Trần Cầm suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không nói gì.
Bà làm gì có tư cách, bà chỉ sinh ra Diệp Dạng, không tự tay nuôi nấng hay dạy bảo cậu, cho dù cậu có đi trên con đường sai lầm cũng là lỗi của bà.
Mười tám năm qua chưa từng chăm sóc Diệp Dạng, hiện tại có tư cách gì nói?
Trở lại thị trấn, Hạ Đông giúp Trần Cầm đặt một phòng trong khách sạn, anh thấy bầu không khí giữa hai người còn tốt nên để hai người ở riêng trò chuyện.
Anh tựa người vào cửa, châm một điếu thuốc.
Âm thanh đối thoại trong phòng lần lượt lọt vào tai anh, Hạ Đông ngậm điếu thuốc trong miệng, ánh mắt tối sầm.
"Mẹ xin lỗi con..."
Hốc mắt Trần Cầm ươn ướt.
"Khi mẹ mang thai con, Diệp Chính Nam đã ngoại tình, sau khi sinh con ra mẹ mới biết chuyện này..."
"Lúc đó mẹ rất giận, muốn ly hôn với Diệp Chính Nam. Mỗi khi nhìn thấy con, mẹ đều nhớ đến việc ông ta phản bội mẹ, lúc đó mẹ như bị ma quỷ ám mà muốn bóp chết con, khi ấy ông nội con vẫn còn sống, phát hiện nên đuổi mẹ ra ngoài..."
Trần Cầm nghẹn ngào.
"Khi ấy mẹ rất hối hận, muốn quay lại tìm con cũng muốn đưa con đi theo, nhưng ông nội con không cho, nên mẹ đành phải ra đi. Mấy năm sau đó mẹ chịu khó bên ngoài làm việc, kiếm được tiền thì quay lại muốn gặp con nhưng lần nào cũng bị con ả khốn khiếp Lưu Quyên ngăn cản, cô ta không cho mẹ thăm con, cũng không cho mẹ đưa tiền cho con..."
"..."
Diệp Dạng không nói gì.
"Lần đó, lúc con học lớp năm ấy, mẹ lén lút chờ con tan học thì đi theo con, tuy rằng nhiều năm như vậy chưa từng thấy con, nhưng trong nhiều đứa trẻ như vậy mẹ chỉ cần nhìn một cái đã nhận ra con, trắng trẻo lại đáng yêu nhất định là con của mẹ..."
"Mẹ thấy bằng khen trên tay con, mẹ biết con nhất định rất giỏi..."
Âm thanh Trần Cầm run run.
"Lúc đó mẹ còn nghĩ con sẽ sống tốt thôi, dù sao đi nữa con cùng là ruột thịt của Diệp Chính Nam, ông ta sao có đối xử tệ với con..."
Hạ Đông thổi ra một luồng khói trắng, làm mờ tầm mắt anh.
Làm sao một đứa trẻ mất đi tình yêu thương của mẹ có thể sống tốt được?
Trong cuộc đời của anh, mẹ anh mãi mãi là một phần không thể bù đắp.
Trần Cầm không thể hiểu điều này sao, hơn nữa Diệp Chính Nam lại cưới vợ mới, mẹ kế sẽ xem Diệp Dạng như con mình sao?
Không phải bà chưa từng nghĩ đến, chẳng qua không dám đối diện mà thôi.
Có điều mà Trần Cầm vẫn chưa nói, lần đó sau khi lén đêm thăm Diệp Dạng, bà đã gặp chồng cũ, ông ta chuẩn bị kết hôn.
Bà đã sẵn sàng buông bỏ quá khứ và bắt đầu cuộc sống mới, trong đó bao gồm cả con trai mình.
Hạ Đông dập thuốc, gửi một tin nhắn cho Diệp Dạng: Anh ra ngoài chút nha bé cưng, mua ít đồ ăn."
Sau khi nhận được, Diệp Dạng trả lời: Được ạ.
Trả lời tin nhắn xong, Diệp Dạng ngẩng đầu lên. Nghe được những lời này, trong lòng cậu không thể nào không xúc động, nhưng có tác dụng gì đâu, cho dù Trần Cầm có bao nhiêu bất đắc dĩ hay bao nhiêu nỗi khổ riêng đều không thể che mờ được sự thật rằng, bà đã vứt bỏ con trai mình.
