Kiều Tịch trở lại phòng, cô nhìn kỹ, cũng không có gì thay đổi, xem ra cũng không phải là bị lục tung.
Kiều Tịch không khỏi nghi ngờ, cô tìm kiếm trong phòng một lần, không có phát hiện đồ gì bị thiếu, cũng không có gì thêm, lúc này mới an tâm.
Nhưng mà Kiều Tịch vẫn không tin Triệu Vũ Tích nói, chỉ là đơn giản vào phòng chờ cô, có chuyện muốn nói với cô.
Kiều Tịch nhớ rõ, vừa rồi lúc hỏi, Triệu Vũ Tích hoảng loạn không nói thành lời.
Âm thanh trẻ con của Bạo Phú đột nhiên vang lên: “Chủ nhân, hệ thống lúc trước đã chuẩn bị quà cho cô, rất nhanh sẽ xong, trước năm mới, chắc chắn có thể tới tay cô.”
Kiều Tịch suýt nữa quên mất chuyện này, cô xuyên tới Lục Hoặc kiếp trước, Bạo Phú nói với cô, đây là lỗi của hệ thống, dẫn tới sai sót về thời gian, để bồi thường cho cô, hệ thống sẽ khen thưởng. “Rốt cuộc là cái gì? Hiện tại vẫn chưa thể nói sao?”
Bạo Phú nói: “Tôi cũng không biết, chủ nhân đừng nóng vội, đến lúc đó cô sẽ biết.”
Kiều Tịch cũng không kỳ vọng nhiều, dù sao, hệ thống cũng không quá đáng tin.
Thay xong quần áo, Kiều Tịch ra khỏi phòng, cô gặp quản gia, nói với ông ấy, không có sự cho phép của cô, người khác không thể tùy ý ra vào phòng cô.
Quản gia đột nhiên nghe được dặn dò của Kiều Tịch, ông rất nhanh phản ứng lại, “Tiểu thư, phát sinh chuyện gì à?”
“Không có gì, chỉ là cháu không thích người khác tùy tiện chạm vào đồ của cháu.” Kiều Tịch cũng không nói thêm gì.
Xuống lầu, Kiều Tịch thấy Triệu Vũ Tích đã an phận ngồi trên sofa nói chuyện với mẹ Kiều.
Lục Hoặc nói chuyện với cha Kiều, vẻ mặt hai người đứng đắn nghiêm túc, không khí khẩn trương như lúc mở họp ở công ty. Kiều Tịch cười, cô đi tới, “Cha, Lục Hoặc bị thương còn chưa khỏi.”
Cha Kiều nhìn con gái, sắc mặt nghiêm túc mới hòa hoãn, thấy con gái nhắc nhở, vừa buồn bực lại thương tâm, “Cha cũng không làm gì thằng nhóc Lục Hoặc này.” Cẩn thận nghe, trong giọng nói của ông còn mang theo ủy khuất, áo bông nhỏ bị bắt cóc, ngay cả tâm cũng hướng về tiểu tử thối.
Khóe miệng Lục Hoặc nhếch lên, trên mặt lộ ra vui mừng, anh thấp giọng nói, “Chú đang nói đến chuyện tai nạn với anh.”
Bên kia, mẹ Kiều nhận được ánh mắt ủy khuất của chồng, bà không khỏi bật cười: “Được rồi, cơm tối đã chuẩn bị xong, ăn trước rồi nói.”
Kiều Tịch nắm tay Lục Hoặc, chủ động dẫn anh tới nhà ăn.
Biết Lục Hoặc sẽ đến, mẹ Kiều đã phân phó phòng bếp chuẩn bị bữa tối phong phú, hơn nữa trên bàn không có nguyên liệu không tốt cho vết thương, có thể thấy được, mẹ Kiều thật sự chấp nhận Lục Hoặc. Kiều Tịch cầm bát múc cạnh đặt vào tay Lục Hoặc, nói với anh: “Đây là mẹ em đặc biệt làm cho anh uống, rất tốt cho miệng vết thương.”
“Cảm ơn dì.” Lục Hoặc lễ phép nói lời cảm ơn với mẹ Kiều.
Mẹ Kiều cười nói: “Đừng khách khí, cháu uống canh trước đi, đừng để nguội.”
Anh nghiêm túc uống canh, nước canh ấm áp tụt xuống cổ họng đến dạ dáp, cả người cũng ấm áp.
Ngồi ở Kiều gia, bên cạnh có người anh thích nhất, còn có cha mẹ của cô, trái ngược với kiếp trước trong mộng, Lục Hoặc cảm thấy bản thân có được rất nhiều.
