Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 122: Tôi Liền Xem Như Bị Chó Cắn





Trong xe, chỉ có giọng nói cực kỳ khó chịu của Hạ Tư Tu.

Lời nói chính nghĩa ban đầu đến sau chỉ còn là tiếng khóc.
Người bên đầu kia điện thoại hẳn rất nôn nóng, nhưng Hạ Tự Tự chính là chết cũng không nói cô ở đâu.
Cho đến cuối cùng, cô cúp điện thoại.
Cúp rồi, toàn thân úp sấp trên thủy tinh cửa sổ xe, giống như con chó nhỏ bị người ta vứt bỏ, đáng thương vô cùng.
Xe đến biệt thự nhà họ Hạ.
Tiêu Việt Duệ xuống xe trước.
Cửa xe mở ra rất lâu, Hạ Tư Tư cũng không có ý muốn xuống.
Xe là xe tư nhân của Ngự Cần Vương Triều, chuyên dùng để đưa khách.

Hạ Tư Tư không xuống xe, rõ ràng đã khiến tài xế khó xử.

Tiêu Việt Duệ do dự một lát, vẫn là mở cửa xe bên phía cô.Hạ Tư Tư mềm oặt dựa trên ghế, nhắm mắt, khỏe mắt đều là nước mắt, lại đột nhiên ngủ rất yên ổn.
Có lúc thật sự cảm thấy cô không tim không phổi.
Có lúc lại cảm thấy cô mẫn cảm kinh người.
Tiêu Việt Duệ ôm ngang Hạ Tư Tư lên, đi vào biệt thự nhà họ Hạ.
Hạ Tư Tư không thoải mái vặn vẹo cơ thể, lúc Tiêu Việt Duệ cho rằng có phải cô tỉnh không, thì liền nhìn thấy cô đột nhiên lại yên tĩnh lại, như chỉ là tìm một tư thể thoải mái, yên lặng nằm trong lòng anh, không nhúc nhích.

Đêm đã sâu.
Bên trong biệt thự nhà họ Hạ rất yên tĩnh.
Tiêu Việt Duệ cẩn thận lên lầu, cố gắng không phát ra tiếng động quả lớn ảnh hưởng tới người khác, anh đặt Hạ Tư Tư lên giường của cô.
Khoảnh khắc đặt cô xuống chuẩn bị rời đi.

Cổ bỗng bị đôi tay Hạ Tư Tư ôm lấy.

ra, Cô mở mắt ánh mắt mê ly nhìn người trước mặt, cô nói: “Anh có muốn hôn em không?”
Hầu kết Tiêu Việt Duệ bất giác lăn lộn.
“Em rất muốn hôn anh.” Hạ Tư Tư giọng nói mềmnhũn, mặt đầy quyến rũ.
Chính là hấp dẫn đàn ông rất khó cự tuyệt.
Giây phút đó, Tiêu Việt Duệ siết chặt nắm đấm.
Con người khẽ xao động.
Nhìn Hạ Tư Tư dựa vào sức ôm cổ mình, chủ động ngầng đầu lên.
Ngâng lên, gần sát cánh môi anh.
Trái tim Tiêu Việt Duệ đập tăng tốc.
Nảy lên điên cuồng.
“Âm” một tiếng, đầu óc cũng như nổ tung.
Trống rỗng.
Anh chỉ cảm thấy cánh môi mềm mại của cô, mang theo hương rượu, hôn anh.
Ban đầu chỉ là khẽ chạm vào nhau.
Dần dần…
Cánh môi cô mở ra, sau đó xâm nhập vào.
Nhiệt độ trong phòng chậm rãi tăng lên.
Không biết ai đang đè nén.
Cũng không biết ai đang chủ động.

Hai cỗ thân thể cứ như vậy nặng nề trùng điệp vớinhau.
Cứ như vậy…
Khoảnh khắc mà một giây sau có thể xảy ra rất nhiều chuyện.
“Từ Minh…” Cô thì thào, gọi tên người khác.
Một cái tên không thuộc về anh.
Tất cả kích động của Tiêu Việt Duệ cứ như vậy bị một chậu nước lạnh xổi tắt ngay cả một đốm lửa cũng không còn.
Thân thể nóng bỏng.
Cũng có thể vào một giây sau, trở nên lạnh lẽo.
Anh rời khỏi thân thể Hạ Tư Tư.
Hạ Tư Tư dường như có chút bất mãn: “Tử Minh…”

“Tôi không phải Từ Minh.” Tiêu Việt Duệ nói.
Giọng nói rất lãnh đạm.
Hạ Tư Tư vẫn ở trong trạng thái có chút mơ mơ hồ hô.
Dường như không nghe thấy người trước mặt đang nói gì.
“Tôi là Tiêu Việt Duệ”
Ba chữ Tiêu Việt Duệ thoáng chốc liền kích thích HạTu Tu.
Ảnh mắt mê ly của cô lập tức có tiêu cự
Sau đó ngưng mắt nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Nhìn người đàn ông lúc này đứng bên giường cô, đang sửa soạn quần áo của mình.
Cho nên…
Vừa rồi không phải đang nằm mơ.
Vừa rồi cô và Tiêu Việt Du đã làm gì?!
Ký ức của cô vẫn dừng ở hình ảnh cô mượn rượu giải sầu, sau đó lên sàn nhảy nhảy, sau đó cô làm sao rời khỏi, hoàn toàn chính là hình ảnh vụn vặt, cô nhớ hình như cô gọi điện thoại cho Nhiếp Từ Minh, nhưng cô không nhớ mình đã nói gì, vì đã gọi điện thoại cho Nhiếp Tử Minh, nên cô cảm thấy đương nhiên người vừa cùng mình chính là anh ta..