Mà sự thiếu thốn tình cảm trong suốt mười mấy năm là những tổn thương không thể vãn hồi.
Mãi đến khi trời tối, Trần Cầm vẫn không ngừng nói chuyện với Diệp Dạng, muốn nói cho cậu hiểu sự khó khăn khi đó của mình, lại như đang nói với chính mình.
Chỉ là mình không có cách nào thôi, không phải cố ý muốn bỏ rơi đứa nhỏ này.
Cơm tối do Hạ Đông chuẩn bị, anh xào một ít rau, ba người ăn uống trong phòng khách sạn.
Trước khi ngủ, Trần Cầm do dự hỏi:
"Hai đứa ngủ một phòng, hay là thuê thêm một phòng nữa?"
Hạ Đông ngẩn ra tuy không vui lắm nhưng vẫn đồng ý, Diệp Dạng kịp kéo anh lại.
"Không cần ạ, con với anh Đông ngủ chung cũng được mà."
Trần Cầm chỉ có thể đồng ý.
"... Hai đứa ngủ ngon."
Tắm xong, Diệp Dạng nằm trong lòng Hạ Đông, cả người quấn lấy anh như bạch tuộc.
"Anh Đông, cả chiều làm gì thế ạ?"
Hạ Đông ôm bạn nhỏ, đáp:
"Mua cơm chiều."
Diệp Dạng bĩu môi.
"Nói dối, anh mua tí đồ ăn mất hai tiếng đồng hồ sao?"
"Quả nhiên là không thể lừa gạt Dạng Dạng nhà ta mà."
Hạ Đông cắn lên môi cậu một cái.
"Bây giờ không nói cho em, mấy ngày nữa em sẽ biết thôi."
Diệp Dạng và Hạ Đông phải ở lại nơi này thêm vài ngày nữa, đến khi có giấy chứng minh mới trở về.
Trần Cầm chỉ ở hai ngày rồi về, dù sao bây giờ bà đã có gia đình mới, có chồng có con, lần này đi bà không báo với người nhà chỉ nói là đi công tác.
Trong hai ngày trò chuyện này, Diệp Dạng biết Trần Cầm có gia đình mới, con trai bà năm nay đã tám tuổi.
Mỗi khi Trần Cầm nhắc về con trai đều không giấu được niềm vui trong ánh mắt.
Diệp Dạng chợt hiểu rõ, giữa hai gia đình này, cậu chỉ là một kẻ dư thừa. Nếu cậu không xuất hiện có lẽ bọn họ sẽ sống tốt hơn.
Cho nên cậu không được hạnh phúc, tình yêu của Trần Cầm hay tình yêu của Diệp Chính Nam đều trao cho gia đình của bọn họ.
Cậu không có phần.
Lúc Trần Cầm đi, Hạ Đông lái xe tiễn bà, phía ghế sau bà nói với Diệp Dạng:
"Mẹ biết bây giờ không thể quản con, nhưng mẹ vẫn hy vọng con có thể nghĩ kỹ, con thích cậu ta vì điều gì."
"Là vì con có tình cảm với cậu ta hay chỉ vì cậu ta đối xử tốt với con?"
Trần Cầm thở dài.
"Con cũng nói mình không thích đàn ông mà..."
Trần Cầm vẫn cảm thấy, bởi vì Diệp Dạng từ nhỏ đến lớn không có người quan tâm nên chỉ cần có người đối xử tốt với cậu, cậu sẽ tham lam sự ấm áp này mà ỷ lại vào nó.
Diệp Dạng đáp:
"Con có thể phân biệt."
Trần Cầm chần chừ một lúc, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, đứa nhỏ sau này e là không tiếp xúc nhiều với bà nữa, bà chỉ có thể nói thế thôi.
Trong hai ngày nay, bà biết Hạ Đông giúp đỡ Diệp Dạng nhiều như thế nào, đây là những điều bà không thể cho Diệp Dạng được.
Chuyện này không liên quan tiền bạc, nếu Diệp Dạng và Hạ Đông chia tay, thì bà sẽ là người nên gánh trách nhiệm hỗ trợ Diệp Dạng.
