[ Đã lúc nào rồi còn ở chỗ này anh anh em em! ]
Tuy rằng cách đặt trọng tâm của Tiết Trầm làm người ta cạn lời, nhưng tốt xấu gì cũng tìm ra manh mối, quan trọng nhất vẫn phải giúp Dương Băng yên ổn tham gia sự kiện ra mắt sản phẩm.
Tiết Trầm nâng vòng cổ ngọc bích trong tay, đang muốn làm phép, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó mà nghiêng đầu, cong cong đôi mắt hỏi Giản Lan Tư: "Đàn anh, kị sĩ có phương pháp ngăn chặn khí ô uế không?"
"Có." Giản Lan Tư gật gật đầu, "Nhưng phải dùng kiếm phá hủy."
"Mấy người quá bạo lực!" Tiết Trầm bày ra vẻ mặt không đồng tình, "Ngọc bích tốt như vậy, chém hỏng thực sự đáng tiếc."
Tấn Cửu Hằng tò mò hỏi: "Vậy bạn học Tiết muốn xử lý như thế nào?"
"Đương nhiên phải giảng đạo lý trước rồi." Tiết Trầm thả vòng ngọc bích vào tay Giản Lan Tư, phủ lòng bàn tay của mình lên trên, nói, "Đàn anh, tôi dạy anh một thần chú giải phóng khí ô uế, vừa có thể bảo trì hoàn chỉnh đồ vật vừa tạm thời áp chế tà ma quấy phá."
Giản Lan Tư nhìn bàn tay nhỏ đặt trong lòng bàn tay lớn của mình, chút khó chịu vừa rồi lập tức biến mất không dấu vết, đôi mắt màu hổ phách lóe sáng: "Vậy cậu dạy tôi đi."
Tiết Trầm cười "Hì hì": "Anh cũng giúp tôi phiên dịch tài liệu lịch sử nha."
Trình Hàm bên cạnh nhịn không được thúc giục: "Hai người có thể nhanh lên không, Dương lão sư còn đang chờ tham dự sự kiện kia kìa!"
Đã lúc nào rồi còn ở chỗ này anh anh em em! Ngấy chết đi được!
Quan trọng nhất là, cậu ta sắp bị mùi hôi thối kia hun đến ngất xỉu, nhưng lại ngại bịt mũi trước mặt nữ thần.
"Đừng để ý đến cậu ta, quá lãng phí thời gian."
Tiết Trầm thuần thục ngó lơ Trình Hàm.
Thần chú ngăn chặn khí ô uế không quá khó, cấm chế trên vòng ngọc bích cũng rất mỏng, tu vi của Giản Lan Tư là vừa đủ để tạm thời chèn ép nó xuống.
Đặc biệt ở chỗ, Tiết Trầm luôn nghĩ đến việc dạy anh pháp thuật.
Khóe miệng Giản Lan Tư hiện lên ý cười, ánh mắt nhìn đôi tay như ngọc ngà của Tiết Trầm, sau đó mới nhìn đến vòng ngọc bích, chú ngữ vừa có hiệu lực thì vòng ngọc bích đồng thời phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Lúc sau, tia sáng lụi tắt dần, mùi hôi thối khiến người ta hít thở không thông của Dương Băng cũng thần kỳ biến mất, phòng nghỉ nháy mắt thoáng đãng hẳn lên, chỉ còn vương lại hương nước hoa bay bổng nhẹ nhàng.
"Không hôi! Thật sự không hôi!" Dương Băng ngỡ ngàng nhấc cánh tay mình lên ngửi thử, xác định mùi hôi thối gây bứt rứt nhiều ngày nay đã biến mất không còn dấu vết, lập tức kích động vô cùng, liên tục cảm ơn Tiết Trầm và Giản Lan Tư.
Chị Trịnh cũng giật mình há to miệng, đúng là vừa rồi chị còn hoài nghi Tiết Trầm, cũng bởi người trẻ tuổi này không có vẻ ngoài giống một cao nhân, chỉ là nể mặt Tấn Cửu Hằng nên không bộc lộ suy nghĩ.
Mãi đến lúc này chị ta mới tâm phục khẩu phục.
Tuy Tiết Trầm nói đây chỉ là phương pháp tạm thời, nhưng cũng đủ để giải quyết tình cảnh éo le mà Dương Băng gặp phải. Chị Trịnh nhanh chóng báo nhân viên công tác sửa sang lại vẻ ngoài cho cô ấy, sau đó đường đường chính chính tham gia sự kiện trong tiếng hô hào cổ vũ của fans và ống kính chớp nháy của giới truyền thông.
