Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 37: Chương 37





Lục Ngôn cảm thấy rất nhiều chuyện nhìn qua tưởng như có lựa chọn, nhưng trên thực tế trước giờ đều không có đường sống để chọn.
Ví dụ như một đại học cẩu*(Chỉ những sinh viên không cam lòng sống đời bình thường, lại tràn đầy nghi ngờ với cuộc sống và hiện thực, nội tâm mâu thuẫn), sau khi tốt nghiệp không về nhà thừa kế công ty mà lại gian nan khổ cực đi tìm việc, chẳng lẽ các cô cậu đó thích làm việc đến vậy sao?
Không, là bởi vì trong nhà người ta không có công ty nào để thừa kế hết.
Giống như hiện tại.
Lục Ngôn chỉ cân nhắc trong ba giây, trả lời luôn: "Ta không quan tâm tương lai, ta chỉ muốn biết phương án nào tiện cho ta giết Lục Thành hơn thôi."
Hệ thống: [ Phương án thứ hai, nếu thuận lợi.

]
Lục Ngôn trả lời: "Được, nói ta biết làm thế nào đi."
[ Vật ô nhiễm gia nhập lần này là...!Tôi sẽ không nói tên nó, dù sao cậu cũng biết rồi.

"Thần Giáng Lâm" là một trong số các thiên phú của nó, có khả năng biến cơ thể tín đồ thành vật chứa dùng một lần cho mình.

Vật chứa này có thể đạt được tối đa 1/10 sức mạnh thực tế của nó.

Đừng tưởng 1/10 giá trị của vật ô nhiễm chỉ là 1000...!Không tính như vậy đâu.

]
[ Những vật chứa này được nó sử dụng xong sẽ bị nổ tan xác bỏ mạng, không ngoại lệ.

Nhưng nó không quan tâm, bởi nó có vô số vật chứa như vậy trên khắp thế giới.

Khiến người ta càng phát tởm hơn chính là chỉ cần vật chứa còn tồn tại thì nó sẽ không chết hẳn.

]
[ Thiên phú thứ hai của nó tên "Quy Y".

Thân là trùm của Cực Lạc Giáo, lúc đầu nó đã truyền giáo nhờ chính giáo phái này.

Đây cũng là nguyên nhân khiến nó muốn giáng xuống bây giờ.

Chỉ cần để Đường Tầm An quy y Cực Lạc Giáo, nó sẽ có được tín đồ hùng mạnh nhất.

]
[ Dẫu sao thân là vật ô nhiễm hệ Tinh Thần cấp S, nó giả thần giả quỷ cũng ra dáng lắm.

Nếu đánh thật với hội cùng cấp thì chỉ là cặn bã sức chiến đấu bằng 5*(xuất phát từ câu nói của Raditz trong "7 Viên Ngọc Rồng" khi tới và gặp người Trái Đất đầu tiên) thôi.


Nó bắt buộc phải tìm được người đấu tranh anh dũng vì mình.

]
Tư liệu trên diễn đàn Thiên Khải tạm chưa xác định được rốt cuộc Thánh Thần là sinh vật gì, nhưng nghe từ giọng điệu của hệ thống thì ban đầu Thánh Thần hẳn cũng là người thường.
Có thể phát triển Cực Lạc Giáo huy hoàng như vậy, Thánh Thần mà làm nhân viên chào hàng chắc chắn thành tích sẽ không tệ.
[ Vậy nên điều cậu phải làm hiện tại chính là dốc hết khả năng tiêu diệt vật chứa của nó.

Nó có thể giáng xuống đồng loạt đấy.

]
Một chiếc bản đồ sáng lên trong đầu Lục Ngôn.
Đây là bản đồ vườn cây trung tâm phòng chống phát lúc trước.

Bây giờ trên đó đang hiển thị hơn hai mươi đốm sáng, một trong số đó còn có màu đỏ.
[ Màu đỏ kia là cội nguồn bệnh biến lần này - Trần An Chi.

Những điểm sáng xanh còn lại đều là giáo đồ mới do y mở rộng phát triển.

