Sau Khi Tôi Chết

Chương 9



Chủ nhân của phủ Huyền Chân tên Tần Chính Mậu, hào là Minh Dương quân, trước đây không lâu vừa đột phá trạng thái phân thần, hiện tại ở có rất ít người ở Vũ Châu là đối thủ.

Vào tháng 11 mùa đông, rất nhiều đạo hữu đã mang lễ vật đến phủ Huyền Trân để chúc mừng Tần Chính Mậu, đáng tiếc hầu hết còn chưa có bước vào cổng phủ Huyền Trân đã bị quản gia chặn lại, chỉ một số bạn tốt của Tần Chính Mậu mới được cho vào.

Đi thẳng theo con đường lát sỏi trắng, sau khoảng thời gian nửa tách trà sẽ nhìn thấy một tòa nhà ba tầng được bao quanh bởi hoa cỏ và cây cối, trên tầng treo hai dây đèn lồng đỏ, xung quanh là rừng trúc tươi tốt, nước suối chảy róc rách, cầu vồng sặc sỡ xuất hiện sau những viên đá Thái Hồ cao bảy, tám thước.

Mấy vị đạo hữu đã ngồi xuống, đùa giỡn nhau, cười nói rôm rả, hết ly này đến ly khác, Tạ Từ và rất nhiều bé mỹ nhân được dẫn vào giữa đám đông, chỉ trong thoáng chốc, tiếng múa hát đột nhiên ngừng lại, vô số ánh mắt đổ dồn vào hắn.

Hôm nay hắn mặc quần áo trắng tinh, khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ thẫm, ánh Mặt trời như dát vàng, chiếu lên bên mặt, dường như sương tuyết đã biến thành sương trắng nhẹ nhàng bao phủ lấy hắn, khóe mắt và đuôi lông mày không bị vấy bẩn, rất thơ ngây.

Những người được đưa đến ngày hôm nay đều xinh đẹp khó tìm, nhưng giờ đứng bên cạnh đứa nhỏ này lại thất sắc.

Mới độ tuổi ấy đã có dung mạo như vậy, không biết trong tương lai sẽ còn xinh đẹp như thế nào.

Mà bản thân Ấm Sứ nhỏ cũng biết mình có ngoại hình xuất chúng, biết lợi dụng ưu điểm của bản thân, đứng giữa đám đông mà không hề sợ hãi, hơi hơi hếch cằm giống một vị thiếu gia kiêu ngạo.

Trông hắn thật sự không giống luyến đồng, nhưng càng như thế, bọn họ lại càng ngứa ngáy.

Vẻ mặt Tần Chính Mậu bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, chỉ xoa xoa ngón tay dưới gầm bàn, sau đó đưa tay nói với quản gia bên cạnh: “Dẫn đến sân sau.”

Gã vừa dứt lời, bạn bè trong bữa tiệc bắt đầu la ó, bảo Tần Chính Mậu chơi chán thì cho mượn mỹ nhân này. Chắc đây chính là cái gọi ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’, không ít người có ý này, thậm chí còn có người mạnh dạn lên tiếng, bảo tối nay có thể chơi cùng bé này với Tần Chính Mậu.

Trong bữa tiệc vang lên tràng cười ác ý, nếu chủ nhà Tần Chính Mậu không ngồi ở đây, sợ là đã có người muốn lột quần áo của mỹ nhân ngay tại chỗ.

Tần Chính Mậu không gật đầu, nhưng cũng không từ chối họ.

Ấm Sứ nhỏ như không nhận ra những điều này, chỉ yên lặng đứng đó, thản nhiên đón nhận mọi ánh mắt.

