Sau Khi Tôi Cướp Đi Nam Phụ, Nữ Chính Khóc Rồi

Chương 111



Tiếng đập ngoài cửa dừng lại.

“Qủy đi rồi? Chúng ta nhanh ra ngoài đi, nhân viên nói ở trong phòng càng lâu, số lần quỷ đột kích càng nhiều, chúng ta nhanh chóng tìm mật mã ra ngoài.” Hàn Vũ mở cửa phòng.

Họ xác nhận không có quỷ ở đó, vội vã ra ngoài.

Không gian trong phòng nhỏ đột nhiên nới lỏng, Tô Thần dùng cùi chỏ chạm vào mu bàn tay Lục Hoặc, “Đi ra ngoài.”

Gân xanh trên trán Lục Hoặc nổi lên, “Cậu đi ra trước đi.”

Tô Thần nhìn tình hình ảm đạm bên ngoài, anh ta nuốt nước miếng, nói: “Đừng, tôi đưa các cậu đi.”

Lục Hoặc nghiến răng, rốt cuộc là ai đưa ai!

Hơi thở anh nóng rực, cách ra một khoảng, vòng tay đột nhiên trống rỗng.

Bàn tay to chủ động nắm tay Kiều Tịch, anh thấp giọng nói: “Chúng ta ra ngoài đi.”

“Ừm.” Ánh mắt Kiều Tịch không dám dời xuống, cô chỉ thấy Lục Hoặc trước mắt vô cùng bình tĩnh.
Như thể nhận ra ánh mắt cô gái, Lục Hoặc cúi đầu, ghé sát vào tai cô, đè giọng nói: “Em nhìn cái gì?”

Kiều Tịch cười với anh: “Đang nhìn da mặt anh, sao lại trở nên dày như vậy.”

Lục Hoặc cong môi, dẫn người ra ngoài.

Cửa phòng nhỏ không đóng, nương theo ánh đèn, bọn Hàn Vũ nhanh chóng tìm được manh mối.

“Liệu có ở đây không?” Diệp Tử Hân mở một cái rương cũ, sờ soạng một hồi, bên trong chứa đầy tư liệu.”

“Chắc là không phải, nhiều như vậy, không có khả năng, chủ quán sẽ không đánh giá quá cao chỉ số thông minh của người chơi.” Dương Tối cười nhạo.

Bên kia Tô Thần gắt gao đi theo Lục Hoặc, không có tự giác làm bóng đèn, “Kiểu máy tính cũ này có thể bật lên sao?”

Anh ta thứ cắm nguồn điện, không có phản ứng gì.

Lục Hoặc nhìn thấy cái hộp nhỏ bên cạnh máy tính, mở ra chỉ thấy bên trong có khối Rubik.
Kiều Tịch nhìn ngón tay mảnh khảnh xoay nhanh chóng, chưa tới một phút, khối Rubik được anh khôi phục.

Tô Thần không cho là đúng, chơi khối Rubik đối với họ không đáng nói tới, giây tiếp theo, Lục Hoặc nhấn Rubik vào góc, khối Rubik mở ra, bên trong có một tờ giấy.

“Là mật mã.” Kiều Tịch cao hứng nói: “Lục Hoặc, anh thật lợi hại.”

Lục Hoặc cười với cô, anh đi tới trước cửa sắt, ấn mật mã, cửa bị mở ra,

Phía trước vẫn đen như mực, gió lạnh thổi qua đỉnh đầu, kèm theo âm thanh, vẫn rất kinh người.

Diệp Tử Hân và Phương Đường hoảng sợ, lần lượt nấp sau Hàn Vũ và Dương Tối, Tô Thần càng không phải nói, rõ ràng là nhân vật phong vân, lúc này tái mặt hận không thể đứng sau lưng Lục Hoặc.

Kiều Tịch cũng hơi sợ hãi, một bàn tay cô được Lục Hoặc nắm chặt, một bàn tay khác túm lấy ống tay áo anh.
Lúc này, biến thành, thân ảnh Lục Hoặc cao lớn đi ở phía trước.

