Một trận mưa lớn vừa qua, mùa đông ở Nội Thành xem như chính thức kết thúc. Bên cạnh con đường lát đá là hai hàng cây bụi lưa thưa, một chút màu sáng lóe lên, đó là ánh sáng của đèn đuôi xe, chói mắt trong màn đêm dày đặc.
Trợ lý Trịnh đứng cạnh xe, đưa cho Tống Thức Chu một chiếc áo khoác. Vì vừa có một trận mưa to, nên tiếng bước chân đạp trên mặt đất vang vọng rõ ràng, dù cố ý đi chậm, vẫn có thể nghe thấy âm thanh nhỏ vụn, có lẽ là tiếng bước chân của Bạch Nhược Vi khi cô đi về phía Mặc Cư.
Những lời thổ lộ đầy quyết tâm đó khiến lòng Tống Thức Chu không tránh khỏi chút xao động. Bạch Nhược Vi không một mực cầu xin sự tha thứ của cô, mà thẳng thắn và trực tiếp bày tỏ sự kiên trì của mình. Chị ấy nói dù Tống Thức Chu không cần mình, chị ấy vẫn sẽ thay đổi, đợi đến ngày Tống Thức Chu cần, chị ấy sẽ lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Đôi mắt xanh nhạt từ từ hạ xuống, ánh nhìn chứa đầy nỗi đau không dám đối diện, đó là biểu hiện của trái tim tan vỡ và sự hoàn toàn quy phục. Côhịấy không thể sống trong thế giới không có Tống Thức Chu dù chỉ một giây, vì vậy dù trở thành một công cụ luôn ở bên cạnh, chị ấy cũng sẵn lòng.
Bạch Nhược Vi vốn là người kiêu ngạo và giữ mình, lời thổ lộ thẳng thắn đầy khiêm nhường này khiến người ta không khỏi rung động. Đồng thời, trong lòng Tống Thức Chu cũng bùng lên một ngọn lửa không rõ tên. Khi nói những lời này, đôi môi của Bạch Nhược Vi còn dính nước mưa, họ vừa trao đổi pheromone, chị ấy vừa khóc ướt sũng một chiếc cà vạt, đôi môi sáng bóng, khóe mắt ướt đẫm, kết hợp với lời nói tuyệt vọng kia, trông chị ấy thật mơ hồ và quyến rũ.
Khi người kiêu hãnh cúi đầu, điều đó lại càng khiến người khác có cảm giác muốn chà đạp thêm.
Nói đến đây, Bạch Nhược Vi không tiếp tục dây dưa, dường như chị ấy thực sự đã nói như thế, trốn vào một góc tối không có ánh sáng để lặng lẽ tự kiểm điểm.
Trợ lý Trịnh lái xe đưa Tống Thức Chu về nhà, bóng dáng Tuyết Tạ lùi dần trong tầm mắt, mái nhà màu tuyết nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng, tầm nhìn cuối cùng cũng mở ra. Đường núi hiếm có xe qua lại, nhưng Tiểu Trịnh vẫn lái xe với tốc độ chậm. Tống Thức Chu hạ cửa sổ xe, để gió ùa vào.
Làn gió lạnh mang hơi ẩm như có thể cuốn đi sự nóng nảy trong lòng cô, giúp cô dần dần bình tĩnh lại, bình tĩnh lại từ những cảm xúc liên tục dâng trào.
Một làn hương thoang thoảng bay đến, đó là mùi hương của hoa nguyệt quế từ Bạch Nhược Vi. Hương thơm lạnh lẽo vương vấn trên đầu ngón tay cô, trong cơn mơ màng, cô lại thấy đôi mắt kiên định, run rẩy của người ấy, và những giọt nước mắt nóng hổi màu hồng chảy dài bên khóe mắt khi họ trao đổi pheromone.
