Ban đầu, ai cũng nghĩ rằng đây chỉ là một buổi chiều bình thường.
Lúc đó, Bạch Nhược Vi đang ở khu vực số 13. Khách sạn nơi chị lưu trú nằm trong trung tâm thành phố, từ cửa sổ sát đất tầng 23, có thể nhìn thấy những ánh đèn neon của thành phố và cảnh đêm loang lổ phía ngoài.
Bạch Nhược Vi ngồi trên một chiếc ghế cao, nhà thiết kế đầu dây bên kia đang giới thiệu về kiểu dáng của một chiếc nhẫn cho chị, nhưng chị chỉ nghe qua loa, chán nản bịt điện thoại lại, ngắt lời:
“Hôm nay có chuyện gì à? Sao trời tối nhanh thế?"
Ánh mắt của Bạch Nhược Vi dừng lại trên cơn bão tuyết ngoài cửa sổ trong vài giây, rồi chị từ từ quay đi, dường như không để ý đến trận bão tuyết đột ngột này.
Mia cười giải thích:
“Khu số 13 không giống như Nội Thành. Nội thành khí hậu ôn hòa, quanh năm không có tuyết. Ở đó khó có thể xảy ra thời tiết khắc nghiệt như thế này."
Cô ấy vừa dứt lời thì TV được bật lên, bản tin thời tiết đang được phát sóng.
“Hiện tượng thời tiết cực đoan hiếm gặp trong vòng 100 năm đã đổ bộ vào Vị quốc vào khoảng 13h hôm nay. Nội thành, khu số 3, khu số 13, khu số 15 và khu số 21 đều bị ảnh hưởng ở các mức độ khác nhau. Trong đó, tuyết rơi ở Nội Thành đã đạt mức bão tuyết cực đại. Chúng tôi nhắc nhở cư dân của các khu vực hãy cẩn thận khi lái xe trong trời tuyết..."
Lời vừa dứt, Mia ngạc nhiên không khỏi bất ngờ.
Giọng của người dẫn chương trình thời tiết rất nhanh, nghe có chút ồn ào. Thời tiết bão tuyết, chú ý an toàn khi lái xe... Bão tuyết lớn có lượng tuyết rơi đến 50mm mỗi giây, ai sẽ rồ dại mà lái xe trong thời tiết cực đoan như vậy?
Bạch Nhược Vi lắc đầu, cảm thấy đó là những lời vô nghĩa.
"Tắt đi."
Chị đứng dậy khỏi ghế cao, trên quầy bar trước mặt đặt hai mẫu phác thảo váy cưới, trên giấy can phủ đầy những đường vẽ sửa đổi bằng bút dầu xanh nhạt, một hình dáng mờ nhạt của chiếc váy cưới dần hiện ra. Đó là một chiếc váy đuôi cá, với chân váy rủ xuống những bông hồng đang nở rộ. Không biết vì lý do gì, các chi tiết lại có phần không rõ ràng.
Chiếc váy cưới này là do chính Bạch Nhược Vi tự thiết kế.
Ánh mắt chị dừng lại trên bản phác thảo chưa hoàn thành đó. Sau đó, chị suy nghĩ một chút, nếu Tống Thức Chu muốn có một lễ cưới, chị có thể cho cô ấy một lễ cưới.
Chỉ là một tờ giấy kết hôn thôi, chị không thể không cho được.
Chị đã từ chối lời cầu hôn của Tống Thức Chu đến ba lần, và giờ chị cuối cùng cũng đã đồng ý. Người đó chắc chắn sẽ rất vui.
Nghĩ đến vẻ mặt vui sướng của người ấy, khóe môi Bạch Nhược Vi cũng nở một nụ cười. Chị tự hỏi liệu mình nên báo tin vui này cho cô ấy như thế nào. Làm theo gợi ý của Mia, tổ chức một bữa tiệc ánh nến, rồi đưa ra chiếc nhẫn vào khoảnh khắc lãng mạn nhất? Hay là sáng tạo hơn nữa, tạo một bất ngờ cho cô ấy?