Tiêu Việt Duệ mặc xong quần áo.
Anh xoay người liền đi.
Thực ra.
Không cần nhìn biểu cảm của Hạ Tư Tư anh cũng biết, sau khi cô biết là anh, biểu cảm của cô sẽ là chán ghét đến mức độ nào.
Là anh lợi dụng lúc người khác khó khăn.Cho nên.
Tất cả ghê tởm của Hạ Tư Tư đối với anh, anh đều tiếp nhận.
Không giải thích điều gì.
“Tiêu Việt Duệ!” Hạ Tư Tư bỗng gọi anh lại.
Tiêu Việt Duệ dừng bước, nhưng không quay đâu.
“Chuyện tối nay không cho nói với bất kỳ ai biết!” Hạ Tư Tư cảnh cáo.
“Được.” Tiêu Việt Duệ lập tức đồng ý.
“Tôi liền xem như bị chó cắn, tôi sẽ không để trong lòng.” Hạ Tư Tư hung hăng nói.
Liền xem như bị chó cắn,
Tiêu Việt Duệ gật đầu, đi ra ngoài.
Hạ Tư Tư nhìn bóng lưng anh, toàn thân đều như tức đến sắp nổ tụng.
Cô rốt cuộc sao lại cùng Tiêu Việt Duệ lăn tới trên giường rồi!
Cô rốt cuộc sao lại…
“Oe!” Ha Tư Tư buồn nôn.
Thật sự không biết là Tiêu Việt Duệ khiến cô ghế tởm, hay say rượu buồn nôn.Cô vội vàng từ trên giường bò dậy, xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Tiếp đó liền truyền ra tiếng đứt ruột xé gan.
Tiêu Việt Duệ lúc đó vào, trả điện thoại cho cô.
Lúc ôm cô, điện thoại cô cầm trên tay, anh lo lắng cô cầm không vững, cho nên lấy xuống đặt vào túi áo mình, lúc này phát hiện trả lại cho cô, sau đó liền nghe thấy tiếng nôn mửa trong nhà vệ sinh, từng tiếng từng tiếng…
Rốt cuộc là ghê tởm cỡ nào.

Mới sẽ nôn đau khổ như vậy.
Anh nhàn nhạt đặt điện thoại xuống rời đi, đóng cửa phòng lại cho Hạ Tư Tư.
Về tới phòng mình, lúc đầy mở cửa bước vào.
Con người Tiêu Việt Duệ khẽ động.
Anh nhìn thấy người đang ngồi trên sofa phòng mình rõ ràng đang đợi anh, Tiêu Trầm.
Rõ ràng.
Sắc mặt không tốt lắm.
Sắc mặt Tiêu Việt Duệ bình tĩnh: “Trễ vậy rồi còn chưa ngủ sao?”
“Con còn thích Hạ Tư Tư?” Tiêu Trầm hỏi anh.Tiêu Việt Duệ không trả lời.
“Nhiều năm như vậy rồi, con còn không quên cô ta?”
Sắc mặt Tiêu Trầm lạnh xuống.
“Không có.” Tiêu Việt Duệ phủ nhận: “Chỉ xem như em gái.”
“Chì xem như em gái mà có thể cùng cô ta lăn tới trên giường?!” Giọng Tiêu Trầm rõ ràng nâng cao hơn nhiều.
Rõ ràng là vừa rồi đã nhìn thấy.
“Con và cô ấy không phát sinh quan hệ” Tiêu Việt Duệ phủ nhận.
“Nếu không phải cô ta gọi một tiếng Nhiếp Từ Minh, con có thể đảm bào mình không xảy ra quan hệ với cô ta?!”
“Con cũng là đàn ông, bất kỳ người phụ nữ nào câu dẫn con, con cũng có thể kích động!” Tiêu Việt Duệ nâng cao âm lượng.
Con người Tiêu Trầm căng thẳng.
“Không còn sớm nữa, mẹ đi ngủ đi.” Một giây sau, Tiêu Việt Duệ lại thoảng chốc khôi phục cảm xúc.
Tiêu Trầm nhìn anh, nhìn lại, từ sofa đứng dậy, lúc bà rời đi nói: “Hạ Tư Tư không đáng để con yêu cô ta như vậy!”
“Con biết ”
Anh căn bản không nên yêu cô.
Tiêu Trầm rời khỏi phòng Tiêu Việt Duệ.
Giây phút rời đi, khỏe mắt nhìn thấy cánh cửa phòng ở cuối hành lang bỗng đột ngột bị đóng lại.
Hạ Tư Tư hít thở sâu một hơi.
Xém chút bị phát hiện rồi.
Dựa vào cửa, bỗng lại có chút tức giận.
Đậu xanh.
Cô làm gì mà có cảm giác chột dạ như kẻ trộm?! Cô lại không phải cố ý muốn nghe mẹ con họ cãi nhau!.