Lần này Dương Băng tự tin thể hiện tâm tư bản thân, mạnh mẽ đánh vỡ lời đồn "hôi nách" tồn tại hai ngày trước.
Sau khi hoạt động kết thúc, Dương Băng và Tấn Cửu Hằng lập tức trở về phòng nghỉ, cùng bọn Tiết Trầm đi tìm hiểu rõ lai lịch vòng cổ ngọc bích kia.
Căn cứ vào trí nhớ của Dương Băng, chiếc vòng cổ là món quà xã giao quảng bá sản phẩm mà cô nhận được khi tham gia sự kiện của cửa hàng Hỉ Lan tại Bắc Kinh, người trong cửa hàng trực tiếp giao nó cho cô.
Mà mùi hôi thối trên người cũng bắt đầu xuất hiện sau sự kiện đó.
Tấn Cửu Hằng lập tức gọi điện thăm dò tình huống phía cửa hàng Bắc Kinh, sợ chuyện của Dương Băng lộ ra nên ông ta không đề cập đến cấm chế, chỉ mập mờ hỏi nguồn gốc chiếc vòng.
Nhưng dường như nhân viên trong cửa hàng không biết đến việc đó, nhận được điện thoại từ ông chủ còn ngơ ngẩn cả người, nghe thấy vòng cổ ngọc bích càng thêm không hiểu: "Ông chủ Tấn, mấy năm nay công ty chúng ta không sản xuất vòng cổ ngọc bích, hơn nữa mặt hàng mới chủ yếu làm từ kim cương, gửi tới Dương lão sư cũng là loại này, sao có thể xuất hiện vòng ngọc bích."
Tấn Cửu Hằng mở loa, nghe bên kia trả lời xong, ông ta liếc Tiết Trầm một cái.
Tiết Trầm hơi nhíu mày, phản ứng của nhân viên cửa hàng không giống như giả bộ, nếu bọn họ hoàn toàn không biết gì thì có hỏi nữa cũng chẳng nắm được nguyên nhân.
Phân tích bằng lập luận chặt chẽ, rõ ràng người ở cửa hàng không có lý do hãm hại Dương Băng, hơn nữa phẩm chất của vòng cổ ngọc bích kia không hề tầm thường, đâu phải ai cũng lấy ra được.
Nếu không do cửa hàng động tay động chân, mà Dương Băng lại chắc chắn sự việc phát sinh sau trở về từ thủ đô, đồ vật cũng xuất hiện trong hộp sản phẩm cửa hàng tặng cô ấy ....
Tiết Trầm đột nhiên nghĩ tới cái gì, mở miệng hỏi: "Gần đây có chuyện gì kỳ lạ phát sinh ở cửa hàng mấy người không? Ví dụ như xuất hiện mùi hôi thối không rõ nguồn gốc?"
Cậu vừa nói xong, đầu dây bên kia lập tức kích động: "Có có có, nhưng không phải cửa hàng mà là toàn bộ khu thương mại gần đây luôn vô duyên vô cớ phát ra mùi hôi thối, chúng tôi nghi rằng do cống thoát nước bị tắc. Bên bất động sản đúng là vô dụng, ngày thường thu bao nhiêu chi phí quản lý, thời điểm mấu chốt không lôi ra sử dụng còn nói đợi đội thi công tới kiểm tra, vài ngày vẫn chưa thấy giải quyết xong, chúng tôi sắp bị hun thối chết rồi."
Người nọ dường như nhịn đến hỏng, mãnh liệt chửi mắng đội bất động sản, xong xuôi mới đột nhiên phản ứng lại, dừng một chút, hỏi: "Ơ, đây không phải điện thoại của ông chủ Tấn à? Cậu là ai? Sao cậu biết chuyện này?"
"Được rồi." Tấn Cửu Hằng tiếp nhận cuộc gọi, nói: "Kết thúc công việc tôi sẽ gọi người tới Bắc Kinh một chuyến, cậu liên hệ với quản lý phụ trách khu thương mại, nói tôi muốn gặp cậu ta."
"À à, được." Người nọ không ngờ Tấn Cửu Hằng sẽ đích thân tới, không khỏi kinh ngạc, nhưng lại chẳng dám tò tò nguyên nhân, chỉ biết kinh sợ mà đồng ý.
