Đương lúc Tô Tri Vi gọi người xuống ăn cơm, Tô Nhượng vừa mới đến, nghe xong sự tình cũng tức giận.
"Phải tìm người dạy dỗ một trận!"
Tô Tri Vi liếc mắt nhìn anh ta.
"Đừng gây thêm chuyện phiền phức nữa, anh không nhanh đi dỗ anh Tỉnh về à."
Diệp Dạng nghi hoặc hỏi:
"Anh Tỉnh làm sao ạ?"
"Chính mình tìm đường chết."
Tô Tri Vi cười lạnh, chế giễu.
"Anh Tỉnh không cho anh ta uống rượu, nhưng anh ta thừa dịp Dương Nhất Tỉnh đi công tác lén đi uống, không chỉ uống đến say mèm mà còn xém nữa còn bị người ta sàm sỡ."
Nhắc đến chuyện này Tô Nhượng lại buồn bực.
"Chẳng phải do anh bị quản không cho uống hay sao, trùng hợp là có bạn học rủ anh đi quán bar chơi một chút, ai biết anh Tỉnh về sớm chứ..."
Tô Tri Vi đá thẳng vào anh ta một đạp.
"Anh còn nói lý? Anh Tỉnh cấm anh uống rượu không phải vì dạ dày anh không tốt hay sao? Em muốn có người quản cũng chẳng có ai quản đâu!"
Quất Tử nghe thấy chỉ nhìn cô một cái, không nói lời nào.
Đâu phải không có ai quản, chỉ là người mà bản thân Tô Tri Vi muốn không còn nữa mà thôi.
Hôm nay Tô Nhượng vốn dĩ đến tìm Tô Tri Vi giúp anh ta, nhưng Tô Tri Vi không những không chịu giúp mà còn muốn "dạy bảo" anh ta.
Tô Nhượng thở dài.
"Anh biết sai rồi, mấy ngày nay anh ấy đều ngủ ở công ty, không chịu về nhà..."
Hạ Đông cắt một miếng bít tết đút cho Diệp Dạng.
"Đáng đời cậu."
Tô Nhượng chớp mắt, nhìn Diệp Dạng, hỏi:
"Nếu cậu lén làm vài chuyện Hạ Đông không vui, nó giận dỗi thì cậu dỗ làm sao?"
Diệp Dạng nghiêm túc trả lời:
"Em sẽ không lén làm những chuyện anh Đông không cho phép."
Hạ Đông lại đưa một miếng bít tết khác vào miệng Diệp Dạng, liếc nhìn Tô Nhượng cái.
"Nghe thấy không, Dạng Dạng nhà tôi sẽ không chọc giận tôi."
"..."
Hai đứa mất nết này!
Dùng bữa xong, Tô Tri Vi cũng không đành lòng nhìn vẻ mặt chán nản rũ rượi này của Tô Nhượng, bèn nhấc điện thoại lên gọi cho Dương Nhất Tỉnh.
"Hôm nay anh có rảnh không?"
Sau khi nhận được đáp án, Tô Tri Vi quay sang nhìn đôi mắt sáng lên của Tô Nhượng.
"Vậy anh có muốn dắt con cún bự nhà anh về không? Lông nó khô héo rụng đầy quán của em rồi, như vậy không được đâu."
Tô Tri Vi tắt điện thoại, thông báo.
"Lát nữa anh Tỉnh sẽ đến."
Tô Nhượng lập tức vui vẻ trở lại.
"Quả nhiên anh ấy vẫn còn yêu anh lắm!"
Tô Tri Vi ho một tiếng, cách xa Tô Nhượng.
"Đừng nghĩ như thế là xong, anh phải biết nhận sai."
Quất Tử cười nhẹ, sau đó nghiêm mặt nói:
"Nói với mọi người chuyện này."
Hạ Đông hỏi:
"Chuyện gì?"
Quất Tử nói tên một thành phố xa xôi.
"Bên đó là quê của mẹ tôi, khí hậu ôn hòa, dưỡng bệnh cũng tốt. Hơn nữa, bên đó có một bệnh viện khá tốt, tôi đã hẹn với bác sĩ ở đó."
Tô Nhượng sửng sốt.
"Sao lại đột ngột thế?"
Diệp Dạng và Hạ Đông cũng kinh ngạc, chờ câu trả lời của Quất Tử, chỉ Tô Tri Vi im lặng không nói gì.
Quất Tử mỉm cười, đáp:
"Không phải quá đột ngột, tôi vẫn luôn có dự định này nhưng không có dịp để nói. Vốn do dự vì Hoàng Củ, mẹ tôi rất thích anh ta."
"Nhưng bây giờ biết anh ta là loại người gì, tôi cũng không muốn dính dáng nữa, nên đưa mẹ đi điều trị càng sớm càng tốt."
Hạ Đông trầm ngâm.
"Như vậy cũng tốt."
Diệp Dạng không nỡ.
"Khi nào chị đi ạ?"
"Chắc khoảng hai ngày nữa, tôi tìm người quét dọn bên đó sạch sẽ thì dọn đi ngay."
Tô Nhượng buồn bực.
