Sau Khi Trọng Sinh Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 127: Vạch Trần Tại Tiếng Vả Mặt Đôm





ĐỐP! “Chứng cứ, tôi không có.

An Hạnh Nhi trả lời.

“Không có chứng cứ cô đã muốn tùy tiện cho người ta nghỉ việc, An Hạnh Nhi, cô thật sự cho rằng đây là nhà cô sao? Cũng đúng, đây quả thật là công ty của nhà họ An, cô muốn làm như thế nào thì làm như thế? Có phải một ngày nào đó cô không vui, ngay cả tôi cũng có thể sa thải? Nếu thật sự như vậy, không bằng hôm nay cô bảo tôi đi luôn đi, tôi chẳng muốn vì nhà họ An các người làm trâu làm ngựa đến mức cúc cung tận tụy như thế này! Xương Đức Việt nói đến mức lòng đầy căm phẫn.

Trong lúc hạ thấp cô vẫn không quên tâng bốc sự vĩ đại của mình.

An Hạnh Nhi nhìn Xương Đức Việt: “Sếp Xương, sao tôi cảm thấy, ông bảo vệ Chu Hưng Chỉ có chút quá nhể? Ông ta là người nhà của ông sao?” “Cô nói linh tinh cái gì thế!” Xương Đức Việt nổi giận đùng đùng.

Chính là có một loại cảm giác bị người khác vạch trần tai tiếng, vô cùng quẫn bách,

Cho dù chỉ là phù du.

“Tôi đứng trên lập trường công bằng, chính trực để xử lý mọi chuyện, tôi là cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn An thị, đương nhiên tôi phải giành quyền lợi cho tất cả nhân viên, tuyệt đối không phụ sự tín nhiệm của nhân viên với tôi, sự tín nhiệm với cao tầng chúng tôi, bây giờ cô phỉ bảng tôi như vậy, An Hạnh Nhi rốt cuộc cô có ý đồ gì!” Xương Đức Việt nói một cách vô cùng tức giận.

“Vậy nên Sếp Xương tự mình thay đổi điểm thành tích cho Chu Hưng Chí, chỉ là không muốn phụ sự tín nhiệm của Chu Hưng Chỉ với ông?” An Hạnh Nhi chế giễu.

“An Hạnh Nhi, cô đừng có ăn nói bừa bãi ở đây, tôi sửa điểm thành tích lúc nào?” Xương Đức Việt khuôn mặt tức giận đến mức đỏ bừng bừng: “Cô muốn sa thải Chu Hưng Chỉ là vì cô cảm thấy Chu Hưng Chỉ ảnh hưởng đến việc điều động nhân sự của cô lần này, cô liền không từ thủ đoạn nghĩ cách muốn sa thải ông ta, không tiếc vụ oan cho tôi! An Hạnh Nhi, bất kể một câu nào cô nói lúc trước, có thể suy nghĩ một chút đến hậu quả không, có thể có giáo dưỡng một chút không?” “Ninh tổng.

An Hạnh Nhi trực tiếp quay người lại, đổi diện với Ninh Lương Huy.

Ninh Lương Huy vội vàng đi đến, lấy ra một tập tài liệu.

An Hạnh Nhi không nhanh không chậm nói: “Đây là tài liệu kết quả thành tích do bộ phận nhân sự lưu trữ, tổng cộng có 2 bản.

Một bản là bộ phận marketing cung cấp cho bộ phận tổng hợp, tất cả nhân viên đều có chữ ký xác nhận, một bản khác là sau khi bộ phận tổng hợp tiến hành thẩm tra đối chiếu, xét duyệt, giao cho bộ phận nhân sự tiến hành hạch toán lương.

Tôi tìm ra của Chu Hưng Chí, trong bản kế hoạch thành tích do bộ phận marketing phản hồi, thành tích bình quân một năm gần đây của ông ta là 75 điểm, nhưng trong bản thảo sau khi bộ phận tổng hợp thẩm tra, đối chiếu, xét duyệt đưa cho bộ phận nhân sự, thành tích bình quân một năm gần đây của Chu Hưng Chỉ là 91 điểm.

Tôi tính toán một chút, với cấp bậc chức vụ của Chu Hưng Chí, 5 điểm thành tích tương đương khoảng sáu triệu, nói cách khác, mỗi tháng Chu Hưng Chỉ nhận được nhiều hơn 30 triệu!”
Nói ra.

Tất cả mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc.


Không ngờ còn có thể thao tác trong bóng tối như thế này.

Lúc này Xương Đức Việt cũng có chút hoảng loạn.

