Tiêu Hạc dùng cả tay lẫn miệng, Tề Huyên Nghi thoải mái đến mức ngón chân co quắp, đầu óc trống rỗng, chỉ bật thốt được những từ thô tục mình học từ sách tranh.
Cuối cùng, hắn thậm chí không thể nhấc mí mắt lên, cơ thể đầy vết đỏ, nom rất đáng thương. Nhưng trên thực tế, Tiêu Hạc nhớ để giúp bệ hạ thoải mái, y chưa từng mất kiểm soát, là do da Tề Huyên Nghi quá nhạy cảm, chỉ đặt tay lên eo một lúc đã để lại loạt dấu vết.
Chiếc giường bừa bộn, dính rất nhiều máu, Tiêu Hạc cụp mắt nhìn Tề Huyên Nghi hồi lâu rồi bế hắn khỏi giường. Tề Huyên Nghi còn chả mở mắt, chỉ thay đổi tư thế thoải mái hơn, áp má vào ngực Tiêu Hạc, lắng nghe thanh âm có phần quen thuộc truyền đến, mặc y bế vào bồn tắm.
Vết thương trên lưng Tiêu Hạc chưa lành, đêm nay lại nứt toác, đáng lẽ không nên xuống nước, nhưng nếu y không làm việc này thì chỉ có thể vào tay cung nhân, như vậy họ sẽ nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Tề Huyên Nghi, Tiêu Hạc cảm thấy thế không ổn. Ngôn Tình Hay
Bản thân Tề Huyên Nghi không quan tâm gì, để cho Tiêu Hạc loay hoay, thậm chí khi y giúp hắn rửa ráy cũng chỉ phát ra tiếng hừ hừ, giống như heo con vậy.
Sau khi làm xong, Tiêu Hạc bế hắn về lại giường và đắp chăn cho. Y ngồi một bên, tâm trạng lại bình thản, hoàng đế quả nhiên rất dễ dỗ, chỉ cần làm hắn vui vẻ là sẽ đồng ý tất.
Tuy nhiên, nhiều khi lời nói của đàn ông ở trên giường không có sức nặng, ngay cả hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, cũng không ngoại lệ.
Có lẽ đã sớm đoán được đối phương sẽ thế này, nên ngày hôm sau khi Tề Huyên Nghi hất cằm nói tối qua không đã, Tiêu Hạc cũng không giận, thậm chí còn tự kiểm điểm, lẽ ra mình nên dỗ hắn viết chiếu chỉ lúc ở trên giường mới phải.
Đến nay vẫn chưa tìm thấy anh họ của Thôi Minh Thu, e là người này cũng lành ít dữ nhiều, y không thu hoạch được gì trong lần tiến cung này, lại còn mang tiếng nịnh thần, lỡ sau này triều đại thay đổi, rất có thể y sẽ là yêu phi trong sử sách.
Nếu Tiêu Hạc thực sự muốn trở thành yêu phi, xét từ tình hình hiện tại của Đại Dận và sự vô tri của Tề Huyên Nghi thì trong vòng nửa năm, đất nước sẽ có chủ nhân mới, đây có thể được coi là sự trả thù cho quan hệ vô lý giữa giữa Tề Huyên Nghi và y.
Vài ngày sau, cuối cùng Tề Huyên Nghi cũng chịu buông tha, sai người gửi tất cả tài liệu về Ninh Châu cho Tiêu Hạc, tình hình nghiêm trọng hơn những gì Tiêu Hạc biết. Mặc dù quận trưởng Ninh Châu đã phong tỏa cổng thành, nhưng trước đó có người biết tin đã rời đi nhân lúc hỗn loạn giữa đêm, hiện tại không biết đang ở đâu.
Mà tin tức gần đây nhất đã là nửa tháng trước, hiện giờ không ai biết Ninh Châu đang xảy ra chuyện gì, Tiêu Hạc muốn tự mình đến kiểm tra tình hình.