Hành lang dài tối tăm, Lục Hoặc thấy một gian phòng bên trái, một gian bên phái.

Anh dẫn theo mấy người vào căn phòng bên phải trước.

Hàn Vũ đi cuối cùng, xoay người khóa cửa lại, ngừa quỷ đột nhiên xông tới.

Trong phòng có một mảnh xương trắng, Tô Thần trốn đến rất xa, “Tôi xem qua manh mối.”

Mọi người phân công hợp tác, bắt đầu tìm kiếm đồ đạc trên kệ sách.

“Tôi dường như thấy một cái chìa khóa, ở dưới xương trắng.” Chỉ lộ ra một đầu chìa khóa, ánh mắt không tốt đúng là khó phát hiện.

Dương Tối cũng không sợ, anh ta tiến lên, một tay nâng xương trắng lên, nhặt chìa khóa lên, “Có thể là mở cửa tiếp theo, chúng ta sẽ tìm được lối ra ngoài.”

Mọi người chuẩn bị rút lui, nhưng mà giây tiếp theo, một bóng quỷ mặc áo choàng trắng, tóc dài bất ngờ nhảy ra từ sau kệ sách, lao về phía mọi người.
“A, chạy mau.” Không biết là ai mở cửa, xong ra ngoài, quỷ cũng đuổi theo.

Lục Hoặc buông người trong ngực ra, “Sợ?”

Kiều Tịch thực sự bị dọa, ai ngờ tới trong phòng có ẩn giấu quỷ, đối phương đột nhiên nhảy ra.

Lục Hoặc nhìn cô gái chưa hoàn hồn, anh sờ mặt cô, “Đừng sợ, đối phương là người giả dạng.”

“Em biết.” Nhưng nhìn thấy vẫn sẽ sợ.

“Chúng ta ra ngoài trước.” Lục Hoặc sợ nó quay đầu lại.

“Đưa…… Đưa tôi đi với.”

Tô Thần trong góc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy.

Kiều Tịch không nhịn được cười, nghĩ tới đối phương sẵn sàng đồng ý tới chơi, lại mạnh dạn nói không sợ, lúc này bị vả mặt. Nhưng mà hình tượng của Tô Thần không giống một người sợ tối sợ quỷ, chỉ sợ người theo đuổi anh ta biết, lư kính sẽ vỡ mất.

Lục Hoặc không có ôn nhu và thương tiếc với anh ta như với Kiều Tịch, “Tự mình theo đi.”
Nhìn Lục Hoặc đưa Kiều Tịch ra ngoài cũng không quay đầu lại, Tô Thần tái mặt, nhanh chóng đuổi kịp, “Trở về chúng ta sẽ tuyệt giao!”

Lục Hoặc ở đằng trước giễu cợt, “Hiện tại cũng được.”

Tô Thần nghẹn khuất mà nhịn xuống, đôi mắt đào hoa làm gì còn sắc bên, đuôi mắt rũ xuống, khổ sở.

Quỷ vừa rồi bắt được Hàn Vũ và Diệp Tử Hân, hai người thua, bị đưa ra ngoài.

Lục Hoặc đưa Kiều Tịch mở cửa sắt cuối hành lang.

Mấy người tới một phòng bệnh có nhiều giường, trên đó có hình nộm người phủ vải trắng.

Tô Thần yếu ớt, “Tôi có thể nhận thua rời khỏi sao?”

Dương Tối giữ cửa ngăn quỷ tiến vào, anh ta cười nói: “Cậu nhận thua, rồi tự quay về?”

Tô Thần: ……….

Để anh ta một mình quay lại đường cũ, gϊếŧ anh đi.

“Nhanh chóng tìm manh mối, trên cửa chỉ có năm phút đi qua, nếu không cửa sẽ tự động mở ra, quỷ sẽ tiến vào.” Phương Đường đọc tờ giấy trên cửa.
Tô Thần nghe thế, sắc mặt càng trắng, tay run run đi tới tủ tìm manh mối, “Nơi này có cái bật lửa?”