Bà có đủ khả năng không?
Có lẽ là không.
Nếu bây giờ bà vẫn một thân một mình, nhất định bà sẽ cố gắng giữ đứa nhỏ này bên mình, yêu thương chăm sóc nó, nhưng bây giờ không được, bà đã có một gia đình mới.
Bà không thể để chuyện cũ ảnh hưởng đến gia đình hiện tại, cũng không thể phá hủy hạnh phúc khó lắm mới có được của bà.
Suy nghĩ này có lẽ người ngồi đây đều hiểu, Trần Cầm chưa từng nói ra nhưng Hạ Đông quan sát hai ngày này đều hiểu rõ ràng.
Một phần anh cảm thấy may mắn vì Trần Cầm không can thiệp quá nhiều đến cuộc sống của Diệp Dạng, còn lại là đau lòng cho Diệp Dạng.
Tại sao bạn nhỏ anh yêu thương nâng niu trong tay, ở một nơi nào đó luôn bị người khác tổn thương?
Anh nhìn Diệp Dạng đi về phía mình, sẽ dùng sức mà kéo cậu vào lòng, hôn lên mái tóc cậu.
Không quan trọng, người khác không cần bạn nhỏ, anh cần.
Anh sẽ đặt Diệp Dạng trong tim mình, thương cậu, lo cho cậu, mang tặng cậu những điều tốt đẹp nhất.
Hạ Đông hỏi:
"Hai người nói gì thế?"
Diệp Dạng vùi đầu vào ngực Hạ Đông:
"Bà ấy nói muốn ôm em."
"Em từ chối à?"
"Dạ."
Diệp Dạng thấp giọng đáp:
"Đã mười tám năm chưa từng thì bây giờ cũng không quan trọng nữa."
Hạ Đông đau lòng.
"Đừng buồn, anh luôn ở đây."
"Anh Đông..."
Hạ Đông phớt lờ những ánh mắt tò mò xung quanh.
"Sao vậy?"
"Không phải vì anh tốt em mới hẹn hò với anh."
Hạ Đông sửng sốt, không nhịn được bật cười.
"Bà ấy vừa nói với em chuyện này sao?"
"Đúng ạ..."
Diệp Dạng cảm thấy hơi ấm ức.
"Vì thích anh nên em mới ở bên anh mà..."
Nêu chỉ do anh tốt thì không phải Tô Tri Vi nên được ưu tiên sao, tại sao cậu không thích chị Tri Vi đi chứ.
"Anh biết."
Hạ Đông buồn cười vỗ lưng Diệp Dạng.
"Cho dù vì lý do này cũng chả sao, anh vẫn sẽ luôn tốt với em cho đến khi em không thể thấy ai tốt hơn anh được nữa."
"Không phải, em thích anh mà..."
"Được."
Hạ Đông cong khóe miệng.
"Anh cũng thích Dạng Dạng."
Diệp Dạng ngẩng đầu, bây giờ cậu mới phát hiện xung quanh có rất nhiều ánh mắt quan sát, cậu hơi xấu hổ nói:
"Chúng ta về thôi ạ."
Hạ Đông nhéo vành tai ửng đỏ của Diệp Dạng.
"Được, về thôi."
Trên đường về, điện thoại Diệp Dạng vang lên thông báo mấy lần, Hạ Đông quay đầu nhìn qua.
"Mẹ của em à?"
"Dạ, là bà ấy."
Diệp Dạng mím môi.
"Bà ấy nói, thiếu tiền thì có thể tìm bà ấy."
"Tìm bà ấy làm gì?"
Hạ Đông gõ gõ lên vô lăng.
"Cần tiền thì hỏi anh, có thể lấy thân báo đáp."
Nhìn vành tai Diệp Dạng lại đỏ lên, Hạ Đông bật cười.
"Tìm bà ấy cũng rất rắc rối."
Diệp Dạng trầm giọng đáp một tiếng, cậu hiểu.
Trần Cầm đã có gia đình mới, đối với cậu cũng không có bao nhiêu tình cảm, trở về đây hai ngày gặp mặt chẳng qua vì bà đã tốn công hoài thai mười tháng sinh ra.