“Uống ngon không?” Kiều Tịch nghiêng người hỏi anh.
Dưới ánh đèn, hai mắt cô phát sáng, giống như chứa hàng ngàn vạn ngôi sao, đẹp động lòng người, cô vừa thay bộ quần áo, lúc này mặc bộ quần áo len rộng thùng thình, càng khiến nước da của cô càng thêm trắng hồng, gương mặt dịu dàng. Lục Hoặc kiềm chế xúc động muốn bóp mặt cô, gật đầu, nhẹ giọng nói: “Uống ngon.”
Kiều Tịch cong mắt.
Trên bàn ăn, bày rất nhiều món, hơn nửa là Kiều Tịch thích ăn.
Lục Hoặc biết rõ khẩu vị của cô, anh giúp cô gắp một ít thịt cá, anh gắp một con cua, bắt đầu lột thịt cua.
Không tới vài phút, con cua đã bị anh lột xong, trong bát sứ nhỏ có đầy thịt cua và gạch cua, anh đặt chén nhỏ đặt trước mặt cô, “Lột xong rồi.”
Hai mắt Kiều Tịch sáng lên, cô thích ăn cua, nhưng ghét bỏ lột xác, cũng không thích làm bẩn tay nên lười ăn, bây giờ có Lục Hoặc bóc, cô thỏa mãn.
Kiều Tịch cầm muỗng, múc từng miếng nhỏ.
“Ăn ngon không?”
Kiều Tịch giống như con hồ ly trộm thành công, cô thỏa mãn gật đầu.
Lục Hoặc cười, lại lấy một con cua, bắt đầu bóc nó.
Cha Kiều và mẹ Kiều nhìn nhau, nhìn thấy động tác Lục Hoặc thành thạo, con gái cũng trông rất tự nhiên, rõ ràng bình thường Lục Hoặc cũng chăm sóc con gái ăn cơm, hai người lại thêm hài lòng với Lục Hoặc. Triệu Vũ Tích ngồi đối diện vẫn luôn im lặng, cô ta thấy ngực mình hít thở không thông, đặc biệt là nhìn thấy chàng trai đang nghiêm túc lột vỏ bên cạnh Kiều Tịch, bản thân còn chưa ăn được miếng nào, Kiều Tịch được yêu chiều, cô ta cảm thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Kiều Tịch thật quá đáng, bệnh công chúa lại phát tác, không để cho người khác ăn cơm, lại hầu hạ cô.
Triệu Vũ Tích ghét nhất là như vậy, dựa vào đâu gia thế, dáng vẻ, ngay cả lựa chọn người đàn ông, đều là Kiều Tịch được tốt nhất?
Cô ta không nhịn được, tức giận trong lòng không khỏi thốt ra, “Tiểu Tịch, Lục Hoặc hiếm khi tới làm khách, em không thể để cậu ấy luôn chăm sóc em ăn cơm chứ?”
Cha mẹ Kiều bất giác cau mày, tuy rằng họ cũng cảm thấy Lục Hoặc nuông chiều con gái mình, cũng chuẩn bị mở miệng bảo Lục Hoặc ăn cơm, nhưng mà nghe ý tứ đứa cháu gái ngoại rõ ràng là chỉ trích con gái, họ cảm thấy không thoải mái. Động tác lột vỏ của Lục Hoặc cũng không dừng lại, anh thấp giọng: “Không liên quan tới Tịch Tịch, cô ấy thích ăn, cháu sẽ lột nhiều một chút, cô ấy ăn vui vẻ, cháu sẽ thỏa mãn hơn là cháu ăn.”
Kiều Tịch tò mò nhìn chàng trai bên cạnh, không giống như anh sẽ nói những lời như vậy, đây là nói cho cha mẹ cô nghe.
“Tiểu Hoặc, cháu có ngại dì gọi như vậy không? Cháu đừng chăm sóc Tiểu Tịch nữa, tự mình ăn đi.” Mẹ Kiều nói với Lục Hoặc bằng vẻ dịu dàng. Sau khi tiếp xúc, bà phát hiện trước đây mình sai rồi, bà không hài lòng hai chân Lục Hoặc không thể đi lại, ngoại trừ cái này, bà không tìm ra khuyết điểm nào trên người này.
Động tác Lục Hoặc dừng lại, anh nhìn về phía mẹ Kiều, lễ phép trả lời: “Cháu biết rồi ạ.”
Kiều Tịch khoe mẽ: “Anh xem, mọi người đều cảm thấy em bắt nạt anh.” Lục Hoặc gắp thịt cua vào bát cô, đè giọng dỗ người đang đắc ý, không hề ủy khuất này, “Là anh can tâm bị em bắt nạt.”
