“Nhiệm vụ lần này không có thời gian, nhưng mà nhiệm vụ của chủ nhân cũng coi như hoàn thành.” Bạo Phú cao hứng nói: “Hơn nữa, nhiệm vụ lần này của chủ nhân khó hơn so với ban đầu, chủ nhân sẽ được nhận phần thưởng khác.”
Kiều Tịch không nghĩ tới mình xuyên sai thời không, chẳng trách cô đã tới kiếp trước của Lục Hoặc.
Cô thật may mắn, bản thân có thể ở cùng Lục Hoặc, thật khó để tưởng tượng, Lục Hoặc không có cô ở bên, anh sẽ chịu đựng một mình như thế nào. Nghĩ tới đây, mắt Kiều Tịch lại đau nhức, ngay cả mũi cũng chua xót.
Thời gian ở bên Lục Hoặc, cô không dám khóc, nhìn anh ngày một gầy yếu, cô đau lòng, lại không dám thương tâm trước mặt Lục Hoặc.
Và bây giờ, cô nằm trên gối vùi mặt vào đó, lặng lẽ thổn thức.
“Chủ nhân, cô không tò mò nhận được phần thưởng gì sao?” Bạo Phú hỏi.
Kiều Tịch nức nở, “Thưởng gì?”
Không có phần thưởng nào có thể hơn Lục Hoặc của cô.
Bạo Phú: “Hiện tại còn chưa biết, tới thời điểm, hệ thống sẽ phát ngay.”
Kiều Tịch nghiến răng, “Vậy cậu còn hỏi?”
“Tôi thấy chủ nhân khóc đến thương tâm, Phú Quý từng nói, quy tắc đầu tiên trong bộ quy tắc nhân viên của chúng tôi là tuyệt đối không để chủ nhân khóc.” Nó cho rằng chủ nhân nghe thấy có phần thưởng, sẽ vui vẻ.
“Tiểu thư, phu nhân kêu tôi mang nước đường cho cô.” Người làm bưng nước đứng ngoài cửa.
Kiều Tịch lắc đầu, “Tôi không muốn ăn, cô mang xuống đi.”
Cô mới nhận ra, bản thân xuyên đi lâu như vậy, ở đây mới chỉ hơn một giờ mà thôi.
Trời càng tối, ánh trăng từ lâu đã khuất sau những đám mây, chỉ để lộ ra góc nhọn cong cong.
Xe đậu dưới gốc cây cách Kiều gia không xa.
Anh vệ sĩ không hiểu Kiều tiểu thư mới rời khỏi biệt thự mấy tiếng trước, thiếu gia đã vội vàng ra ngoài tìm cô.
Hai người trẻ tuổi chìa lìa khó khăn vậy à?
“Thiếu gia, tới Kiều gia rồi.” Vệ sĩ nhìn kính chiếu hậu, chỉ thấy gương mặt Lục Hoặc chìm trong ánh đèn mờ ảo đang ngồi ghế sau, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ của anh. “Anh về trước đi, sáng mai hãy quay lại lái xe.” Giọng nói Lục Hoặc trầm thấp, dễ nghe.
Vệ sĩ cho rằng Lục Hoặc sẽ qua đêm ở Kiều gia, “Vâng, thiếu gia.”
Vệ sĩ đẩy cửa xuống xe.
Trong xe quanh quẩn bầu không khí yên tĩnh.
Sau khi Kiều Tịch rời đi, anh đã có một giấc mộng dài.
Anh mơ thấy bản thân hồi nhỏ bị nhốt trong chuồng chó, ăn kẹo hết hạn, vừa sợ hãi lại buồn bã, bỗng giọng nói của Tịch Tịch xuất hiện, dỗ anh, kể chuyện cho anh.
Anh mơ thấy mình bị nhốt trong phòng tối, Tịch Tịch dạy anh viết chữ.
Lúc sinh nhật anh, cô sẽ làm bánh kem cho anh, còn đưa quà sinh nhật nữa.
Anh bị người bắt nạt, bị đẩy xuống đất trong mưa, là cô tới cứu anh.
Lúc anh gặp nguy hiểm, là cô đã dùng tay chặn chai thủy tinh người khác đâm tới.
Cho dù bị con chó lớn tấn công hay bị tạt nước nóng, cô đều là người đầu tiên che chắn trước người anh. Một người mỏng manh như vậy, cô gái được nuông chiều đến mức bị kim châm một chút cũng có thể khóc nhè vì đau đớn, lại không hề do dự đứng trước mặt anh.
Trong bóng tối, đôi mắt Lục Hoặc phiếm hồng.
