Tiết Trầm trở về ký túc xá, ba người bạn cùng phòng khác đều đã ở đó rồi, cả căn phòng chìm trong bóng tối.
Thân chủ trước kia vốn là người sống nội tâm, lại vì xu hướng tính dục của mình nên bạn cùng phòng hơi né tránh cậu, bởi vậy quan hệ giữa bọn họ luôn luôn ảm đạm, không nóng cũng không lạnh.
Thấy Tiết Trầm trở về, ba người bạn không có phản ứng gì, chỉ tùy tiện chào hỏi vài câu rồi lại tiếp tục vùi đầu vào chơi game.
Đánh đi, đánh đi, trước mặt ba người đột nhiên đổ xuống một bóng đen, bọn họ ngẩng đầu lên đã thấy Tiết Trầm đi đến cạnh mình từ bao giờ, và đang cúi đầu nhìn xuống… điện thoại di động của bọn họ.
Bọn họ có chút bối rối, một trong ba người là Trình Hàm lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Đây là trò gì vậy?” Tiết Trầm tò mò nhìn họ một lúc, sau đó cũng lấy điện thoại di động trong túi ra, đầy phấn khởi nói, “Tôi cũng muốn chơi.”
Ba người bạn cùng phòng: “…?”
Bọn họ nhất thời không hiểu nổi lời nói của Tiết Trầm, ngây ra một lúc.
Rất tự nhiên, Tiết Trầm kéo ghế của mình chen vào giữa bọn họ, đầy khí thế bá đạo, “Nhanh, mau kéo tôi theo.”
Lần này bọn họ cũng hiểu được Tiết Trầm muốn gì. Họ nhìn nhau một lúc, ai nấy đều kinh ngạc, cũng không phải bọn họ xa lánh Tiết Trầm mà là trước kia cậu không hay chơi đùa, cũng không quá ưa các hoạt động tập thể, dù sao quan hệ giữa cậu với những người khác chỉ thoáng qua như vậy.
Bọn họ do dự một lát, đoán rằng những ngày này Tiết Trầm phải đi thực tập nhàm chán nên bắt đầu chơi trò chơi, cùng nhau chơi cũng không sao. Trình Hàm nói: “Được rồi, đợi bọn tôi đánh xong ván này đã.”
Tiết Trầm “Ồ” một tiếng sau đó đưa điện thoại cho cậu ta: “Vậy cậu tải game cho tôi trước đã.”
Trình Hàm: “…” Vậy là cậu chưa chơi game này bao giờ?
Bởi vì bị phân tâm, ba người bọn họ rất nhanh đã thua ván này, sau đó kéo theo Tiết Trầm cùng chơi, bắt đầu đánh giết tứ phía.
Rất nhanh đã tới giờ cơm trưa rồi, mấy người trong ký túc xá quỳ xuống nhìn bảng chiến tích nhức mắt, cùng nhau im lặng.
Ngoại trừ trò chơi đấu với người máy, họ hầu như không thắng trận nào.
Bạn cùng phòng 1: “À, cái này…”
Bạn cùng phòng 2: “Chúng ta…”
Trình Hàm: “Phối hợp thực tốt…”
Bọn họ không kìm lòng được đưa mắt về phía Tiết Trầm, cảm giác lần đầu thấy ông nội chơi game rất cảm động.
Vừa vặn Tiết Trầm cũng ngẩng đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt khinh bỉ: “Các cậu cũng gà quá đi, ba người không ai kéo được tôi.”
Những người khác: “…”
Tiết Trầm kiêu ngạo đến mức khiến khóe mắt bọn họ giật giật.
“Cậu nói đúng.” Trình Hàm không khỏi kiểm điểm lại bản thân, chua xót nói: “Hay là hôm nay chúng ta chơi đến đây thôi, lần sau chúng tôi dùng clone (*) kéo cậu.”
(*) Raw 小号,qt là “tiểu hào”, là một thuật ngữ internet, thường đề cập đến một tài khoản phụ mà người chơi đăng ký ngoài tài khoản chính.
Một người bạn cùng phòng khác, Lại Hiển Thanh, gật đầu phụ họa, thậm chí trong đầu còn đang nghĩ xem dùng chiến lược nào: “Đến lúc đó chúng tôi tập luyện thuần thục rồi, vây cậu vào giữa, đảm bảo cậu sẽ không chết.”
Tất nhiên chỉ trong trường hợp đấu hạng nghiệp dư hoặc đối thủ không xứng tầm.
Bởi vì một nửa thời gian Tiết Trầm chờ sống lại, trải nghiệm trò chơi rất bình thường nhàm chán, nghe vậy cũng không lưu luyến lắm, rất nhanh đã giải tán đội.