Triệu Vũ Tích đối diện nghe thấy Lục Hoặc nói, cô ta xấu hổ, dường như đang xen vào việc của người khác.
Kiều Tịch ngước mắt nhìn đối phương, Triệu Vũ Tích cụp mắt xuống theo bản năng, không dám nhìn Kiều Tịch. Cô ta nắm chặt đũa, hận không thể cứa móng tay lên mặt Kiều Tịch.
Một bữa cơm, ngoại trừ một màn Triệu Vũ Tích mở miệng quát Kiều Tịch, còn lại đều rất hòa hợp.
Lục Hoặc ở trước mặt cha mẹ Kiều biểu hiện rất tốt, đặc biệt là khi Kiều Tịch cố ý trêu chọc anh, lúc ăn cơm, cô niết chân anh dưới gầm bàn, nhưng Lục Hoặc vẫn kiềm chế, không có thất thố.
Sau khi ăn xong, Kiều Tịch mặc áo khoác, đưa Lục Hoặc dạo quanh Kiều gia. “Hôm nay biểu hiện của anh khá tốt, cha và mẹ em chắc chắn là tiếp nhận anh, thậm chí thích anh.” Có vị phụ huynh nào lại không thích vãn bối thông minh, trầm ổn kiên định, không cao ngạo nóng nảy như Lục Hoặc chứ?
“Anh rất vui.” Chàng trai dưới ánh trăng cong môi, đường nét gương mặt cũng trở nên nhẹ nhàng.
Ánh trăng như được bao phủ bởi một tầng sương mờ ảo, mê hoặc lòng người.
Trái tim Lục Hoặc cũng được phủ một lớp đường, anh nếm được vị ngọt. Nếu tất cả những cay đắng trong quá khứ là để hiện tại nếm được vị ngọt, như vậy anh cảm thấy đau khổ, đả kích trong quá khứ đều là đáng giá.
Ánh trăng mơ hồ dừng trên đỉnh đầu chàng trai, tựa như tỏa ra một tầng ánh sáng, ngũ quan của anh càng thêm thâm thúy.
Anh cười hỏi cô, “Trong sân có camera không?” Kiều Tịch gật đầu, “Có, ở góc tường bên kia.”
“Cái này không thể được.” Lục Hoặc cười khẽ.
Kiều Tịch không hiểu, “Sao vậy?”
Lục Hoặc nhìn hòn non bộ sau lưng, anh dắt Kiều Tịch tới phía sau hòn non bộ.
Kiều Tịch dựa vào hòn non bộ, đá trên đó vừa cứng vừa lạnh, lưng cô không thoải mái.
Cô ngẩng mặt lên, trong mắt mang theo ý cười xấu xa, cố tình nói: “Sao vậy? Anh kéo em tới đây là muốn làm gì?”
Truyện người lớn cô cũng tò mò xem qua một lần, cái gì mà nam nữ chính làm chuyện yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau hòn non bộ.
Cô nhìn chằm chằm Lục Hoặc, “Không phải là muốn làm chuyện gì không để người khác nhìn chứ?”
Kiều Tịch cũng chỉ nói mà thôi, Lục Hoặc so với cô còn kiềm chế hơn, Kiều Tịch mới không lo anh làm chuyện xấu gì với cô, cũng bởi vì vậy, cô mới lợi dụng sự tự chủ của anh, làm càn mà bắt nạt, trêu đùa anh như vậy. Hòn non bộ chắn bớt ánh sáng ở bên ngoài, chỉ còn lại ánh trăng mờ ảo.
Lục Hoặc cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt giảo hoạt của cô, anh nhéo tay cô, đêm tối thật sự khiến con người ta nảy sinh ý đen tối.
Anh cong môi nói với cô, “Ở đây không có camera.”
Kiều Tịch gật đầu, “Chỗ này đúng là không có, chỉ có treo trên tường.”
Lục Hoặc cười nói: “Cho nên, cha mẹ em sẽ không phát hiện.”
Phát hiện cái gì?
Kiều Tịch nghe thấy Lục Hoặc thấp giọng nói: “Vừa rồi lúc ăn cơm, là cái tay này nhéo đùi anh?”
“Anh muốn nhéo lại sao?”
Lục Hoặc cầm đầu ngón tay bị anh niết đỏ, đưa lên môi, môi mỏng khẽ mở, anh cắn đầu ngón tay của cô.
Ngón tay không đau, ngược lại đầu ngón tay ẩm ướt và nóng.
