[ Tôi có thể giới thiệu cho ông một vị long quân càng hữu dụng hơn! ]
"Hu hu—— Hu hu—— "
Âm thanh rít gào thê thảm vang lên trong chính điện của miếu Long Vương, tiếng gầm kia như sấm rền vang vọng làm chấn động lòng người, khiến ai nghe đều cảm thấy sợ hãi.
Thế nhưng lúc này, mọi người cùng mang một vẻ mặt khó có thể diễn tả.
Mê man, bàng hoàng, hoài nghi nhân sinh... Đều đủ.
Chỉ có sợ hãi, là hoàn toàn không xuất hiện... Cũng không phải vì bọn họ gan lớn, thật ra là, sợ không nổi!
Mắt thấy con Quỷ Đao Nhọc sắp bị đánh chết, xương cột sống vốn dĩ cong lên trên lưng bị Tiết Trầm dùng tay bẻ thẳng, gai xương cũng bị đánh liểng xiểng, Tiết Trầm còn bẻ gãy hai cái, cắm ngược lên vai Quỷ Đao Nhọc.
May mắn thay, bản thân nó là quỷ độc, nên dù bị gai của chính mình đâm vào, vai sưng thành một cục lớn, nhưng vẫn không chết.
Lúc này, thân hình cao như vách tường của Quỷ Đao Nhọc gắt gao co lại thành một nắm, cố gắng nép mình vào góc.
Trong lúc hoảng hốt, phảng phất có thể nhìn bóng đen bao phủ tấm lưng.
Toàn bộ dáng hình thoạt nhìn: Cao to, hiu quạnh, bất lực.
Tiếng rít nghe rất đáng sợ kia xuất phát từ Quỷ Đao Nhọc, nó khóc cực kỳ thảm thương, bờ vai rộng run lên bần bật.
"Hu hu—— tôi không dám nữa, cậu bỏ qua cho tôi đi, đêm nay tôi sẽ chạy trốn, không bao giờ trở lại nơi đau lòng này nữa—— hu hu—— "
"Tôi không hại người, tôi chỉ lừa gạt một ít cung phụng, thật sự, không tin cậu hỏi bọn họ xem—— hu hu—— "
Ông từ Quảng và những người khác xấu hổ che mặt: "..."
Ma quỷ đừng mở miệng nữa! Càng nói càng khiến bọn họ trông thật ngu xuẩn!
Lúc mấu chốt, Tấn Cửu Hằng bỏ vốn nhiều nhất dũng cảm đứng dậy, lớn tiếng trách cứ: "Mày nói láo! Mày đâu chỉ lừa gạt cung phụng! Rõ ràng là mày định hại tao rồi đến mẹ tao!"
Ông ta nói xong thì không nhịn được mà chống nạnh! Trên đời có cái gọi là trước lạ sau quen, xưa kia xem Tiết Trầm đánh yêu quái ông ta vẫn còn run chân, lần này đã dám mắng quỷ rồi!
Quỷ Đao Nhọc khúm núm với Tiết Trầm, nhưng không thèm khách khí với Tấn Cửu Hằng, nghe thấy thế lập tức quay đầu lại mắng: "Đừng có vu khống tôi! Tôi không hại ai cả!"
Âm thanh của nó vốn đã khủng bố, khi giận còn phun khí màu đỏ, dọa cho Tấn Cửu Hằng giật mình một cái, lồng ngực vừa dám ưỡn lên xẹp xuống trong nháy mắt, nhanh chóng nép bên cạnh Tiết Trầm.
"Thành thật một chút!" Tiết Trầm hơi vung nắm đấm, cũng rất có tố chất làm chỗ dựa cho Tấn Cửu Hằng, "Ông ấy không phải là người bình thường mày có thể đe dọa, chú ý thái độ của mày đi!"
Quỷ Đao Nhọc rụt cổ một cái, có chút khiếp đảm hỏi: "Ông ta, ông ta cũng biết pháp thuật ư?"
Nhìn không giống mà nhỉ?
Lẽ nào nó đã bị đánh đến nỗi mất năng lực phán đoán?