]
Cả trung tâm huấn luyện mới chỉ có 60 học viên, không ngờ Trần An Chi lại xúi giục được hơn 1/3 số đó.
[ Những người trúng chiêu của y đều thiếu cảnh giác, giá trị ngưỡng linh lực cũng không cao.

Chẳng qua làm một vật chứa dùng một lần thì như thế cũng đã đủ rồi.

]
Lục Ngôn nói: "Ta muốn giải quyết Trần An Chi trước."
[ Có thể, nhưng giết y không dễ như vậy đâu.

Ngoài ra còn một Thiết Quyền theo phe chính nghĩa bên cạnh nữa.

]
Lục Ngôn không trả lời, chỉ tập trung di chuyển về phía điểm đỏ.
Trải qua hai tháng học tập, anh cũng đã học được cách theo dõi và chống theo dõi giỏi nhất.
*
Ban đêm.
Bên ngoài vườn cây là một đám túi ngủ nho nhỏ được buộc chặt.
Các học viên hoàn thành một ngày công tác, chuẩn bị nghỉ ngơi đôi chút.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đội hình được thiết lập bắt buộc phải gồm ba người một đội.

Lẻ loi cầu sinh dưới tình huống như vậy không khỏi quá gian nan.
Đoan Chính lấy thuốc cầm máu từ hòm thuốc, nghiến răng rút ngòi độc do ong chích từ cánh tay ra.
Vật ô nhiễm bộ ong kia tiến hóa ra gai ngược, Đoan Chính lại không học hiểu khóa cấp cứu, thành ra lúc xử lý vết thương rút ra một tảng máu thịt lớn, máu chảy ồ ạt.
Trần An Chi bên cạnh anh ta tỏ ra vô cùng áy náy: "Xin lỗi anh Chu...!Nếu không phải vì cứu em thì anh đã không bị thương."
Đoan Chính không để bụng, nói: "Không vấn đề gì hết, cậu thuộc hệ Tinh Thần, dĩ nhiên không tiện sử dụng thiên phú như hệ Chiến Đấu thuần tấn công chúng tôi.

Tôi có tay sắt mà còn bị đâm sâu như vậy, nếu đâm vào người cậu thì chẳng phải xuyên thủng sang bên kia luôn sao?"
Không thể không nói, trên người Đoan Chính còn giữ lại rất nhiều "Nghĩa khí giang hồ" của "Xã hội đục"*(chú thích tại bình luận đính kèm).
"Mẹ kiếp nhà nó chứ!" Đoan Chính mắng một câu: "Vật ô nhiễm gặp dọc đường nhiều quá thể, cũng chẳng biết Lục Ngôn còn sống hay không."
Ánh mắt Trần An Chi khẽ động, lửa trại đỏ thẫm hắt lên trông hơi yêu dã.
Y nói: "Hôm nay để em gác đêm cho.

Em là Thiên Khải Giả hệ Tinh Thần, một ngày không ngủ không ảnh hưởng nhiều tới em.

Anh bị thương, vẫn nên nghỉ ngơi trước đi."
Đoan Chính không từ chối.

Sau khi xử lý xong vết thương trên người, anh ta lập tức chui vào túi ngủ.
Thật ra cũng không phải vô duyên vô cớ mà bọn họ đụng độ nhiều vật ô nhiễm như vậy.
Lục Ngôn đâm rách ngón tay mình, nhỏ dọc theo quãng đường cả hai người họ chắc chắn sẽ phải đi qua.