Nhưng Tiết Trầm không thoát game mà vẫn tiếp tục thao tác ở giao diện.
Thấy vậy, Trình Hàm tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tiết Trầm cũng không ngẩng đầu lên: “Mua skin (*).”
(*) Skin (trang phục) đây là một trong những thuật ngữ “tốn tiền” nhất đối với các game thủ. Thuật ngữ Skin được hiểu chính xác là trang phục được sản xuất trong game dành cho các nhân vật hư cấu. Người chơi muốn sở hữu các trang phục này phải bỏ ra một khoản phí nhất định nào đó.
Không thể không nói, là một con rồng khá ưu tú, năng lực học tập cậu vẫn luôn rất nổi bật.
Trải qua mấy giờ được huấn luyện, tốc độ sử dụng điện thoại của cậu có thể nói là nhảy vọt, chủ yếu biểu hiện trên phương diện vào cửa hàng trang bị mua sắm.
Loài rồng vốn thích những đồ vật lộng lẫy, cũng như thích mỹ nhân vậy, đây là bản tính trời sinh. Bởi vậy hầu hết cung điện của các Long Vương đều nguy nga tráng lệ, chứa vô số châu báu.
Dù là trong trò chơi, skin đương nhiên cũng phải đẹp nhất.
Chơi có thể thua, nhưng skin nhất định phải thắng.
Trình Hàm trơ mắt nhìn trang bị đồ đồng của Tiết Trầm ngay lập tức trở thành quý tộc cao quý, cao quý, cao quý, cao quý nhất, mắt không khỏi rơi lệ.
Một bộ skin thật đẹp, và một chiến tích thật tệ.
Cậu ta âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải luyện ra một clone thật tốt, ít nhất phải đưa Tiết Trầm lên hạng kim cương, không thể để đống đồ trang bị xa xỉ kia bị vùi dập trong thế giới đồ đồng được.
Tiết Trầm hoàn toàn không biết nội tâm Trình Hàm đang nghĩ gì, chắc có lẽ cậu ta phải chịu đựng nỗi đau chung của những kẻ phàm trần… không có tiền.
Hoàn cảnh gia đình của thân chủ không tệ, nhưng cậu không tạo ra cảm giác tồn tại trong chính căn nhà của mình, bình thường tiền sinh hoạt được gửi tới đều đặn, cũng gọi là đủ chi tiêu.
Nhưng nếu muốn mua toàn bộ skin của trò chơi, thì đúng là lấy trứng chọi đá.
Tiết Trầm nhìn số tiền cần nạp mới có thể sở hữu bộ da xa xỉ ấy, vừa vặn hệ thống phát thông báo nhắc nhở số dư không đủ, cậu từ từ đặt điện thoại xuống, bày ra bộ dạng đau khổ: “Tôi nghèo quá.”
Trình Hàm nghẹn họng, định nói rồi lại thôi.
Cậu mua tới mức đó, còn có thể không nghèo sao?
Mặc dù Tiết Trầm chơi game không giỏi, nhưng vẫn rất tự tin, các mối quan hệ trước kia cũng gần gũi hơn nhiều. Vào ngày hôm sau khi đi học, Trịnh Hàm còn chủ động gọi cậu đi cùng.
Trước kia, Tiết Trầm và bọn họ đều tách nhau đi riêng.
Tiết Trầm hoàn toàn không muốn đến lớp, sau khi nhập vào cơ thể của người phàm trần này, cậu đã không thể lăn lộn lại còn không có bằng cấp. Nhưng khi cậu định từ chối Trịnh Hàm, cậu đã cảm thấy một cái gì đó có như không, có lẽ là chấp niệm của thân chủ.
…Thân chủ thực sự muốn tốt nghiệp thuận lợi, có được bằng cấp.
Người thường lo lắng thật nhiều.
Tiết Trầm chửi rủa trong lòng một hồi, cuối cùng vẫn rời giường đi cùng với Trình Hàm và đám bạn ra ngoài.
Dù sao cũng là mượn thân xác của người ta, vẫn cần phải sống cho có đạo lý.
Lúc ngồi học, Tiết Trầm cảm thấy rất buồn cười.
Đường đường là một con rồng, thế mà vẫn phải lên lớp học đại học, cậu nhìn thoáng qua sách giáo khoa, quản trị kinh doanh,… khá là thực tế.
Cậu cảm thấy mình cần có thời gian để thích ứng, không bằng trước tiên mò cá (*) một chút rồi chăm chỉ học sau.