Tiết Trầm lời ít ý nhiều: "Ông ta có tiền."
Quỷ Đao Nhọc: "..."
Tấn Cửu Hằng: "..."
Hu hu có tiền thật tốt! Ông ta nhất định phải hợp tác dài lâu với Tiết Trầm!
Còn muốn cúng bái vị Phục Ba Long Quân trong truyền thuyết nữa!
Đôi môi của Quỷ Đao Nhọc run lên, nhịn không văng tục, quả nhiên thái độ đối với Tấn Cửu Hằng đã trở nên tôn kính hơn, khóc lóc nói: "Thật sự tôi không hại người mà, mẹ nuôi của ông rốt cuộc là ai vậy!"
Có tiền có Tiết Trầm, Tấn Cửu Hằng lập tức đứng thẳng người: "Chính là bà lão hòe bên bờ Dương Nam, đó là mẹ đỡ đầu của tao, mày bảo người trong trấn đốn cây xây cầu, chuyện này giải thích như thế nào?"
Quỷ Đao Nhọc ngẩn ngơ: "... Ông nói cây hòe lớn ư."
Chết tiệt! Đây là đáp án nó không hề ngờ đến!
"Tại sao mày lại muốn xây cầu?" Tiết Trầm đột nhiên hỏi, "Còn nhất định phải chặt cây hòe mới được."
Đây là điều kỳ quái cậu phát hiện sau khi đến Dương Nam, rạch Dương Nam vốn đã có cầu, hơn nữa còn là một cây cầu xi măng hiện đại, thấy thế nào cũng không cần xây thêm một cái, còn đặc biệt muốn dùng cây hòe làm cọc.
Trừ phi cây cầu kia, có mục đích khác.
Liên tưởng đến vị trí của chiếc cầu mới và công dụng của cây hòe, kỳ thực trong lòng Tiết Trầm đã có suy đoán mơ hồ.
Quỷ Đao Nhọc lặng im trong chốc lát, ánh mắt nhìn nắm đấm của Tiết Trầm, biết chính mình không còn lựa chọn nào, cuối cùng vẫn thút tha thút thít thành thật đáp lời: "Bởi vì... Tôi muốn xây... một cây cầu sinh tử."
Nghe vậy Tấn Cửu Hằng không hiểu nổi: "Cầu sinh tử là cái gì?"
Tiết Trầm nhàn nhạt tiếp lời: "Chính là cầu quỷ."
Mọi người trong trấn Dương Nam: ? ?
Tấn Cửu Hằng suýt nữa nhảy dựng lên: "Cầu quỷ?!"
Quỷ Đao Nhọc rũ đầu, thanh âm như vọng về từ nơi xa xăm: "Các người không biết, bờ bên kia của rạch Dương Nam, những cô hồn dã quỷ đó, đã phải lang thang rất nhiều năm ..."
Vùng đất Dương Nam lấy sông làm ranh giới, bên này là dân cư đông đúc của trấn cổ Dương Nam, mà đối diện, là đồng cỏ bao la rộng lớn và núi hoang.
Thực ra vào thuở sơ khai, Dương Nam không có sông, chỉ có núi, hơn nữa đều là núi dữ, vì bố cục rời rạc, mộ hoang đông đảo, vô cùng dễ dàng sinh sôi âm tà uế khí, năm tháng trôi qua đã tụ tập rất nhiều cô hồn dã quỷ không có cách nào đầu thai.
Chịu ảnh hưởng này, trước kia trấn Dương Nam vẫn luôn thiếu sức sống, dân cư thưa thớt, khó có thể phát triển.
Mãi đến tận hơn trăm năm trước, được một vị cao nhân chỉ điểm, nơi này mới đào kênh, dẫn nước từ hệ thống sông ngòi chằng chịt của Kháng Dương, dùng nước quấn núi, sửa lại bố cục phong thuỷ mới phát triển ra trấn cổ Dương Nam hưng thịnh bây giờ.