"Cũng nhanh quá."
Diệp Dạng cắn môi, nói:
"Đáng tiếc, khi đó em phải đi học, không giúp chị chuyển nhà được."
Quất Tử xoa nhẹ lên tóc cậu.
"Sao lại cần cậu đến giúp chứ? Có công ty chuyển nhà mà, chỉ cần cậu học tập chăm chỉ, chờ đến kỳ nghỉ thì nói Hạ Đông đưa cậu sang chỗ chị chơi."
Diệp Dạng gật đầu.
"Được ạ."
Tô Tri Vi vẫn im lặng không lên tiếng, hình như vẫn còn sững sờ, đến khi Dương Nhất Tỉnh đến mới tỉnh táo lại.
"Anh còn không đến, khóe miệng của anh ta xệ xuống mặt đất luôn."
Dương Nhất Tỉnh thở dài, duỗi tay ra trước mặt Tô Nhượng.
"Về nhà thôi."
Tô Nhượng kích động suýt nữa thì nhảy cẫng lên, đặt tay mình lên tay Dương Nhất Tỉnh đứng lên.
"Vậy, bọn anh về trước, Quất Tử đi khi nào phải báo với tôi một tiếng."
Dương Nhất Tỉnh sửng sốt, hỏi:
"Đi?"
Tô Nhượng nói nhỏ vào tai hắn:
"Nào về thì nói với anh."
Thấy Tô Nhượng như muốn dính vào người Dương Nhất Tỉnh ra ngoài, Hạ Đông cũng kéo Diệp Dạng đứng dậy.
"Chúng tôi cũng về đây, ngày mai em ấy còn đi học."
Không gian thoáng chốc vắng lặng, chỉ còn mỗi Quất Tử và Tô Tri Vi.
Tô Tri Vi nhìn về phía Quất Tử.
"Lần trước cậu cũng vậy."
Quất Tử sửng sốt, hỏi:
"Cái gì?"
Tô Tri Vi nhíu mày, đáp:
"Lần ra nước ngoài trước đó, đột ngột thông báo phải đi mà không nói trước một tiếng nào, nói một câu với mọi người không được à?"
"Tôi... Xin lỗi."
Quất Tử đến gần Tô Tri Vi, nâng cánh tay run run ôm người đối diện, nhưng lại không cảm nhận được một chút nhiệt độ cơ thể nào.
Chỉ qua vài giây, Quất Tử buông ra, khẽ thở dài.
"Tôi phải về chăm sóc mẹ."
"Đồ đạc ở đây, ngày mai tôi sẽ đến lấy."
Cô đi đến cửa thì dừng bước chân.
"Sau này, nhớ uống thuốc đầy đủ, đừng ra ngoài một mình."
Không nghe câu đáp lại của Tô Tri Vi, Quất Tử cũng không nói gì nữa mà nhấc chân bước tiếp.
Căn phòng rộng lớn như chỉ còn mỗi Tô Tri Vi, cô rũ mắt ngơ ngác nhìn xuống mặt đất.
Đến cổng khu dân cư, Diệp Dạng quay đầu nhìn thoáng về phía Cựu Lâm, phát hiện Quất Tử cũng ra ngoài, bắt một chiếc taxi ven đường.
Diệp Dạng kinh ngạc, thốt lên:
"Chị Quất Tử về sớm vậy ạ?"
Cậu và Hạ Đông nói phải về do cảm thấy có thể Quất Tử muốn nói chuyện với Tô Tri Vi, muốn cho hai người một không gian riêng tư.
Hạ Đông nhìn về hướng chiếc taxi chở Quất Tử đi xa, dẫn Diệp Dạng bước tiếp.
"Một người không muốn nói, một người không muốn nghe, tất nhiên không thể ở cạnh nhau lâu được."
Diệp Dạng trở bàn tay, đan năm ngón tay mình vào tay Hạ Đông, khẽ gọi:
"Anh Đông."
"Hửm?"
"Cho dù chuyện gì xảy ra, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh."
Hạ Đong bật cười, theo lý mà nói, lời hứa hẹn này không đáng tin, vì tương lai không thể đoán trước. Đến một ngày thiếu niên thay đổi, những lời êm tai này cũng trở thành câu nói suông.
Nhưng Hạ Đông vẫn rất vui vẻ, vì anh biết, ít nhất vào khoảnh khắc này, Diệp Dạng hoàn toàn thật lòng nói ra những lời này.
...
Con người luôn phải quen với việc ly biệt, cả cuộc đời có quá nhiều người đến rồi lại đi, cũng chỉ có một người có thể cùng bạn nắm tay đi đến hết đời.
Cho dù là người mới đến hay người cũ đi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Quất Tử đã chuyển nhà đi hơn hai tháng, dường như không ai thay đổi gì nhiều, nên cười thì cười nên khóc thì khóc, Tô Tri Vi cũng giống như trước đây, dường như sẽ không vì sự rời đi của một người bạn mà đau buồn khổ sở.
Về chuyện của Hoàng Củ, Quất Tử đưa đoạn ghi âm đó cho cha mẹ hắn ta, hơn nữa có người ở bệnh viện quay video lại phát tán trên mạng, dư luận bàn tán xôn xao.
