3 rưỡi sáng ngày 11, Lữ Tri đứng tại tầng cao nhất tòa nhà CBD ở trung tâm thành phố, khẽ híp mắt lại.
Ả mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen, váy xẻ tà tới tận đùi, bên ngoài váy đính những tua rua điểm xuyết kim cương.
Tòa nhà này là công trình cao nhất thành phố X.
Khoảng hai mươi năm trước, dân số thường trú tại thành phố X còn ở ngưỡng mười sáu triệu.
Trung tâm thương mại này không chỉ là mốc địa lý của thành phố X mà còn là một danh thiếp triển lãm cấp thế giới.
Vô số nhãn hiệu xa xỉ mở cửa hàng tại đây, trong tủ kính trong suốt ngời sáng bày một loạt những thứ đắt đỏ tượng trưng cho giấc mơ ngợp trong vàng son.
Ít ai biết rằng tòa cao ốc thương mại này là sản nghiệp của nhà Lữ Tri.
“Cha tôi là một doanh nhân rất nổi tiếng, tiếc rằng bị yếu tinh trùng nên dù có vô số tình nhân nhưng cả đời lại chỉ có duy nhất đứa con gái là tôi.
Từ khi tôi còn rất nhỏ, người cha ấy đã mong mỏi tôi sẽ không kém cỏi hơn bất kỳ kẻ nào.
Tôi trưởng thành chẳng khác gì một thằng con trai.” Lữ Tri hút một điếu thuốc lá nữ, ánh mắt mê ly: “Cứ mặc váy là bị mắng, để tóc dài cũng bị mắng.
Thành tích học tập hay chuyên ngành không chuyên tôi đều đứng nhất.
Cha tôi luôn mong tôi giỏi nhất, vậy mới chứng minh được rằng tôi không hề kém cạnh phái nam.
Đàn ông các anh chắc sẽ chẳng gặp phải điều phiền não như vậy đâu.”
“Sẽ không có ai nói với các anh rằng con trai không hợp học ban Tự nhiên, không hợp làm ăn buôn bán, không hợp lang bạt kiếm sống.
Dù thất bại thì những người khác cũng sẽ tự động tìm cho các anh rất nhiều cái cớ.
Còn tôi lại chỉ được phép thất bại một lần.
Chỉ cần thất bại một lần thôi cũng đủ chứng minh những điều bọn họ nói đều đúng – Tôi không hợp.”
01 rất hiếm khi nhớ về ký ức hồi mình còn là người, nhưng trông Lữ Tri có vẻ cực kỳ hứng thú nên gã cũng ngẫm nghĩ một lúc, nói: “Từ nhỏ tới lớn thành tích học tập của tôi luôn sàn sàn như nhau, cha mẹ không có yêu cầu gì với tôi, song tôi cũng thi đỗ vào trường quân đội.
Chẳng qua trong nhà không có tòa cao ốc nào cho tôi thừa kế mà thôi.”
Lữ Tri cười mỉa mai: “Không liên quan tới kế thừa gia nghiệp.
Toàn bộ ánh sáng của tôi vụt tắt từ khi tôi lên Đại học.
Tôi vốn cho rằng mình được đào tạo trở thành người thừa kế, mãi đến dịp nghỉ hè trên Đại học được về nhà, tôi mới biết người anh họ trước giờ thua kém tôi về mọi mặt đã vào công ty làm.
Tôi nói với cha rằng mình cũng muốn vào công ty.
Cha tôi lại nói ‘Cha tìm mấy đối tượng gia cảnh trong sạch cho con rồi’.
Sau này anh họ sẽ thành đứa con trai nâng quan tài cho ông ấy.”
Lữ Tri chào đời tại mảnh đất này, ả cũng yêu nơi này.
Từ nhỏ cha ả đã dắt tay ả tới trung tâm thương mại họp.
Ả ngồi bên cạnh cha, những người khác kính cẩn gọi ả là “Cô cả”.
Lữ Tri cứ nghĩ toàn bộ mọi thứ nơi đây đều sẽ thuộc về ả.
Ả sẽ đạp lên vai cha mình, thành lập một đế quốc thương nghiệp phát triển rực rỡ hơn cả.
