40 triệu bị nói thành 400 tệ, ngài dối lòng vừa phải thôi chứ.
Nghe thấy câu trả lời của Hà Thúy Chi, Hà Nguyệt Tâm thở phào một hơi.
Tuy rằng cô tiết kiệm, cũng không ham rẻ mà mua những món đồ không xài được. Nhưng tiền nào của đó. Có những thứ thật sự đáng giá mắc như vậy. Nhưng mà nếu cô cảm thấy không hữu dụng cho lắm thì cô cũng sẽ không mua.
Nhìn thủ công như vậy, nếu như chỉ 400 tệ thôi, thì quả thật là mua được một món hời lớn rồi.
Dưới tác dụng của ánh đèn, những hạt kim cương lấp lánh cứ như là một dải ngân hà sáng chói khắp vũ trụ vậy.
Nói cho cùng cô cũng là con gái, cô đối với những món đồ lấp lánh như vậy thật sự không cầm lòng được.
Cô không quan tâm đến giá trị những món quà mà anh trai mua. Món quá có rẻ tiền đi chăng nữa thì cũng là một phần tâm ý của anh trai.
Hà Nguyệt Tâm nhịn không được tỉ mỉ nhìn lắc tay cảm thán: "Kim cương trên đây nhìn cứ như thật vậy!"
Đương nhiên rồi, đó là kim cương thật mà. Quản gia cúi thấp đầu, nhịn không được bổ sung trong lòng.
Mấy người trong buổi đấu giá tranh giành đến mức ta sống ngươi chết để mua được, đến cuối cùng Hà Thúy Chi phải dùng giá tiền cao hơn 10 triệu mua về, như vậy mới không người rao giá tiếp.
Đối với việc nhận quà, Hà Nguyệt Tâm vẫn là rất vui.
Hà Nguyệt Tâm cười híp mắt: "Vậy cám ơn anh cả nhé!"
Thấy em gái thích thì Hà Thúy Chi yên tâm rồi.
"Không cần khách sáo, nếu như em thích, lần sau anh lại mua cho em nữa. Dù gì thì cũng không mắc."
Hà Thúy Chi trả lời rất dịu dàng, cứ như nếu là Hà Nguyệt Tâm muốn thì anh sẽ lập tức ngựa không ngừng vó mà mua thêm một sợi cho Hà Nguyệt Tâm nữa.
Quản gia đứng bên cạnh sắp không khống chế được biểu cảm trên mặt mình rồi, mặt nhăn nhúm lại thành một đống.
Ông trời của tôi ơi! 40 triệu đấy! Ngài dối lòng vừa thôi! Nếu như Tiểu thư thật sự coi thành thứ 400 tệ mà tùy tiện tặng cho người khác thì sao!
Ông khẽ ngước đầu lên, nhìn biểu cảm của Hà Thúy Chi, không có chút đau lòng nào cả, hình như còn vì việc Hà Nguyệt Tâm rất thích món quà này mà đặc biệt vui vẻ.
Quản gia nghĩ lại thì thấy thôi đi, 40 triệu đối với nhà họ Hà mà nói thì chỉ là con số nhỏ thôi.
Nhưng mà, chiều gió trong nhà họ Hà thật sự phải thay hướng rồi!
Tầm mắt của Hà Thúy Chi xoẹt qua quần áo trên người Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm mặc một bộ đầm bông trên người, màu sắc của cái đầm hình như đã phai màu một ít, có thể nhìn ra được là đã mặc rất nhiều năm rồi.
Anh nhăn chặt mày lại.
Trước đây tại sao anh lại không phát hiện ra rằng Hà Nguyệt Tâm ăn mặc giản dị như vậy chứ?
Sau khi rời khỏi phòng của Hà Nguyệt Tâm, Hà Thúy Chi lại khôi phục hình tượng người lạ cấm lại gần, lạnh mặt đi về phía phòng sách.
