Sau Khi Trọng Sinh, Vương Gia Tàn Tật Muốn Mang Ta Đi Mưu Phản

Chương 5



“Đây là hoàng cung, ngự yến chuẩn bị bắt đầu, hai người các ngươi trốn ở chỗ này làm gì?” Ánh mắt Thái Tử nhìn Tam hoàng tử như có ngọn lửa thiêu đốt.

Tam hoàng tử không buông tay Cố Ngôn Khuynh ra, ngược lại còn nắm chặt hơn: “Ta với Ngôn Khuynh đang trò chuyện với nhau, Thái Tử không thấy sao?”

Thái Tử lạnh lùng nói: “Nói chuyện thì nói chuyện, động thủ làm gì?”

Tam hoàng tử cười cười: “Chỉ là nắm tay thôi mà, ta sẽ không bao giờ làm chuyện lỗ mãng giống như Thái Tử ca ca, nháo đến mức mọi người đều biết...”

Sắc mặt Thái Tử càng thêm khó coi, Cố Ngôn Khuynh rút tay ra, cúi người hành lễ: “Hai vị điện hạ trò chuyện vui vẻ, ta có việc nên đành cáo lui đi trước.”

Hắn thản nhiên rời xa trung tâm lốc xoáy, để lại hai anh em ghét nhau như chó với mèo. Bỗng nhiên, hắn cảm giác được có một ánh mắt nhìn mình, xoay người xem kỹ thì không thấy bóng dáng ai. Hắn trầm tư một lát, bước về phía nhóm tiến sĩ đang đứng.

“Đứa bé của nhà Cố thị lang, quả nhiên khiến người ta phải chú ý đến.” Một vị phu nhân đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn đẹp đẽ quý giá đang được người hầu nâng tay, thong thả mà đi, bên cạnh còn có đương kim thiên tử mặc áo gấm minh hoàng.

“Khó trách Vân Đàm vì hắn mà thần hồn điên đảo, ngay cả nghi đức của Thái Tử cũng không thèm để ý.” Thái Hậu thở dài: “Đều tại người, hài tử mười mấy tuổi đang là lúc tình đậu sơ khai, người tìm cho hắn một thư đồng như vậy, ngày ngày qua lại với nhau, sống sờ sờ khiến Thái Tử mụ mị đầu óc, ngay cả Vân Tạ cũng có ý với hắn. Thái Tử cùng hoàng tử tranh đoạt một người nam nhân, truyền ra ngoài thì mặt mũi của hoàng gia phải để ở đâu?”

“Là nhi thần sơ sót.” Tấn Đế cũng hối hận không thôi, lúc trước y chỉ đơn giản là nhìn trúng tài năng của Cố Ngôn Khuynh, Thái Tử tư chất bình thường, cứ tưởng được một phen gần đèn thì sáng, nơi nào thèm nghĩ đến sau này sẽ có kết quả như vậy.

“Nói đến mới nhớ, Cố Ngôn Khuynh trước đây tài học hơn người, thế mà lần này thi hội không vào nổi tam giáp, trừ bỏ có một khuôn mặt đẹp, ai gia thấy cũng không còn gì đặc biệt.” Thái Hậu ngồi vào ngọc liễn, nói: “Vô luận như thế nào, không thể để Thái Tử cứ hồ đồ hành xử như vậy được, Hoàng Thượng cần phải xử lý thích đáng chuyện này.”

“Nhi thần biết, mẫu hậu yên tâm.”

Ngự yến bắt đầu, Tấn Đế cùng các vị hoàng tử đã đến, mọi người cúi người lễ bái, Tấn Đế nói bình thân, từng người ngồi vào bàn, trong bữa tiệc nhóm tiến sĩ cố gắng làm quen thân thiết với nhau vài câu, còn có người ngẫu hứng ngâm thơ, càng thêm văn nhã.



Cố Ngôn Khuynh đời trước lấy được học vị Trạng Nguyên, liền tại đây trong yến hội làm một bài thơ, kinh động khiến tứ phía giật mình, còn bây giờ hắn chỉ im lặng không lên tiếng vùi đầu dùng bữa, đối với ánh mắt tha thiết của Cố Dục thì đành làm như không thấy.