Cúp điện thoại, Tấn Cửu Hằng lập tức tò mò hỏi Tiết Trầm: "Bạn học Tiết, sao cậu biết bên kia cũng gặp vấn đề?"
Những người khác cũng đồng loạt nhìn Tiết Trầm.
"Tôi vừa nghĩ tới." Tiết Trầm giải thích, mùi hôi thối trên người Dương Bằng là do cấm chế trên chiếc vòng cổ ngọc bích để lại, mà cấm chế đó không phải ngọn nguồn, vậy có lẽ nguyên nhân nằm ở chỗ khác.
Bình thường dưới tình huống này, sát khí không nặng, đối phương cũng không chủ động gây thương tích nên rất khó bị phát hiện, nhưng hiện giờ Dương Băng mang vòng ngọc bích đi, cấm chế gốc có lẽ cũng đã bị hủy.
Phỏng đoán dựa trên tình huống của Dương Băng, vị trí cấm chế gốc khả năng đang tỏa ra mùi tanh tưởi.
Lại kết hợp với hành trình của Dương Băng vào ngày xảy ra sự cố, Tiết Trầm bước đầu đưa ra kết luận, quả nhiên vừa hỏi, cửa hàng ở Bắc Kinh đã lập tức xác nhận vấn đề.
Tuy vậy phạm vi lớn hơn dự đoán, cả trung tâm thương mai đều chịu ảnh hưởng, nhất thời không ai liên hệ đến tà ma, mà vì tiếng xấu sẵn có nên bên bất động sản ngẫu nhiên phải đội nồi.
"Tôi sẽ gọi người đặt vé máy bay." Tấn Cửu Hằng nhìn Tiết Trầm cùng Giản Lan Tư, cười tự giễu, "Không ngờ lại phải làm phiền đến hai cậu sớm như thế."
Tiết Trầm bày ra một nụ cười thân thiện: "Việc ông chủ Tấn nhờ sao có thể gọi là phiền toái."
Tấn Cửu Hằng vừa thấy dáng vẻ quen thuộc này, lập tức theo phản xạ nhói lòng, cũng may không phải việc của một mình ông ta, cân nhắc nói: "Nếu vấn đề nằm ở trung tâm thương mại, tôi nghĩ ban quản lý bên đó cũng nên chịu một phần chi phí."
Dương Băng và chị Trịnh đứng bên cạnh nhìn nhau, đều cảm thấy Tấn Cửu Hằng quá keo kiệt rồi.
Dương Băng đắn đo, uyển chuyển đề nghị: "Ông chủ Tấn, lần này bạn học Tiết cũng là giúp tôi, về lý tôi nên cùng gánh vác phần phí tổn này."
Tấn Cửu Hằng sâu kín nhìn cô ấy một cái, cư nhiên không hề từ chối: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh."
Sương mù trong lòng chị Trịnh càng thêm dày đặc, nghe nói lợi nhuận Dương Băng có được khi hợp tác với cửa hàng Hỉ Lan không hề ít, tại sao ông chủ Tấn lại chi li từng đồng như vậy?
......
Buổi tối, đoàn người đến cửa hàng Hỉ Lan ở trung tâm thương mại Bắc Kinh.
Vì trước đó Tấn Cửu Hằng đã dặn dò không để người ngoài biết sự việc, bên kia cũng không dám sai sót, cuối cùng giám đốc Kim phụ trách trung tâm thương mại tự mình tới đón tiếp bọn họ.
"Xin chào ông chủ Tấn." Giám đốc Kim bày ra vẻ mặt tươi cười, "Không biết ngọn gió nào đưa ngài tới đây."
Sự oai phong của Tấn Cửu Hằng bên ngoài xã hội vẫn là không thể phủ nhận, đứng thẳng nghiêm mặt nói: "Lần này tôi đặc biệt tới đây vì chuyện trung tâm thương mại bốc mùi."
Nụ cười của giám đốc Kim nháy mắt cứng lại, vuốt cái trán mướt mồ hôi: "Ông chủ Tấn, đâu đến mức như vậy?"
Mấy ngày nay quả thật trung tâm thương mại của bọn họ tỏa ra một mùi hôi thối tanh tưởi, đến giờ chưa có cách giải quyết, các doanh nhân vô cùng khó chịu nên hôm nào cũng cử người tới văn phòng chửi mắng.
Quản lý cửa hàng Hỉ Lan cũng khiếu nại nhiều lần.
Nhưng giám đốc Kim chưa bao giờ ngờ được rằng, Tấn Cửu Hằng trực tiếp cưỡi ngựa ra trận.