Quản gia đi bên cạnh không dám thở mạnh một xíu nào. Ông đã phật rồi, xem ra mưa mùa xuân chỉ là đặc quyền của Hà Nguyệt Tâm thôi, những người phàm như ông đây không có tư cách để hưởng thụ.
"Trong nhà một tháng cho Tâm Tâm bao nhiêu tiền tiêu vặt?"
Bên tai vang giọng nói lãnh đạm, Quản gia lập tức phản ứng lại, cúi người nói: "Mỗi tháng 100 ngàn."
"Tại sao lại ít như vậy?"
Âm cuối mang theo sự lạnh lẽo đến cực điểm.
Quản gia nhịn không được rùng mình một cái, cái này có phải là do ông định ra đâu chứ! Lúc đầu khi Hà Nguyệt Tâm mới vừa quay về nhà họ Hà, trên bề mặt thì tiêu chuẩn y hệt Hà Nguyệt Dao, hai người mỗi tháng đều là 100 ngàn. Nhưng thực tế tiền tiêu vặt của Hà Nguyệt Dao sớm đã không chỉ dừng ở con số này rồi. Tiền không đủ để tiêu thì sẽ tìm các anh trai cho, muốn mua đồ xa xỉ gì thì nhỏng nhẽo với các anh trai là được. Tiền tiêu vặt sớm đã không biết nhân lên gấp mấy lần rồi nữa.
Còn Hà Nguyệt Tâm. Cô tuyệt đối sẽ không tìm mấy anh trai xin tiền. Bình thường cũng không tiêu xài phung phí, nghe mấy người làm nói thì cô đều để dành cả.
Vẻ mặt Quản gia khó xử, không biết trả lời như thế nào.
Hà Thúy Chi suy ngẫm trong chốc lát, trong lòng đã có dự tính riêng. Những chi tiết mà trước đây anh làm lơ không biết còn bao nhiêu cái nữa.
Anh lạnh nhạt mở miệng nói: "Mời nhà tạo mẫu dựa theo kích cỡ của Tâm Tâm mua một số quần áo thích hợp với phong cách của em ấy. Đồ một năm bốn mùa đều cần cả, số lượng thì chú cứ coi tình hình rồi quyết định."
Mồ hôi trên trán Quản gia suýt chút nữa thì nhiễu xuống thì nghe được lập tức như được đại sá vậy: "Vâng."
"Ồ, đúng rồi." Hà Thúy Chi bổ sung thêm. "Nhớ cắt hết bảng giá. Nếu Tâm Tâm có hỏi thì nói là hàng nhái khuyến mãi, chỉ cần một hai trăm tệ thôi là được."
Quản gia: "......"
Hàng hiệu đụng một cái là mấy chục ngàn tệ, nói thành một hai trăm tệ, nhà thiết kế sẽ khóc......nhỉ?
"Viên Heart of the Sea này, xử lý như thế nào?" Quản gia cẩn thận hỏi.
Hà Nguyệt Dao sớm đã nói qua cô muốn viên Heart of the Sea này rồi. Trước đây anh em họ cũng không phải là chưa cãi nhau qua, anh em cùng một nhà thì làm gì có việc thù dai đâu chứ. Với tình cảm mười mấy năm của anh em họ, vật này hơn nửa cuối cũng sẽ tặng cho Hà Nguyệt Dao coi như là bồi tội thôi.
Hà Thúy Chi suy nghĩ một lát rồi nói: "Mở một tủ bảo hiểm riêng cho Tâm Tâm đi, cái này cũng bỏ vào đó luôn."
Quản gia có một khoảnh khắc cứ nghĩ rằng mình nghe nhầm rồi. Không đưa cho Hà Nguyệt Dao cũng thôi đi, ngược lại còn tặng cho Hà Nguyệt Tâm?? Hơn nữa còn mở một tủ bảo hiểm riêng cho Hà Nguyệt Tâm? Những thứ này trước đây đều là đặc quyền riêng của Hà Nguyệt Dao mà!