Kế tiếp đó là tam giáp trong kì thi đình thay phiên nhau phú thơ, ai ai cũng tán thưởng. Cố Ngôn Khuynh biết này ba người này quả thật có năng lực, chỉ là trừ bỏ Thám Hoa Thẩm Ngự Thư nhận lệnh làm việc ở bên ngoài, đức hạnh của hai người còn lại đều có tỳ vết, trước đây từng bị định tội do nhận hối lộ, kéo bè chia phái kết đảng. Thẩm Ngự Thư phẩm hạnh không tồi, chỉ là xuất thân bần hàn thả, không biết cách đưa đẩy khéo léo, đắc tội thượng quan nên bị điều khỏi kinh thành, con đường làm quan chịu nhiều trở ngại, sau đó thì dâng tấu xin được về quê mở học đường.

“Cố tiến sĩ, trẫm biết tài học của khanh xuất chúng, khanh có câu thơ nào hay không?” Tấn Đế bỗng nhiên nhìn về phía Cố Ngôn Khuynh.

Cố Ngôn Khuynh đặt đũa xuống, nuốt xong thức ăn trong miệng, đứng dậy chắp tay: “Bẩm Hoàng Thượng, thần tư chất bình thường, không dám bêu xấu.”

Tấn Đế nói: “Người trẻ tuổi khiêm tốn như vậy là tốt, nhưng cũng không cần tự coi nhẹ mình như thế, khanh là thư đồng cùng đọc sách với Thái Tử nhiều năm, sao có thể nói là tư chất bình thường? Trẫm thấy lần khoa cử này khanh thể hiện không tồi, thiên hạ nhiều sĩ tử như vậy, khanh vào được trong ba mươi hạng đầu, đã là khó có được.”

Lời này của Tấn Đế ngoài sáng thì cất nhắc, kỳ thật đang âm thầm trào phúng. Sau khi nghe được biểu tình của mọi người khác nhau, Cố Dục càng hận không thể đào đất chui xuống dưới.

“Tạ Hoàng Thượng đã khen.” Cố Ngôn Khuynh chỉ làm như không hiểu, khom mình hành lễ.

Yến hội kết thúc, Cố Ngôn Khuynh cùng Cố Dục hồi phủ, cả một đường chưa hề nói một lời, sau khi bước vào phòng, Cố Ngôn Khuynh chủ động bồi tội với Cố Dục.

“Con đến tột cùng sao lại thế này?” Cố Dục bị chọc tức mà không có chỗ phát, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ: “Con trước đây luôn thông tuệ nhạy bén, vì sao hiện tại lại như thế… Ta nhìn ra được con chỉ là không muốn lộ mũi nhọn của mình, con đang trốn tránh cái gì?”

Cố Ngôn Khuynh nói: “Trước đây vài ngày con đã nằm mơ thấy một giấc mộng, trong mộng con thi đình đoạt được trạng nguyên, một đường làm quan cho đến tướng vị, có thể nói phú quý vô luân, nhưng cuối cùng, quân tâm lương bạc, một ly rượu độc ban chết. Con chỉ là sợ hãi, không muốn giẫm lên vết xe đổ mà thôi.”

“Vớ vẩn.” Cố Dục vô ngữ: “Chỉ là một giấc mộng mà có thể khiến con sợ đầu sợ đuôi như thế, buồn cười đến cực điểm.”

“Con cũng không cảm thấy đó chỉ là mộng, phụ thân làm quan nhiều năm, người tất nhiên biết rõ đạo lý gần vua như gần cọp.” Cố Ngôn Khuynh bình tĩnh nói: “Quan trường hắc ám, lục đục với nhau cũng là chuyện thường, con không muốn mình giống như phụ thân, bị nhốt trong cái lồng giam vàng bạc ấy, không có được một khắc thư thái tự tại.”

Cố Dục nhất thời không nói gì, làm quan nhiều năm, quan trường ngươi lừa ta gạt, hắn tự nhiên rất rõ ràng, bất quá trầm ngâm một hồi, nói: “Thư thái tự tại cố nhiên hảo, nhưng nếu không có bổng lộc thì phải sống như thế nào? Tuổi tác của ta đã cao, vài chục năm sau, con làm cách gì để nuôi nổi cái gia đình này?”

Cố Ngôn Khuynh im lặng, hắn biết lần này mình đã quá ích kỷ.

“Thôi, qua mấy ngày nữa Lại Bộ vẫn còn triều khảo, ta sẽ nghĩ cách giúp con vào được Hàn Lâm Viện, chức quan tuy là hơi thấp, nhưng cứ chậm rãi mà lên rồi sẽ có ngày xuất đầu.”

“Phụ thân, con không muốn vào Hàn Lâm Viện. Nếu phải làm quan, không bằng trở thành huyện lệnh.” Cố Ngôn Khuynh nói: “Huống chi, Hoàng Thượng sẽ không cho phép con lưu lại trong kinh.”