Mùi tanh cây cỏ có thể át mùi máu tươi, thân cây lại sẫm màu, ngoại trừ thợ săn trời sinh thì sẽ không ai phát hiện ra được.
Cuối cùng anh cũng chờ tới ban đêm.
Nhờ năng lực nhìn đêm mà Lục Ngôn thậm chí còn chẳng cần đốt lửa.
Anh ẩn nấp trên ngọn cây, lẳng lặng chờ cơ hội.
Khuyết điểm của vũ khí lạnh chính là dễ phản quang, vậy nên Lục Ngôn chưa từng rút tên.
Anh thấy Trần An Chi lấy một ngọn nến hương từ trong ba lô ra, châm lửa rồi đặt nó trước mặt.
Là một giáo đồ thành kính, mỗi đêm Trần An Chi đều sẽ truyền giáo cho các giáo đồ mình mới mở rộng phát triển.
Các linh hồn mờ mịt đã ngồi đầy trước bàn y, chỉ chờ Thần giáng xuống.
Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì hôm nay sẽ là trang cuối của thế kỷ cũ.
[ Năng lực tiến vào giấc mộng*(Nhập Mộng) này thật đúng là đáng ghét kinh khủng.

] Hệ thống im lặng một lúc lâu đột nhiên lên tiếng: [ Sau khi ngủ, Trần An Chi có thể phát hiện các thể tinh thần xung quanh.

]
Lục Ngôn nhíu mày, chuẩn bị rút lui.

[ Điều may mắn duy nhất chính là y cũng muốn giết cậu.

Không vì gì cả, y đóng giả người tốt vào ban ngày quá nhiều, tính cách đã sớm méo mó, cảm thấy cậu rất đáng ghét.

]
[ Nhưng tôi hiểu mà, người xuất sắc luôn bị ganh ghét phải không nào? ]
Trần An Chi chỉ nhắm mắt lại nửa phút, rồi lại chậm rãi mở mắt ra.
Nụ cười dịu hiền vẫn ở bên môi y, phúc hậu và vô hại.
Trần An Chi nhìn thoáng qua túi ngủ rồi dập tắt lửa trại.

Tư thế giống như muốn đi vệ sinh.
Tất nhiên là Lục Ngôn đuổi theo kịp.
Trần An Chi biết Lục Ngôn ở đây, còn muốn giết anh, nên y đã lợi dụng khi thông tin bị hạn chế, biến thợ săn thành con mồi.
Y cho rằng sóng của mình đang ở tầng thứ năm.
*(Xuất phát từ câu nói của một chủ bá tại phòng livestream Liên Minh Huyền Thoại, nguyên gốc: "Các người chỉ thấy tầng thứ hai nên cho rằng tôi ở tầng thứ nhất, trên thực tế tôi ở tầng thứ năm nhé ~")
Không ngờ Lục Ngôn nhờ có hệ thống Biết Tuốt gian lận này mà sóng đã ở tận tầng khí quyển.
[ Ồ, y châm hương an thần.

Loại hương này có thể khiến cậu nhanh chóng rơi vào trạng thái ngủ sâu, nhưng sẽ dễ dàng choàng tỉnh khi bị ngoại lực tác động.

Y muốn thôi miên cậu tự sát.

]
Đối với Lục Ngôn, nín thở không tính là quá khó.

Anh có hai hệ hô hấp.
Lục Ngôn vỗ ít nước ra sau tai mình.

Không tính là nhiều, ít ra không cần phải lo lắng mình sẽ bị ngạt thở.
Y đi theo hướng Trần An Chi rời khỏi.

Hết sức cẩn thận, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhưng sau khi tiến vào phạm vi hương an thần, Lục Ngôn lại giống như dại ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đôi mắt Lục Ngôn nhắm lại, mí mắt rung rung, nhãn cầu bên dưới làm chuyển động mắt trở nên nhanh chóng.
Mãi lâu sau Trần An Chi mới xuất hiện từ sau thân cây.
Đôi mắt của Trần An Chi hiện giờ đã bị màu đen phủ kín, khi nhìn kỹ, các sắc tố đen không đậm thì nhạt chồng chất lên tròng đen, vừa hay khiến cho đồng tử y như bị các cuộn dây màu đen lớn lớn bé bé chất đống lên.
"Linh hồn của cậu màu đen." Trần An Chi đột nhiên nói, có thể do biểu hiện ngày thường đều là đóng giả nên lúc này y nói nhiều hơn bình thường: "Người thường màu lam, Đường Tầm An màu vàng kim, các tín đồ màu đỏ...!Cậu lại màu đen ── Những vật ô nhiễm còn giữ lại thần trí đó cũng màu đen."
"Nhưng rõ ràng cậu chỉ là nhân loại, độ bệnh biến còn rất thấp.