Tim Tống Thức Chu cũng khẽ rung lên. Cô khẽ hạ mắt, vì liên tục nghĩ đến Bạch Nhược Vi mà cảm thấy có chút bực bội, cô mở cửa sổ rộng hơn, để gió đêm ùa vào nhiều hơn. Làn hương nguyệt quế mỏng manh nhanh chóng bị xua tan, nhưng vẫn còn một chút bướng bỉnh vương trên đầu ngón tay cô.
Hương thơm lạnh bị pha loãng, lại mang theo chút ngọt ngào không ngờ tới. Tống Thức Chu khựng lại, đặt tay xuống bên cạnh.
Tuyết Tạ cách nơi cô ở rất xa, trên đường đi sẽ mất khá lâu. Tiểu Trịnh bật hệ thống âm thanh trên xe, đó là một bài hát ngoại quốc không tên, giọng nữ buồn bã hát trong đêm, giọng khàn đầy mê hoặc.
Âm nhạc lấp đầy tai, cuối cùng cũng giúp trái tim rối loạn của cô có cơ hội bình tĩnh lại.
.....
Trận mưa lớn kéo dài nhiều ngày, sau cuối tuần, thời tiết mới dần dần quang đãng. Vì lý do đi lại không thuận tiện, Tống Thức Chu mấy ngày nay không đến xưởng gốm báo danh. Cô cũng mang theo chút lo lắng về tai nạn kiếp trước, có lẽ vì đã từng chết một lần, nên càng biết quý trọng mạng sống hơn.
Cô giải thích với Tiểu Tôn tổng về sự vắng mặt của mình, loay hoay không biết phải dùng từ ngữ thế nào, may mắn là Tôn Mộng Thần không phải người thích dây dưa, không truy cứu lý do.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, mùa xuân đến muộn mang theo một ngày nắng ấm. Tống Thức Chu ngồi trên một chiếc ghế gỗ, lặng lẽ quan sát động tác của sư phụ.
"Làm màu cho gốm sứ, hiện tại phổ biến có ba loại kỹ thuật, bao gồm thượng sắc, hạ sắc và trung sắc."
Cô giáo cầm một chiếc phôi gốm, kiên nhẫn giảng giải.
"Men là một lớp chất mỏng trên bề mặt gốm sứ, có thể tăng cường độ và độ ổn định cho gốm sứ, vì vậy bề mặt gốm sứ mới trơn nhẵn và có độ xuyên sáng."
Người dạy là một nữ nhân trung niên, trông rất cẩn thận, cô ấy mặc một chiếc váy liền thân màu hoa sen kiểu Trung, giọng nói lại rất dịu dàng.
"Có nhiều cách để phân biệt thượng sắc, hạ sắc và trung sắc, cụ thể có thể..."
Những kiến thức cơ bản này Tống Thức Chu đã hiểu rõ, nhưng cô vẫn lắng nghe chăm chú.
Có lẽ vì cảm nhận được sự tập trung của Tống Thức Chu, sư phụ càng giảng giải nhiệt tình hơn. Sau khi giới thiệu xong những kỹ thuật tô màu thông dụng, sư phụ giao cho cô một bài tập:
"Nếu tiểu thư Tống đã có một số kinh nghiệm về tô màu, vậy mấy ngày tới em có thể hoàn thành một lần tô màu gốm sứ độc lập, coi như là bài kiểm tra của tôi với em."
Cô tiếp tục nói: "Cũng để tôi hiểu rõ trình độ của em hơn."
Tống Thức Chu gật đầu: "Vâng, thưa thầy."
Sau khi sư phụ rời đi, thời gian còn lại được tự do sử dụng. Tống Thức Chu lấy một chiếc phôi gốm cổ dài và nhẵn bóng, dựa vào hình dáng của chiếc bình, cô bắt đầu vẽ phác thảo lên giấy. Dưới nét bút của cô, một bông hoa kiều diễm nở rộ, cánh hoa, nhụy hoa, rồi đến lá.
Sáng tạo vốn là việc có thể khiến con người tĩnh tâm, nhưng không hiểu sao, nét bút của cô cứ run rẩy. Vẽ đến cuối, những đường nét mực trở nên rối loạn. Tôn tổng không biết từ khi nào đã xuất hiện sau lưng cô. Cô ấy lớn hơn Tống Thức Chu gần mười tuổi, mái tóc xoăn màu hổ phách xõa trên vai, trông như một nữ nhân tinh anh trong giới công sở.