Quản sự nghe bọn họ đùa giỡn thì thầm than khổ, đám người này đều là kẻ suy đốn, chưa từng coi trọng mạng người, cho dù đứa nhỏ này có thể an toàn sống sót qua đêm nay, thì e là sau này sẽ phải chịu chút khổ cực, lời nói quanh quẩn trong miệng, cuối cùng dặn dò Ấm Sứ nhỏ: “Ngoan ngoãn hầu hạ tiên sư, đắc tội với tiên sư thì đến lúc đó không ai cứu được đâu.”

Ấm Sứ nhỏ chớp chớp mắt và gật đầu, trông rất ngây thơ vô tội.

Nhìn vẻ mặt của hắn, quản sự không khỏi hoài nghi quyết định ban đầu của mình có đúng không, lúc lên giường tên nhóc này sẽ không khờ khạo thế đấy chứ.

Mà nghĩ đi nghĩ lại, mình lo lắng nhiều vậy làm gì, chỉ cần Minh Dương quân nhận đứa bé này, tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với họ, chẳng lẽ Ấm Sứ nhỏ gầy guộc này còn có thể làm Minh Dương quân bị thương? Nếu không thể hại Minh Dương quân, vậy chẳng có gì phải lo.



Quản sự vỗ vai Ấm Sứ nhỏ: “Nhớ lấy lòng tiên sư, ngày lành của ngươi còn ở phía sau đấy.”

Đôi mắt Ấm Sứ nhỏ sáng lên, vẻ mặt không giấu được nét mừng rỡ, một năm nay đi theo quản sự đã rất sung sướng, thế mà còn có ngày vui vẻ hơn ư?

Quản gia của phủ Huyền Trân đến, dẫn hắn ra sân sau tắm rửa thay quần áo, hắn cởi đồ ngồi vào trong nước, trên mặt nước rải đầy cánh hoa trắng đỏ, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, chẳng mấy chốc đã nhuộm Ấm Sứ nhỏ bằng mùi này.

Hắn không thích mùi ngọt này lắm, nhưng nghe nói Minh Dương quân rất ưng mấy thứ này, nên Ấm Sứ nhỏ quyết định ngâm mình thêm một lúc nữa vì cuộc sống tốt đẹp sau này.

Bộ quần áo kế tiếp là do Ấm Sứ nhỏ tự chọn, trường bào phết đất màu đỏ tươi được thêu mây cùng hạc bằng chỉ vàng và bạc, vô cùng sang trọng. Ấm Sứ nhỏ rất thích màu đỏ, nó khiến hắn nhớ đến trái cây đỏ rực mình từng ăn, bầu trời nhuốm màu hoàng hôn của buổi chiều tà, ngọn lửa ấm áp vào mùa đông…

Quản gia phủ Huyền Chân dẫn Ấm Sứ nhỏ đến phòng ấm phía tây hồ nước, sau đó đóng cửa và lui ra.

Trong căn phòng u ám chỉ còn lại Ấm Sứ nhỏ, cửa sổ giấy phản chiếu ánh sáng mờ ảo, nhìn quanh, đâu đâu cũng là ngọc bích tinh xảo, tơ lụa lộng lẫy, hương thơm quyến rũ do các mùi hương đắt tiền lưu lại. Nơi này quả như lời quản sự nói, phồn hoa như mộng, cảnh đẹp trăm mối.

Sắc trời dần tối, ngọn đèn lưu ly trên bàn lập lòe, ánh sáng rực rỡ nháy mắt tràn ngập cả gian phòng, Ấm Sứ nhỏ giật mình, ngồi thẳng dậy, lo lắng nhìn quanh như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, nhưng không có ai đến.

Hắn thu hồi ánh mắt, há miệng ngáp, sau đó nhắm mắt lại thả hồn lên mây. Bóng cây ngoài cửa lay động, ánh trăng trong như nước, trên những bậc thang bằng ngọc trắng, hình như có một người cỡ ngón tay cái ẩn mình trong ngọn đèn lưu ly lặng lẽ xoay tròn, khiêu vũ cùng ngọn lửa.