Thực ra, không phải lúc nào chị lúc nào cũng bá đạo và ích kỷ. Đôi khi, chị cũng có thể trở thành một người yêu chu đáo. Vì Tống Thức Chu đã đồng ý yêu chị trong một nghìn năm, thì chị cũng có thể miễn cưỡng yêu cô ấy trong một trăm năm.
Dù sao, họ còn cả một cuộc đời rất dài để cùng nhau đi tiếp.
Nghĩ đến đây, Bạch Nhược Vi không khỏi cảm thấy mệt mỏi, chị xoa bóp cổ và vai. Những ngày qua, chị đã tham dự hàng chục cuộc họp tại khu số 3, làm chị đau nhức khắp người. Chị nghĩ rằng khi quay lại Nội Thành, nhất định phải để Tống Thức Chu massage cho mình một cách thật tốt.
Kỹ năng xoa bóp của người đó rất chuyên nghiệp, phần lớn đều được rèn luyện khi phục vụ chị.
Nhưng vài phút sau, lông mày của Bạch Nhược Vi nhíu lại.
Chị quay đầu nhìn Lý Ninh Chi.
“Cô ấy vẫn không nghe máy sao?"
Lý Ninh Chi cầm điện thoại trong tay.
"Đến giờ vẫn chưa nghe.”
Nửa tiếng trước, Bạch Nhược Vi nhận được một cuộc gọi từ Tống Thức Chu, nhưng khi đó chị đang bàn bạc chi tiết về chiếc nhẫn với nhà thiết kế, nên không chú ý. Khi chị nhìn thấy thì cuộc gọi đã tự động kết thúc.
Khi chị gọi lại, đầu dây bên kia không trả lời.
“Từ mười phút trước đến giờ, điện thoại của tiểu thư Tống vẫn trong trạng thái bận...”
Bạch Nhược Vi tự rót cho mình một cốc nước đá.
“Liên tục bận?”
Giọng chị có chút khó chịu, vì trước đây Tống Thức Chu chưa bao giờ dám không nghe điện thoại của chị, dù đang làm gì, dù bận rộn đến đâu.
Không tin, Bạch Nhược Vi tự mình cầm điện thoại và gọi.
Nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên những tiếng tút bận liên tục.
Chị gọi đi gọi lại bảy, tám lần, nhưng người kia vẫn không trả lời. Bạch Nhược Vi nhìn điện thoại của mình với một chút cảm giác buồn cười.
Từ khi nào chị lại quan tâm đến Tống Thức Chu như vậy?
Nếu cô ấy giận dỗi không muốn nghe máy, vậy thì cứ để cô ấy tự nghĩ thông suốt rồi gọi lại, hà cớ gì phải lãng phí thời gian ở đây?
Nghĩ như vậy, Bạch Nhược Vi tắt điện thoại.
Nhưng ngay sau đó, trên màn hình điện thoại đột nhiên xuất hiện một thông báo.
Đó là thông báo từ trình duyệt tin tức, những thông báo trên điện thoại của chị vốn đã được xóa sạch, nhưng đúng vào khoảnh khắc này, một tin tức lọt qua, hiện ra trước mắt chị.
Trên đó là bức ảnh của chị và Triệu Nhất Thanh, có vẻ như được chụp trong cuộc họp những ngày gần đây. Trong bức ảnh, Bạch Nhược Vi đang mỉm cười kiêu ngạo, nghiêng người về phía Triệu Nhất Thanh và đưa tay trái ra.
Dòng chú thích dưới bức ảnh viết: "Giám sát trưởng Nội Thành - tiểu thư Bạch Nhược Vi và thiên kim hào môn khu 13 - Triệu Nhất Thanh ngọt ngào nhìn nhau, nghi ngờ chuyện tốt sắp đến.”
Khóe miệng Bạch Nhược Vi nở một nụ cười giễu cợt.
“Đúng là điên.”
Chị đưa điện thoại cho Mia.
“Bài báo này chắc do Triệu Nhất Thanh mua, cô ta định gây sức ép sao?"