Cô ấy khoanh tay, hỏi: "Mấy ngày nay trời mưa nhiều quá, tôi gần như mốc meo rồi. Hôm nay trời đẹp thế này, nắng chói chang, sao em lại trông như người hồn bay phách lạc thế kia?"
Cô ấy liếc qua tờ giấy phác thảo: "Mấy nét đầu vẽ còn khá, nhưng sao về sau lại nhếch nhác thế?"
"Em gái, có tâm sự gì phải không?"
Có lẽ là có.
Tống Thức Chu đặt tờ giấy phác thảo sang một bên. Bài tập mà sư phụ giao hai tuần sau sẽ kiểm tra, nếu bây giờ khó mà hoàn thành, chi bằng tạm nghỉ ngơi chút, tự cho mình một kỳ nghỉ.
"Em không có tâm sự gì, chỉ là mấy ngày nay hơi mệt. Mộng Thần tỷ, chị có việc gì không? Gần đây có một tiệm lẩu mới mở, nghe nói được đánh giá khá tốt. Em mời chị ăn nhé."
Tôn Mộng Thần nhún vai: "Tốt thôi, có người mời thì dĩ nhiên tôi phải đi rồi." Cô ấy nhấn vài cái trên điện thoại: "Gọi luôn cả Tiểu Tô đi. Mấy ngày nay cô ấy cứ hỏi về em mãi, bảo là thấy em bận việc, chẳng dám gặp mặt, sợ làm phiền."
Tiệm lẩu cách đó không xa, Tôn Mộng Thần lái xe, chỉ mất khoảng mười phút đã đến nơi. Hôm nay là một ngày nắng đẹp hiếm hoi, chiều tối quán lẩu rất đông khách, hai dãy bàn lớn ngoài sảnh đầy ắp người ngồi.
Thật trùng hợp, Tôn Mộng Thần lại quen chủ quán, sau vài câu chào hỏi, nhân viên liền đưa họ vào phòng riêng. Tôn tổng và Tô Tử Khanh đều thích ăn cay, nhưng vì Tống Thức Chu không thể ăn cay, họ đã gọi một nồi lẩu uyên ương.
"Món chủ lực của quán này nhiều lắm, từ bò cay, đầu thỏ đến cá đen thái lát đều nổi tiếng. Em thích gì cứ gọi đi."
Tôn Mộng Thần vừa dứt lời, Tô Tử Khanh đã bước vào, mang theo ba ly trà sữa để bù lỗi đến muộn. Vừa nhìn thấy Tống Thức Chu, cô ấy liền la lên đầy khoa trương:
Tôn Mộng Thần cười: "Cậu nói như diễn tiểu phẩm vậy."
Tô Tử Khanh lè lưỡi.
Quán lẩu phục vụ rất nhanh, không bao lâu bàn ăn đã đầy ắp món ngon. Tô Tử Khanh vốn là người nhiều chuyện, nên bữa ăn không có lúc nào im lặng, ngược lại Tống Thức Chu có thể tận hưởng bữa ăn một cách yên bình. Tôn tổng đưa mắt ra hiệu cho Tô Tử Khanh, cô nàng ngây ngô hỏi:
"Thức Chu, cậu đang nghĩ gì mà từ nãy giờ không nói gì thế?"
Tôn Mộng Thần đặt cốc xuống bàn: "Cả ngày hôm nay em ấy như người mất hồn vậy, sáng giờ cứ như thế này, chẳng biết đang nghĩ gì."
Tô Tử Khanh đồng cảm: "Không phải là do phu nhân Tống Lam Y lại làm khó cậu chứ?"
Tống Thức Chu lắc đầu.
Không hẳn vậy.
Nhưng đúng là có một chuyện khiến cô bận lòng, không thể nào buông bỏ được.