Nhưng không thể bỏ mặc yêu ma quỷ quái đã sinh sôi nhiều năm ở núi hoang, trấn Dương Nam lợi dụng tam sinh lục súc cùng trăm vạn trân bảo mượn thần lực của Long Vương sông Kháng Dương, dùng con sông làm ranh giới, bố trí cấm chế, khiến quỷ quái trong núi không có cách nào vượt biên quấy nhiễu người sống.
Mặt khác, cứ mười năm Long Vương sông Kháng Dương lại phun ra long tức(*) một lần, theo nước mưa cùng hướng về vùng núi hoang, gột rửa ác khí nơi đây, cứ như vậy thì trăm năm sau, bố cục phong thủy chắc chắn hoàn thành, những cô hồn dã quỷ đó cũng có thể siêu thoát, rời đi đầu thai ở âm ty địa phủ.
(*) hơi thở của rồng
Trấn Dương Nam cũng xây dựng miếu long vương ở địa phương, thờ cúng long vương sông Kháng Dương.
Đoạn lịch sử này cách hiện tại hơn trăm năm, trấn Dương Nam đã trải qua mấy thế hệ, bây giờ người biết đoạn chuyện xưa này cũng lác đác chẳng có mấy ai.
Lúc này nghe Quỷ Đao Nhọc nói chuyện, mấy người ở đây hai mặt nhìn nhau, đều có chút kinh ngạc.
Ngược lại là ông từ Quảng vẫn luôn quản lý miếu long vương còn vài ấn tượng, sững sờ nói: "Hình như đúng là có chuyện như thế, tôi từng đọc qua các ghi chép liên quan lưu giữ ở miếu, hóa ra không phải là người trông miếu trước kia bịa ra để lừa gạt khách hành hương..."
Những người khác: "..."
Khóe miệng Dịch Nhiếp giật một cái: "Ông từ Quảng, sao ông lại có ý nghĩ này vậy?"
Ông từ Quảng ha ha hai tiếng, ngượng ngùng vò đầu nói: "Chẳng qua là miếu nhỏ thời nay sinh tồn không dễ dàng, mọi người đều phải nghĩ biện pháp tăng cao lượng du khách, trước đây tôi từng đi giao lưu với miếu khác, được ông từ ở đó truyền thụ kinh nghiệm, hiện tại các chùa miếu đều sẽ bịa chút điển tích điển cố gì đó dùng để hấp dẫn khách du lịch..."
Mọi người: "..." Đã hiểu.
Đừng nói thời buổi ngày nay con người ngày càng tin vào khoa học, thậm chí trước kia một ngôi miếu thờ muốn phát triển dài lâu chắc chắn sẽ đi kèm với mấy câu chuyện truyền thuyết, thần tiên hiển linh chỉ có thể coi là tiêu chuẩn cơ bản nhất, đương nhiên, phần lớn đều là bịa đặt.
Dưới tình huống như vậy, ông từ Quảng coi ghi chép kia là người đi trước bịa ra ngược lại cũng không kỳ quái.
"...Sau khi ngôi miếu Long Vương này được xây xong, Thủy phủ của sông Kháng Dương đã phái một Thủy tộc về đây trấn giữ, mấy năm đầu hương khói coi như thịnh vượng." Quỷ Đao Nhọc tiếp tục nói.
Đây là tất nhiên, miếu Long Vương tại lưu vực sông Kháng Dương nhiều vô số kể, long vương không có cách nào tự mình làm hết mọi việc, ngoại trừ đền miếu chính thức, phần lớn nơi khác đều do thuộc hạ Thủy tộc trấn thủ, vài địa phương nhỏ bé còn chỉ có thể nhận ké bảo hộ của miếu lớn gần đó.
Dương Nam không lớn, có thể được đãi ngộ như thế này, phỏng chừng là nhờ duyên cớ năm đó đã từng lấy trăm vạn trân bảo cúng bái Long Vương sông Kháng Dương.
Từ đó về sau, mười năm một lần, Thủy tộc canh giữ miếu Long Vương tại bản địa sẽ trở lại Thủy phủ, xin long tức hòa với nước mưa tưới lên vùng núi hoang vu lạnh lẽo.