Trong mộng, anh còn mơ thấy bản thân kiếp trước, Kiều Tịch đột nhiên xuất hiện, ở bên anh cho đến ngày anh mất.
Cô vì anh mà đến tận đây, anh không còn gì nuối tiếc.
Khi còn nhỏ, anh thường xuyên hâm mộ đứa trẻ khác có người yêu thương, cưng chiều.
Hóa ra anh cũng có người yêu thương, có người nhìn anh trưởng thành.
Chỉ là không biết vì sao, lần nào anh cũng quên cô.
Là anh khiến cô ủy khuất, khó trách cô luôn than thở đáng thương mà lên án, anh lại quên mất cô.
Lục Hoặc duỗi tay xoa ngực đau nhức, hình xăm trên đó nóng rực, môi mỏng hơi nhếch, mà đáy mắt phiếm hồng. Lần này, anh sẽ không quên nữa.
Đột nhiên, điện thoại Lục Hoặc vang lên, là Kiều Tịch gọi tới.
“Tịch Tịch.” Âm thanh Lục Hoặc trầm thấp khàn khàn mang theo chút lưu luyến, “Muộn như vậy còn chưa ngủ sao?”
Đầu bên kia, cô gái mang theo giọng mũi đặc sệt, “Lục Hoặc, em muốn gặp anh.”
Trong lòng Kiều Tịch như có một tảng đá đè nặng, cô khó thở, nhắm mắt lại toàn bộ tâm trí đều là anh.
Cổ họng Lục Hoặc thắt lại, nhít mày, ánh sáng ngoài cửa sổ làm tan đi lạnh lẽo giữa mày, “Tịch Tịch, đi xuống đi.”
Kiều Tịch ra khỏi phòng, lúc xuống lầu, cha Kiều và mẹ kiều vừa hay ở phòng khách uống trà.
“Tiểu Tịch, con đi đâu mà vội thế?” Mẹ Kiều ngạc nhiên thấy con gái chạy xuống cầu thang.
“Lục Hoặc đến.” Kiều Tịch nói: “Con nói chuyện với anh ấy xong sẽ trở về.” “Bên ngoài lạnh lẽo, mặc áo khoác vào.” Mẹ Kiều nhìn bóng dáng con gái chạy ra ngoài, nhanh nói: “Đi tất vào………”
Giọng Kiều Tịch vọng vào từ bên ngoài, “Không lạnh đâu.”
“Đứa nhỏ này, nghe thấy Lục Hoặc tới như mất hồn.” Mẹ Kiều bất đắc dĩ.
Sắc mặt cha Kiều không tốt, đã trễ thế này, tên tiểu tử thối kia còn bắt cóc con gái nhà ông, chỉ cần nghĩ tới ông đều cảm thấy tức giận.
Lục Hoặc tựa vào bên cạnh xe, trên người mặc áo khoác gió đen, quần tây đen, dáng người dong dỏng, dường như tan vào màn đêm.
Nghe thấy tiếng mở cổng, anh ngước mắt thấy cô gái mặc váy chạy như bay tới.
Anh cong môi.
Tóc cô lướt qua cằm anh, cô thì ngã vào vòng tay anh.
Như là khảm vào trái tim anh, chỗ đau cũng vui vẻ.
“Lục Hoặc, sao anh lại ở đây?” Vừa rồi gọi điện, anh nói với cô, anh ở cửa nhà cô, cô thật sự rất sốc. Lục Hoặc ôm lấy cô gái, ngực trướng, hai mắt quay cuồng.
Anh siết chặt tay, kéo thân thể mềm mại của cô gái vào lòng, âm thanh khiến lòng người say mê dưới ánh trăng, “Không phải em nói muốn gặp anh sao? Thật trùng hợp, anh cũng vậy.”
Kiều Tịch ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe cuối cùng cũng cong lên.
“Mắt sao thế này?” Lục Hoặc để ý mắt cô đỏ hoe, đuôi mắt cũng phiếm hồng, giống như đã khóc.
Kiều Tịch nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước, ngập ngừng: “Anh khôi phục trí nhớ sao?”
“Em mặc quá ít, lên xe rồi nói.” Lục Hoặc mở cửa xe, đưa Kiều Tịch lên xe.
Gió lạnh bị xe cản lại, bên trong xe mở máy sưởi khiến lòng người dịu lại.
Kiều Tịch ngồi bên cạnh Lục Hoặc, cô nóng lòng muốn biết đáp án, “Anh chưa nói với em.”
