Cậu nhóc hay lắm, nhỏ như vậy đã nhận thư tình.
Học sinh lớp 10 không phải nên học tập cho tốt, nỗ lực tiến tới sao?
Nước chanh trong miệng Kiều Tịch chua lòm, cô vẫn luôn cho rằng Lục Hoặc không có bất cứ kinh nghiệm yêu đương nào, bây giờ, thế mà anh lại nhận thư tình!
Ống hút trong miệng bị Kiều Tịch cắn dẹp lép, cô dùng sức nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Lục Hoặc cầm lấy bức thư, trên bìa màu hồng nhạt có mấy trái tim vẽ bằng tay, nhìn ra được cô gái rất có tâm.
Anh vỗ nhẹ bạn nữ ở phía trước, “Trả cho cậu.”
Kiều Tịch phát hiện, bây giờ Lục Hoặc đang trổ mã, giọng nói của anh khàn khàn, không trẻ con như khi còn nhỏ, cũng không giống giọng nói trầm thấp, khiến lỗ tai người ta tê dại của anh khi lớn lên. Vẻ mặt bạn nữ đầy kinh ngạc, cô ấy cho rằng Lục Hoặc không nghe rõ lời nói lúc nãy của cô ấy, cô lặp lại: “Đây là thư tình mà hoa khôi trường ở lớp 1 đưa cho cậu.”
“Ừ.” Lục Hoặc đưa thư tình cho cô ấy, “Cậu trả cho cậu ấy đi.”
Trong mắt bạn nữ ngập tràn sự khó tin, hoa khôi trường của lớp 1 rất xinh đẹp, không ít người thích cậu ấy, cậu ấy cũng không để ý tới những cậu con trai đó.
Lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy hoa khôi trường là vào ngày đầu tiên khai giảng.
Khi đó mới vừa khai giảng, đồng phục còn chưa phát, hoa khôi trường mặc một chiếc váy màu trắng, tóc dài xõa ngang vai, trang điểm nhẹ.
Mọi người còn nhỏ, cũng không biết cách trang điểm lắm, tất cả đều là mặt mộc, ăn mặc cũng bình thường, khi hoa khôi trường trang điểm nhẹ, mặc chiếc váy xinh đẹp xuất hiện, lập tức trở nên nổi bật trong đám người. Ánh mắt của mọi người đều không nhìn được mà dừng trên người cậu ấy.
Sau ngày hôm đó, không ít người gọi cậu ấy là hoa khôi trường.
Bình thường sẽ có không ít người thảo luận về cậu ấy, chú ý cách cậu ấy ăn mặc mỗi ngày, hoặc là có cậu con trai lớp nào thích cậu ấy.
Nhưng mọi người còn nhỏ, thích cũng che đi, giấu đi, hoặc là lén lút viết thư tình, cũng không dám khoe khoang quá mức.
Có người đồn rằng hoa khôi trường thích người học giỏi, không ngờ tới hôm nay hoa khôi trường sẽ nhờ cô ấy đưa thư tình cho Lục Hoặc, xem ra hoa khôi trường thích con trai có thành tích tốt, lời đồn này là thật.
Sau một học kỳ, mọi người đều biết thành tích của Lục Hoặc là tốt nhất toàn khóa, mỗi lần thi cử anh đều đứng thứ nhất. Có điều, thành tích của Lục Hoặc có tốt hơn nữa thì sao, hai chân anh không thể đi, sự ngưỡng mộ của mọi người đối anh cũng giảm rất nhiều, không ngờ tới hoa khôi trời thế mà cũng không ngại, còn thích anh.
“Lục Hoặc, cậu chắc chắn không? Cậu có biết hoa khôi trường trông như thế nào không?” Bình thường Lục Hoặc đều yên tĩnh làm việc của mình, khẳng định anh chưa nhìn thấy bộ dạng của hoa khôi trường.
“Ừ.” Lục Hoặc đưa thư tình cho đối phương, liền tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Anh không phải xem sách giáo khoa, mà là một ít sách ngoại khóa, sách trên tay anh đều là công thức, các bạn trong lớp căn bản nhìn không hiểu.
Vẻ mặt của bạn nữ đầy ngạc nhiên, cô ấy lấy thư về, vội đứng dậy đi tìm hoa khôi trường.