Lục Hoặc quay đầu lại, “Đưa tôi.”

Tô Thần đưa bật lửa cho anh.

Chỉ thấy Lục Hoặc đứng trước gương, anh thắp nhang, khói nhang dâng lên, gương sáng lên.

Trên gương xuất hiện mật mã.

“Tốc độ đúng là rất nhanh.” Dương Tối tán thưởng.

Sau đó Lục Hoặc đi tới ngăn tủ bên cạnh cửa, ấn mật mã, cửa mở ra, xuất hiện một lối đi chật hẹp, chỉ có thể cho một người đi qua.

“Cậu đi trước?” Lục Hoặc nói với Tô Thần.

“Đừng đừng, kính già nhường trẻ, cậu nhỏ hơn tôi hai tháng, cậu đi trước.” Tô Thần bước nhanh sang một bên.

“Anh đi trước, em đi thứ hai, đi theo anh.” Lục Hoặc nói với Kiều Tịch.

“Được.”

Bởi vì muốn nghiêng sang một bên, mấy người đi lại khó khăn, hơi khó để vượt qua.
Cuối lối đi, có căn phòng nhỏ còn sót lại vài cái đầu giả.

Đám người cúi người vội vã chui vào phòng nhỏ.

Tô Thần kiềm chế hai chân run rẩy, anh ta nhanh chóng khóa cửa lại.

Không gian trong phòng cũng không lớn, hơn nữa vóc dáng Lục Hoặc và Tô Thần cao, đỉnh đầu hai người chỉ cách vài bàn tay là đụng tới trần nhà.

“Nơi này có thang, có thể leo lên, bên trên còn có tầng.” Dương Tối nhìn lên.

Anh ta bò đầu tiên, Phương Đường tò mò, cũng đi lên.

“Cậu giữ cửa.” Lục Hoặc chỉ huy Tô Thần tái mặt.

“Qủy tới làm sao bây giờ?” Trên trán Tô Thần đổ mồ hôi, ban đầu là con cháu nhà quyền quý, lúc này lại chật vật không thôi.

Lục Hoặc gật đầu, “Cho nên mới bảo cậu canh cửa, không cho đối phương đập cửa đi vào?”

Tô Thần: ……..

Anh ta bất đắc dĩ, đi tới trước cửa, chống tay lên ván cửa.
“Trên đó có một mạch điện lớn, cần phải nối vào mạch điện.” Bên trên truyền tới âm thanh của Dương Tối, “Mấy người nhìn xem phía dưới có sơ đồ mạch điện không?”

“Ở đây này.” Kiều Tịch phát hiện, góc tường có dán sơ đồ mạch điện, có rất nhiều ký hiệu cô không hiểu.

Lục Hoặc đi tới, anh liếc mắt, “Số 1 nối dây đỏ, chốt mở.”

Dương Tối lên tiếng: “Được.”

“Số 2, nối dây lục với dây lam, chốt dây lục mở, dây lam đóng.”

Dương Tối nhìn chằm chằm chỗ trước mặt, “Chờ một chút, tôi tìm xem.”

“Ừm.”

“Lục Hoặc, sao anh cái gì cũng biết?” Kiều Tịch đứng bên cạnh thân hình cao lớn của Lục Hoặc, ngẩng đầu nhìn anh.

Con người cô gái đen láy, ngấn nước nhìn anh, không ai có thể kháng cự lại được ánh mắt của cô.

Lục Hoặc động tâm.

Anh nhìn camera lắp bên trái sơ đồ mạch, để nhân viên theo dõi người chơi, đưa ra gợi ý hoặc ngăn chặn sự cố.
Lúc này nhân viên ngồi trước màn hình theo dõi, người chơi nam nữ đều có giá trị nhan sắc cao, cô không khỏi chớp mắt.

Đặc biệt là đôi tình nhân này, cô đã để ý đến từ lâu.

Nam đẹp trai thông minh, vượt qua các cửa cực nhanh.