(*) mò cá [摸鱼]: chỉ hành động thảnh thơi vừa chơi vừa làm, trốn việc, lười biếng.
Rồng mò cá, nghe thật hợp tình hợp lý.
Đến giờ tan học, Tiết Trầm đang chuẩn bị đi về với bạn cùng phòng, bỗng nhiên một cô gái tên Chương Mộc Tâm gọi cậu lại: “Tiết Trầm, chờ một chút.”
Tiết Trầm dừng lại, Chương Mộc Tâm cùng bạn cùng phòng Trâu Duy Duy bước tới, Chương Mộc Tâm đưa cho Tiết Trầm một tập tài liệu: “Tuần trước thầy hướng dẫn họp cậu không đến, đây là bản sao chép đề án phương hướng, những gì quan trọng thầy giáo nhấn mạnh tôi cũng ghi chú lại trong đó rồi, cậu cầm lấy trước đi, còn đoạn ghi âm tôi sẽ gửi sau.”
Thầy hướng dẫn Chương Mộc Tâm nói là giáo viên hướng dẫn đồ án tốt nghiệp. Các sinh viên được chọn giáo viên hướng dẫn khác nhau tùy vào chủ đề luận văn tương ứng. Trùng hợp thay, Chương Mộc Tâm và Tiết Trầm cùng một thầy hướng dẫn.
Thầy hướng dẫn của họ rất bận, bình thường rất khó có thể gặp mặt, tuần trước bọn họ vất vả lắm mới có thể tổ chức một cuộc họp, nhưng lúc ấy Tiết Trầm lại đang đi thực tập, đương nhiên không thể họp cùng.
Không ngờ Chương Mộc Tâm đã đặc biệt ghi âm lại buổi họp.
Tiết Trầm nhận được tài liệu, đang định cảm ơn, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Chương Mộc Tâm, cậu ngừng lại một chút, sau đó trở giọng nói: “Vận khí của cậu có dấu hiệu đi xuống…. gần đây gặp phải chuyện gì không tốt đúng không?”
Cậu hỏi đột ngột như vậy, Chương Mộc Tâm nghe xong liền sững sờ, vẻ mặt khó hiểu.
Trâu Duy Duy không nhịn được nói trước: “Sao cậu lại nói vậy? Dạo này Mộc Tâm may mắn lắm đấy. Mấy hôm trước cô ấy vừa nhận được thư tuyển dụng đã mong đợi rất lâu rồi… mà còn đúng lúc công ty không nhận sinh viên ngành quản trị, giảm chỉ tiêu việc làm.”
Chương Mộc Tâm cười “hì hì”, nói đùa: “Cậu học xem tướng khi nào vậy? Tiếc là không chuẩn rồi, gần đây tôi rất tốt.”
Trịnh Hàm ở bên cạnh “chậc chậc” lắc đầu: “Chiêu tán gái thật cũ…”
Tiết Trầm không để ý đến cậu ta, vẫn một mực nhìn lông mày Chương Mộc Tâm, nói: “Ấn đường tươi của cậu rất sáng, khuôn mặt đầy đặn, nhưng mà ánh mắt không đúng lắm.”
Ấn đường nằm phía trên lông mày, ấn đường sáng và mịn biểu thị sự tốt lành mà không nguy hiểm, phúc đường của Chương Mộc Tâm rất tốt, dáng mặt trông rất giàu có và suôn sẻ.
Nhưng ánh mắt của cô ấy lúc này có chút mờ mịt, cái này không thật sự là nước mắt, mà như sương mù dị thường bao phủ, thoạt nhìn giống như nước mắt, trong suốt không đục, đây chính là dấu hiệu của điềm gở.
Không những thế, ở đuôi mắt trái của Chương Mộc Tâm còn có một sợi tơ đỏ, sợi tơ mỏng tinh tế, không rõ ràng, chỉ khi nhìn kỹ mới có thể phát hiện nó gần như gân lan đến vị trí của con ngươi.
Đây rõ ràng là biểu hiện của sự phản phệ.
Tiết Trầm không khéo léo, thấy thế liền nói thẳng: “Cậu có phải đã hứa với người khác mà không thực hiện? Hoặc mượn đồ mà không trả lại?”
Chương Mộc Tâm càng nghe càng không hiểu, lúc đầu cô còn tưởng rằng Tiết Trầm nói chơi, không ngờ cậu càng nói càng giống thật, nghe vào còn có cảm giác thực sự có chuyện đang xảy ra.
Không thể trách cô không tin, vấn đề này… không hợp lý lắm, vả lại cũng chẳng phải chủ đề nên bàn luận.