Trước màn hình lớn, Kiều Tịch đầy vừa lòng nhìn Lục Hoặc, nước cam trong miệng lại trở nên ngọt ngào, cô đột nhiên hút thêm mấy miếng. Nhóc con Hoặc thật ngoan, ngoan ngoãn đọc sách, không cần nghĩ đến chuyện yêu đương!
Đến lúc vào học, bạn nữ kia đã trở lại, cô ấy đã nói chuyện Lục Hoặc từ chối nhận thư tình cho đối phương.
Bạn nữ liếc mắt nhìn Lục Hoặc một cái, không rõ vì sao anh sẽ từ chối, vì sao lại bình tĩnh như vậy, hoa khôi trường có thể thích anh, không phải anh nên vui vẻ sao?
Không bao lâu, Kiều Tịch liền nhìn thấy người bạn nữ đã viết thư tình cho Lục Hoặc.
Vẻ ngoài của đối phương khá xinh đẹp, trắng nõn sạch sẽ, gương mặt trong veo, lại biết cách trang điểm, cái kẹp trên tóc còn là chiếc kẹp thủy tinh xinh đẹp, cậu ấy dùng bỏ không ít tâm tư trên đồng phục, quả thật xuất chúng hơn so với các bạn nữ khác.
Cô ấy xuất hiện, lập tức khiến các cậu con trai khác ồn ào. “Xin hỏi có thể gọi Lục Hoặc ra giúp tớ được không?” Trịnh Oánh Oánh đứng ở cửa sau, nói với một cậu con trai đang ở cửa sau.
Mặt cậu con trai có chút đỏ, “Cậu đợi chút.”
Cậu ấy đi đến cạnh chỗ ngồi của Lục Hoặc, “Lục Hoặc, bên ngoài có người tìm cậu.”
Trong đôi mắt đen nhánh của Lục Hoặc có phần ngờ vực, anh cũng không biết có ai sẽ tìm đến anh.
Kiều Tịch nhìn thấy anh bỏ sách trong tay xuống, di chuyển xe lăn đi ra ngoài phòng học.
“Lục Hoặc.” Sự xuất hiện của Trịnh Oánh Oánh đưa đến sự chú ý của không ít người xung quanh, đặc biệt khi một người khác là Lục Hoặc, ai cũng không thể ngờ được hoa khôi trường sẽ quen biết tên què Lục Hoặc. Hôm nay Trịnh Oánh Oánh trang điểm rất nhẹ, hai bên má đánh phấn hồng nhạt, trường học không cho phép trang điểm nên cô ấy không dám quá trắng trợn, trang điểm quá đậm.
Đồng phục to rộng được cô ấy sửa ngắn lại, lộ rõ dáng người mảnh khảnh của cô ấy.
Trịnh Oánh Oánh rất tự tin, cô ấy cũng có vốn liếng để tự tin, “Lục Hoặc, chào cậu, tớ là Trịnh Oánh Oánh.”
Kiều Tịch nhìn thấy, tuy bây giờ Lục Hoặc còn nhỏ, nhưng giữa chân mày ngây thơ của anh đã có vài phần hờ hững, “Cậu tìm tôi?”
Trịnh Oánh Oánh thẹn thùng gật đầu, “Tớ muốn đến hỏi cậu một chút, vì sao cậu không nhận thư tình, có phải cậu không biết bức thư đó là tớ viết cho cậu không?”
Lục Hoặc nói trắng ra: “Tôi không quen biết cậu, cũng không muốn nhận.” Nghe vậy, vẻ mặt Trịnh Oánh Oánh đầy khó tin, cô ấy ngơ ngẩn nhìn về phía Lục Hoặc, anh đối với cô ấy rất lạnh lùng.
“Đó là lần đầu tiên tớ viết thư tình.” Bình thường đều là người khác đưa thư tình cho Trịnh Oánh Oánh, cô ấy là lần đầu tiên chủ động viết thư tình, “Lục Hoặc, tớ thích cậu, muốn đến với cậu.”
Người trộm vây xem xung quanh ồn ào một trận, rốt cuộc ai cũng không thể lường trước được, thế mà hoa khôi trường thích Lục Hoặc, lại còn chủ động tỏ tình, quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Trước màn hình lớn, Kiều Tịch cũng đang nhìn hiện trường tỏ tình chau mày lại, cô vô ý thức dùng sức cắn ống hút.