Quan trọng nhất là, không cần bất kỳ nhắc nhở gì từ cô trong suốt quá trình, trước đây, khi người chơi không tìm được manh mối, cô phải nhắc nhở họ vài lần, thêm nhiều gợi ý khác nhau.

Chỉ sợ rằng sau khi chơi xong, họ sẽ trở thành người chơi nhanh nhất từ khi mở cửa hàng.

Cô gái thì không cần phải nói, chi dù là màn hình đen trắng, nữ nhân viên có thể nhìn ra cô gái đó rất xinh đẹp.

Đặc biệt là camera ở phòng này đặt rất thấp, gương mặt cô gái phóng to trước màn hình, ngũ quan tinh xảo, gương mặt như vậy cũng không phải chỉnh sửa.

Cô đang xem say sưa, giây tiếp theo, nữ nhân viên thấy chàng trai cao lớn đột nhiên giơ tay lên, che trước camera.
Nữ nhân viên nhìn màn hình đen kịt, cô trợn tròn mắt.

Kiều Tịch cũng hơi ngạc nhiên.

Cô đang muốn hỏi anh vì sao đột nhiên che camera, phút chỗ Lục Hoặc ép cô vào góc tường.

Anh cúi đầu, ghé vào tai cô, đè giọng nói: “Tịch Tịch, vừa rồi ở phòng nhỏ anh đã muốn làm như vậy.”

Kiều Tịch giật mình, còn chưa phản ứng lại, cái gì, ép cô vào góc tường sao?

Môi nhẹ nhàng được anh cạy ra, cô mới nhận ra Lục Hoặc muốn làm gì.

Cô cảm thấy Lục Hoặc điên rồi.

Mắt cô gái tròn xoe, một tay khác của Lục Hoặc nâng ót cô lên, đẩy người về phía mình.

Nghe thấy tiếng của Dương Tối và Phương Đường, sợ rằng họ sắp đi xuống, Kiều Tịch sợ muốn đẩy anh ra, nhưng mà chàng trai cao lớn, cô làm gì có sức mà đẩy anh?

Cũng không biết có phải đã nhịn lâu không, đầu lưỡi Lục Hoặc quấn lấy cô hết lần này đến lần khác.
Chân Kiều Tịch mềm nhũn, dường như không thể đứng được, đầu ngón tay chỉ có thể túm lấy áo anh, mặc cho anh tấn công.

Vốn dĩ, Lục Hoặc cũng chỉ muốn xoa dịu cơn ngứa trong lòng, không định bắt nạt cô, nhưng khi anh nếm được hương vị của cô, cái miệng nhỏ như hũ mật, như thể nếm thế nào cũng thấy ngọt.

Anh dính vào, một ngụm lại một ngụm, thật luyến tiếc không muốn rời đi.

Dương Tối ở trên lầu hỏi: “Dây nối thứ ba màu gì?”

Lục Hoặc buông Kiều Tịch ra, ánh mắt nhìn thoáng qua sơ đồ mạch điện, giọng khàn khàn, “Màu vàng, chốt đóng.”

Dứt lời, môi anh lại bắt nạt miệng cô.

“Số 4 sao?”

Lục Hoặc liếc mắt, anh rút lui, “Màu cam, chốt mở.”

Môi mỏng lại đè xuống, trái tim nhỏ bé của Kiều Tịch run lên, bị Lục Hoặc chọc vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hưng phấn lại sợ hãi.
“Số 5?”

“Màu tím, mở.”

Đúng lúc, ngoài cửa truyền tới tiếng quỷ gào, sau đó cửa bị đụng vang.

“Má, bên ngoài có hai con quỷ?” Tô Thần sợ tới mức mềm tay, “Lục Hoặc, lại đây giúp!”

“Nhanh lên.”

Nhưng mà, phía sau không hề có động tĩnh.

Tô Thần dùng người chắn cửa, quay đầu lại.