Cô đặt đũa xuống bàn, vô tình cắn phải một miếng ớt, khiến môi đỏ ửng lên. Cô không thích cảm giác đau nhói này, không quá đau nhưng lại không dễ chịu, khiến cô không thể tập trung.
Cô cau mày, cố gắng lựa lời: "Nếu có một người từng làm tổn thương người khác, giờ muốn hối cải, thì người bị tổn thương đó có nên tha thứ cho người đó không?"
Có lẽ vì không mong đợi câu trả lời, cô làm nhạt đi vấn đề đang khiến cô rối bời. Cô không có ý định nhờ Tôn Mộng Thần hay Tô Tử Khanh giải đáp thắc mắc này, dù sao thì người dây dưa với Bạch Nhược Vi suốt bốn năm nay chính là cô.
Vài làn khói từ nồi lẩu lững lờ bốc lên, làm mờ nhòe gương mặt của những người đối diện. Đôi đũa của Tô Tử Khanh khựng lại: "Nếu là tớ, thì sẽ không tha thứ đâu... Dù hai người có làm lành thì vết thương vẫn còn đó, sẽ mãi khắc sâu trong lòng."
Một câu nói mà dùng đến hai thành ngữ, từ khi nào tiểu thư nhà họ Tô lại văn vẻ như thế? Tôn Mộng Thần cười, xoa đầu cô nàng: "Không phải dễ nói đâu, tùy từng người mà phân tích. Thức Chu, người mà em nói là ai, tính cách thế nào? Cô ấy muốn hối cải đến mức nào? Còn người bị tổn thương thì nghĩ gì, có tính cách ra sao? Nếu điều kiện không rõ ràng, chúng tôi cũng không đưa ra được lời khuyên nào hữu ích."
"Nhưng thực ra tôi nghĩ, tha thứ hay không, tha thứ như thế nào, vẫn phải xem người bị tổn thương nghĩ gì. Nếu là chuyện tình cảm, thì phải hỏi xem người đó còn cảm xúc gì với đối phương không."
Cô còn tình cảm với Bạch Nhược Vi sao?
Tay Tống Thức Chu bất giác nắm chặt.
Cô không biết mình còn tình cảm với Bạch Nhược Vi hay không, cũng không rõ bao nhiêu phần cảm xúc đó bắt nguồn từ oán hận kiếp trước. Nhưng khi Tôn Mộng Thần nói câu đó, điều cô nghĩ đến lại là trong phòng nghị viện, cô dùng một sợi dây chuyền làm tiểu thư Bạch sụp đổ.
Cô nhớ đến bàn tay của người ấy run rẩy liên tục khi trao đổi pheromone, đến gương mặt kiêu ngạo ấy không thể kiềm chế được sự đắm chìm.
Nếu cảm giác muốn chà đạp cũng được xem là tình cảm, thì đúng là hiện tại, cô vẫn còn tình cảm với Bạch Nhược Vi.
Cô muốn nhìn thấy chị ấy đau khổ, không chịu nổi, và chìm đắm vì cô.
Cô muốn bắt nạt chị ấy nhiều hơn.
Cô muốn nghe chị ấy tự miệng nói rằng, chị ấy thích bị cô bắt nạt như thế này.
.......
Dù gọi là nồi uyên ương, nhưng Tống Thức Chu vẫn thử qua nước dùng cay, kết quả là cô chưa ăn được bao nhiêu đã cay đến mức không thể nuốt nổi.
Sau bữa tối, Tô Tử Khanh hỏi cô có kế hoạch gì không.
"Về xưởng, làm thêm, tiếp tục vẽ bài tập của cô giáo."
Tô Tử Khanh bĩu môi: "Thức Chu, cậu thật chăm chỉ, hồi đi học cậu cũng thế này."
Cô nàng lưu luyến chào tạm biệt. Tôn Mộng Thần lái xe tới và nói: "Đi nào, tôi đưa hai người về."