Hỉ Lan là một tập đoàn vô cùng lớn, người đứng đầu sao lại nhàn rỗi như vậy, chỉ vì một sự việc nhỏ mà đích thân tới trung tâm thương mại gây áp lực sao?
Trong lòng giám đốc Kim dậy sóng, nhưng không dám đặt điều nghi ngờ, chỉ có thể dẫn đường cho bọn họ: "Chúng ta vào trong trước đi, ngồi xuống rồi nói chuyện."
Tấn Cửu Hằng cũng không phản đối, việc này xác thật không tiện nói bên ngoài.
Đoàn người tiến vào trung tâm thương mại, đã tới giờ đóng cửa, tất cả cửa hàng đều ngừng làm việc, chỉ còn lại ánh đèn chiếu sáng.
Bên trong vắng vẻ, tiếng bước chân của bọn họ vang lên đặc biệt rõ ràng.
Từ khi đến đây, đoàn người có thể ngửi được một mùi hôi thối lan tỏa khắp trung tâm thương mại, tương tự hơi thở bốc ra từ người Dương Băng.
Giám đốc Kim vừa thấp thỏm vừa xấu hộ, chột dạ giải thích: "Ông chủ Tấn yên tâm, vấn đề này chúng tôi đã kiểm tra rất kỹ, tin chắc rằng có thể nhanh chóng giải quyết......"
Anh ta đang nói, lại thấy người bên cạnh Tấn Cửu Hằng vốn trang bị kín kẽ hiện giờ tháo kính râm xuống, thở phào một hơi.
"Dương Băng!!" Giám đốc Kim bất ngờ kêu ra tiếng, hoảng loạn nói: "Ông chủ Tấn, không phải ngài mời cô Dương tới đây để phơi bày chúng tôi ra ánh sáng chứ?! Đừng như vậy mà, chúng tôi thật sự đang giải quyết, thật sự đấy!"
Những người khác: "......"
"Cậu bình tĩnh chút đi." Tấn Cửu Hằng xua xua tay, ngăn cản anh ta tiếp tục hô to gọi nhỏ, nói tiếp, "Việc này mấy người không giải quyết nổi đâu."
Giám đốc Kim ưỡn ngực, kiên cường nói: "Chúng tôi có thể."
Tấn Cửu Hằng: "......Mấy người thực sự không thể."
"Ông chủ Tấn, ngài tin tưởng chúng tôi một chút đi mà..." Giám đốc Kim gấp đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, muốn tiếp tục phân bua giải thích.
Đột nhiên bên cạnh có ảnh lửa lóe sáng, giám đốc Kim không hiểu nguyên nhân vội vã quay sang, thấy một người thanh niên con lai tuấn tú đã rút lá bùa vàng ra đốt từ lúc nào, ánh lửa kia đúng là xuất phát ở chỗ này.
"Cậu đang làm cái gì?" Giám đốc Kim đầu đầy chấm hỏi, không ngờ vừa mở miệng, mùi tanh tưởi trong trung tâm thương mại đột nhiên bốc lên nồng nặc.
Sắc mặt giám đốc Kim tái mét, "Huệ ——" một tiếng nôn khan, suýt chút nữa mửa hết ra.
"Sao lại thế này? Không phải nước cống chảy ngược chứ!!" Giám đốc Kim kinh hoàng biến sắc, một bên duỗi tay che mũi, một bên móc di động ra, "Tôi lập tức gọi người đến kiểm tra."
"Đã nói là vô ích mà." Tấn Cửu Hằng ngăn động tác của anh ta lại.
Giám đốc Tấn vừa ngẩng đầu cảm thấy: ???
Từ khi nào Tấn Cửu Hằng đã đeo khẩu trang lên rồi??
Tại sao ông ta lại biết mà chuẩn bị trước khẩu trang??
Giọng nói của Tấn Cửu Hằng toát lên vẻ thâm sâu khó dò: "Giám đốc Kim, mùi hôi thối ở trung tâm thương mại của các người không bắt nguồn từ cống thoát nước, là do tà ma..... Lần này tôi tới đây, dẫn theo người có chuyên môn có thể xử lý vấn đề."
"Ông chủ Tấn đừng đùa....." Giám đốc Kim phản bác theo bản năng, nhưng rất nhanh anh ta không nói nên lời nữa.
Mùi hôi thối càng ngày càng nồng nặc, không chỉ có vậy, bên cạnh anh ta cũng bốc lên một luồng hơi thở tanh tưởi, anh ta nhìn khắp nơi, phát hiện thứ mùi kia cư nhiên xuất phát từ Dương Băng.