Đây là vì sao chứ?"
Y vừa nói vừa đi về phía Lục Ngôn.
"Mở mắt ra, nhìn tôi.

Tôi biết cậu đã ghét thế giới tràn ngập giết chóc và tranh chấp này rồi, linh hồn cậu đã mỏi mệt..." Nụ cười lại lần nữa hiện lên trên gương mặt Trần An Chi: "Hãy để tôi dẫn cậu tới miền an yên cực lạc vĩnh sinh.


Sẽ không còn bất kỳ ai trên thế giới này có thể làm tổn thương linh hồn cậu nữa."
Khác với ban ngày, lúc này trên mặt Trần An Chi đã không còn nụ cười êm êm như xưa nữa.

Kết hợp với đôi mắt này của y...!trông rất bệnh hoạn.
Lục Ngôn mở bừng mắt như y mong muốn, lại không hề nhìn vào đôi mắt y.
Anh lật tay, đâm ngòi đốt sắc nhọn của ong vào ngực Trần An Chi.
Lục Ngôn ra tay quá nhanh, khi Trần An Chi phản ứng kịp chỉ thấy ngực đau buốt.
Mọi người đều biết Lục Ngôn rất thạo dùng cung, nhưng họ không biết vũ khí ban đầu anh nhận được thật ra là một con dao găm.
Một tay Lục Ngôn bóp cổ y, ngăn y la lên kêu cứu.

Tay còn lại rút ngòi đốt ra, đổi thành dao găm.
Anh đè Trần An Chi xuống đất, khuôn mặt trắng nõn của đối phương bị nghẹn đến đỏ bừng, sử dụng năng lực thôi miên tới cực hạn mà Lục Ngôn vẫn chẳng hề bị ảnh hưởng.
Dao găm chuyển động ở ngực Trần An Chi, phát ra tiếng máu thịt khuấy đảo.
Trần An Chi đau đớn khổ sở bắt lấy cánh tay Lục Ngôn, vẽ vài dấu nhợt nhạt trên đó: "Vì...!vì sao...!cậu..." ── Không bị thôi miên ảnh hưởng?
"Đúng vậy, vì sao thế nhỉ?" Lục Ngôn hỏi lại, đáy mắt cất chứa đôi phần ý lạnh mỉa mai.
Phản diện luôn nói nhiều trước khi chết, vậy nên sau khi xác định Trần An Chi đã chết hẳn, Lục Ngôn mới bắt đầu lải nhải nói chuyện với thi thể của y.
"Cha không thích tôi, thích em trai của tôi."
"Tôi là con một, nhưng quả thực có một đứa em trai.

Các bác sĩ gọi nó là nhân cách thứ hai của tôi.

Từ giây phút phát hiện ra nó, ngày nào cha tôi cũng muốn nó ra ── thế nên tôi thường xuyên bị thôi miên.

Tôi biết mình đang bị thôi miên.

Lục Thành muốn giết chết tôi, để cơ thể này lại cho nó."
"Em trai tôi cũng thường xuyên nói với tôi rằng nếu đau quá thì đừng cố nhẫn nhịn.

Nó sẽ gánh vác tất cả thay tôi."
"Nhưng tôi sẽ không để nó ra.

Nhiều năm như vậy, nó chỉ ra ngoài đúng một lần."
"Lần đó, sau khi nó xuất hiện, trên người cha tôi lập tức xuất hiện nhiễu sóng.

Tôi thấy đằng sau Lục Thành mọc ra chiếc đầu thứ hai.

Tôi cảm nhận được sức mạnh, nhưng tôi cũng...!bởi vậy mà sợ hãi.

Tôi sống trong sợ hãi.

Các người sẽ không thể nào hiểu nổi, cũng sẽ không có ai hiểu nổi."
Lục Ngôn chà lau máu trên mặt, lại gật đầu, nói: "Tôi sẽ không để nó ra được.".