Lục Hoặc nhỏ như vậy đã nhận thư tình thì thôi, nếu anh dám yêu sớm……
Cô sẽ……
Kiều Tịch tức giận phồng má, cô phát hiện chính mình không thể làm gì Lục Hoặc, dù sao đó cũng đã là chuyện quá khứ. Nhưng cô vẫn rất khó chịu nha.
Kiều Tịch trừng mắt nhìn Lục Hoặc trong màn hình, chờ đợi câu trả lời của anh.
Những người đứng trên hành lang bàn luận sôi nổi, đang xem hiện trường tỏ tình của hoa khôi trường.
Vẻ mặt Lục Hoặc rất bình tĩnh, “Tôi không thích cậu, tôi chỉ muốn học tập.” Nói xong, Lục Hoặc chuyển động xe lăn, trở về phòng học.
Người xung quanh khϊếp sợ, Lục Hoặc đúng là con mọt sách, thế mà anh lại từ chối hoa khôi trường?
Trịnh Oánh Oánh giống như bị người ta tát một cái thật mạnh, mặt cô ấy nóng lên, lúc đến đây cô ấy còn nói với hội chị em trong lớp rằng, Lục Hoặc khẳng định sẽ rất cảm động, đồng ý yêu đương với cô.
Cô ấy đánh cược, sau này khi cô ấy đá Lục Hoặc, anh sẽ lì lợm la liếm cô ấy không buông, đau đớn muốn chết. Mà bây giờ, thế mà đối phương không muốn nhận lời tỏ tình của cô ấy?
Người tàn tật giống như Lục Hoặc, trừ cô ấy, có bạn nữ nào bằng lòng tới gần anh? Cô ấy viết thư tình cho anh, là may mắn của anh.
Trịnh Oánh Oánh bị người xung quanh bàn luận, cô ấy tức giận đỏ cả mắt, đi về phòng học rồi.
Tiếng chuông vào học vang lên, mọi người chạy về lớp học như ong vỡ tổ.
Lục Hoặc ngồi thẳng tắp trên xe lăn, lúc giáo viên giảng bài, cho dù nội dung được giảng anh đã tự học xong toàn bộ, nhưng anh vẫn sẽ tôn trọng giáo viên, nghiêm túc nhìn bảng đen, chăm chú nghe giảng.
Từ khi Lục Hoặc từ chối hoa khôi trường gì đó kia, bảo anh muốn học tập, đôi mắt to xinh đẹp của Kiều Tịch đã nồng đậm ý cười.
Anh còn nhỏ, không cần yêu sớm! Lúc tan học, mưa ngoài cửa sổ còn chưa dừng lại, không ít người vội vàng về nhà.
Lục Hoặc thu dọn đồ đạc xong, anh lấy ô ra từ trong ba lô, sau đó di chuyển xe lăn đi ra ngoài.
Hạt mưa to không ngừng rơi xuống, rơi trên mặt đất, bắn lên bọt nước, sắc trời rất tốt.
Lục Hoặc vừa mở ô để che mưa thì xe lăn đột nhiên bị người kéo về phía sau.
Kiều Tịch nhìn thấy mấy cậu con trai cao lớn đứng phía sau Lục Hoặc, cậu con trai kéo xe lăn hiển nhiên là cầm đầu, trên đồng phục của đối phương bị viết vẽ tùm lum, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, “Mày chính là Lục Hoặc?”
Cậu ta nhìn Lục Hoặc từ trên cao xuống, “Mẹ nó, một tên tàn phế còn dám làm Oánh Oánh khóc?”
“Cô ấy coi trọng mày cái gì chứ? Đồ mọt sách, đọc sách lợi hại à? Lợi hại chừng nào thì không phải vẫn là tên tàn phế?” Cậu con trai gọi là Trương Đồ, trong trường học coi như là sự tồn tại như giáo bá, cậu ta thích Trịnh Oánh Oánh, nhưng đối phương ghét bỏ hành vi cử chỉ của cậu ta giống tên côn đồ, vẫn luôn không tiếp nhận Trương Đồ, nhưng cũng không từ chối.