Kẽo kẹt, cửa bị đẩy ra, Tần Chính Mậu say khướt đứng ở cửa, gã đỡ cửa, quan sát mỹ nhân trên giường.

Cậu nhóc lặng lẽ ngồi đó, đầu rũ xuống, mái tóc đen xõa sau lưng, vài sợi xõa trên vai, bộ quần áo đỏ tươi làm tôn lên làn da trắng nõn, giống như một nắm tuyết trong đêm đông, rồi lại phản chiếu cảnh xuân rực rỡ.

Ánh nến dập dờn, vạt áo rộng tung bay, tự như hoa đồ mi* cuối xuân, nở đến cuối trời.

Hoa đồ mi*:

Tần Chính Mậu bỗng nghĩ có lẽ mình đã quá chén trong bữa tiệc, hoặc chắc gã đã bế quan quá lâu, không được gặp một người hợp ý như vậy, nhất thời chỉ thấy cảnh tượng trước mắt thật động lòng.

Hắn vô thức siết chặt cánh tay đang giữ khung cửa, phải một lúc sau mới định thần lại, nhưng không hề gì, chơi vài lần rồi sẽ chán thôi.

Ấm Sứ nhỏ vẫn đang nghĩ về con chim có bộ lông rực rỡ đã thấy trong sân vào ban ngày, nhưng hắn không biết tên loài chim đó cũng như nó có mùi vị ra sao, chẳng biết nên kho tàu hay hấp. Hắn thèm đến chảy nước miếng, vừa định đưa tay lau thì chợt nhận ra trong phòng hình như có thêm một người.

Giờ đối phương đã đến thật, Ấm Sứ nhỏ cũng không lộ vẻ hoảng loạn, vẫn quỳ trên giường, khẽ nâng cằm, lộ ra cái cổ và bờ vai trắng ngần, quần áo đỏ thẫm khiến hắn nổi bật như bạch ngọc.



Nếu quản sự có mặt ở đây, nhất định sẽ bùi ngùi bảo Ấm Sứ nhỏ quả là hạt giống tốt trong hàng triệu nam sủng, ngay cả hoa khôi được họ huấn luyện cẩn thận trong nhiều năm, cũng khó tránh khỏi bỏ cuộc khi đón khách lần đầu. Nhưng Ấm Sứ nhỏ dường như không hề xấu hổ, áp dụng những gì đã học được để thực hành.

Tần Chính Mậu thấy ngứa ngáy, bao năm qua gã ngủ với rất nhiều người đẹp, không ai trong số đó có thể khiến trái tim gã rung động như thiếu niên trước mặt này. Hắn có sự mâu thuẫn đầy quyến rũ, khiến người ta muốn tìm tòi nghiên cứu, Tần Chính Mậu liếm đôi môi khô khốc, đóng cửa lại rồi bước vào.

Ấm Sứ nhỏ cúi đầu, giơ tay vén y phục trước ngực ra chút, Tần Chính Mậu cảm thấy khát khô hơn, cần một cái gì đó để giải tỏa sự khô khốc trong lồng ngực, gã bước tới và nhéo cằm Ấm Sứ nhỏ.

Đây mới thực sự là mĩ nhân hiếm có, Tần Chính Mậu cúi người hít thật sâu, vừa định đẩy hắn xuống thì cánh cửa sau lưng kêu cọt kẹt, bị đẩy ra, gió lạnh và tuyết tràn vào phòng, thổi bay vẻ kiều diễm, Tần Chính Mậu quay đầu lại liền trông thấy một người đàn ông mặc áo bào xanh đứng ở cửa, tay cầm kiếm, gió mạnh thổi phất tà áo, vẻ mặt lạnh lùng, không có ý tốt.

Gã không biết người này, cũng không tra được tu vi, Tần Chính Mậu còn muốn hỏi lai lịch của đối phương, nhưng hắn ta đã giơ kiếm lên và chém gã.