Lục Hoặc đưa tay ôm eo cô, một tay kia bóp nhẹ cằm, “Tịch Tịch, chân của anh nhờ em mới lành, phải không?” Kiều Tịch sững sờ, không nghĩ tới anh đột nhiên hỏi cái này.
Nhưng Lục Hoặc thông minh, chỉ cần anh khôi phục ký ức, có thể dễ dàng liên hệ trước sau.
Cô gật đầu khẽ.
Lục Hoặc nuốt yết hầu, cúi đầu hôn khóe môi cô, “Vì sao không nói cho anh?”
“Không thể nói, hơn nữa, nói ra anh cũng sẽ quên.” Đôi mắt Kiều Tịch nương theo ánh đèn vàng bên ngoài cửa xe đánh giá anh.
“Anh nhớ lại rồi.” Cô khẳng định.
“Ừm.” Lục Hoặc thấp giọng nói với cô, “Anh tưởng rằng, những cái đó chỉ là mộng, nhưng lại quá chân thật.” Nếu chỉ là mộng, ngực anh sẽ không đau như vậy.
Anh nhớ rõ từng chuyện cô làm vì anh.
Cho tới nay, đều là cô ở cạnh anh.
“Tịch Tịch.” Lục Hoặc ôm chặt người, đôi mắt đen của anh sáng ngời.
Đời này, anh nghĩ mình như con cá hôi hám trong rãnh nước, nơi hôi hám thối rữa mà không thể nhìn thấy con đường phía trước. Mà cô, đi tới mang theo ánh sáng.
Anh không biết tốt xấu, tham lam muốn độc chiếm lấy cô.
“Đời trước thì sao?” Kiều Tịch vùi đầu vào ngực anh, “Ký ức đời trước, anh có nhớ không?”
Lục Hoặc siết chặt tay, anh khẽ nói bên tai cô: “Ừm, anh chỉ nhớ rõ phần về em thôi.”
Khóe mắt Kiều Tịch đau mức, cô dùng sức ôm lấy anh, “Sau khi em rời đi……… Sau khi em rời đi, anh thế nào?”
Lục Hoặc vỗ về cô, nói: “Tịch Tịch, anh rất vui vẻ, em đã đi cùng anh đến giây phút cuối cùng.”
Mặt Kiều Tịch áp chặt vào ngực Lục Hoặc.
Thật ra, cô có thể đoán được. Nhưng cô hy vọng có kỳ tích, cô hy vọng Lục Hoặc không sao.
Cảm nhận được sự khác thường của cô, Lục Hoặc nâng mặt cô lên, chỉ thấy hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt không ngừng trào ra, yên lặng khóc.
Dáng vẻ đáng thương khiến người ta đau lòng. Lòng bàn tay ấm áp của Lục Hoặc lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng nước mắt như không có hạn, liều mạng chảy xuống.
“Tịch Tịch, em có biết trước lúc nhắm mắt anh nghĩ gì không?” Ngón tay Lục Hoặc ướt đẫm nước mắt của cô, đầu ngón tay như bị bỏng.
Quá đau khổ.
Kiều Tịch ngước mắt về phía anh, không lên tiếng, nước mắt không ngừng tuôn.
“Anh nghĩ, may mắn em trở về, nếu không, em khóc, anh không có cách nào giúp em lau nước mắt.” Lục Hoặc thở dài, anh cúi đầu ghé sát mặt cô, “Mà bây giờ, anh có thể.”
Môi chàng trai dừng ở đuôi mắt Kiều Tịch, cô theo bản năng nhắm mắt lại.
Lục Hoặc hôn lên dòng lệ của cô.
Ẩm ướt, nóng bỏng, mí mắt Kiều Tịch vô thức run rẩy, đặc biệt là cảm giác được môi Lục Hoặc áp vào mi mắt cô.
Yết hầu Lục Hoặc lăn lộn, anh cười khẽ: “Đừng khóc, anh không muốn uống nước mắt.” Kiều Tịch đang muốn mở to mắt, nhưng mà, giây tiếp theo, cô bị anh bế lên, ngồi trên đùi anh.
Anh nhéo cằm cô, trên môi dính nước mắt, đưa tới miệng cô.
Chạm tới đầu lưỡi, có hơi mặn.
Kiều Tịch không muốn mở miệng, cực kỳ ghét bỏ.
Lục Hoặc cười khẽ: “Ghét bỏ đồ của bản thân sao?”
Anh bắt được tay cô, ấn lên ngực anh, như thể muốn cô cảm nhận được độ ấm trái tim anh. Môi anh dùng sức, dừng sức cạy cái miệng nhỏ của cô ra.
Kiều Tịch cảm thấy, anh đây là muốn đòi lại từ kiếp trước.