Hôm nay chuyện cô ấy tỏ tình bị từ chối, rất nhanh đã bị Trương Đồ biết, cậu ta vẫn luôn chờ đến khi tan học mới ra tay.
“Anh Đồ, muốn đập cậu ta một trận không?” Cậu con trai nhỏ ở bên cạnh hỏi.
“Mỗi ngày cậu ta ngồi siêu xe đi học, nhà cậu ta chắc chắn có tiền, chúng ta cảnh cáo cậu ta một chút là được.” Một cậu con trai hơi béo chần chờ mở miệng. Nhà Trương Đồ mở công ty, cũng coi như là người giàu có, cậu ta kiêu ngạo quen rồi, căn bản không sợ gì cả, “Kéo cậu ta đến vườn cây bên kia trước đi, đừng để giáo viên hoặc bảo vệ phát hiện.”
Hai cậu con trai kéo xe lăn của Lục Hoặc từ phía sau.
Lục Hoặc trực tiếp dùng cán ô đập vào tay bọn họ.
“Thế mà tên phế vật này còn dám đánh người.” Trương Đồ tức giận duỗi tay đoạt lấy ô che mưa trong tay Lục Hoặc, lại bị đối phương đập một cái vào đầu đầy tàn nhẫn.
Trương Đồ đau đớn, cậu ta tàn nhẫn lên, dùng sức đoạt lấy ô che mưa trong tay Lục Hoặc.
Dây thép trên cán ô cứa qua lòng bàn tay Lục Hoặc, anh chảy máu.
“Bọn mày làm mau chút.” Trương Đồ vừa bị gõ đập một cái vào đầu, đau chết mất, cậu ta chửi một tiếng, dùng ô che mưa vừa đoạt được đập đầy tàn nhẫn vào phía sau lưng Lục Hoặc. Lúc này, có người đi qua.
Trương Đồ uy hϊếp: “Nhìn cái gì mà nhìn, nếu dám xen vào việc người khác, tao tấu mày.”
Đối phương sợ tới mức vội chạy đi.
Trước màn hình Kiều Tịch tức chết rồi. Cô rút ra đạo cụ, lúc muốn sử dụng, Bạo Phú nói với cô rằng server lag rồi phải chờ một chút.
Kiều Tịch hận không thể đập Bạo Phú một trận, thời khắc mấu chốt, thế mà lại rớt dây xích.
Kiều Tịch sốt ruột nhìn màn hình lớn, Lục Hoặc bị kéo đến nơi không người.
Hai cậu con trai tiến lên, bọn họ dùng sức đẩy ngã Lục Hoặc xuống mặt đất. Trương Đồ hung hăng dẫm lên xe lăn của Lục Hoặc, sau đó giơ lên, ném ra xa.
Cậu ta từ trên cao nhìn xuống Lục Hoặc té ngã trên mặt đất, nói: “Lần này chỉ là cảnh cáo màykhông được thích Trịnh Oánh Oánh, mày cách xa cô ấy ra.” Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Hoặc có vẻ tái nhợt, giữa mày ngây ngô của anh tràn ngập sự trào phúng, “Tôi căn bản không thích người này.”
Trương Đồ căn bản không tin, “Dù sao tao đã nói thế rồi, lại để tao phát hiện mày làm cô ấy khóc, mày xem tao có đánh chết mày không.”
Cậu ta nói với những người khác: “Chúng ta đi.”
“Anh Đồ, vậy cậu ta làm sao bây giờ?”
Trương Đồ cười lạnh, “Để nó tự bò lại đi.”
Mấy người cười rời đi.
Mưa to không ngừng, cả người Lục Hoặc ướt đẫm, đồng phục màu xanh đã sớm bị bùn đất làm bẩn, làm gì còn bộ dạng sạch sẽ thoải máu như ngày thường.
Anh ngẩng đầu nhìn xe lăn bị ném ở chỗ rất xa, chậm rãi bò qua.
Kiều Tịch đứng ở ngoài màn hình lớn gấp chết mất, lại đau lòng, cô không ngừng thúc giục Bạo Phú: “Có thể sử dụng đạo cụ chưa?” “Nhanh lên, Lục Hoặc bị ướt mưa rồi.”
“Anh ấy không với tới xe lăn, cậu mau chút.”
Kiều Tịch hận không thể bắt Bạo Phú ra đập một trận.