Việc này kéo dài chín mươi năm, chỉ còn một lần thôi là ác khí lưu lại có thể xóa sạch, hoàn thành bố cục phong thủy, âm hồn quỷ mị mắc kẹt trong núi cũng có thể chuyển thế đầu thai.
Không ngờ sau lần thứ chín, Thủy tộc vốn canh giữ tại chỗ này được thăng chức điều đi nơi khác, đổi người mới trấn thủ.
Nói tới đây, sắc măt đỏ bừng của Quỷ Đao Nhọc đột nhiên bắt đầu tím tái, một bộ dạng bị chọc giận, cáu kỉnh mắng to: "Cmn, cái tên mới tới không biết là con tôm nát cá hôi từ vũng bùn nào, phẩm hạnh cực kì kém, vừa đến đã ngại nơi này miếu nhỏ ít hương khói, ngày ngày nằm mơ ủ mưu về Thủy phủ Kháng Dương, vốn dĩ tôi cũng nhịn, chờ đến ngày hắn ta trở lại sông Kháng Dương xin long tức, kết quả chưa kịp đợi, đồ chó chết này đã chạy trốn, cũng không biết báo cáo với cấp trên như thế nào, từ đó về sau miếu long vương này không còn ai canh giữ."
Quỷ Đao Nhọc nói, cái tên mới đến chạy trốn đã hơn hai mươi năm, không có Thủy tộc tiếp nhận, cũng không ai đưa một lần long tức cuối cùng quay lại, bố cục phong thủy còn thiếu sót, những cô hồn dã quỷ đó chỉ có thể tiếp tục bị mắc kẹt ở núi hoang, không có đồ cúng tế để ăn, ngày tháng trôi qua khổ không thể tả, trong đám khốn khổ đó có cả nó nữa.
Mãi đến tận vài ngày trước, cành của cây hòe già bên dòng suối Dương Nam rủ bóng xuống mặt sông, sự tình mới có khả năng chuyển biến tốt.
Loại cây hòe này rất đặc biệt, "Hòe" từ hai bộ "Mộc, Quỷ"(*) tạo thành, có thể thấy chẳng những là cây lộc, cũng là cây quỷ.
(*) trong tiếng Trung, chữ hòe (槐) được tạo thành từ hai chữ mộc (木), quỷ (鬼)
Người xưa dùng hòe đỉnh(*) ẩn dụ cho vị trí tam công, thời điểm thắt cổ yêu thích lựa chọn cây hòe, mà cũng bởi cây hòe âm khí nặng, bị coi là cây quỷ nên quỷ có thể dễ dàng bám vào đó.
(*) cái vạc
Hơn nữa lão bà hòe có linh hồn, cư nhiên phá giải được cấm chế trên sông Dương Nam, Quỷ Đao Nhọc vịn cành cây của nó, rời đi núi hoang, tới thế giới của người sống.
Đầu của những con quỷ khác không đủ lớn, tu vi cũng không cao bằng Quỷ Đao Nhọc, chúng nó không có cách nào đu qua một đoạn cành lá mỏng manh kia.
Cũng may, rất nhanh Quỷ Đao Nhọc đã phát hiện ra một chuyện.
Theo sự phát triển của thời đại, rất nhiều chủng loại quỷ đã biến mất tại nhân gian, mà bởi vì con người đương đại chưa từng gặp quỷ nên không thể nhận biết rõ đặc điểm.
Không nhận ra nó là Quỷ Đao Nhọc thì thôi, lại có kẻ ngu si coi tiếng rít của nó là tiếng rồng gầm!
Vừa vặn sau ngày tên trấn thủ kia chạy trốn, miếu Long Vương ở nơi này suy tàn, năm trước trên trấn còn lên kế hoạch xây miếu thành quảng trường Văn hóa, Quỷ Đao Nhọc hoặc là không làm, đã làm thì dứt khoát báo mộng cho ông từ Quảng, giả dạng thành Long Vương sông Kháng Dương.
