Mùi hương của hoa nguyệt quế tỏa nhẹ bên cổ Tống Thức Chu, khiến cô hơi ngứa ngáy và khó chịu, cô cố gắng lẩn tránh.
"Đang nói gì mà vui vẻ vậy?"
Tống Thức Chu thản nhiên trả lời:
"Không nói gì nhiều. Tô Tử Khanh dẫm bẩn giày của tôi, tôi chỉ định đi thay đôi khác."
Bạch Nhược Vi ồ lên một tiếng.
Cô khẽ cúi xuống trước mặt Tống Thức Chu.
"Để tôi giúp em thay."
Tô Tử Khanh đứng sững, ngỡ ngàng.
Bạch Nhược Vi, lại cúi xuống, để giúp người khác thay giày sao?
Cô ấy cảm thấy mọi thứ mà Triệu Nhất Thanh từng nói đều trở nên nhạt nhòa trước sự việc này. Tô Tử Khanh cắn răng, quan sát Bạch Nhược Vi với ánh mắt đầy hoang mang. Cô ấy chọn một đôi giày da đen sạch sẽ cho Tống Thức Chu, tháo chiếc giày bẩn ra và đi đôi mới vào, mọi động tác đều tỉ mỉ và cẩn thận, như thể đây là điều hoàn toàn bình thường.
Đây có phải là điều mà người ta gọi là kẻ cao ngạo cúi mình vì tình yêu không? Phải chăng đây chính là sức mạnh của tình yêu?
Tô Tử Khanh sợ hãi, cô ấy lập tức rời khỏi phòng, còn hai người trong phòng thì không biết gì về suy nghĩ của cô.
Bạch Nhược Vi tiếp tục điềm tĩnh giúp Tống Thức Chu thay đôi giày, bàn tay dài mảnh của cô lướt qua mắt cá chân của Tống Thức Chu, khiến cô đỏ mặt không tự chủ.
"Để em tự làm."
Bạch Nhược Vi đứng dậy, không nói gì thêm, ngồi xuống bên cạnh cô.
"Em vừa gặp lại Tổng Phùng Ngọc à?"
Tống Thức Chu thở dài: "Chị Ngọc cũng là khách mời của bữa tiệc. Gặp lại chị ấy thì có gì lạ đâu?"
"Tôi biết."
Bạch Nhược Vi tựa đầu lên vai cô, giọng đầy cảm xúc:
"Nhưng tôi chỉ thấy cô ấy rất phiền phức. Dù ở đâu, tôi cũng thấy cô ấy xuất hiện."
Tống Thức Chu nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xiết chặt. Bạch Nhược Vi lập tức im lặng.
"Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi, không phải chị nên qua đó sao?"
Bạch Nhược Vi mỉm cười:
"Tôi đang chờ em để cùng đi."
Cô nắm lấy tay Tống Thức Chu, cả hai tay đan vào nhau, tay trong tay bước ra khỏi phòng thay đồ.
Khi Bạch Nhược Vi xuất hiện, tất cả ánh mắt trong khán phòng đều hướng về phía cô. Cô hoàn toàn không để ý đến điều đó, chỉ đơn giản ngồi xuống cùng Tống Thức Chu ở khu vực nghỉ ngơi, nhẹ nhàng nâng tay cô lên và hôn lên mu bàn tay.
Những ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ liền đổ dồn tới. Tống Thức Chu cúi đầu, nở một nụ cười nhạt.
"Thực ra, buổi tiệc này được tổ chức là vì em."
"Vì tôi?"
Tống Thức Chu nhướng mày.
Bạch Nhược Vi cười, đôi mắt xanh nhạt của cô lấp lánh.
"Tôi muốn công khai mối quan hệ của chúng ta trước mọi người."
Tống Thức Chu từ từ rút tay lại, vẻ mặt trầm ngâm. Đúng lúc đó, Mia tiến lại gần và cất tiếng:
Tiểu thư Bạch, ông chủ gọi điện, chị cần nghe máy."
Bạch Nhược Vi nhíu mày, có vẻ không hài lòng:
"Biết rồi, tôi sẽ ra ngay."
Cô nhìn về phía Tống Thức Chu.
"Tôi sẽ quay lại nhanh thôi."
Mỗi bước đi, Bạch Nhược Vi lại ngoái đầu lại nhìn. Dù cô không hiểu tại sao, nhưng trong lòng cô có cảm giác bất an mơ hồ.
Linh cảm của Bạch Nhược Vi luôn chính xác. Trước khi đi, cô đã gọi Thanh Loan lại.