Trên xe, họ lại tiếp tục trò chuyện. Tôn Mộng Thần hỏi cô tìm được cửa hàng chưa: "Thức Chu, chỉ có kỹ thuật thôi thì chưa đủ, em muốn mở xưởng thì việc chọn địa điểm cũng rất quan trọng."
Vấn đề này quả thực khó khăn. Tô Tử Khanh tiếp lời: "Chỗ để mở xưởng chẳng phải dễ tìm lắm sao? Em nhớ ở khu thương mại có vài chỗ trống, địa điểm rất ổn, cứ chọn một cái hợp nhãn là được rồi."
Tôn Mộng Thần cười: "Tiểu thư à, đâu có dễ vậy."
"Những năm gần đây, kinh doanh gốm sứ ở Nội Thành không mấy phát đạt. Nếu chọn ở khu vực ế ẩm, thì coi như tự tìm đường chết. Ngay cả khi chọn chỗ đông đúc, cũng phải xem có đối thủ cạnh tranh hay không."
Tô Tử Khanh ngừng lại một chút: "Thực ra... mấy cửa hàng tốt mà tớ biết đều do chị Ngọc tìm giúp cậu."
"Chị ấy nói cậu tự mình gây dựng sự nghiệp đã đủ khó khăn, lại không muốn để gia đình biết... nên chị ấy muốn giao ngành gốm sứ của nhà họ Tống cho cậu. Chị ấy nói chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận."
"Thực ra không phải vấn đề cửa hàng... chỉ là chị Ngọc cảm thấy, rõ ràng nhà họ Tống cũng kinh doanh gốm sứ, tại sao cậu lại chỉ nhờ người ngoài giúp đỡ mà không nhờ chính gia đình mình?"
Hàng mi dài của Tống Thức Chu khẽ nhíu lại.
"Cậu biết tính chị Ngọc rồi mà, chị ấy luôn là người nói một là một, chị ấy thực sự vì tốt cho cậu. Chị Ngọc là chị ruột của cậu, nếu cậu có một người chị tốt như vậy thì cần gì phải phấn đấu nữa? Cậu chỉ cần nói với chị ấy muốn làm gốm sứ, chị Ngọc chẳng phải sẽ chuẩn bị mọi thứ cho cậu sao, cần gì phải tự mình ra ngoài tìm người, tìm chỗ?"
"Ôi trời ơi Thức Chu, chị Ngọc khác với tiểu thư Tống. Tiểu thư Tống không tốt là lỗi của cô ấy, nhưng chị Ngọc giúp cậu là điều nên làm mà. Này, lát nữa chị Ngọc mà gọi thì cậu nhớ nói chuyện đàng hoàng nhé."
Tống Thức Chu im lặng.
Cốc trà sữa mà Tô Tử Khanh mang đến, cô chỉ mới uống vài ngụm, bỏ đi thì hơi tiếc nên giờ cô vẫn cầm trong tay. Tô Tử Khanh dường như sợ nghe thấy câu trả lời của cô, nên lảng tránh quay mặt đi.
Âm nhạc từ hệ thống xe xen vào, át đi cuộc trò chuyện của họ. Tôn Mộng Thần mở cửa sổ xe, như thể không nghe thấy gì.
Tống Thức Chu bắt đầu đổ mồ hôi. Cô muốn đặt cốc trà sữa xuống, nhưng không có chỗ để. Vì có đá trong trà sữa, nên cốc cầm trong tay hơi lạnh. Thực ra ly trà sữa này nên được uống ngay, nếu không khi đá tan, vị sẽ bị nhạt đi, không còn ngon nữa.
Nhưng nếu ngay từ đầu cô đã không muốn uống thì sao?
Tống Thức Chu khựng lại.
Tô Tử Khanh nói chị Ngọc có ý tốt.
Cô cũng biết chị Ngọc có ý tốt.
Tô Tử Khanh nói chị Ngọc nên giúp cô.
Nhưng trên đời này, vốn dĩ không có gì là điều hiển nhiên.
Thứ duy nhất tồn tại chỉ là sự kiểm soát được bọc trong lớp kẹo ngọt.