vực đến đưa Thẩm Quyên Ly và đứa bé đi, Tôn gia lại bình yên như cũ. Lịch Nhi băng bó bàn tay cho Mạc Thiên Nhật Dạ, vết cắt khá sâu làm hắn nhăn mặt cả buổi.

Tôn lão gia ngồi một bên thở dài lắc đầu.

- Đàn ông trăng hoa đều đáng bị như vậy.

Nói như vậy nhưng qua sự việc ngày hôm nay Tôn lão gia cũng gỡ bỏ được một gánh nặng trong lòng, đó là chuyện Mạc Thiên Nhật Dạ không có con riêng. Ông tuy mắt đã mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy được con gái mình vẫn còn tình cảm với hắn ta, ông sợ con gái mình lại chịu thiệt, bây giờ đỡ lo hơn rồi.

Tôn lão gia về phòng mình nghỉ ngơi, Lịch Nhi dẹp hòm thuốc sang một bên khẽ trách.

- Anh không biết làm vậy là nguy hiểm sao? Lỡ như con dao đó đâm trúng anh thì phải làm thế nào?

- Vậy lỡ cô ta đâm trúng em thì anh biết phải làm thế nào?

Hai người nhìn nhau, Lịch Nhi thua bởi ánh mắt kiên định của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn nhích ghế lại gần cô dỗ ngọt.

- Tại tình thế lúc đó nguy cấp, lỡ như em xảy ra chuyện anh sẽ ân hận suốt đời. Cũng tại anh không giải quyết mọi chuyện chu đáo nên mới để cô ta tới đây làm loạn, Lịch Nhi, đừng giận anh.

Hắn biết vợ mình là một cô gái lương thiện, Thẩm Quyên Ly gây khó dễ cho cô nhiều như vậy mà cô vẫn bất chấp cứu đứa bé, nếu hôm nay Lịch Nhi có bất trắc gì thì ngày mai xác của cô ta sẽ nằm dưới đáy biển.

Lịch Nhi sờ miếng gạc trắng trên tay Mạc Thiên Nhật Dạ, nói gì thì nói nếu anh không nhanh tay thì người bị thương chính là cô rồi. Thẩm Quyên Ly kia bị sự sung sướng làm cho loạn não, ngay từ đầu cô đã biết cô ta không hề yêu Nhật Dạ, cái cô ta yêu chỉ là tiền và danh phận thiếu phu nhân mà thôi, chỉ tội cho đứa bé ấy, vì sai lầm của người lớn mà không đủ đầy cả cha lẫn mẹ, còn phải sống với một người phụ nữ chẳng ra gì.

Mạc Thiên Nhật Dạ thấy cô trầm tư liền đổi chủ đề.

- Anh đang nấu dở món súp, em có muốn nhìn chồng mình trổ tài không?

Lịch Nhi nhíu mày kéo tay hắn đưa lên cao.

- Anh nấu súp với cái tay này sao?

Khuôn mặt Mạc Thiên Nhật Dạ ỉu xìu, nhờ bàn tay này để lấy lòng nhà vợ, giờ bị phế một bên rồi thì phải làm sao đây?

Lịch Nhi nhìn biểu cảm của hắn mà phì cười.

- Để em làm cho.

Cô đứng lên đi vào bếp làm tiếp những công đoạn còn dang dở của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn đi phía sau cô nhẹ cười, khoảnh khắc này dừng lại mãi thì tốt biết mấy.

Lịch Nhi mang tạp dề nêm nếm nồi súp cua, Mạc Thiên Nhật Dạ tựa cằm lên vai cô nhỏ giọng.

- Vợ à, có em thật tốt.

Hương hoa dành dành từ tóc cô không thay đổi, tâm của cô cũng không thay đổi, chỉ là qua từng nấc thang của cuộc đời hắn lại thấy cô đẹp hơn, đẹp từ tính cách lẫn vẻ bề ngoài. Nói sao cho hết những tiếc nuối của hắn, có mong mọi thứ như một chiếc bảng đen cũng không được, chỉ mong hiện tại đến sau này vẫn được bên em giống như vậy.