Tòa cao ốc thương mại này là tâm huyết cả đời của cha Lữ, vậy nên Lữ Tri xây dựng Lò Sát Sinh ở khu vực gần đó, toàn bộ khu thương mại bị mùi hôi thối hun đặc.
Về sau Lò Sát Sinh càng ngày càng mở rộng, dân số thường trú tại thành phố X cũng giảm dần theo đó.
Cha ả phá hủy niềm tin bấy lâu nay của ả.
Vì vậy, ả phá hủy luôn nó.
Tại thế giới bên trong, tòa cao ốc thương mại này vẫn sáng ngời chói lóa như xưa.
Trong trung tâm thương mại không chứa nguyên liệu nấu ăn, thay vào đó là heo thịt Lữ Tri sưu tầm từ khắp mọi nơi trên thế giới.
Có người thường, cũng có Thiên Khải Giả, tới từ khu 1 và các khu khác.
Ngoài ra còn cả những công nhân viên do bộ Hành Động Đặc Biệt cử tới săn giết ả.
Lữ Tri biến những người này thành tiêu bản, đặt tại sảnh triển lãm lớn ở tầng 1.
Cổng vào trung tâm thương mại không ghi “Bách hóa Lữ Thị” mà là “Lò sát sinh Hương Vị Tuyệt Hảo”.
01 trầm ngâm một lát, nói: “Tôi tưởng chúng ta tới đây để bàn bạc kế hoạch tác chiến?”
Cả Thiên Khải Giả lẫn vật ô nhiễm đều không muốn cứ thế ký hợp đồng luôn.
Phải đánh một trận trước xem thử mới được.
Thắng thì lộc lá đầy nhà, thua thì cắt đất đền tiền.
Số lượng Thiên Khải Giả cấp cao tới thành phố X lần này nhiều hơn hẳn so với tưởng tượng của bọn họ.
Kể cả khi Lò Sát Sinh đã mở rộng tuyển dụng hơn một trăm đồ tể thì đối đầu với Thiên Khải Giả cấp cao vẫn có vẻ không đủ.
Lữ Tri gạt tàn thuốc xuống đất, di nát bằng giày cao gót: “Dĩ nhiên tôi biết vậy.
Nhưng mà đa số vật ô nhiễm tôi gặp đều là một lũ ngu chỉ biết ăn, chẳng cách nào giao lưu được.
Hiếm lắm mới gặp được đối tượng biết nói chuyện, không nhịn được nhiều lời vài câu.”
4 giờ sáng, các khu vực lớn ở thành phố X đồng loạt tuyên truyền rộng rãi thông báo đầu tiên.
“Đây là trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm thành phố X; xin những cư dân may mắn sống sót trong thành phố hãy đến tập hợp tại điểm cấp cứu dưới tình hình đảm bảo an toàn cho bản thân! Nếu không tiện ra ngoài, xin hãy ở yên trong nhà chờ cứu hộ!”
Do thành phố X nằm gần Lò Sát Sinh nên năm nào trung tâm phòng chống cũng tổ chức một đợt diễn tập phòng chống khủng bố.
Nào ngờ có ngày sẽ sử dụng đến thật.
Lữ Tri không làm gì cả, đuôi rắn khẽ đong đưa: “Tôi thích những bé heo thông minh này.
Có điều chúng nó giết rất nhiều công nhân của tôi, khiến tôi hết sức đau lòng.”
Ả lấy ra một xấp hợp đồng từ ngăn kéo: “Lò Sát Sinh của tôi có tổng cộng 418 công nhân, nhưng mới chỉ qua 4 tiếng đồng hồ mà đã chết mất 217, trong đó có 14 công nhân cấp cao với giá trị ô nhiễm hơn 6000.”
Hợp đồng của những công nhân đã chết sẽ chuyển sang màu đen.
01 nhướng mày: “Nhiều vậy sao?”
Nếu Lục Ngôn không cầm chứng nhận đồ tể thì số lượng đồ tể cấp cao thương vong sẽ không thảm thiết đến vậy.
Chúng nó khát máu nhưng không bị ngu.
