Hôm nay Lý Quốc Công nghe quá nhiều tiếng khóc, chỉ cảm thấy não đau.
Ông ta muốn quát lớn Sở Thị, nhưng nghĩ đến nàng ta cũng không dễ dàng nhiều năm như vậy, quý nữ hào môn lại ủy ủy khuất khuất làm ngoại thất cho ông ta, một danh phận đứng đắn cũng không có, bởi vậy không khỏi áy náy nhiều hơn mấy phần.
"Tạm thời nàng đừng khóc nữa. Trước tiên vẫn là nên gọi thái y tới khám cho A Hoàn cẩn thận, đừng đẻ lại loại mầm bệnh gì." Tiểu cô nương tuổi quá trẻ rơi xuống nước giữa mùa đông, nếu không điều dưỡng chăm sóc thật tốt, ngày sau có bệnh gì đó thì như bị hủy cả đời, bởi vậy Lý Quốc Công tranh thủ thời gian gọi hạ nhân tới Thái y viện mời thái y.
Đợi lại đợi, đợi đến khi Khương Hoàn đã bắt đầu hồ đồ nói lời mê sảng, hạ nhân vẫn chưa về. Lý Quốc Công và Sở Thị lòng nóng như lửa đốt, gấp gáp muốn chết, hận không thể tự mình tới Thái y viện lôi cổ thái y tới khám bệnh cho Khương Hoàn, sau khi đến đến rất khuya, hạ nhân kia mới nơm nớp lo sợ quay về. "Thái y đâu?" Thấy một mình hắn ta trở về, Lý Quốc Công vội vàng hỏi.
Hắn ta gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.
"Quốc, Quốc Công Gia, thái y chính bây giờ đang ở trong Quốc Công Phủ chúng ta đấy."
"Thái y chính?"
Thái y chính là thái y đứng đầu, là thầy thuốc xuất sắc nhất Thái y viện bây giờ, cậy tài khinh người cũng rất nhuần nguyễn, bên trong cung cấm cũng chỉ bắt mạch khám bệnh cho các Tần phi phần vị cao cùng Hoàng đế, bởi vậy người này nói thái y chính đang ở trong phủ của ông ta, Lý Quốc Công không khỏi hơi sững sờ.
Bây giờ vị thái y chính ở Thái y viện này luôn sẽ xem bệnh không cho phủ đệ Huân Quý, dù như là Thái phu nhân Lý Quốc Công Phủ thì phải do Hoàng đế xem trọng trưởng giả có công ra lệnh, thái y chính mới tới xem bệnh.
“Đúng vậy, thưa Quốc Công Gia. Vương Gia đi tớiThái bệnh viện, gọi hai thái y và thái y chính cùng nhau đi tới trong phủ chúng ta, nói là xem bệnh bình an cho, cho Biểu cô nương, để biểu tiểu thư điều dưỡng một cách tốt nhất. Đừng bị số hư người, hoặc là vì rơi xuống nước để lại mầm bệnh gì." Thấy Lý Quốc Công kinh ngạc nhìn bản thân, lần này người hầu không khỏi cúi đầu không dám nhìn mắt Lý Quốc Công, nhỏ giọng nói, "Nghe nói bên trong Thái bệnh viện lưu lại lời của Vương Gia. Nếu như Quốc Công Gia ngài đi mời người xem bệnh cho. . . cho A Hoàn cô nương, Vương Gia nói không thể xem bệnh cho A Hoàn cô nương. Lúc nào cô nương bị bệnh nặng nghiêm trọng như Biểu cô nương..."
"Vậy hiện tại có thể đi mời thái y tới rồi?" Trong mắt Lý Quốc Công không khỏi lộ ra mấy phần tia sáng.
Hạ nhân từ trong ánh mắt khẩn trương của Lý Quốc Công càng thêm không dám nói lời nào.
Trong lòng của hắn ta âm thầm kêu khổ, cũng không dám nhìn biểu cảm Sở Thị sau lưng Lý Quốc Công, thấp giọng nói, "Không thể. Vương Gia có ý tứ là, lúc nào A Hoàn cô nương bệnh phải nặng nghiêm trọng như Biểu cô nương, mới cho phép ngài đi tìm đại phu cho A Hoàn cô nương. Về phần Thái y viện, thái y Thái y viện đều là xem bệnh cho quý nhân, không cho, không cho. . ." Nguyên văn lời nói của Sở Vương là không cho loại xuất thân như ngoại thất nữ này xem bệnh, chẳng qua lời này hắn ta nào dám nói, bởi vậy lúng ta lúng túng hai câu, chỉ hi vọng Lý Quốc Công tự mình lĩnh hội, sau đó thấp giọng nói nói, "Thái y chính đang cùng hai vị thái y ở chỗ Biểu cô nươn, xem bệnh cho Biểu cô nương. Quốc Công Gia, ngài xem thử. . ."
Nói đến cái này người hầu cũng cảm thấy kỳ quái.
Sở Vương có thân phận thế nào, cao quý cỡ nào, lẽ ra sẽ không để ý tới tranh chấp của thê thϊếp phủ Lý Quốc Công Phủ mới phải.
Mà tính tình Biểu cô nương Yến Ninh lại mềm yếu, nhát gan cực kì, nói với người khác một câu cũng phải sợ muốn khóc, tại sao lần này hết lần này tới lần khác có thể cầu xin được Sở Vương chiếu cố nàng như vậy.
Vừa lo lắng nàng sốt cao, lại lo lắng nàng rơi xuống nước để lại mầm bệnh, khiến thái y chính tự thân ra trận xem bệnh cho nàng. Nên người hầu cảm thấy so với cầu xin Sở Vương khai ân gọi thái y tới xem bệnh cho Khương Hoàn, còn không bằng đi cầu xin Yến Ninh.
Có lẽ một câu của Biểu cô nương, dù thái y chính không qua, chí ít có thể có một người thái y tới.
Sở Vương tất nhiên sẽ không so đo với một cái tiểu cô nương nhiều như vậy chứ?
Chẳng qua. . . Thoạt nhìn Sở Vương như là thờ ơ rời đi, không nghĩ tới vậy mà còn gọi thái y qua phủ xem bệnh cho Biểu cô nương bọn họ.