"Chăm sóc tốt cho tiểu thư Tống."
Thanh Loan gật đầu.
Bạch Nhược Vi vội vã rời đi theo Mia để nghe điện thoại từ ngài Bạch. Chiếc váy đuôi cá đắt tiền của cô lấp lánh như những đợt sóng mỗi khi cô bước đi. Dù chỉ là cái bóng lưng, nhưng cũng đẹp đến mê hồn.
Tống Thức Chu nhẹ nhàng lắc ly rượu vang trong tay, nở nụ cười nhàn nhạt.
Tổng Phùng Ngọc ngồi xuống cạnh cô.
"Em đã sẵn sàng rồi chứ?"
Tống Thức Chu nhấp một ngụm rượu, không đáp lại.
Tống Phùng Ngọc cười nhẹ, có vẻ cô ấy đã quá vội vàng.
Vì buổi tiệc, hôm nay Bạch Nhược Vi không mang theo nhiều người. Cố Chức Vũ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Tống Phùng Ngọc lại ngồi xuống đó à? Tiểu thư Bạch... cho phép sao?"
Thanh Loan mặt lạnh lùng chặn cô ấy lại.
"Im miệng."
Cố Chức Vũ nhìn cô ấy với ánh mắt kỳ lạ.
Sự xung đột nhỏ này không làm ảnh hưởng đến cuộc trò chuyện của Tống Phùng Ngọc và Tống Thức Chu. Dưới ánh đèn mờ ảo, Tổng Phùng Ngọc nở nụ cười thoải mái, thậm chí có phần tự mãn. Cô ấy ngồi gần Tống Thức Chu, giống như khi họ đi trong hành lang tối tăm, tay cô ấy vẫn nắm chặt tay Tống Thức Chu.
Ngay cả khi Bạch Nhược Vi trở lại, Tống Phùng Ngọc vẫn không có ý định buông tay.
Khi Bạch Nhược Vi quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến chị dừng bước.
"Tại sao tiểu thư Tống lại ngồi đây?"
Chị chỉ vào tay của Tống Phùng Ngọc và hỏi:
"Cô đang làm gì vậy?"
Tống Phùng Ngọc không buông tay mà còn cười và nói: "Tống Thức Chu là em gái tôi, tôi nắm tay em ấy thì có gì sai?"
Hôm nay Tống Phùng Ngọc mặc một chiếc váy dài màu đen, rất hợp với bộ đồ của Tống Thức Chu. Bạch Nhược Vi cắn môi, nghi ngờ nhìn cả hai người.
Không khí trong phòng dần trở nên căng thẳng, áp lực đến mức nghẹt thở. Nhưng bất ngờ, Tống Phùng Ngọc bật cười.
Cô ấy luôn là người kiềm chế cảm xúc, nhưng giờ lại cười thả ga như thể đang tận hưởng một điều gì đó.
Cô ấy cầm ly rượu lên và khẽ chạm vào ly của Bạch Nhược Vi một cách khiêu khích.
"Đã lâu không gặp, tiểu thư Bạch."
...
Bạch Nhược Vi bị bất ngờ trước tình huống này, chị cảm thấy Tống Phùng Ngọc thật kỳ quặc. Trong kiếp trước chị cũng chẳng hiểu nổi người này, và có vẻ như bây giờ, Tống Phùng Ngọc không mang theo ký ức của kiếp trước. Chị không định để tâm tới việc này.
Chị đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn, cảm thấy cái cốc đã bị bẩn sau khi bị Tống Phùng Ngọc chạm vào.
Mia thấy không vui, quay sang nhìn Thanh Loan.
"Tiểu thư Bạch đã nói rõ không ai được phép đến gần tiểu thư Tống, đúng không?"
Giọng nói của cô ấy lập tức bị Tống Phùng Ngọc cắt ngang.
"Người của tiểu thư Bạch, hà tất phải đổ lỗi cho người khác?"
Bạch Nhược Vi lạnh lùng đáp lại.
"Tiểu thư Tống muốn nói gì?"
Tống Phùng Ngọc cười nhạt.
"Em gái tôi, Tống Thức Chu, đã mất tích hơn hai tháng."
"Lần đầu tiên xuất hiện công khai, cô ấy lại xuất hiện cùng tiểu thư Bạch tại buổi tiệc này."
"Tiểu thư Bạch, trong suốt hai tháng qua, cô đã giấu em ấy ở đâu và đã làm gì em ấy? Cô có thể giải thích rõ ràng không?"