Hà Thúy Chi đi về phía phòng sách.
Hà Nguyệt Dao có một tủ bảo hiểm chỉ để để những trang sức quý báu, nhưng Hà Nguyệt Tâm không có.
Tủ bảo hiểm này, sẽ có một ngày, anh nhất định sẽ lấp đầy cho em gái. Hơn nữa còn phải quý giá hơn cái của Hà Nguyệt Dao gấp trăm ngàn lần.
***
Trong phòng, Hà Nguyệt Tâm đang làm đề, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, nhìn một cái, màn hình hiển thị điện thoại gọi đến của "Mẹ Hứa".
"Tâm Tâm, con ở bên đó sao rồi? Có ai ăn hiếp con không? Ăn có ngon không?"
Hứa Lan là mẹ nuôi của cô. Lúc nhỏ cô đi lạc, được người tốt bụng nhặt được, gửi đến Cô nhi viện, là Hứa Lan đã nhận nuôi cô từ Cô nhi viện.
Vợ chồng Hứa Lan không thể có con được, nên đã nuôi dưỡng Hà Nguyệt Tâm như con ruột vậy.
Hà Nguyệt Tâm đứng bên cửa sổ, nhìn cảnh đêm không điểm dừng bên ngoài cửa sổ.
"Con rất tốt. Mẹ, mẹ không cần lo cho con đâu. Hôm nay mẹ bận hết việc rồi à?" Giọng nói của cô không nhịn được nhu hòa rất nhiều.
Ba mẹ nuôi của cô bán rau để sống, mỗi ngày 4 giờ sáng phải đến vựa rau để nhập hàng, 6 giờ mở hàng, bận đến 9 giờ tối mới có thể về nhà.
Lúc đầu sau khi nhà họ Hà tìm được Hà Nguyệt Tâm, hai người đều đau lòng một thời gian rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn lòng đau như cắt mà đuổi Hà Nguyệt Tâm đi. Nhà họ Hà cho hai người tiền, hai người cũng không chịu nhận.
Ba mẹ nuôi tuổi đã cao rồi, trên người đều dần có chút bệnh vặt.
Cô đau lòng hai người, nhưng đưa tiền thì hai người lại không chịu nhận, cô chỉ còn cách dành dụm tiền tiêu vặt của mình lại, lén lút để dành trong thẻ ngân hàng. Cô còn thường hay lén lút chuyển một khoản tiền nhỏ vào trong thẻ của Mẹ Hứa nữa. Mẹ Hứa tuổi đã cao hay quên việc, vẫn luôn nghĩ rằng mình nhớ nhầm số dư, nên tới giờ vẫn chưa phát hiện ra.
"Bệnh ho của mẹ đã đỡ hơn chưa?"
Ba Hứa chen qua, tay cầm một cái điện thoại khác, đưa điện thoại cho Mẹ Hứa xem.
Lúc bọn họ nhớ cô thì sẽ lên mạng tìm kiếm tên của cô. Mỗi lần tin tức mà họ tìm ra đều không mấy tốt, những cư dân mạng hình như đều không mấy thích Hà Nguyệt Tâm.
Ví dụ như người này, hắn chia sẻ hình chụp màn hình trên một diễn đàn của trường học lên Weibo. Bình luận bên dưới đều cười nhạo Hà Nguyệt Tâm, nói cô là "chim sẻ" "nghèo nàn"......
Mẹ Hứa xem bình luận của cư dân mạng trên màn hình càng xem càng tức giận, đẩy điện thoại Ba Hứa đứa đến trước mặt qua một bên, nhẹ giọng nói: "Con......thật sự không sao chứ?"
Hà Nguyệt Tâm cười nói: "Con thật sự không sao. Mọi người đều rất tốt với con."
Quả thật có một số người không mấy thích cô, nhưng ngôn luận của những người đó đều không ảnh hưởng gì tới cô, cô cũng sẽ không nói ra rồi làm cho ba mẹ nuôi lo lắng thêm.