Tề Huyên Nghi đang ăn món mới do ngự trù làm, các đầu bếp đã xay nhuyễn trái cây tươi và đá viên, đổ một lớp pho mát dày lên trên, Tề Huyên Nghi rất thích, nghe Tiêu Hạc nói thì ngẩng đầu hỏi, “Ngươi bảo ngươi muốn đến Ninh Châu?”
“Phải.” Tiêu Hạc nói.
Tề Huyên Nghi đặt thìa xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem Tiêu Hạc có phải ‘được nước lấn tới’ rồi không, để y lo việc của Ninh Châu đã tốt lắm rồi, giờ còn muốn rời cung.
“Ngươi thấy thế nào?” Tề Huyên Nghi nheo mắt nhìn Tiêu Hạc, viên quan khi hay tin về bệnh dịch ở Ninh Châu đều sợ hãi trốn tránh, lo mình bị điều đến đó, vậy mà giờ lại có người chủ động xin đi, thật kì lạ.
Tiêu Hạc muốn đi Ninh Châu cũng không sao, nhưng y đi rồi, ai sẽ vui đùa với hắn đây?
Trong triều có rất nhiều quan viên giỏi giang, quan tâm đến dân chúng, có điều gần đây đã bị Tề Huyên Nghi dọa sốc, hoặc bệnh ở nhà, hoặc từ chức, một mình cầm tài sản đến Ninh Châu, cố gắng cứu người dân.
Tuy nhiên, sức mạnh cá nhân dù sao cũng có hạn, muốn dập tắt dịch bệnh còn phải dựa vào sự điều động và hỗ trợ từ triều đình. Khoảng cách giữa kinh thành và Ninh Châu quá xa, truyền tin không tiện, chỉ có tự đến đó Tiêu Hạc mới biết phải làm gì, không nên để thêm nhiều người mất ở Ninh Châu một cách vô ích.
Bây giờ Tiêu Hạc đã biết cách dỗ vị hoàng đế này, chỉ là không ngờ lại đi quá xa, cuối cùng Tề Huyên Nghi bảo sẽ đến Ninh Châu với y.
Bệ hạ nghĩ gì là muốn đó, dịch hoành hành ở Ninh Châu, thường ngày hắn làm hoàng đế, đi vài bước cũng lười, đến đó làm gì.
Tiêu Hạc kiên nhẫn khuyên lơn: “Bệ hạ, ngài là tấm thân ngàn vàng, không nên đến nơi nguy hiểm, hiện tại dịch ở Ninh Châu rất nghiêm trọng, ngài nên ở trong cung chăm sóc mình mới phải.”
Mặc dù Tề Huyên Nghi ở lại kinh đô cũng không làm gì, nhưng hậu cung của hắn trống không, là người duy nhất không có con thừa kế, mà giờ hoàng thân duy nhất là vương gia vẫn đang bị giam cầm, thời cuộc bất ổn nhất định sẽ dẫn đến hỗn loạn.
Tề Huyên Nghi chống cằm, cười như không cười nhìn Tiêu Hạc, nhướng mày khi nghe y nói xong, “Ngươi nghĩ ngươi có thể ngăn cản chuyện trẫm đã quyết ư?”
Tiêu Hạc im lặng nhìn hắn, không nói nữa.
Cuối cùng Tề Huyên Nghi cũng vội vã đến Ninh Châu cùng Tiêu Hạc, họ mang theo một đội nhân mã và chuẩn bị cỗ xe sang trọng nhất, nhưng Tề Huyên Nghi quá mỏng manh, đến nỗi vẫn không thấy thoải mái khi nằm trong lòng Tiêu Hạc, mới đi được thời gian một tách trà đã ra lệnh dừng lại nghỉ ngơi.
Tiêu Hạc khe khẽ thở dài, chắc chắn kiếp trước mình đã mắc nợ hoàng đế, y đứng dậy chuẩn bị xuống xe, Tề Huyên Nghi nắm lấy ống tay áo y, hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”
Tiêu Hạc kéo tay hắn và nói, “Thảo dân dẫn ngài đi cưỡi ngựa.”