Quỷ Đao Nhọc có thể đoán trước thời gian mưa gió đổ bộ, vì vậy liên tiếp dự báo thời gian "ban mưa" cho đám người ông từ Quảng, trước đây nó đến nhân gian phải thu lại tiếng kêu của mình, hiện tại cũng không cần nữa, vừa đến lúc trời mưa thì gào tiếng quỷ một phen.
Người của trấn Dương Nam quả nhiên không hề hoài nghi, còn trực tiếp coi là long vương hiển linh, hương khói một lần nữa hưng thịnh, cũng nhờ vào đó mà Quỷ Đao Nhọc đã lừa gạt không ít cung phụng cúng bái.
Làm chị đại của vùng núi hoang năm đó, bản thân Quỷ Đao Nhọc trải qua những ngày tháng tốt đẹp nhưng không quên anh chị em nơi quê nhà.
Quỷ Đao Nhọc vừa gạt nước mắt vừa nói: "Khoảng thời gian này tôi ở nhân gian tiếp thu rất nhiều tư tưởng mới, chính phủ các người không phải đang thực hiện công cuộc xóa đói giảm nghèo ư, cô hồn dã quỷ cũng không khác gì hộ nghèo cả, tôi chỉ muốn giúp bọn họ thoát khổ làm giàu thôi..."
Bố cục phong thủy không thể hoàn thành, yêu ma quỷ quái ở núi hoang không có cách nào rửa sạch ác khí để đi đầu thai, thế nhưng nếu như có thể phá tan cấm chế của rạch Dương Nam đi đến thế giới người sống, tốt xấu gì cũng trộm được một ít cúng tế làm đồ ăn, tránh nỗi khổ đói bụng.
Tuy rằng một đoạn cành lá của cây hòe già không có cách nào đón nhiều quỷ như vậy, nhưng bà lão hòe phát triển ở nơi sinh khí tụ tập, lại có linh hồn, nếu như chặt nó xây cầu, thì có thể dùng sinh độ tử.
Cây quỷ thành cầu quỷ, lấy sinh khí làm vật dẫn, phá tan cấm chế, đưa cô hồn dã quỷ đến bờ hồng trần.
Đây chính là cầu sinh tử.
Như vậy, nguyên nhân trong đó đã sáng rõ.
Mấy người trấn Dương Nam không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, sau đó nghĩ mà sợ hãi.
Nếu như lần này không phải là Tấn Cửu Hằng mang hai người trẻ tuổi tới, thật sự xây xong cây cầu sinh tử này sẽ có bao nhiêu quỷ quái vượt rạch Dương Nam, trấn cổ không biết biến thành hình dáng gì.
May mắn đã kịp cản lại.
Ông từ Quảng cùng mấy người khác liên tục lau mồ hôi, nhanh chóng gọi điện thoại thông báo công nhân thu dọn đồ đạc rời đi, bảo vệ cây hòe già.
Sau đó vây quanh ba người Tấn Cửu Hằng, Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư nói lời cảm tạ.
Tấn Cửu Hằng chẳng ngờ đến cứu mẹ nuôi còn có thể gặp chuyện như vậy, nhất thời cảm thấy thế giới thật kì diệu.
Không biết khi trở lại, cho Tiết Trầm bao nhiêu tiền mới hợp lý đây... Sinh viên thời buổi này thật biết kiếm tiền!
Chưa hết, sau khi nói lời cảm ơn, vấn đề xử lý Quỷ Đao Nhọc như thế nào vẫn khiến người ta đau đầu, tuy những việc làm của Quỷ Đao Nhọc vô tình gây hại cho Dương Nam, nhưng xem xét từ góc độ khác, kỳ thực nó cũng là nạn nhân.
Không chỉ là Quỷ Đao Nhọc, còn có vô số cô hồn dã quỷ bên kia núi hoang cũng làm cho những người biết chuyện vừa khiếp sợ vừa thông cảm.
Nhiều quỷ như vậy đối diện bọn họ, ngẫm lại thật không yên lòng, lỡ như ngày nào đó cấm chế kia xảy ra vấn đề thì biết làm sao bây giờ?