Nghe Mạc Thiên Nhật Dạ nói câu này động tác của Lịch Nhi vô thức dừng lại, cô định không nói nhưng có lẽ phải nói rõ ràng mọi chuyện cho anh biết.

Lịch Nhi xoay người, mặt đối mặt với Mạc Thiên Nhật Dạ, căn bếp nhỏ chỉ còn tiếng "ùng ục" của nồi súp cua. Mạc Thiên Nhật Dạ không hỏi, hắn yên lặng nghe cô nói.

- Hôm nay em và anh Cao Ân có nói một số chuyện, em đã hứa khi anh ấy xuất viện sẽ đi biển ngắm sao cùng anh ấy.

Cô dừng một chút xem phản ứng của Mạc Thiên Nhật Dạ, hắn dựa vào bàn bếp nhìn cô không hỏi gì, cô tiếp tục nói.

- Lúc trước em còn hứa với anh ấy… Em sẽ… Thử yêu anh ấy một lần.

Đáy mắt Mạc Thiên Nhật Dạ rung rinh, đột nhiên cảm giác khi xưa trở về, hắn muốn hỏi nhưng không hỏi được chỉ có thể lặng im, thật lâu Lịch Nhi không nói thêm gì nữa hắn mới khẽ lên tiếng.

- Vậy… Em thật sự sẽ thử yêu Mạc Cao Ân sao?

Lúc trước hắn nhận ra hắn yêu cô là lúc cô đồng ý ký đơn ly hôn, hắn nơm nớp lo sợ cô sẽ về chung một nhà với Mạc Cao Ân, bây giờ mọi chuyện dần tốt lên rồi cô lại nói một câu khiến hắn muốn điên đảo. Cái gì mà thử, cái gì mà yêu, lỡ cô nhận thấy hắn ta tốt hơn hắn thì hắn phải làm sao bây giờ?

Lịch Nhi nhẹ cười, cô biết Mạc Thiên Nhật Dạ nghĩ gì, nếu như tình yêu dễ dàng đem đi trao như vậy thì có lẽ cô đã ở bên cạnh anh Cao Ân lâu rồi, cũng bởi vì cô quá cứng nhắc nên bây giờ giọt máu đầu tim vẫn chưa đổi chủ.

Cô quay lại nồi súp của mình khuấy nhẹ.

- Em nợ anh ấy quá nhiều, lúc em khó khăn là anh ấy giúp đỡ, em buồn cũng chỉ có anh ấy biết, cho nên…

- Được rồi, em đừng nói nữa, em muốn thử cứ thử nhưng cho anh ở bên cạnh đợi kết quả cùng em có được không?

Mạc Thiên Nhật Dạ ôm chầm lấy Lịch Nhi từ phía sau, cô làm gì cũng được, muốn gì hắn cũng chiều, chỉ là đừng rời xa tầm mắt của hắn. Bởi hắn sợ có một ngày lạc giữa một không gian rộng lớn, dòng người vội vã lướt qua hắn lại không tìm thấy được cô.

Em ở đâu, em làm gì, chỉ cần cho anh nhìn thấy em vẫn còn ở đó thì em muốn thế nào cũng được. Anh không cao thượng tới nỗi nhìn em đi bên một người đàn ông khác, chỉ là anh tin rằng lựa chọn của em sẽ không sai.

Lịch Nhi không cự tuyệt vòng tay này, anh thay đổi nhiều quá, nhiều đến mức cô không dứt ra được.

- Mạc Thiên Nhật Dạ, anh thật là ngốc.

Lịch Nhi cười, hắn bất giác cười theo, hắn không phủ nhận chuyện mình ngu ngốc, chỉ có kẻ ngu ngốc mới để người con gái trân quý của cuộc đời mình rời đi rồi mới lật đật chạy đi tìm, suýt chút nữa đã mất nhau mãi mãi. Chỉ có kẻ ngốc mới để người đàn ông khác tơ tưởng đến vợ mình, nếu hắn đủ tốt thì họ đã tự động tránh xa rồi.