Giám đốc Kim không khỏi kinh hoàng, may rằng anh ta đã trải đời lâu năm mới không làm trò kêu gào trước mặt thần tượng, tuy vậy sắc mặt vẫn lúc xanh lúc trắng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dương Băng cảm thấy mùi hương vốn đã bị áp chế trên người mình một lần nữa xông lên, lập tức vừa gấp vừa thẹn, thấp giọng hỏi Tiết Trầm: "Xin hỏi cậu đã tìm được tà ma kia chưa?"
"Đừng nóng vội." Tiết Trầm ôn hòa trấn an Dương Băng, ánh mắt lại rơi xuống tay Giản Lan Tư.
Ngoài bùa vàng, Giản Lan Tư còn cầm chiếc vòng ngọc bích trên tay, anh đã mượn hơi thở từ thứ đó để truy tìm tung tích tà ám.
Khi lá bùa cháy lên, mùi tanh tưởi trong trung tâm thương mại mãnh liệt, gần như khiến con người không có cách nào hô hấp.
Giám đốc Kim không muốn thừa nhận địa phương của bọn họ có vấn đề, tuy rằng lúc này trong lòng không ngăn nổi ngờ vực, nhưng không gian xung quanh im ắng, chưa có bất kì chuyện dị thường nào phát sinh, anh ta vẫn nuôi ý định giãy giụa một chút, che đầu mũi gượng cười: "Không phải mọi thứ đều bình thường sao..."
Còn chưa dứt lời, Tấn Cửu Hằng và Dương Băng đồng loạt kêu một tiếng "A" thật lớn, phản xạ lùi mấy bước, hoảng sợ nhìn phía sau anh ta.
"Chuyện gì vậy?" Giám đốc Kim ngơ ngẩn cả người, theo bản năng quay đầu, một cái liếc mắt khiến trái tim suýt chút nữa ngừng đập.
Phía sau anh ra, từ khi nào đã xuất hiện một người .... Không, rõ ràng là một con ma.
Thứ kia lơ lửng giữa không trung, quần áo tả tơi rách rưới, da thịt trên người thối rữa, từ trong cơ thể rỉ ra một chất dịch đen đặc sệt, "Tí tách" nhỏ giọt xuống nền đất lạnh.
Nó bốc lên một luồng hơi thở tanh tưởi, giống như đúc thứ mùi đã bao phủ lấy trung tâm thương mại mấy ngày nay.
Nhưng giờ phút này đây, giám đốc Kim không rảnh lo về thứ mùi hương khiến người ta hít thở không thông kia nữa.
Con ma mục rữa này gần như dán sát vào lưng giám đốc Kim, vào lúc anh ta quay đầu lại, hai người trực tiếp mặt đối mặt.
"A a a a a maa ——" Giám đốc Kim thét chói tai, cả người giống như đạn pháo bắn về phía Tấn Cửu Hằng.
"Đừng sợ!" Tốt xấu gì Tấn Cửu Hằng cũng từng gặp ốc đồng tinh và Quỷ Đao Nhọc, vừa rồi chỉ phản ứng theo bản năng, hiện tại đã kịp bình tĩnh, vững vàng ngăn giám đốc Kim lại, "Tôi đưa cao nhân tới, có thể giải quyết được!"
Tố chất tâm lý của Dương Băng lại không tốt như vậy, hình dạng bóng ma này đủ tạo cho cô kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ, càng tệ hơn, mùi hôi thối trên người cũng trở nên nồng nặc từ khi nó hiện hình.
Cô tựa như sắp ngất đi, vừa run rẩy vừa khóc lóc: "Hôi quá, thân thể tôi hôi quá!"
Giản Lan Từ tò mò nhìn Tiết Trầm: "Đây là thứ gì?"
Trước kia anh chưa từng gặp qua loại ma quỷ hôi thối như thế này.
Tiết Trầm nhìn bóng ma kia, ánh mắt tối lại: "Bạc Trành?"
Giản Lan Tư khó hiểu: "Bạc Trành?"
Tiết Trầm nói: "Là một loại hùm tinh."
Giọng điệu của cậu thản nhiên, nhưng Giản Lan Tư có thể tìm ra một tiếng thở dài từ lời nói tựa như không chút để tâm này.
