Sau Khi Tôi Xuyên Không Thành Hoa Sen Trắng

Chương 47



Thế mà nam nhân ăn mày này lại là người của triều đình? Tố Liên rất nghi ngờ nhân sinh, không nghĩ giúp đại một người mà cũng dính tới Bạch Truy Thiên cho được. Không lẽ quốc khổ của triều đình không đủ? Còn phải làm ăn mày kiếm thêm.

"Ừm." Bạch Truy Thiên gật đầu, phẩy phẩy tay ý bảo ngươi xong chuyện rồi, cút đi mau lên.

Dương Đoan không hổ là thị vệ cải trang rất nhanh hiểu ý bệ hạ, ánh mắt liếc Tố Liên một cái liền cúi người lui đi làm nghề tay trái là ăn mày tiếp.

"Sao lại chạy lung tung?." Bạch Truy Thiên bắt người ôm vào lòng béo má y đến đỏ lên, hắn rất không vui vừa lơ là một chút liền không thấy sen nhỏ nhà mình đâu nữa.

"Ta không chạy lung tung! Ngươi đang bận mà." Ta đâu thể nghe lén quân cơ của ngươi được. Tố Liên tát bay cái tay làm má y đỏ lên nói.

"Xong rồi, không bận nữa. Chúng ta hồi cung đi." Bạch Truy Thiên biết mình bỏ sen nhỏ một mình làm hại y chút nữa bị đem bán, thật tội nghiệp sen nhỏ nhà mình. Bạch Truy Thiên dụi dụi cái đầu lớn vào cổ Tố Liên như chó con nói.

Tố Liên bị hắn dụi đến rụt cổ lại, thật nhột. Hai người cũng không còn tâm trạng đi bộ nữa liền lên xe người hồi cung, đến cổng thành phu xe trình lệnh bài lên, không có binh lính nào dám ngăn cản.

Một đường vào cung thuận lợi, đến nội cung của mình Bạch Truy Thiên dẫn Tố Liên vào phòng liền dặn dò người ngủ một giấc bản thân hắn đi một chút liền về. Tố Liên ngoan ngoãn gật đầu nhỏ chờ người đi rồi liền đưa mắt tìm kiếm cái chậu quen thuộc, để chậu lên bàn Tố Liên ngáp một cái y thật sự rất mệt nha. Trong phòng lóe lên ánh sáng bạc liền không thấy Tố Liên đâu nữa nhưng lại nhiều thêm một đóa sen trắng trong chậu sen.

Bạch Truy Thiên trở về phòng nhìn nhìn liền phát hiện phòng mình nhiều thêm một đóa sen trắng, mà người đáng lí nên nằm trên giường chờ hắn về lại mất tích. Khỏi nghĩ cũng biết y biến về nguyên hình rồi, tiếc thật hắn còn định cùng sen nhỏ ôm ôm nhau ngủ trên long sàn đấy.

Nhìn hoa sen êm dịu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trên bàn, hắn đưa qua bàn tay lớn có vết chai sần của mình chạm nhẹ lên thân sen. Sen trong chậu run run một chút, hắn lại tiếp tục chạm lên, lần này hắn dọc theo cánh sen mà trượt ngón tay dài xuống thân sen. Sen trong chậu run rẩy dự dội như bị làm cho nhột, hắn cười thành tiếng chọc chọc đóa hoa kiều diễm này.

"Biến thành người, chúng ta đi ăn cơm." Dùng đồ ăn dụ dỗ là chính xác nhất, rất nhanh liền thấy được sen nhỏ mình nhớ mong trước mắt. Bạch Truy Thiên như sói đói vồ lại, giam người vào lòng ngực to lớn của mình âu yếm.

"A, không phải nói ăn cơm sao?." Tố Liên bị sờ đến nhột cả người nghe tới giờ ăn cơm liền biến lại thành người, nghe bảo đồ ăn trong hoàng cung rất ngon y muốn nếm thử chúng.

"Sen tham ăn." Bạch Truy Thiên cười nói, ánh mắt nhu hòa đầy sự yêu chiều trong đó.

Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, gồm tám món, năm món mặn, hai món chay và một tô canh cá trích. Tố Liên thèm đến không kìm lòng được, đồ ăn ở đây phong phú hơn doanh trại nhiều đây là bữa cơm ngon nhất từng thấy của y khi thành người đến giờ!

Lấy đũa gắp một miếng chân giò hung khói chấm vào loại nước chấm không biết là gì của thời này lên đưa vào miệng.



Tố Liên: (*∀)

Y cảm thấy hai mắt mình chắc chắn đã hiện lên hình trái tim cho món này, thật sự rất ngon!

Vừa mềm vừa dai, thịt thơm thấm từng gia vị được ướp, chấm với nước chấm này khi đưa vào miệng vẫn còn ấm nóng làm cho khắp khoang miệng đều trải đầy mùi giò hung khói này. Thật sự là mỹ vị nhân gian!

Bạch Truy Thiên một bên nhìn sen nhỏ ăn ngon mà bụng hắn cũng thấy đói nhưng sức hấp dẫn của đồ ăn trên bàn là bằng không, hắn chỉ muốn ăn sen áp chảo thôi. Chắc chắn rất thơm, trắng trắng mềm mềm.

Đợi Tố Liên xoa xoa bụng do ăn no mà lớn quá của bản thân rồi thì Bạch Truy Thiên mới chậm rãi bung đũa xuống, hắn ăn không nhiều chủ yếu là nhìn y ăn thôi. Cho người dọn dẹp sạch sẽ, hắn vươn tay lập tức nhẹ nhàng bế được bé sen nhà mình đặt lên đùi giúp y xoa bụng tiêu thực. Thủ pháp của hắn không tồi xoa xoa một lát liền nhận lại được tiếng rên thoải mái của y.

Hắn lại có chút đói.

Chờ xoa đến tiêu thực rồi hắn lại hỏi sen nhỏ có muốn đi tắm hay không. Trong cung của hắn còn có thể tắm trong bể nước ấm do làm riềng cho vua.

Tố Liên nghe nói có thể tắm nước nóng hai mắt như sáng lên nói muốn tắm, chỉ là Bạch Truy Thiên lúc này lại cười thật tươi, không đúng là thật gian mới phải.

"Ta tắm cùng ngươi." Bế sen nhỏ còn ngơ ngác vì nghe hắn nói lên, đưa y đến chỗ hai người sẽ tắm. Là một cái bể lớn được lót ngọc, bên trên còn có con rồng đang phun nước, nước bên trong rất ấm tỏ ra nhiệt độ vừa phải, khói bay lượn lờ trong mờ ảo ma mị.

Bạch Truy Thiên hỏi y muốn tự cởi hay hắn cởi giúp y phục, Tố Liên nói muốn tự làm. Hắn chậc một cái, cũng không ép y thêm tự mình cởi y phục ra. Dưới lớp y phục bó sát bên ngoài tầng tầng lớp lớp cơ bắp rắn chắc hiện ra, liếc một cái liền nhìn thấy mấy múi cơ bụng săn chắc cùng đôi chân dài của hắn. Tố Liên không tỏ vẻ gì lúc trước ở đầm trong rừng nhìn riết chán luôn rồi, nhưng y không khỏi ao ước mìn cũng có dáng người như vậy nhất là chỗ kia kia ấy, muốn được lớn như thế!

Tố Liên mang theo ao ước cởi y phục bản thân ra, làn da trắng như xứ, trong trẻo như ngọc hiện ra, từ cánh tay đến gót chân nơi nào cũng mềm mại, vừa trắng vừa mềm ngay cả chỗ khó nói kia cũng là một màu hồng hồng trắng trắng trong thật đáng yêu.

Bạch Truy Thiên liếc nhìn toàn thân của y từ trên xuống dưới, từ trái qua phải không bỏ sót một nơi nào, chợt có thứ gì đó chảy xuống tay hắn, đưa tay lên nhìn thử. Là máu, hơn nữa còn là máu mũi.

Bạch Truy Thiên:..........

Là do sen nhỏ quá mê người, không thể trách hắn là biến thái.