Tần Chính Mậu vội lấy pháp khí ra và chiến đấu, chỉ sau hai chiêu, gã đã biết mình không phải đối thủ của người này, người này rốt cuộc là ai? Tại sao hắn ta lại đến đây?

Dù gã đã nhiều lần nói khích nhưng đối phương vẫn im lặng, thấy thanh kiếm đối phương đang lao thẳng vào mệnh môn mình, Tần Chính Mậu không cách nào né tránh nên chộp lấy Ấm Sứ nhỏ trên giường, ném ra.

Ấm Sứ nhỏ ngơ ngác, không ai nói với hắn phục vụ người khác lại mạo hiểm như vậy, đao kiếm vùn vụt như vầng trăng non. Ấm Sứ nhỏ có thể nhìn rõ khuôn mặt của người kia, rất ưa nhìn, đôi mắt lạnh lẽo như những vì sao, giống một vũ khí mới được tôi luyện, ánh sáng thanh kiếm chiếu vào nửa khuôn mặt, khiến đối phương trông vô cùng xa cách và đáng sợ, Ấm Sứ nhỏ vô thức nhắm mắt lại, hy vọng nhát chém này sẽ không quá đau.

Cơn đau trong tưởng tượng đã không đến, người đàn ông dừng kiếm và bắt lấy hắn, sau khi ôm chắc, người nọ thậm chí còn rảnh tay che mắt cho hắn. Ấm Sứ nhỏ cụp mắt, hàng mi khẽ rung trên lòng bàn tay ấm áp.

Không lâu sau, hắn nghe thấy âm thanh một vũ khí sắc bén đâm vào máu thịt, Tần Chính Mậu hét lên, sau đó là một tiếng ‘bịch’, không còn âm thanh nào nữa.

Ấm Sứ nhỏ muốn xem người đó đã chết hẳn chưa, nhưng không có cơ hội, hắn bị xách ra khỏi phòng.

Một lớp tuyết đầu mùa mỏng rơi xuống sân, bàn tay che mắt cuối cùng cũng dời đi, Ấm Sứ nhỏ cúi đầu nhìn bóng mình, rất có thể Tần Chính Mậu đã chết, vinh hoa phú quý mà hắn muốn cũng tan thành mây khói. Nếu không phải chết, liệu hắn có thể tìm một ngôi nhà khác cho mình không.

Gió bắc thổi theo hạt tuyết bay vào, Ấm Sứ nhỏ run cầm cập, ngẩng đầu nhìn trời, ánh trăng sáng xuyên qua tà áo lam của người nọ, nhẹ nhàng phác thảo thân hình thon như nét bút vẽ, Ấm Sứ nhỏ khụt khịt rồi né tránh đối phương.

Người đàn ông chú ý thấy động tác của hắn thì nhìn xuống, rồi cởi áo choàng khoác lên cho hắn.

Ấm Sứ nhỏ không hiểu đối phương có ý gì, chẳng lẽ cũng muốn mình phục vụ ư? Nhưng trời lạnh thế này mà cởi quần áo ở bên ngoài thì không tốt lắm, mũi hắn đỏ bừng vì lạnh, nghĩ đến việc cởi hết quần áo ở đây, hắn vội vàng quấn áo chặt hơn. Những hạt tuyết nhỏ rơi trên hàng mi cong vút, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn dầu như viên ngọc quý đắt giá.

“Sư phụ ——” Bên ngoài bức tường truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên.

Ấm Sứ nhỏ ngẩng đầu lên, liền thấy một thiếu niên áo xanh tay cầm kiếm chạy tới, đứng trước mặt người nọ. Anh liếc nhìn quần áo của Ấm Sứ nhỏ, còn chưa kịp lấy lại hơi đã tò mò hỏi: “Sư phụ, ngài nhận đồ đệ mới ạ?”

Người đàn ông không nhìn Ấm Sứ nhỏ, chỉ hờ hững nói với thiếu niên: “Không phải.”