Triệu Nhất Thanh đã ngưỡng mộ Bạch Nhược Vi từ lâu, mặc dù biết chị đã có người yêu, nhưng vẫn theo đuổi không ngừng. Có lẽ cô ta nghĩ rằng Tống Thức Chu chỉ là một nhân vật vô danh, và cuối cùng Bạch Nhược Vi sẽ kết hôn với một người môn đăng hộ đối.
Mia đọc hết bài báo, nội dung không khác gì so với tiêu đề, chỉ là câu chuyện về một cuộc liên hôn thế kỷ giữa Nội Thành và khu số 13.
“Chỉ là tin đồn, tìm người gỡ xuống là được.”
Bạch Nhược Vi cầm lại điện thoại.
Tin tức này có thể xuất hiện trên điện thoại của chị, vậy rất có thể Tống Thức Chu cũng đã nhận được. Có lẽ cô ấy đã xem được bài báo này và hiểu lầm rằng chị sắp kết hôn với Triệu Nhất Thanh, nên mới tức giận mà không nghe điện thoại của chị?
Bạch Nhược Vi vừa buồn cười, vừa cảm thấy Tống Thức Chu không thể ngốc đến mức như vậy.
Khi cô còn đang nghĩ về điều đó, điện thoại đột nhiên reo lên.
Cuộc gọi đến từ một bệnh viện ở Nội Thành.
Tại sao bệnh viện lại gọi cho chị?
Bạch Nhược Vi đột nhiên hơi ngập ngừng, nhưng cuộc gọi từ bệnh viện công ở Nội Thành cứ liên tục hiện lên, không hiểu sao tim chị bắt đầu đập loạn xạ.
Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, rất khó tả.
TV lại được bật lên, bản tin thời tiết ồn ào đã kết thúc.
Bạch Nhược Vi nghe điện thoại, trả lời một tiếng “A lô”.
Đầu dây bên kia là một giọng nữ nhẹ nhàng:
“Xin chào, xin hỏi cô có phải là người thân của tiểu thư Tống không?"
Bạch Nhược Vi đột nhiên cảm thấy bối rối.
Trên màn hình TV LCD 85 inch, một bản tin khẩn cấp vừa được phát sóng. Giọng của người phát thanh viên có chút gấp gáp:
“Vào khoảng 6 giờ 15 tối nay, do ảnh hưởng của thời tiết cực đoan, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra trên Quốc lộ 302 Nội Thành. Được biết, hai tài xế trong vụ tai nạn, một người bị thương nặng, một người...”
Trong giọng nói mập mờ của người dẫn chương trình, Bạch Nhược Vi ngập ngừng gật đầu:
“Vâng, tôi là người thân. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thưa cô, xin hãy nén đau thương..."
“Nén đau thương?”
Bạch Nhược Vi ngơ ngác.
“Nén đau thương chuyện gì? Đã có chuyện gì xảy ra? Tôi cần phải nén đau thương về điều gì?"
Giọng của nhân viên y tế có chút chậm rãi:
“Là thế này, tiểu thư Tống vừa gặp phải một vụ tai nạn giao thông, khi nhân viên cấp cứu đến nơi thì... cô ấy đã không còn dấu hiệu sinh tồn."
Không còn dấu hiệu sinh tồn...
Ai không còn dấu hiệu sinh tồn?
Đột nhiên chị cảm thấy không hiểu những từ này.
Có lẽ vì đã lâu không nghe thấy giọng chị, nhân viên y tế liên tục hỏi về tình trạng của chị. Môi Bạch Nhược Vi run lên, tay chị nắm chặt điện thoại nhưng vô thức buông lỏng ra.
Chiếc điện thoại rơi xuống thảm, phát ra một tiếng "bịch" trầm đục, ngay sau đó là âm thanh của một chiếc ly thủy tinh. Chiếc ly có hình dáng thanh nhã, thân ly mảnh khảnh với những họa tiết nổi, và chỉ sau một giây, nó tuột khỏi tay Bạch Nhược Vi, vỡ thành những mảnh thủy tinh sắc nhọn.
Sắc mặt chị đột ngột tái nhợt như tờ giấy. Trong ánh mắt kinh hoàng của Mia và Lý Ninh Chi, hị ngã khuỵu xuống giữa những mảnh vỡ.