Mà tỉ mỉ nghĩ lại, kỳ thực những con quỷ kia cũng rất đáng thương, bị vây nhốt ở núi hoang không thể rời đi, còn phải nhịn đói quanh năm, không biết đã trải qua bao lâu rồi.
Thực sự không đành lòng.
Bây giờ Tấn Cửu Hằng tràn đầy tín nhiệm với Tiết Trầm, lúc này thỉnh giáo cậu: "Bạn học Tiết, cậu xem việc này có biện pháp nào không?"
"Đây không phải là vấn đề của Thủy phủ Kháng Dương sao?" Tiết Trầm thật sự cho ông ta một ý tưởng, "Hay là các người tổ chức thành đoàn biểu tình đi đến tổ miếu của Long Vương sông Kháng Dương đòi quyền lợi? Để ông ấy giao long tức lần thứ mười ra đây? Khất nợ lâu như vậy, tôi kiến nghị các người nên lấy chút lãi."
"Tôi ủng hộ!" Quỷ Đao Nhọc ở trong góc nhấc tay phụ họa, "Nhớ là thuận tiện khiếu nại cái tên tôm nát cá hôi đã chạy trốn kia."
Tiết Trầm: "... Mày sẽ vừa nói chuyện vừa phun khí đấy có tự biết không hả? Lần sau định mở miệng thì quay mặt vào tường đi."
Quỷ Đao Nhọc: "Ồ vâng."
Tấn Cửu Hằng đổ mồ hôi, liếc mắt nhìn mấy người ông từ Quảng, tất cả đều lộ vẻ mặt khó xử.
Đương nhiên bọn họ không dám đến tổ miếu của Long Vương sông Kháng Dương bảo vệ quyền lợi, chuyện đã qua bao nhiêu năm, long vương liệu sẽ nhận món nợ này chứ, thậm chí chưa kể đến chuyện bọn họ có năng lực mời được long vương hay không.
Quan trọng là, tổ miếu kia của long vương được nhà nước cấp cho, đó là nơi bọn họ có thể tới gây chuyện đấy à!
"Hay là, mọi người nghĩ thế này có được không?" Ông từ Quảng tốt xấu gì cũng quản lí miếu long vương nhiều năm như vậy, đã xem qua ghi chép, lúc này ngược lại có vài quan điểm, nói rằng, "Tìm long vương đòi nợ e rằng không được, nhưng có thể thử tiếp tục cúng bái ..."
Đây cũng là một ý kiến đáng cân nhắc, hơn trăm năm trước, nếu là tổ tiên trấn Dương Nam dựa vào cúng tế mượn thần lực của long vương, thì bây giờ bọn hoàn toàn có thể quay lại sông Kháng Dương thực hiện tương tự, cầu long vương trao cho long tức, cũng chỉ thiếu một lần thôi mà.
Những người khác vừa nghe, đều cảm thấy ý này rất tốt, chẳng qua muốn làm được thì cần phải thỉnh giáo người có vẻ chuyên nghiệp hơn.
"Bạn học Tiết, cậu cảm thấy thế nào?" Tấn Cửu Hằng không chút do dự mà tự động chốt chặt "người có vẻ chuyên nghiệp" này, kết quả vừa quay đầu đột nhiên bị dọa hết hồn.
"Bạn học Tiết, vẻ mặt của cậu thật hưng phấn!"
"Tôi đang vui vẻ vì các ông đó." Mắt Tiết Trầm lóng lánh, tích cực mười phần đáp, "Tôi cảm thấy ý nghĩ này không tệ, cũng không cần đi tìm long vương sông Kháng Dương, tôi có thể đề cử một vị long quân càng có lợi ích thực tế hơn!"
Cúng tế cỡ lớn! Tam sinh lục súc! Trăm vạn trân bảo!
Tờ đơn đặt hàng này giao cho Phục Ba Quân không phải là rất thích hợp ư?!
Những người khác: ??
-------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: Đơn hàng lớn đến rồi!