Huyệt thái dương của Cố Dục nhảy dựng, nhớ tới chuyện phát sinh gần nhất, đầu càng đau.

Cố Ngôn Khuynh dừng một chút, nói: “Phụ thân, nếu là ngoài kinh thành, con muốn đến một chỗ.”

“Nơi nào?” Cố Dục nhìn hắn, đầu óc đã bị lăn lộn đến hồ nhão.



“Miến Châu.”

“Vì sao lại là Miến Châu?” Cố Dục nhíu mày.

Cố Ngôn Khuynh nghiêm trang nói: “Con mơ thấy ở Miến Châu có một toà tiên sơn, nằm trong núi non trùng điệp, bên trong núi nhiều kỳ trân dị thú, đẹp không sao tả xiết. Lòng con hướng tới nơi đó, muốn đi xem thử.”

“... Ta tin con cái quỷ á.” Cố Dục khí cực phản cười: “Con cũng biết Ngự Vương bị lưu đày đến Miến Châu đúng không?”

“Biết.” Cố Ngôn Khuynh nói: “Đúng là biết nên con mới muốn đi, Ngự Vương có tài học, thi họa song tuyệt, con rất kính ngưỡng. Chỉ tiếc trước đây thân phận có khác, chưa thể nói chuyện được một lần nào, hiện giờ y đã bị biếm lưu đày, không còn thân phận vương gia nữa, con nghĩ đã đến lúc rồi, mong phụ thân thành toàn.”

Cố Dục nhíu mày: “Nói bậy, Ngự Vương bị biếm, thân mang trọng tội, con cùng hắn lui tới thì có chỗ nào tốt?”

Cố Ngôn Khuynh nói: “Phụ thân, hiện giờ chỉ có hai người chúng ta, con liền nói thẳng, phẩm hạnh của Ngự Vương mọi người đều biết, phụ thân cũng không tin y thật sự mưu phản đúng không?”

Cố Dục nhất thời nghẹn lời, hắn ở trong triều làm quan nhiều năm, chú ý nhất chính là chỉ lo thân mình, ai cũng không lấy lòng, ai cũng không đắc tội, việc của hoàng gia càng là biết mà không dám dính. Chuyện của Ngự Vương chỉ cần là người sáng suốt thì nhìn vào sẽ hiểu, lúc trước người mà tiên đế muốn truyền ngôi vốn chính là y, chẳng qua Ngự Vương không chịu nên mới sửa lại lập Tấn Đế lên, cả thiên hạ này ai cũng có khả năng mưu phản, chỉ có y sẽ không.

Lúc trước cũng không phải không có quan viên trong triều vì Ngự Vương cầu tình, kết quả đơn giản là chọc giận thánh tâm, gây hoạ thượng thân, một thị lang nho nhỏ như hắn thì có thể làm được gì chứ?

“Phụ thân, nhân sinh trên đời, có cái nên làm có việc không nên làm, biết bất bình mà không hỏi, đây là bất nghĩa, đã bất nghĩa, hà tất phải thêm bất nhân?”

“Con…” Cố Dục một hơi suýt nữa nghẹn lại, thiếu chút nữa tức cười: “Ý con đang nói cha là người bất nhân bất nghĩa? Sao nào, chẳng lẽ con muốn cha phải đến nha môn gõ trống oan, chạy đến trước mặt Hoàng Thượng tranh một cái nhân nghĩa?”

Cố Ngôn Khuynh xốc vạt áo quỳ xuống đất: “Hài nhi không dám.”

“Không dám? Con thì có gì mà không dám!” Cố Dục trong lòng kích động, vỗ bàn thật mạnh, muốn nói lại nói không ra hơi, sau một lúc lâu đỡ tức mới quát: “Con đi đi, để ta ngẫm lại.”

Cố Ngôn Khuynh không nói gì, dập đầu, đứng dậy rời đi. Những lời này của hắn đều xuất phát từ sự bất đắc dĩ, nếu không làm như vậy, Cố Dục sẽ không cho hắn đi Miến Châu.