Hùm tinh là một trong những loại ma cọp vồ tương đối dễ bắt gặp, cũng là thứ được nhiều người biết đến nhất, sau khi bị hổ ăn thịt thì biến thành quỷ hồn.
Đáng buồn là, hùm tinh rõ ràng chết dưới vuốt của hổ, nhưng là một linh hồn lại không dám rời đi, biến thành đồng lõa giúp hổ dụ dỗ con người.
Đây cũng là nguồn gốc của thành ngữ "Nối giáo cho giặc".
"Trành" chỉ đồng bọn của kẻ ác, là một loại ma quỷ vô cùng đáng giận, nhưng thật ra cũng có phần đáng thương, bọn họ bị gϊếŧ mà không thể phản kháng, còn phải hại người tìm thế thân mới được giải thoát khỏi hoàn cảnh này.
Bạc Trành cũng là hùm tinh, nhưng không giống những con ma cọp vồ cùng loại, họ là nạn nhân thuần túy.
Trước kia, bọn sơn tặc thổ phỉ cướp bóc vàng bạc đem đi giấu, sợ bị người phát hiện nên bắt dân chúng vô tội về tra tấn dã man, khiến bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong, cách một lúc lại bắt bọn họ canh giữ hầm kho báu, chỉ khi nhận được lời đáp ứng mới ngừng tra tấn bọn họ.
Nếu bọn họ đáp ứng sẽ bị bọn trộm cướp chôn sống ở kho bạc, dùng thân thể tạo cấm chế, người này về sau biến thành Bạc Trành.
Bạc Trành không chủ động hại người, cũng mất đi ý thức, chỉ mơ màng canh giữ một nơi, nếu có ai động vào đồ vật trong hầm kho báu, Bạc Trành sẽ bao phủ người nọ trong một luồng hơi thở hôi thối.
Bọn cướp cũng có thể lần theo thứ mùi này để truy tìm báu vật bị trộm đi.
Bóng ma trước mặt cả người tanh tưởi, bị pháp thuật của Giản Lan Tư lần ra dấu vết, nhưng cũng chỉ biết lập lờ bay tại chỗ, không có bất kì hành động gì.
Lại nhớ đến chiếc vòng ngọc bích bị hạ cấm chế kia, không nghi ngờ gì nữa, đây là một người nhiều năm về trước bị chôn sống trong hầm bạc, trở thành Bạc Trành bảo hộ kho báu.
Những người khác nghe Tiết Trầm giải thích xong, không khỏi cảm thấy thổn thức.
Sự sợ hãi trong lòng Dương Băng tiêu tan không ít, giọng điệu cũng kèm theo vài phần cảm thông: "Người kia chẳng phải là .... rất đáng thương sao."
"Đúng vậy." Giám đốc Kim thở dài một tiếng, chảy nước mắt nói: "Nhưng cũng rất hôi."
Anh ta trông chờ nhìn Tiết Trầm và Giản Lan Tư, "Xin hỏi các cậu có thể giải quyết không?"
Bạc Trành thực sự đáng thương, nhưng trung tâm thương mại của bọn họ còn phải tiếp tục mở cửa buôn bán mà!
Tiết Trầm gật gật đầu: "Có thể."
Lúc này giám đốc Kim mới thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có một bàn tay duỗi tới, đè nặng bả vai anh ta, anh ta vừa quay đầu lại thì thấy Tấn Cửu Hằng.
Giám đốc Kim không hiểu: "Ông chủ Tấn, có chuyện gì vậy?"
Tấn Cửu Hằng thẳng thắn nhìn anh ta, ánh mắt trở nên thâm thúy: "Đòi tiền."
Giám đốc Kim: "......."?
-------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ông chủ Tấn: Cảm giác quen thuộc lại tới nữa rồi.
Càng viết càng thấy ông chủ Tấn giống như hùm tinh, chính mình bị hại, sau đó còn giúp đỡ lừa tiền hahahaha......
.
Bạc Trành (chāng) tham khảo tài liệu 《 Môn Sắt Đàm Quỷ Lục 》(*) , có yếu tố tưởng tượng!
(*) tên gốc扪虱谈鬼录 của tác giả Luan Baoqun, tui không tìm được bản dịch tiếng Việt của sách này nên tên sách chỉ là tạm dịch thôi, có ai biết thì bình luận chỉ tui nha!
Một con ma bốc mùi, lúc đọc tài liệu không nhịn được tự hỏi, những ông chồng hôi hám trước kia chẳng lẽ là ...... Quên đi, tui không cần kho báu này đâu.
Ma phân ra chiến một trận.