Một khi đã như thế, thì cần gì can thiệp vào cuộc sống của nhau?
Diệp Dạng nhắn một tin cho Trần Cầm: Con nghĩ vẫn nên xóa kết bạn đi ạ, như vậy tốt cho đôi bên.
Cậu không chờ bên kia trả lời, chỉ dừng lại một giây rồi xóa kết bạn không chút do dự.
Từ cái ngày cậu bỏ nhà đi, cuộc đời cậu đã chẳng còn bất cứ người thân thiết nào tồn tại, cậu không cần cái mà người ta gọi là "nhà" đó.
À không, thật ra vẫn cần lắm.
Diệp Dạng nhìn góc nghiêng của Hạ Đông, đôi mắt vô thức tràn ngập ánh sáng.
Từ ngày quen biết Hạ Đông, cậu dần mong đợi vào thứ gọi là nhà, nhưng không phải từ cha mẹ mà là anh Đông mang cho cậu.
Chỉ cần Hạ Đông vẫn còn, Diệp Dạng không cần bất cứ ai nữa.
Diệp Dạng thở nhẹ một hơi.
"Anh Đông... Em xóa kết bạn rồi."
"..."
Hạ Đông ngẩn ra.
"Cũng tốt, sau này có anh mà."
Chiếc xe màu đen chạy băng băng trên đường lớn, cỏ cây xung quanh không ngừng thay đổi, chỉ có người bên trong mãi mãi không đổi thay.
Đối với nhiều người mà nói, nhà là chốn về, cha mẹ là nơi nương tựa, là nơi thoải mái nhất, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc.
Nhưng với Diệp Dạng, cậu không có chốn về, cũng không có nơi nương tựa, nhưng chỉ cần Hạ Đông ở đây, cậu sẽ không khóc nữa.
"Anh Đông à, sau khi lấy chứng minh thư thì chúng ta về nhà nha."
Hạ Đông đáp lời:
"Được."
Xe ngừng dưới lầu khách sạn, Diệp Dạng cởi dây an toàn chuẩn bị xuống xe thì phát hiện cửa xe vẫn khóa, cậu nghi hoặc nhìn về phía Hạ Đông.
Hạ Đông tháo dây an toàn, ngoắc ngoắc ngón tay.
"Lại đây hôn anh một cái."
Diệp Dạng không biết tại sao, nhưng nhìn bên ngoài cửa xe không có người, vẫn ngoan ngoãn nghiêng người sang, hôn lên môi anh.
Tay Hạ Đông đặt sau gáy Diệp Dạng, kéo eo cậu về phía mình, môi lướt qua khe hở giữa hai hàm răng Diệp Dạng, cướp lấy không khí bên trong.
Một lát sau, Hạ Đông buông bạn nhỏ Diệp Dạng đang thở hổn hển ra.
"Hôm này Dạng Dạng ăn gì mà miệng ngọt thế?"
Diệp Dạng hơi bối rối, không nghĩ có hàm ý khác.
"Giống với món anh ăn ạ..."
Hạ Đông nhịn cười, hỏi tiếp:
"Không lẽ do anh ngọt sao?"
Diệp Dạng do dự mà đáp:
"Vừa rồi em không chú ý lắm, hay là mình hôn lại ha?"
"..."
Hạ Đông mở cửa, quả quyết xuống xe.
"Đừng trêu anh nữa bé cưng à, hết bao rồi, em ngoan cho anh."
Diệp Dạng đi theo Hạ Đông vào phòng, mặt đỏ lên.
"... Không cần cũng được ạ."
"..."
Hạ Đông dùng tay trái đóng cửa lại, ôm lấy Diệp Dạng mang lên giường.
"Em nói xem, chúng ta ban ngày lại nói chuyện se* sao...?"
Diệp Dạng nhỏ giọng đáp:
"Mặt trời đã sắp lặn rồi..."
Những tiếng va chạm da thịt và âm thanh rên rỉ vẫn vang lên từ lúc chiều tà đến khi màn đêm đen kịt. Hạ Đông ôm chặt người bên dưới, kể từ sau sinh nhật bạn nhỏ, khả năng tự chủ của anh ngày càng kém...