Bước đến cuối hành lang, hắn nhìn vòm trời sâu xa vô ngần, miểu vô biên tế, thở dài.

~~~

Kì khoa cử thi đình qua đi, tam giáp được bổ nhiệm chức quan, phần lớn đều bắt đầu làm việc ở Hàn Lâm Viện, tiến sĩ thì phải thi thêm một lần triều khảo, chọn ra học giả ưu tú để vào Hàn Lâm Viện, còn lại thì căn cứ các nơi mà điều động người đến các châu khác, đương nhiên đều là chức quan thất phẩm nhỏ nhất. Không ít người đều cho rằng thân là Lại Bộ thị lang, Cố Dục sẽ đem nhi tử của mình nhét vào Hàn Lâm Viện, lại không nghĩ tới hắn trực tiếp đem nhi tử đá ra Miến Châu xa xôi cằn cỗi ngoài kinh làm huyện lệnh.

Tin tức này vừa ra, chớ nói quần chúng không có quan hệ cảm thấy nghi hoặc, ngay cả người trong Cố phủ cũng không tiếp thu được, nghe nói Cố phu nhân còn đại náo một phen, không cho Cố thị lang bước chân vào phòng, sau đó không biết ai khuyên bảo thế nào mà người một nhà từ sốt ruột hoảng hốt đến chuẩn bị đưa Cố công tử đi nhận chức.



Mong muốn của Cố Ngôn Khuynh được thực hiện, tâm tình rất tốt, đơn giản thu thập hành lý, ngoại trừ Cố Dục chuẩn bị mấy hộ vệ thì hắn chỉ dẫn theo một tùy tùng là Thanh Trì. Lão ăn xin cũng muốn đi theo, bị Cố Ngôn Khuynh uyển chuyển từ chối, tuổi tác lão lớn như vậy rồi, sao phải chịu một chuyến xe mệt nhọc cho khổ?

Ngày xuất phát, trời cao vân rộng, thời tiết nắng ấm, như tâm trạng của Cố Ngôn Khuynh.

Cố Dục tiễn nhi tử ra cửa thành, có vô số dặn dò chưa nói nhưng chỉ bảo hắn trên đường cẩn thận, Cố Ngôn Khuynh bái biệt phụ thân: “Hài nhi đi chuyến này không biết ngày về, cha ở trong triều phải cẩn thận.”

Kiếp trước Cố Dục làm quan thuận lợi, không dính phe phái không vào đảng nào, ba năm sau còn thăng thượng thư, ngay lúc Cố Ngôn Khuynh nhậm chức Đại Lý Tự Khanh thì cáo lão từ quan, được chết già, chỉ là không biết sau khi mình sửa lại mệnh thì cha có bị ảnh hưởng hay không.

Cố Ngôn Khuynh muốn nhắc nhở vài câu, lại nghĩ đến chuyện cha phải gánh vác, việc trong triều đình vốn không phải dăm ba câu là có thể nói được.

Cố Dục nói: “Cha con làm quan nhiều năm, tự nhiên biết, còn cần con phải nhắc nhở? Con một mình bên ngoài mới nên để ý, chức quan huyện lệnh tuy nhỏ, nhưng chuyện cần làm lại không đơn giản, tuổi con còn nhỏ, đạo lý đối nhân xử thế cần lưu tâm nhiều hơn.”

Cố Ngôn Khuynh gật đầu, cùng Cố Dục bái biệt, lúc này Thái Tử tới.

Cố Dục nhìn Thái Tử là thấy khó chịu, nếu không phải tại tên này, hắn cũng không đến mức phải đưa nhi tử đến nơi xa như vậy đi chịu khổ.

Thái Tử so với Cố Dục còn luyến tiếc hơn, y cố ý cải trang đến đưa tiễn, vài lần muốn nắm tay Cố Ngôn Khuynh đều bị hắn tránh thoát, cuối cùng còn nói lời thề son sắt rằng sau khi mình đăng cơ nhất định lập tức mang hắn trở về, nghe thấy là đầu Cố Dục bắt đầu đau.

Thật vất vả mới thoát khỏi Thái Tử, Cố Ngôn Khuynh thúc giục phu xe đi nhanh hơn, giống hệt như đang tránh ôn dịch.

“Công tử, chúng ta thật sự muốn đi Miến Châu sao?” Thanh Trì đối với tương lai tràn ngập lo lắng: “Miến Châu chính là địa phương nghèo nhất của nước ta, ta còn nghe nói nơi đó đường vẫn chưa thông, thường hay mất mùa, trong núi còn có mãnh hổ dã thú xuống ăn thịt người.”

Cố Ngôn Khuynh nói: “Ngươi không muốn đi thì bây giờ trở về vẫn còn kịp.”

Thanh Trì vội nói: “Không phải, công tử đi nơi nào ta liền đi nơi đó, chỉ là chẳng lẽ lão gia không thể chọn một nơi khác tốt hơn sao? Nơi đó, ta sợ công tử chịu không nổi.”