Người vừa đi, lại có người khác vào. Lần này không còn là một nam nhân đẹp trai phú soái nữa mà thay vào đó là một vị tỷ tỷ yêu kiều ma mị. Nàng mặc trang phục hồng xen vàng thêu chỉ bạc, bên trên có hình hoa mẫu đơn dáng người thướt tha quyến rũ. Lúc nàng vừa bước vào phòng trong phòng liền tỏa ra hương hoa thơm ngát không biết là từ đâu, gương mặt nhỏ nhắn trái xoan, môi đánh son đỏ tươi trang điểm tuy đậm nhưng càng làm nên vẻ kiều mị của nàng ta.
Tố Liên: (๑♡⌓♡๑)
Ực, dù là mê trai nhất nhưng y cũng mê gái, nhất là gái đẹp. Biết làm sao được con người không cưỡng lại cái đẹp cơ mà!
"Nha, Thiên Lang~ chàng gọi ta đến." Nàng ta thả thướt bước vào trong vừa đến gần Bạch Truy Thiên vừa cười, còn cách khoảng ba bước chân không biết là cố ý hay vô tình nàng ta lại vấp ngã.
"A." Tiếng la rất có lệ, nghe thật giả.
Nàng ta ngã hướng về phía lồng ngực Bạch Truy Thiên, tưởng chừng như sắp đụng vào người nhưng rồi.
Rầm-----
Nàng ta té chổng vó lên trời, cảnh tượng mĩ miều mất sạch.
Bạch Truy Thiên im lặng đứng một bên không có ý đi lại đỡ người, dường như chuyện hắn cố tình né tránh đỡ nàng ta lúc nãy là chuyện bình thường lặp đi lặp lại nhiều lần rồi.
"Ầy, sao lại không theo kịch bản giống lúc trước hả! Ta nói với huynh rồi phải thể hiện bản lĩnh đàn ông đi chứ, phải dịu dàng tinh tế lên suốt ngày cứ cứng ngắt như vậy suốt đời huynh vẫn ế đấy." Nàng ta bực mình đứng phắt dậy, vừa phủi bụi dính trên y phục vừa giản thuyết nói với Bạch Truy Thiên. Việc nãy giờ cũng không phải lần đầu nàng làm, mỗi lần gặp nhau nàng điều sẽ diễn như hai người là tình nhân gặp mặt.
Nhưng mà, cái tên này lại không biết phối hợp. Ba lần bảy lượt né né tránh tránh khiến nàng sầu thúi ruột.
Nàng ta hai ba bước đến chỗ ghế ngồi, vén cái váy lên để lộ cái quần dài trắng tinh bên trong rất thoải mái ngồi gác chân lên bàn.
"Này, ta đói bụng mau gọi đồ ăn lên đi." Nàng ta ra lệnh cho Bạch Truy Thiên.
"Tự mà gọi, để cái móng heo ngươi xuống." Hắn gõ gõ ba nhịp lên bàn trà, nhắc nhở nàng. Bạch Truy Thiên sợ là cái chân heo của nàng ta sẽ vô tình đạp trúng sen nhỏ mất.
Tố Liên: (T_T)
Sao cư xử lại khác lúc nãy rồi? Cứ như hai người khác nhau vậy.
Lúc nãy khi bước vào còn quyến rũ đến vậy sao tự dưng lúc này nàng ta cứ như đến đòi nợ vậy nè?!
Tố Liên có thể nghe được âm thanh tan vỡ ánh nhìn của y với vị tỷ tỷ xinh đẹp mới đến này.
Nhìn dáng vẻ ngoài đẹp nhưng trong không đàng hoàng này của nàng ta riết rồi cũng quen, đúng là thái phó đã nói cái nết đánh chết cái đẹp. Bên ngoài nàng ta được trời ban cho cánh vẻ đẹp thế này mà cái nết lại chẳng khác mấy gã đàn ông ngoài kia. Bạch Truy Thiên gân trán giật giật nghĩ.
"A –---- không muốn. Ể? Huynh có đồ chơi mới?!." Kiều Tinh nhìn qua một vòng liền chú ý ngay đến sen nhỏ, oa thật đẹp nha.
"Không phải đồ chơi." Nhanh tay tát bay cái móng heo tính chạm vào sen nhỏ của nàng ta ra, hắn khống muốn người khác chạm vào sen nhỏ trừ hắn ra.
"Hừ, keo kiệt bủn xỉn." Xoa xoa cái tay bị tát ra vẻ oan ức nàng bĩu môi nhìn Bạch Truy Thiên.
Kiều Tinh là con gái của Tô Khiết, đích nữ duy nhất của Tô tướng. Nếu xét theo gia vế trên dưới thì người này là Sư muội của hắn.
Nàng ta theo họ mẹ, vừa sanh nàng ra thì mẹ nàng cũng chết vì khó sanh. Để tưởng nhớ bà Tô tướng đặt tên con theo họ mẹ, sau đó rồng rã chiến trận mang theo Kiều Tinh, thành ra luyện thành tính khí nam nhân của nàng như bây giờ.