May là nhiều năm như vậy, cũng tôi luyện lên với rất nhiều việc mặt không biến sắc, ông ta nói: “Trước tiên không nói thứ cô lấy ra có phải là thật không, nhưng cô đem chuyện này vu cáo lên người tôi, chính là quá độc đoán.

Quả thật tôi được phân công quản lý bộ phận tổng hợp, nhưng không phải mỗi một phần tài liệu tôi đều tự mình làm, nếu thật sự như vậy, tôi cũng chỉ có thể khiến mình mệt chết mà thôi” “Vì vậy Sếp Xương muốn nói mình căn bản không biết chuyện này.” "Nếu như những điều cô nói là thật, tôi thừa nhận tôi có phần không làm tròn bổn phận, dù sao điểm thành tích cuối cùng của mỗi tháng đều do tôi phê duyệt và ký tên, nhưng tôi thật sự không có nhiều thời gian đi kiểm tra đối chiếu điểm thành tích của từng nhân viên như vậy.

Tôi chỉ có thể nói, tôi sẽ cố gắng hết sức quản lý tốt nội bộ, tránh cho chuyện như này xảy ra.

“Vậy ý của Sếp Xương là, chuyện này cấp dưới tùy tiện, có dụng ý xấu làm dưới tình huống ông không biết?” “Rốt cuộc cô muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa!” Xương Đức Việt nổi giận: “Tôi nói rồi tôi không biết chuyện này, cũng thừa nhận sự thất trách của tôi trong việc quản lý, cô còn muốn làm gì? Thế nào? Có lý nên không nhượng bộ, muốn tôi phải làm sao thì cô mới chịu để yên!” “Sếp Xương tức giận như vậy, sao lại khiến người ta có cảm giác giống như đang muốn che giấu nhưng lại bị lộ ra ngoài.

“An Hạnh Nhi!” Xương Đức Việt hét tên cô: “Tôi nói lại một lần nữa, tôi không biết chuyện thành tích của Chu Hưng Chí, sau này tôi sẽ có hạng mục riêng để tiến hành điều tra, cuối cùng cho dù kết quả như thế nào, là trách nhiệm của tôi tôi sẽ không thoái thác! Nhưng bây giờ cô khăng khăng nói là có liên quan đến tôi, tôi không chấp nhận sự phỉ báng của cô! Hơn nữa, tôi và Chu Hưng Chí không thân cũng chẳng quen, tôi điên rồi sao? Tôi phải đi sửa thành tích cho một mình ông ta? Lẽ nào Chu Hưng Chí trông đẹp trai hơn những người khác sao?”
Lúc đó sắc mặt Xương Đức Việt đột nhiên thay đổi.

Không chỉ có Chu Xương Việt, Chu Hưng Chí ở bên cạnh hận không thể giết chết An Hạnh Nhi cũng vì một câu nói của An Hạnh Nhi mà sững sờ.

“Tin tức vỉa hè.” An Hạnh Nhi nhìn Xương Đức Việt: “Sếp Xương bao nuôi con gái của Chu Hưng Chí..

“An Hạnh Nhi!” Xương Đức Việt nổi giận: "Rốt cuộc cô muốn vu khống cho tôi đến mức nào! Tôi đã có gia đình của mình, con tôi đã lên cấp ba, bây giờ cô lại nói những lời như vậy." “Sếp Xương, tôi khuyên ông bây giờ đừng vội phủ nhận, nếu không lúc sự thật được vạch trần, vả mặt sẽ rất đau”An Hạnh Nhi uy hiếp.


Xương Đức Việt sững sờ
Thật sự bị An Hạnh Nhi làm cho kinh hãi mà.

Người phụ nữ trước mặt, thật sự có sự thành thục không phù hợp với tuổi tác, còn khiến cho người khác vô tình cảm thấy có một chút nghiêm khắc! “Vốn dĩ tôi cũng không muốn nói ra, sau khi biết được tin tức này, tôi cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, âm thầm nhắc nhở ông.

Không còn cách nào, hôm nay Sếp Xương từng bước từng bước ép tôi, tôi chỉ có thể dùng cách này để minh oan cho mình, vẫn mong Sếp Xương có thể hiểu cho”
Lúc đó Xương Đức Việt rõ ràng tức giận đến mức không nói ra được dù chỉ là một câu.

“Thư ký La.” An Hạnh Nhi lên tiếng.

La Tư vội vàng đi lên, lấy ra một tập tài liệu.

Là lúc nãy rời khỏi phòng làm việc, An Hạnh Nhi tiện tay đưa cho cô ta giữ.

Thực ra La Tư cũng không biết là gì.

Chỉ tiếp nhận theo thói quen..