Kiều Tịch muốn lùi lại.
Nhưng Lục Hoặc không buông tay, anh giống như trêu đùa con mèo, trừng phạt nó mà gặm đầu ngón tay, “Muốn thấy anh xấu mặt, hửm?” “Anh sẽ không.” Kiều Tịch cười, giọng điệu chắc nịch.
Lục Hoặc áp thân thể vào cô, Kiều Tịch hoàn toàn bị đẩy lên hòn non bộ, “Tịch Tịch, em đánh giá cao anh rồi.”
Hai người kề sát, Kiều Tịch cảm nhận được rõ ràng biến hóa của anh, cô không thể tin nổi mà nhìn anh.
Chàng trai nhào nặn tay cô, kề sát tai cô thì thào, “Đừng ngạc nhiên, là em chọc anh trước, không phải là đã chuẩn bị tốt tâm lý sao?”
Kiều Tịch ngẩn người, “Không có.”
Lục Hoặc dùng sức nhéo tay, nhéo tay cô đến khi mềm nhũn ra, Kiều Tịch nhỏ giọng hỏi anh, “Cái đuôi sẽ lộ ra sao? Anh có muốn tay của em........giúp anh không?”
Lục Hoặc dừng nhéo tay cô lại, “Tịch Tịch.”
Cô thật sự dám nói!
Kiếp trước, cho dù anh bị người ta hạ dược, lý trí không tỉnh táo, cũng không nghĩ tới làm gì cô, huống chi nói tới hiện tại. Lục Hoặc cười, anh buông tay cô ra, thay vào đó là nhéo cắm, “Tịch Tịch không cần làm gì, em ngoan ngoãn một chút là được.”
Đêm mùa động lạnh, môi chàng trai cũng lạnh, anh cúi đầu, hôn lên miệng cô gái, nếm được vị ngọt dịu, anh lẩm bẩm: “Vừa rồi lén uống nước chanh?”
Kiều Tịch không ăn canh, mà tự mình rót cốc nước chanh đá.
Cô không lên tiếng, mặt nóng lên, miệng bị anh đè xuống, như thể muốn lấy hết nước chanh trong miệng cô đi.
Đêm mùa đông, trên sân không có người đi lại, xung quanh cũng quá an tĩnh.
Sau hòn non bộ, âm thanh nuốt vang lên rất nhỏ, cũng quá ái muội, cẩn thận nghe còn rất bắt tai.
Hai chân Kiều Tịch mềm nhũn được Lục Hoặc đỡ lấy eo.
Cô gái mặc áo len trắng dày, khó khăn lắm mới chạm được đến eo, đầu ngón tay Lục Hoặc chạm vào làn da trắng trẻo trên eo nhỏ. Lòng bàn tay anh mang theo vết chai mỏng vuốt ve, làm Kiều Tịch ngứa ran mà hừ hừ.
Lục Hoặc hôn lên miệng cô, cười thấp giọng, tay cũng ngừng lại, cũng không vượt rào.
Lôi kéo cô gái tới sau hòn non bộ thân mật, đã là chuyện mất khống chế nhất Lục Hoặc từng làm.
Không biết qua bao lâu, Lục Hoặc giúp Kiều Tịch chỉnh lại mái tóc rồi, vuốt ve gương mặt nóng bừng của cô, trầm giọng hỏi: “Lần sau còn dám chọc anh không?”
“Em sai rồi.” Kiều Tịch nhỏ giọng.
Lần sau còn dám nữa!
Trở vào nhà, Lục Hoặc báo với cha mẹ Kiều, anh phải về.
Kiều Tịch đứng bên cạnh cha mẹ, chỉ có Triệu Vũ Tích phát hiện, miệng của Kiều Tịch đỏ quá mức, như thể bị gặm cắn, đôi mắt của cô cũng ngấn nước, phảng phất giây tiếp theo có thể trào ra.
Triệu Vũ Tích không phải đứa ngốc, hiển nhiên biết Kiều Tịch và Lục Hoặc vừa làm gì bên ngoài. Thấy Kiều Tịch vui vẻ, Triệu Vũ Tích cảm thấy trong lòng như có hàng trăm con kiến cắn, quá khó chịu.
Kiều Tịch lẽ ra đã chết từ lâu, tất cả những gì của cô nên thuộc về cô ta.
*
Sau khi gặp được nữ bệnh nhân kia ở bệnh viện, Lục Hoặc đã để vệ sĩ đi điều tra thân phận đối phương.
Kiều Tịch biết, đối phương được cô nhi viện nhận nuôi, thời gian nhận nuôi, vừa lúc là năm cô ấy đi lạc.