Chương Mộc Tâm có chút không vui, nói thầm: “Làm sao có thể, nhìn tôi giống người không có lương tâm vậy sao?”
Nói xong chuẩn bị rời đi, Tiết Trầm gọi cô lại, như có điều gì suy nghĩ, hỏi tiếp: “Cậu có cái bút màu đỏ không?”
Chương Mộc Tâm lắc đầu, Tiết Trầm lại nói: “Cái gì màu đỏ cũng được, miễn là có thể viết chữ.”
Không thể kêu cậu cắn ngón tay được, cậu hiện tại rất yếu!
Chương Mộc Tâm không biết Tiết Trầm muốn làm gì, vừa thấy cậu nghiêm túc, đột nhiên muốn trêu ghẹo một chút, lấy ra một thỏi son môi từ trong túi xách: “Chỉ có cái này thôi, cậu muốn không?”
Cậu nhận lấy son môi, lại thuận tay giật quyển sổ của Trình Hàm, xé một trang giấy trắng.
Trình Hàm: “…” Cậu ta sao có thể tự nhiên vậy?
Tiết Trầm vặn son môi lên cao nhất, trực tiếp ghì lên giấy “quẹt quẹt” viết, động tác trôi chảy một mạch, không đến vài giây đã xong.
Chương Mộc Tâm choáng váng, không ngờ Tiết Trầm cầm son môi viết thật, đến khi phản ứng kịp, Tiết Trầm cũng đã viết xong rồi.
Chương Mộc Tâm nhìn cây son bị mài mòn đi trong tích tắc, đau lòng đến thiếu chút nữa không thở nổi… Đây là thứ cô dành rất nhiều tiền mua để tự ăn mừng rằng mình được tuyển dụng.
Nhưng cô không nói được gì, dù sao cũng là cô đùa giỡn trước, không thể trách người ta tưởng thật.
Không ngờ chuyện về sau lại càng khiến cô hít thở không thông. Tiết Trầm viết xong dường như vẫn cảm thấy chưa đủ, nhìn thỏi son, đột nhiên đưa ngón tay cái bên phải quệt nhẹ lên đầu thỏi son rồi in nó ra giấy.
“Được rồi.” Tiết Trầm lúc này mới đưa son môi và giấy vừa viết cho Chương Mộc Tâm, “Cứ vậy đi, mấy ngày này cậu phải mang theo, còn lại phải dựa vào vận khí của cậu.”
Cậu cũng không phải một con rồng kiên nhẫn, nói đến thế thôi.
Nói xong, cậu chào hỏi rồi cùng bạn cùng phòng rời đi, đến lúc xa xa còn nghe được tiếng chửi bậy cùng kinh ngạc của Trình Hàm: “Mẹ nó, cô ấy thế mà không cào vào mặt cậu…”
Thực tế, Chương Mộc Tâm đã hoàn toàn choáng váng, vẫn là Trâu Duy Duy lấy lại tinh thần trước, hai con mắt trợn tròn, ngay tại chỗ chửi bới: “Tiết Trầm làm cái gì vậy! Quá đáng, phải bắt cậu ta đền son môi cho cậu!”
“Thôi bỏ đi.” Chương Mộc Tâm bất lực nói, “Tôi về cạo lớp bên trên đi là được rồi.”
Trâu Duy Duy vẫn tức giận, đưa tay lấy mảnh giấy kia, “Để tôi xem cậu ta viết cái gì.”
Cô ngây người một lúc.
Mặc dù không hiểu thư pháp, nhưng có thể nhìn ra Tiết Trầm viết chữ rất khá, rồng bay phượng múa, còn có chút nổi loạn và điên cuồng.
Trâu Duy Duy: “… Chữ viết rất đẹp.”
“Cậu ta viết cái gì vậy?” Chương Mộc Tâm cũng tò mò nhìn vào, cô không hiểu chữ Hán thư pháp lắm, mãi sau mới phân biệt được, bắt đầu là hai chữ “Phục Ba”, phía dưới còn có dấu vân tay của Tiết Trầm.
Hai người quay mặt nhìn nhau, đều không hiểu ý gì.
“Được rồi, đi thôi.” Chương Mộc Tâm lúc đầu muốn ném tờ giấy đi, nhưng nhìn nét chữ rất đẹp, lại nghĩ tới bộ dạng Tiết Trầm không giống ngày thường lắm, trong lòng chợt lóe lên cảm giác kỳ quái.
Mặc dù cảm giác tồn tại trong lớp của Tiết Trầm không cao, nhưng cậu không phải kiều người sẽ đi gạt người khác… Có lẽ cậu thực sự có ý tốt, chỉ là không đủ khả năng mà thôi.