Bằng chứng xác thực, nghe nói mẹ của Hoàng Củ tức đến mức phải nhập viện, cha của Hoàng Củ thì đưa hắn ta và người phụ nữ đó đăng ký kết hôn, trả gấp đôi tiền sính lễ nhưng không làm lễ kết hôn.
Hạ Đông chỉ lắc đầu.
"Người phụ nữ đó kết hôn cũng khó hạnh phúc."
Diệp Dạng tán đồng quan điểm của Hạ Đông, cha mẹ Hoàng Củ thoạt nhìn là người văn minh hiểu lẽ phải, nhưng thế thì sao, người sống cùng người phụ nữ kia là Hoàng Củ.
Hoàng Củ thật sự có thể thật tâm đối xử tốt với người con gái lỡ làng vì hắn ta bảy năm?
Diệp Dạng đồng cảm nhất là đứa con chưa chào đời trong bụng người phụ nữ đó.
Cuộc hôn nhân ép buộc, thể diện mất sạch, Hoàng Củ cũng không thích người phụ nữ lẫn đứa con trong bụng này, hắn có thể thích đứa trẻ làm mất tự do của mình hay sao?
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà người khác, uống chum trà ăn miếng bánh cảm thán vài câu cũng xong, chuyện tiếp theo ra sao ai biết được. Nhà ai mà không có chuyện khó xử đâu?
Ví như hiện tại, Hạ Đông cảm thấy bản thân thật khó khăn.
Mấy tháng trước, anh chỉ thuận mồm nói với Diệp Dạng một câu "Vậy em cũng phải cẩn thận, ở gần bạn học nữ như vậy, để ngày nào đó bị giám thị bắt, anh còn phải đến cứu em", ai ngờ nó thành thật.
Hạ Đông biết bạn nữ bên cạnh Diệp Dạng này, tên Trần Quả, một cô bé tóc ngắn ngây thơ hoạt bát.
"Là thế này, tôi tìm thấy trên người bạn học Diệp Dạng bức thư tình Trần Quả viết cho trò ấy, qua quan sát và lời nói của các bạn học khác, tôi kết luận hai trò này có dấu hiệu yêu sớm."
Nói chuyện với họ là thầy giám thị, đã hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cho nên, tôi muốn gọi người nhà của hai trò ấy đến khuyên bảo."
Giáo viên chủ nhiệm của Diệp Dạng và Trần Quả đều ở đây, giáo viên chủ nhiệm lớp Trần Quả nhíu mày.
"Ngày thường không chuyên tâm học tập thì không nói, em còn dạy hư học sinh tốt lớp khác?"
Triệu Lai nghe vậy hơi cau mày, nhưng nhìn hai vị phụ huynh chưa nói gì cũng nhịn xuống.
Hạ Đông im lặng một lúc, vẫy vẫy tay với Diệp Dạng.
"Em lại đây."
Diệp Dạng chần chừ bước đến, kéo góc áo Hạ Đông.
"... Anh giận ạ?"
Đương nhiên Hạ Đông cảm thấy Diệp Dạng không có khả năng yêu sớm với bạn nữ khác, bỏ qua những yếu tố khác thì, người bạn trai như anh không tồn tại à?
"Anh hỏi em, em có cùng bạn học nữ này hẹn hò không?"
Diệp Dạng mím môi, vẻ mặt hiện lên nét bướng bỉnh.
"Em không ạ."
Thầy giám thị nhíu mày, không hài lòng.
"Bây giờ còn ngụy biện..."
Hạ Đông ngắt lời thầy giám thị, nói:
"Thầy cũng nghe em nhà tôi nói, không hẹn hò với bạn học nữ này."
Giáo viên chủ nhiệm lớp Trần Quả phản bác:
"Em nhỏ sợ bị trách mắng sao có thể thừa nhận, phụ huynh không thể chỉ tin lời nói từ một phía, nhất định phải chú ý..."
"Lời các thầy cô không phải cũng chỉ từ một phía hay sao?"
Hạ Đông bình tĩnh nói tiếp:
"Chỉ vì một bức thư tình thì kết luận hai đứa nhỏ yêu sớm, đây là cách ứng xử của nhà trường à."
Đôi mắt Trần Quả sưng đỏ, rõ ràng cô bé đã khóc rất nhiều. Phụ huynh Trần Quả là mẹ của cô bé, người nọ vẫn không nói lời nào chỉ liên tục thao tác trên màn hình di động, hình như đang xử lý công việc nào đó.
Nghe được những câu nói của Hạ Đông, mẹ Trần Quả bật cười.
"Về chuyện này, tôi tán đồng ý kiến của vị phụ huynh này, có ai lại không có giây phút rung động tuổi trẻ, thư tình là một cách biểu đạt của loại tình cảm đẹp đẽ này, nhưng không phải là bằng chứng thể hiện hai đứa nhỏ yêu sớm gì đó."
Thầy giám thị nghẹn lời, chỉ cảm thấy vị phụ huynh này đang già mồm át lẽ phải.