Đánh không thắng còn biết trốn hoặc bắt tay với nhau xông lên đánh tiếp.
Tiếc rằng bên phe Đồ Tể có một kẻ phản bội trà trộn vào.
Phản đồ này ỷ lòng đề phòng của những đồ tể khác với mình thấp, lẳng lặng giết chết rất nhiều công nhân cấp cao.
Giảm bớt một lượng áp lực cực lớn cho Thiên Khải Giả.
“Đối với Lò Sát Sinh mà nói, tổn thất này quá nặng nề.
Trong khi rõ ràng là căn cứ Chó Săn và tổng bộ Thiên Khải Giả ký hợp đồng.” Vẻ mặt Lữ Tri lạnh nhạt: “Nếu anh không nghĩ ra biện pháp đền bù tổn thất thì tôi chỉ đành thu thù lao từ người anh vậy.”
Khế ước linh hồn ký bằng thiên phú 10 là loại bị ép buộc phải thực thi.
Tuy nhiên giá trị ô nhiễm của Chó Săn cao hơn ả, Lữ Tri hơi lo sẽ bị cắn trả, thành ra đến giờ mới có đường sống để thương lượng.
01 nở nụ cười, tiếng cười của gã vang vọng khắp mái nhà trống trải: “Tôi còn tưởng cô tìm tôi để nói chuyện gì cơ!”
“Nếu cô không tự dưng tìm tôi thì bây giờ tôi đã mang theo vài cái xác về đây rồi.” Mười ngón tay của 01 đan vào nhau, gã duỗi tay khởi động gân cốt, thái độ cà lơ phất phơ: “Nhưng cô đã nói vậy rồi, tôi đây vẫn nên nghiêm túc chút thì hơn.
Tôi sẽ mang thi thể Đường Tầm An về cho cô, vậy chắc đổi được những đồ tể kia của cô rồi nhỉ?”
“Tự tin đến vậy sao?”
01 trả lời: “Số 10 vốn dĩ đã khó thắng nổi, giờ nó lại có thêm một nhược điểm trí mạng.
Nó yêu một người nhỏ yếu.”
“Vào lần giao dịch này, tôi đã bắt tổng bộ phải đưa theo cả người yêu của số 10.
Chỉ cần tìm được y…” 01 nhớ tới chút hồi ức không tốt đẹp lắm, ví dụ như lần bị đồng minh ụp nồi ở viện nghiên cứu số 1… “Tôi cũng không muốn nhiều, đổi một thân cốt rồng lấy cái mạng của Lục Ngôn thôi.
Rất công bằng.”
“Chó con của tôi cũng đang trên đường tới rồi.”
Lữ Tri phả ra một vòng khói: “Vậy à? Tôi thường xuyên cảm thấy phái nam vô tích sự, mong rằng anh sẽ không khiến tôi thất vọng.”
*
Lục Ngôn vặn mở vòi nước, để lộ một vùng cánh tay.
Tạm thời không thu đốt ngón tay thứ tư về được, đầu ngón tay dính thịt vụn, máu đầy tay như sắp ngấm vào da thịt anh.
Kể cả khi Lục Ngôn đã hết sức cẩn thận, anh vẫn bị thương đôi chút.
Thỏ con lấy bông trong cơ thể mình ra bịt lỗ thủng lớn trên bụng anh, giọng điệu vô cùng lo lắng: “Cha ơi, cha không sao chứ?”
Vài phút trước, đồ tể bò sừng húc thẳng vào Lục Ngôn, đâm thủng bụng anh.
Dẫu Lục Ngôn đã săn giết thành công nhưng vết thương trên cơ thể anh lại chẳng thể tự khôi phục.
[ Hôm nay cậu bị thương quá nhiều lần, đã vượt khỏi hạn mức cao nhất của Tái Sinh.
Chắc phải đợi vài tiếng chờ hồi kỹ năng.
]
Giá trị ngưỡng linh lực của Lục Ngôn đã đạt tới tiêu chuẩn cấp A, song đồ tể Lò Sát Sinh lại không hề ăn chay.
Cộng thêm việc dạo gần đây Lữ Tri còn tiêu món tiền lớn mời một số công nhân mới về.