Tề Huyên Nghi do dự rồi chậm rãi xuống xe theo, sai người trải mấy lớp đệm lên lưng ngựa mới cưỡi lên.
Tiêu Hạc lo rằng đối phương không quen nên không đi nhanh, nhưng Tề Huyên Nghi lại vỗ vai bảo y phi nhanh hơn.
Giọng hắn mềm mại, tựa bé mèo con đang làm nũng, thi thoảng trên giường cũng sẽ phát ra âm thanh như vậy, điều này làm tiêu tan chút phiền muộn đè nén trong lòng Tiêu Hạc.
Cả đoàn đi bộ hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đến Ninh Châu.
Ở thành Ninh Châu, rất nhiều xác chết chưa kịp thiêu và chôn cất chất đống dưới chân núi, giờ là giữa mùa hè, thời tiết nóng nực, hầu hết xác chết đã thối rữa, muỗi và ruồi bay vo ve xung quanh.
Người sống và người chết mắc kẹt chung một chỗ, đi bộ trên con đường vắng vẻ tưởng như có thể nghe thấy âm thanh máu đông lại trong cơ thể.
Tề Huyên Nghi đứng ngáp trên xe ngựa, Tiêu Hạc quay lại nhìn, hắn há to miệng, giọt nước đọng trên lông mi, lấp lánh dưới ánh nắng.
Hắn luôn thờ ơ với cảnh địa ngục trước mặt.
“Xem xong rồi, ta có thể đi chưa?” Kỳ Huyền Di quạt quạt hai cái, than thở, “Ở đây nóng quá.”
Tiêu Hạc ngẩng đầu nhìn hắn, bỗng dâng trào một nỗi bi thương thật lớn, y thương thiên hạ nuôi ra một vị hoàng đế vô tình, có lẽ trong đó còn có chút cảm xúc lẫn lộn mà y không thể giải thích rõ.
Tiêu Hạc muốn vào Ninh Châu để tìm hiểu tình hình, có điều Tề Huyên Nghi không cho phép, nhưng hắn không ngờ đoàn nhân mã mình dẫn theo lại dám công khai chống lệnh, xin vào thành.
Rất ít người thờ ơ sau khi nhìn thấy cảnh tượng bi thảm như vậy, chứ huống gì những người đến Ninh Châu với Tề Huyên Nghi hầu hết là đại phu.
Tề Huyên Nghi tủi thân leo trở lại xe ngựa, rốt cuộc ai mới là hoàng đế đây? Quân phản loạn còn chưa tới mặt trận, mà lời mình nói đã không có sức nặng rồi ư?
“Nhớ mạnh khỏe trở về,” Tề Huyên Nghi ngồi trong xe ngựa trừng Tiêu Hạc, uy hiếp, “Nếu ngươi bị bệnh…”
Tiêu Hạc đợi một lúc, chưa chờ hắn nói tiếp đã chủ động hỏi: “Thì thế nào?”
Tề Huyên Nghi đe dọa một cách dữ dằn, “Vị hôn thê của ngươi sẽ chết.”
Tiêu Hạc: “……”
Quả nhiên y không nên có thêm ảo tưởng nào với bệ hạ mà.
Trưa hôm đó, Tiêu Hạc dẫn người vào thành, ngoại trừ người từ kinh thành đưa tới, trong thành còn có thuộc hạ của gia tộc Tiêu mà Tiêu Hạc có thể sử dụng, y nhanh chóng cho thiêu xác dưới núi, cách ly ai bị bệnh về phía bắc thành, bắt mạch, kê đơn, nấu thuốc, phát cháo, tất cả đều tiến hành có trình tự.
Y phái người điều tra nguyên nhân dịch bệnh, hình như có dấu vết Bùi gia và Thôi gia nhúng tay vào, muốn điều tra thêm sẽ tốn rất nhiều công sức.