Tên này! Anh ta thấy thân hình cao lớn của Lục Hoặc đang bao trùm lấy Kiều Tịch, anh cúi đầu, một tay che camera, đang làm chuyện xấu không thể nhìn được.

Ép Kiều Tịch vào góc tường để hôn.

“Lục Hoặc, cái tên trọng sắc kinh bạn này, đi ra ngoài chúng ta sẽ tuyệt giao.” Anh ta liều mạng giữ cửa, Lục Hoặc ở đó vui vẻ!

Đầu ngón tay Lục Hoặc siết chặt, móc đầu lưỡi, cũng muốn câu luôn hồn Kiều Tịch.

Anh lùi lại phía sau, gương mặt đẹp trai lộ ra vẻ hài lòng.

“Tới đây.”

Anh buông tay ra, nữ nhân viên còn đang thắc mắc đôi trẻ này làm sao vậy, nháy mắt, cô phát hiện tay đã chuyển đi.
Nữ nhân viên nhìn thấy, lòng bàn tay chàng trai lướt qua môi, con ngươi của anh lộ ra tà khí, thật đẹp trai.

Lục Hoặc bước đến cửa, vươn tay chống trên ván cửa, đối lập với Tô Thần sợ hãi yếu ớt, anh đúng là xuân phong đắc ý.

Tô Thần nhìn khóe môi nhếch lên của đối phương, suýt nữa trợn trắng mắt, lần đầu tiên anh ta muốn đánh người!

Kiều Tịch bị hôn, gương mặt ửng hồng, quyến rũ lại dịu dàng.

Bọn Dương Tối đi xuống, “Lấy được mật mã.”

Ngoài trừ Tô Thần bị ép ăn cẩu lương, ai cũng không biết, vừa nãy Lục Hoặc trơ trẽn điên cuồng thế nào với Kiều Tịch.

Qua cửa cuối cùng, cần lấy chìa khóa từ phòng nhốt quỷ.

Dương Tôi chủ động đi lấy, nhưng mà, lúc anh ta đang tìm chìa khóa, con mà bị nhốt trong nhà tù tự nhiên lao tới.

Dương Tôi không kịp đề phòng, bị quỷ bắt, thua màn.
Lục Hoặc nhìn Tô Thần, “Cậu đi?”

Tô Thần thu lại ánh mắt đào hoa, vẻ mặt chính trực, “Đừng, tôi ở lại giúp hai người Kiều Tịch giữ cửa, không cho quỷ vào, chân của cậu dài hơn tôi, chạy trốn cũng nhanh hơn.” Anh ta hoàn toàn quên mất Lục Hoặc trước kia ngồi xe lăn.

Lục Hoặc nhìn anh ta một cái, dặn dò: “Giữ cửa cho tốt.”

“Cậu yên tâm, có tôi ở đây, các cô ấy an toàn.”

Lục Hoặc đi ra ngoài, quỷ lại trở lại nhà lao, xem ra sẽ cố định mấy phút đồng hồ.

Lục Hoặc nhanh chóng tìm kiếm ở tù và đồ trang trí bên cạnh tủ.

Thời gian cấp bách, anh không có lục tủ, mà nhìn tới bộ xương trắng bên cạnh, xương trắng này có quần áo, tóc giả, trên chân còn đi giày.

Lục Hoặc trực tiếp vươn tay kéo tóc giả, giây tiếp theo, chìa khóa rơi xuống mặt đất phát ra tiếng giòn tan.
Tìm được rồi.

Lục Hoặc nhặt chìa khóa, định rời đi thì quỷ trong ngục lao ra.

Nếu là trước đây, Lục Hoặc chỉ có thể ngồi trên xe lăn, đừng nói là đi lại, ngay cả đứng thẳng cũng không có khả năng. Mà hiện tại anh cũng có thể chạy nhanh.

Bộ quân phục ôm lấy hai chân dài, cường tráng, đôi ủng đạp trên mặt đất, chạy nhanh.

“Mở cửa.” Mắt thấy quỷ sắp tới gần, Lục Hoặc thấp giọng thúc giục, “Nhanh.”