Anh vệ sĩ còn điều tra được, tài khoản của Đào Hiểu Thiến nhận được một khoản tiền lớn, người chuyển nó là người đàn ông tên Tưởng Võ Châu, đối phương là họ hàng xa của Chu Thắng.
Đáng tiếc là, không có điều tra ra Đào Du tìm được Đào Hiểu Thiến như thế nào, cũng không có bằng chứng trực tiếp nào chứng minh số tiền này chính là Đào Du nhận từ Chu Thắng để đâm Lục Hoặc. Kiều Tịch đi tìm Đào Hiểu Thiến đã là một tuần sau, đối phương đã phẫu thuật thành công, tình trạng cũng tốt hơn.
Trên ghế dài bệnh viện, Đào Hiểu Thiến yên lặng nhìn đàn ngỗng đang bơi trong hồ.
“Cô có phiền nếu tôi ngồi xuống không?”
Đào Hiểu Thiến ngẩng đầu nhìn đối phương, nhận ra đối phương là cô gái lần trước đã cứu cô ấy, “Mời ngồi.”
Cô ấy nói: “Cảm ơn cô lúc trước đã giúp tôi, còn giúp tôi nhặt điện thoại.”
“Không cần khách khí.” Kiều Tịch nhìn sắc mặt cô ấy, “Cơ thể của cô đã tốt hơn chưa?”
Đào Hiểu Thiến gật đầu, “Sau khi phẫu thuật đã tốt hơn nhiều.”
“Trông cô cũng không vui vẻ lắm.” Kiều Tịch thấy, năng lượng xanh trên mu bàn tay đối phương từ 5% lên đến 30%, rõ ràng, lần phẫu thuật này đã thay đổi đối phương rất nhiều. Đào Hiểu Thiến đã kìm nén lâu, khó tìm được người có thể nói chuyện, cô ấy nói: “Tôi có một người anh trai, đã lâu không tới thăm tôi, ngay cả ngày tôi làm phẫu thuật cũng không có xuất hiện, bây giờ tôi đã phẫu thuật xong, anh ấy cũng không có tới.”
Kiều Tịch cũng không vòng vo, trực tiếp hỏi: “Anh trai của cô là Đào Du?”
“Cô biết anh trai của tôi?” Đào Hiểu Thiến kinh ngạc.
“Ừm.”
Kiều Tịch cố ý hỏi qua bác sĩ chăm sóc Đào Hiểu Thiến, biết thân thể đối phương hồi phục tốt, cô mới quyết định hôm nay tới tìm cô ấy, “Tôi có một tin tức không tốt, cô muốn nghe không?”
“Về anh trai tôi sao?” Đào Hiểu Thiến hỏi.
“Đúng vậy.”
Đào Hiểu Thiến hít sâu, đột nhiên cảm thấy chân tay mình tê dại, “Có phải anh trai tôi đã xảy ra chuyện không?”
“Anh trai của cô, lái xe trong lúc say tử vong vì bệnh tim đột phát, đồng thời gây tai nạn cho 3 người khác bị thương phải vào bệnh viện.” “Không có khả năng, có phải đã nhận lầm người không?” Đào Hiểu Thiến không ngừng lắc đầu, không thể tin, “Sức khỏe anh trai tôi rất tốt, anh ấy chỉ đi làm việc mà thôi.”
“Anh ấy sẽ không chết, sao anh ấy lại chết rồi?”
“Không có khả năng.”
Đào Hiểu Thiến không ngừng hít sâu, cô ấy không muốn tin tưởng.
“Tôi tới tìm cô, không chỉ là bởi vì anh trai cô qua đời.”
Kiều Tịch bắt gặp đôi mắt mờ mịt ngấn lệ của Đào Hiểu Thiến, cô không mềm lòng, nói thẳng: “Anh trai của cô, nhận tiền muốn đâm chết bạn trai tôi.”
Đối với Kiều Tịch mà nói, không ai quan trọng hơn Lục Hoặc.
Đối phương muốn lấy mạng Lục Hoặc, nếu không phải đối phương bị tái phát bệnh tim, mất đi tính mạng, chỉ sợ người chết sẽ là Lục Hoặc.
Kiều Tịch không dám tưởng tượng, nếu không có Lục Hoặc, sẽ không có nụ hôn thẹn thùng, chạm vào cái đuôi sẽ đỏ mặt gọi tên cô, còn giúp cô giặt quần áo, tự tay khắc cá vàng nhỏ cho cô, cưng chiều cô cực độ, cô sẽ như thế nào.