Chương Mộc Tâm do dự một lúc, vẫn gấp tờ giấy lại rồi bỏ vào túi.
…
“Hôm nay chúng ta đi phố ăn vặt đi.” Chương Mộc Tâm đề nghị, tinh thần vừa mới bị son môi đả kích, cô phải khẩn trương đi ăn để an ủi bản thân, không muốn đến nhà ăn trong trường.
Trâu Duy Duy không phản đối: “Được.”
Hai người rẽ vào một góc, đi về phía cổng phụ của trường, đi qua con đường có hồ nhân tạo ở giữa, bên cạnh hồ còn có một quán cà phê, vừa thoải mái dễ chịu lại yên tĩnh, Chương Mộc Tâm bình thường rất thích tới đây đọc sách ôn bài.
Hai người đã quen băng qua con đường ven hồ, nhưng đi một nửa, Chương Mộc Tâm cảm thấy mắt mình chợt mát lạnh, như thể đang nhỏ nước.
Cô theo tiềm thức chớp mắt, hỏi: “Trời mưa sao?”
“Không có.” Trâu Duy Duy ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút, vạn dặm không có đám mây nào.
Chương Mộc Tâm không để ý lắm, chỉ đưa tay lên dụi dụi mắt, sau đó lại mở mắt ra, cách đó không xa liền nhìn thấy mấy tờ tiền màu đỏ trên mặt đất.
“Tiền của ai đánh rơi?” Chương Mộc Tâm vội vàng bước tới nhặt, nhưng vừa bước tới gần, đột nhiên có một cơn gió thổi qua, tiền lại bay ra xa khiến cô phải tiếp tục đi lên phía trước.
Đi một đoạn đường nhỏ mới đuổi kịp tiền, Chương Mộc Tâm mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, tư duy giống như bị một lớp vải mỏng che lại, nhất thời không rõ ràng, lại như là đã biết, trong lòng đầy do dự. Cuối cùng mấy tờ tiền kia cũng dừng lại, bây giờ chúng chỉ còn cách cô một bước.
Chương Mộc Tâm thở phào nhẹ nhõm, đang định bước lên thì túi đeo trên lưng đột nhiên có cảm giác nóng rát bất thường, cô khó hiểu, không quan tâm nhặt tiền nữa, vội vàng đưa tay vào túi, vừa vặn chạm thấy tờ giấy kia.
Ngay lúc đầu ngón tay chạm vào mảnh giấy, Chương Mộc Tâm cảm thấy tấm vải che mắt mình bị lật lên, tâm trí cũng bừng sáng, cả người lập tức trở nên tỉnh táo.
Như thể rào cản vô hình nào đó bị phá vỡ, phía sau truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Trâu Duy Duy: “Mộc Tâm, cậu mau dừng lại! Cậu không muốn sống nữa sao?”
Chương Mộc Tâm bình tĩnh lại, đảo mắt nhìn quanh, phát hiện mình trong vô thức đã chạy tới mép hồ nhân tạo lúc nào không biết, chỉ thiếu một chút nữa thôi là rơi xuống hồ rồi.
Cô bị dọa đến hét “A” một tiếng, nhanh chóng lùi lại phía sau vài bước, dừng lại, sắc mặt trắng bệch.
Trâu Duy Duy vội vàng chạy đến giữ chặt cô: “Cậu bị làm sao vậy, tôi gọi mà cậu không nghe, suýt chút nữa là cậu nhảy xuống hồ rồi!”
Khuôn mặt Chương Mộc Tâm tái nhợt, không ngừng run rẩy, “Tôi, tôi không phải…”
Lúc này cô mới giật mình nghĩ lại, vừa rồi mình giống như bị mê hoặc, không chỉ bị ý thức hôn mê, cô hoàn toàn không nghe thấy âm thanh bên ngoài, nếu như không phải đột nhiên cảm thấy nóng rát trong túi, cô thực sự đã nhảy xuống hồ.
Nghĩ đến đây, cô vội vàng mở túi xách, rút tờ giấy Tiết Trầm viết cho ra, chỉ thấy hai chữ “Phục Ba” đỏ tươi phía trên cùng dấu ngón tay thế mà bị mờ đi và chuyển sang màu xám ảm đạm.
Chương Mộc Tâm kinh hãi há to miệng.
Trâu Duy Duy không hiểu lắm, quay ra nhìn, lập tức bật ra một tiếng kinh thiên động địa: “Tôi *&! Cái này… son môi bị oxy hóa lợi hại vậy sao, cậu mua phải hàng giả rồi, chúng ta đi đòi quyền lợi.!”