Tô Thần vươn tay mở cửa, nhưng mà, nghe thấy tiếng quỷ gào, kèm theo tiếng nhạc ảm đạm, tay anh ta run lên.

Cửa vừa mở ra, anh nhìn thấy con quỷ đứng sau Lục Hoặc, sợ tới mực vội vàng đóng cửa lại.

Lục Hoặc ngoài cửa: …………

Lục Hoặc thua, anh chỉ có thể ném chìa khóa vào phòng nhỏ, “Đưa hai cô ấy rời đi.”

Còn lại là một lối thoát, cần bò ra ngoài. Hơn nữa trong quá trình bò ra, sẽ xuất hiện bàn tay ma quái vồ lấy người.
Bị đụng phải, sẽ tính thua.

Tô Thần không thể mất mặt để hai cô gái dẫn đầu, anh ta liền bò phía trước.

Nhưng mà, mới đi được hai bước, khoảnh khắc bị bàn tay ma quái chạm vào, sợ tới mức hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.

Tô Thần bị loại.

“Tịch Tịch, tớ đi trước cho.” Phương Đường chủ động thăm dò đường.

Nhưng mà, cô mới bò được một phần ba đường, bị quỷ bắt được.

Chỉ còn lại một mình Kiều Tịch.

Cô khiêu vũ quanh năm, vòng eo vô cùng mềm mại, thân thể uyển chuyển, bò trong lối đi hẹp cũng không thành vấn đề.

Kiều Tịch không vội đi ra ngoài, cô phát hiện, bàn tay ma quái duỗi ra là có quy luật.

Cô ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, giống như con sâu, chậm rãi vặn vẹo về phía trước, bàn tay ma quái hoàn toàn không chạm tới mặt đất.

Kiều Tịch thành công chạy trốn.
“Tiểu Tịch, cậu thật lợi hại.” Diệp Tử Hân ở bên ngoài chờ tới buồn ngủ, thấy Kiều Tịch ra, cô ấy cao hứng bước tới.

“Không phải nói có phần thưởng sao? Cậu đi lấy đi, cho cậu.”

“Ô ô, Tiểu Tịch thật tốn, an ủi trái tim tổn thương của tớ.”

Kiều Tịch cười cười, cô thấy Tô Thần yếu ớt, sắc mặt trắng bệch ngồi trên sofa, làm gì còn hăng hái?

Lục Hoặc đi tới, chân dài trong đôi ủng màu đen, mỗi một bước đều như giẫm lên đầu trái tim cô, vô cùng đẹp trai.

So với những người khác đang vui mừng vì Kiều Tịch thắng, Lục Hoặc chú ý tới tay cô bị bẩn.

Bởi vì cần bò, cô chỉ có thể dùng tay bò chậm rãi, lòng bàn tay không tránh khỏi bị bám bụi.

“Anh dẫn em đi rửa tay.”

Lục Hoặc nắm lấy tay cô, đưa người tới chỗ rửa tay.

Bên ngoài toilet có một cái bồn rửa tay, trước bồn là một tấm gương lớn, phản chiếu rõ nét chàng trai cao lớn và cô gái xinh đẹp.
Lục Hoặc cẩn thận xắn ống tay áo cô, anh vặn nước rửa tay, từ từ rửa từng ngón tay một.

Tay cô nhỏ nhắn xinh đẹp, ngón tay trắng nõn tinh tế, mềm mại tựa không xương, cô không thích sơn móng tay, đầu ngón tay khỏe mạnh màu hồng nhạt.

Anh xoa xong, rửa sạch bàn tay cô dưới vòi nước, rồi lấy khăn giấy ở một bên, nhẹ nhàng giúp cô lau.

Sau đó, Kiều Tịch lại thấy anh rút hai tờ giấy, cẩn thận trải trên bồn rửa tay.

“Sao thế?” Kiều Tịch hơi tò mò.

Lục Hoặc không trả lời, dưới ánh mắt khó hiểu của cô, anh đặt tay lên eo cô, nhấc bổng cô lên bồn rửa tay.