Lời buộc tội không lớn không nhỏ này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tiếng nhạc jazz trong buổi tiệc dừng lại, và ánh mắt của không ít người đổ dồn về phía họ.
Mia mỉm cười.
"Vô cớ buộc tội tiểu thư Bạch là tội lớn đấy, tiểu thư Tống đã sẵn sàng chấp nhận thẩm vẫn chưa?"
Bạch Nhược Vi không muốn tốn thời gian tranh cãi. Chị nắm chặt cổ tay Tống Thức Chu, thầm nghĩ rằng vì Tống Thức Chu không muốn chị xảy ra xung đột với Tống Phùng Ngọc, nên chị có thể nhịn.
Dù sao thì Tống Thức Chu cũng đã quay lại bên chị, nhẫn nhịn một chút với Tống Phùng Ngọc cũng không sao. Chị chỉ không muốn khiến Tống Thức Chu khó xử mà thôi. Tống Thức Chu luôn đứng về phía chị, nên chỉ cần chịu đựng một chút thì chẳng có gì là quan trọng.
Nghĩ vậy, chị nói: "Chúng ta đi thôi."
"Khoan đã."
Tống Phùng Ngọc chặn lại.
"Nếu tiểu thư Bạch muốn đưa người đi, có lẽ nên hỏi ý kiến người đó trước đã."
"Ý kiến sao?"
Vì Tống Thức Chu không thích việc chị và Tống Phùng Ngọc tranh cãi quá nhiều, Bạch Nhược Vi đã nhượng bộ nhiều cho Tống Phùng Ngọc. Chị mất kiên nhẫn tháo găng tay và ném nó lên ghế sofa.
Tiểu thư Bạch đứng thẳng người, vẻ mặt tự tin như đã nắm chắc mọi chuyện.
"Tôi và Tống Thức Chu yêu nhau đã nhiều năm và sắp tổ chức đám cưới. Nếu Tống Phùng Ngọc không biết điều này, có lẽ là do Tống Thức Chu không muốn nói cho cô, hoặc cho gia đình Tống biết."
"Nhưng nếu tiểu thư Tống đã muốn biết kết quả này, nếu cô quan tâm đến mối quan hệ giữa tôi và Tống Thức Chu, thì chi bằng để Tống Thức Chu tự mình nói với cô về kết quả này đi."
Bạch Nhược Vi quay sang nhìn Tống Thức Chu, bất chợt nhớ lại cảnh tượng kiếp trước. Kiếp trước, Tống Phùng Ngọc cũng đã từng hỏi chị và Tống Thức Chu cùng một câu hỏi, trong căn nhà nhỏ của họ. Bạch Nhược Vi thầm nghĩ, khu chung cư đó vừa mở bán hôm qua, chị đã mua lại căn nhà cũ rồi.
Chị đã thiết kế lại theo đúng bản thiết kế của kiếp trước, mong muốn tái tạo mọi thứ như ban đầu. Giữa chị và Tống Thức Chu, mọi thứ sẽ sớm quay lại đúng quỹ đạo.
Bạch Nhược Vi mỉm cười. Ban đầu chị định nhân cơ hội buổi tiệc này công khai mối quan hệ với Tống Thức Chu, nhưng mọi thứ có vẻ đã bị Tống Phùng Ngọc làm rối tung lên.
Nhưng không sao, dù sao ánh mắt của mọi người cũng đang tập trung vào họ. Nếu Tống Phùng Ngọc muốn tự làm mất mặt, vậy thì cứ để cô ta xấu hổ thêm một lần nữa.
Giữa những ánh nhìn tò mò, Bạch Nhược Vi nắm lấy tay Tống Thức Chu, giọng nói thân mật.
"Em hãy nói cho mọi người biết, chúng ta có mối quan hệ gì?"
Bạch Nhược Vi khẽ cười.
"Phu nhân."
Nghe từ này thật êm tai, chị đã gọi Tống Thức Chu như thế trong kiếp trước, trước mặt Mia, trước mặt những kẻ xấu bụng đang nhòm ngó mối quan hệ của họ.
Bây giờ chị chỉ đang đòi lại thứ vốn thuộc về mình, thứ quý giá nhất trên đời mà chị đã vô tình đánh mất.
Tiểu thư Bạch tự tin nhưng nếu nhìn kỹ, có một chút run rẩy ẩn sâu trong nét mặt của chị.
Bầu không khí dần trở nên nặng nề hơn, khiến cho Tô Tử Khanh cũng phải nín thở. Tống Thức Chu từ từ đứng dậy, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tôi không phải là phu nhân của chị, tiểu thư Bạch."