Đám công nhân này tiếng ác đồn xa, chiến tích nổi trội khắp mọi nơi trên thế giới.
Nói cách khác, ngày xưa mà giải quyết được một con như vậy thôi cũng đủ cho trung tâm phòng chống đốt pháo hoa ba ngày liền.
Vậy mà Lục Ngôn thịt một phát tận sáu đứa.
Từ khi đồng hồ điểm tới 0 giờ, mùi máu trong Lò Sát Sinh bắt đầu trở nên nồng nặc.
Vì sử dụng thiên phú quá độ mà Lục Ngôn đã hơi choáng váng, mặt mày rất khó coi.
Anh rút dao găm bên eo ra, đâm mạnh một nhát ngập sâu vào cổ bò sừng.
Máu đỏ phụt ra từ vết thương của đồ tể bò sừng.
Lục Ngôn bị dính cả người đầy máu vật ô nhiễm.
Mùi máu của đồ tể bò sừng rất ghê, xem ra trước khi chết nó từng ăn không ít heo thịt.
Tuy nhiên máu này có thể át đi mùi của bản thân anh.
Lục Ngôn quyết định về nhà nằm một lát, chờ vết thương khỏi hẳn rồi mới ra ngoài tiếp.
Mặc dù không rõ nguyên nhân cho lắm, nhưng quả thực máu của anh cực kỳ thu hút vật ô nhiễm.
Bây giờ không cầm máu được, Lục Ngôn lo sẽ gây thêm chuyện dây mơ rễ má.
Anh vừa đứng lên, nhét đồ tể thỏ con vào túi thì trên bản đồ trong đầu bỗng hiện ra một đốm sáng màu trắng, chứng tỏ rằng có Thiên Khải Giả ở gần đây.
Khoảng cách là 10km, đủ cho Lục Ngôn nấp tới nơi an toàn, tránh nảy sinh xung đột với người khác.
Lúc trước, mỗi lần gặp đốm sáng trắng, Lục Ngôn luôn làm vậy.
Tuy nhiên lần này đốm sáng lại di chuyển với tốc độ cực nhanh, cách 10km mà mới đó đã sắp tới nơi.
Hệ thống hí hửng đổ thêm dầu vào lửa, hồ hởi nói: [ Ồ wow.
Tin xấu: Cậu bị phát hiện rồi.
Tin tốt: Người phát hiện cậu là Đường Tầm An.
]
Động tác của Lục Ngôn khựng lại.
Tiếp đó, anh lập tức cảm giác được một trận gió ập tới từ phía sau.
Theo quy tắc của thế giới này, Thiên Khải Giả không thấy rõ đồ tể.
Anh quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Đường Tầm An vững bước đáp đất, thu cánh rồng sau lưng vào.
Hắn nhìn cảnh tượng trong sân.
Đồ tể bò sừng ở tại một khu biệt thự phong cách Hoa Hạ.
Chỗ để nuôi cá giờ thành một ao máu, bên trong là vô số thi thể heo thịt ngâm mình.
Một đồ tể tỏa ánh sáng đen đứng giữa sân, không thấy rõ mặt, chỉ nhìn được dáng hình thấp thoáng.
Trên mặt đất có dấu vết đánh nhau, xác đồ tể bò sừng nằm một bên.
Đường Tầm An siết chặt Hoàng Trần, khẽ ngửi.
Lúc trước ở đảo Người Cá, cách xa mười mấy hải lý, mùi máu của Lục Ngôn còn bị nước biển pha loãng mà Đường Tầm An vẫn ngửi được.
Càng đừng nói hiện giờ Lục Ngôn máu me đầy mình đứng trước mặt, hắn chưa đến nỗi chẳng thể ngửi ra.
Có điều, Đường Tầm An không ngờ mình sẽ thấy một Lục Ngôn tỏa ánh sáng đen.
Hắn thoáng ngẩn ngơ, hỏi: “Em bị thương?”
Thái độ của Đường Tầm An rất kỳ lạ.
Cứ như dáng vẻ của ông Vương nhà sát vách lúc đi xét nghiệm DNA, phát hiện con mình không phải con ruột của mình, nhưng vì yêu vợ quá mà nghẹn họng không nói nổi.