“Lục Hoặc!” Đột nhiên ngồi lên bồn rửa tay, Kiều Tịch hoảng sợ.

“Đừng lộn xộn, cẩn thận ngã.” Bàn tay Lục Hoặc ôm chặt eo cô, anh tiến lên một bước, đứng giữa hai chân cô.

Chân Kiều Tịch buộc phải thõng xuống bên cạnh anh.
“Lát nữa sẽ có người tới.” Kiều Tịch không ngốc, cô cũng đoán được đại khái ý đồ của Lục Hoặc.

“Sẽ không.” Lục Hoặc cong môi, “Toilet ở đây xa, họ sẽ tới toilet phía trước.”

Vừa rồi anh để ý gần đó có hai cái toilet.

“Hơn nữa.” Lục Hoặc cúi đầu, từ từ hạ môi, dừng trên chóp mũi Kiều Tịch, “Chúng ta nhanh thôi.”

Trên đỉnh đầu lộ ra mầm lá.

Kiều Tịch trừng anh, “Anh nói dối.”

Lục Hoặc nhếch môi, môi mỏng chậm rãi rời đi, cuối cùng dừng trên cái miệng nhỏ nhắn của cô, nuốt hết bất mãn của cô vào.

Trong gương, chàng trai cúi đầu, ôm cô gái vào trong lòng, ánh mắt trầm xuống, nhìn thẳng vào cô, dùng sức đoạt lấy.

Có vẻ như nghẹn khuất đã lâu, phải đòi bồi thường toàn bộ.

Kiều Tịch làm sao đã nếm được tư vị như vậy? Cô cảm thấy da mặt Lục Hoặc càng dày thêm, hơn nữa so với cô còn hư hơn.
Hơn nữa, Kiều Tịch cảm thấy, từ khi Lục Hoặc khôi phục ký ức, anh không còn đè nén bản thân nữa, so với trước kia còn làm càn hơn nhiều.

Thân thể cô gái mềm nhũn, dường như không thể chịu nổi, chân cô vô thức đá vào quần Lục Hoặc.

Ngón tay cũng mềm mại.

Lục Hoặc chậm rãi buông ra, đầu ngón tay anh xoa nhẹ khóe mắt ửng hồng của cô, âm thanh khàn khàn, “Sức chịu đựng sao lại kém như vậy?”

Mới chỉ là hôn thôi mà.

Kiều Tịch tức giận nhìn anh, môi cô đã tê dại rồi.

“Tịch Tịch.” Anh kéo ruy băng buộc tóc cô gái ra, vừa rồi giữ ót cô, tóc đã bị anh làm cho rối tung.

Ruy băng được tháo ra, mái tóc đen mượt của cô rũ xuống càng làm cho khuôn mặt trở nên trắng trẻo.

“Anh phát hiện, anh của kiếp trước vẫn có tiếc nuối.” Anh thuận tay vuốt ve mái tóc dài, thích thú mà đùa bỡn.”
“Tiếc nuối gì?”

Lục Hoặc cười khẽ, lông mày lạnh lùng sớm đã nhu hòa, “Hối hận vì đã lạnh nhạt với em như vậy, không có hôn em nhiều hơn.”

Không, anh sẽ bắt đầu đòi lại.

Lục Hoặc đưa Kiều Tịch trở lại, Diệp Tử Hân và Phương Đường nhìn gương mặt kinh diễm của Kiều Tịch, như thể đã đoán được điều gì.

Hai người trêu ghẹo nhìn cô.

Lục Hoặc ngồi xuống băng ghế, thân thể Tô Thần nghiêng tới, sắc mặt cũng đã khôi phục, như là sống lại.

Anh ta dùng khuỷu tay chạm Lục Hoặc, cười đầy ẩn ý, “Đi toilet, cậu đi lâu như vậy, thận yếu?”

Lục Hoặc nhàn nhạt liếc anh ta, cười lạnh: “Xứng đáng là cẩu độc thân.”