Tiêu Hạc ở lại hơn một tháng, dịch bệnh đã được kiểm soát và các khu vực xung quanh cũng ổn định, lẽ ra đã có thể quay lại thủ đô, nhưng lúc này Tiêu Hạc đã mắc bệnh, rất nghiêm trọng. Y sốt cao mấy ngày mấy đêm rồi hôn mê, thậm chí còn chả uống thuốc được, đại phu nói nên chuẩn bị tang lễ.
Tiêu Hạc biết mình không còn sống được bao lâu, sinh ra trên đời rồi sẽ có ngày chia tay, nhưng y vẫn tiếc nuối vì hoài bão của mình chưa được thực hiện. Lúc nửa tỉnh nửa mê, Tiêu Hạc mở mắt, chỉ thấy hoàng đế đứng bên giường, bưng một chén thuốc, lông mày cau chặt, khuôn mặt đầy vẻ kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn ngẩng đầu, uống cạn.
Hắn uống thuốc làm gì?
Tiêu Hạc đờ đẫn, các đường nét trên khuôn mặt Tề Huyên Nghi nhăn lại với nhau, giọt lệ chảy ra khi chớp mắt. Y có thể mường tượng được thuốc rất đắng, sau đó Tề Huyên Nghi cúi xuống, bịt mũi y, đút thuốc vừa uống vào.
Môi hắn vẫn mềm mại là thế, có chút lành lạnh và ngọt ngào, Tiêu Hạc nghĩ, nhất định trước khi đến đây hắn đã ăn rất nhiều kẹo trái cây.
Y nhắm mắt lại, mình sắp chết thật rồi, trước khi chết còn có ảo giác thế này.
Mùa hè năm nay dường như dài bất thường, còn chưa đến thu, ve sầu trên ngọn cây đã im bặt. Tiêu Hạc mở mắt lần nữa đã là hai ngày sau tối hôm đó, y bớt sốt, nhưng vẫn có hơi choáng váng.
Căn phòng tĩnh lặng, Tiêu Hạc quay đầu, nhìn thấy Tề Huyên Nghi nằm bên giường, ánh sáng xuyên qua song cửa sổ chiếu vào đuôi tóc hắn.
Kỳ lạ thật, trong lúc thất thần, y cảm thấy cảnh tượng như vậy lẽ ra phải xuất hiện trong giấc mơ mình, nhưng y cũng chưa từng thấy hắn trong mộng.
Tiêu Hạc lặng lẽ nhìn Tề Huyên Nghi, cảm thấy trong miệng vẫn vương chút đường mạch nha.
Mãi đến khi bên ngoài tối hẳn, Tề Huyên Nghi mới tỉnh dậy, vẫn ngái ngủ, trên đỉnh đầu có hai lọn tóc dựng lên, lộ vẻ ngốc nghếch.
“Sao bệ hạ lại ở đây?” Tiêu Hạc hỏi Tề Huyên Nghi bằng giọng khàn khàn.
Tề Huyên Nghi vẫn chưa tỉnh táo hẳn, hắn vỗ mặt và dụi mắt, chắc chắn Tiêu Hạc đã tỉnh mới lười biếng trả lời: “Đương nhiên là sợ ngươi chết.”
Thế lỡ ta chết thì sao?
Tiêu Hạc nhìn hắn thật lâu, cuối cùng quyết định không hỏi nữa, để khỏi phải nghe những lời đau lòng ấy.
Khi y chết, hắn sẽ tìm một công cụ khác hữu ích hơn thôi.
Nhưng nếu hắn không màng mạng mình chỉ vì một công cụ, vậy phải chăng là hắn vẫn có chút tình cảm với công cụ này?
Tiêu Hạc rũ mi, khẽ cười thầm, bọn họ có khởi đầu như vậy, quan hệ như vậy, thế phải làm gì với tình cảm ấy đây?