Lục Ngôn khẽ “Ừm” một tiếng.
Đường Tầm An bước nhanh tới, hỏi: “Thuốc đâu?”
Lục Ngôn nói: “Dùng hết rồi.”
Đường Tầm An lấy bình xịt cầm máu và băng vải trong túi mình ra, đưa cho Lục Ngôn.
Lục Ngôn cởi cúc áo sơ mi, vén áo lên, phun thuốc quanh miệng vết thương.
Không thể không nói rằng hơi đau thật.
Lục Ngôn nhịn đau rất giỏi, vậy mà lúc này lại không chịu đựng nổi, bụng dưới khẽ run lên.
Đồ tể thỏ con chui đầu ra từ túi Lục Ngôn, nhỏ giọng tò mò hỏi: “Cha ơi, hắn là ai vậy ạ? Nghe vẻ hung dữ lắm.”
Vảy cá vàng kim lan từ tuyến nhân ngư tới vị trí vết thương của anh.
Đường Tầm An cúi người nhìn chằm chằm vết thương của Lục Ngôn một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vì sao em lại màu đen?”
“07 cho em giấy chứng nhận công tác ở Lò Sát Sinh.” Lục Ngôn chầm chậm giải thích: “Quy tắc coi em thành đồ tể của Lò Sát Sinh.
Em bị kéo vào Thế Giới trước một ngày.”
Đường Tầm An ngập ngừng một lát, mới chậm rãi nói: “11 năm trước, tổng bộ muốn giải quyết Lò Sát Sinh nên đã nghĩ cách bắt một con đồ tể cấp thấp về.
Dù vật ô nhiễm ở Lò Sát Sinh không phải thể tiến hóa hoàn mỹ nhưng chúng lại có tính người hơn những vật ô nhiễm khác nhiều.
Đồ tể kia nói rất nhiều chuyện.
Bọn anh lục soát được giấy chứng nhận công tác trên người nó.
Viện nghiên cứu từng suy nghĩ xem liệu có thể tiến vào Lò Sát Sinh nhờ chứng nhận công tác hay không.”
Đường Tầm An nhìn thẳng vào đôi mắt Lục Ngôn cách một cụm sương đen: “Thí nghiệm cho ra kết quả rằng Lò Sát Sinh chỉ xác nhận vật ô nhiễm là đồ tể, từ đó cho phép chúng tiến vào đấy.”
Lục Ngôn thoáng khiếp sợ: “… Hệ thống.
Giải thích chút?”
Hệ thống: [ Mặc dù đã biết từ sớm, nhưng tôi lại không thể giải thích được.
Đối tượng bị xác định thành vật ô nhiễm là em trai, không phải cậu.
]
Thật ra chuyện này không phải chưa từng thể hiện dấu hiệu gì.
Lần đầu tiên vào hẻm Thịt Heo, vật ô nhiễm đã coi anh thành đồng loại rất đỗi tự nhiên rồi.
Chẳng qua lúc ấy Lục Ngôn quy nguyên nhân về vảy cá và cá vua.
Một khi chuyện này liên quan tới em trai thì cả Lục Ngôn và hệ thống đều không sẵn lòng tiếp tục đề tài này cho lắm.
Lục Ngôn hỏi: “Thế tại sao Tông Viêm lại cho ta chứng nhận công tác?”
[ Lò Sát Sinh cũng có một số viên chức không phải đồ tể.
Cầm chứng nhận công tác quả thực có thể khiến đồ tể thôi không tấn công cậu nữa.
]
Lục Ngôn chưa bao giờ cảm thấy vốn từ ngữ của mình lại hạn hẹp đến thế.
Vì vậy, anh chỉ đáp một câu: “Em không phải vật ô nhiễm.”
Đường Tầm An ngồi xổm xuống trước người anh, vươn tay đóng lại cúc áo từ dưới lên trên giúp Lục Ngôn, thẳng một đường từ eo tới cổ.
Tay cầm đao của hắn thật đẹp.
“Ừ, anh tin em.
Chú ý an toàn.”