Nghĩ tới những bình luận trên mạng, mũi Mẹ Hứa nhói lên, hít sâu một hơi: "Tâm Tâm của mẹ tốt như vậy, chắc chắn mọi người đều thích con. Con nhớ ra đường thì mặc nhiều một chút, sắp vào thu rồi."
Hà Nguyệt Tâm ừm một tiếng, vừa định cúp điện thoại, Mẹ Hứa lại nói tiếp: "Tâm Tâm, con có biết......Weibo làm sao đăng kí không?"
Hà Nguyệt Tâm bối rối: "Cái gì?"
"Mẹ thấy mấy người trẻ bọn con đều chơi thứ này, ba mẹ cũng muốn chơi thử."
Hà Nguyệt Tâm thể hiện lý giải, người lớn tuổi đều thích những thứ mới lạ. Cô kiên nhẫn dạy ba mẹ nuôi làm sao đăng kí tài khoản Weibo, làm cách nào đăng status Weibo. Hai người lại khuyên răn Hà Nguyệt Tâm thêm một hồi mới cúp máy.
Vừa cúp máy Mẹ Hứa liền nóng nảy chửi Ba Hứa: "Tôi còn chưa cúp máy ông đưa tôi coi cái gì mà coi!"
Ba Hứa không nói nên lời: "Tôi đây không phải là tức quá mà! Bây giờ tài khoản Weibo cũng đăng kí rồi, chúng ta phải làm sao đây?"
Mẹ Hứa giật lấy điện thoại.
Bình luận này tóm tắt ngắn gọn: "Hà Nguyệt Tâm dùng sức lực của một mình mình kéo cả tầng lớp xã hội thượng lưu xuống 1 level."
Bình luận này còn nhận được hơn 300 lượt like, được đẩy lên thành bình luận nổi bật.
Mẹ Hứa cắn răng: "Ở đâu ra! Tâm Tâm của tôi làm gì bọn họ rồi à, miệng lưỡi bọn họ sao lại khắc nghiệt như vậy chứ, sau này không sợ báo ứng sao!"
Mẹ Hứa mỗi lúc muốn mắng người miệng lưỡi đều không mấy lưu loát. Bà cầm điện thoại, nãy giờ vẫn đều không đánh ra được một chữ.
Ba Hứa đeo mắt kính, cầm lấy cuốn sách bìa có chút cũ kĩ lật qua lật lại, nhìn kỹ bìa sách, là một cuốn Tư tưởng Mao Trạch Đông 《毛澤東思想概論》.
Mẹ Hứa mắt sáng rực lên.
Thời gian tiếp sau đây, những tài khoản cười nhạo Hà Nguyệt Tâm trên mạng, đều bị những bình luận Tư tưởng Mao Trạch Đông đóng chiếm.
Những Anti cười nhạo Hà Nguyệt Tâm đều bị ép tiếp nhận một buổi lễ rửa tội giá trị quan từ cốt lõi của xã hội chủ nghĩa.
Phải văn minh, phải hài hòa, phải thân thiện.
Anti:???
Vào xem trang cá nhân thì thấy đây là nick ảo ngay cả ảnh đại diện cũng không. Muốn phản bác lại nhưng, nhưng đó là Tư tưởng Mao Trạch Đông đấy! Ai dám nói những điều ông ấy nói không đúng chứ?
Anti thực sự rất bất lực, lướt trang cá nhân của nick ảo này, ảnh đại diện không có, status cũng không đăng một cái, chỉ thấy trong thông tin giới thiệu để là sinh nhật ngày 1/6/1973.
Không phải, Hà Nguyệt Tâm cũng có fan ư?? Còn là fan trung niên nữa chứ?
***
Đầu bên kia, Quản gia vừa gọi điện cho nhà tạo mẫu, hẹn thời gian giao quần áo cho Hà Nguyệt Tâm xong liền đi đến nhà bếp, đem chuyện chiều gió trong nhà đã thay đổi chia sẻ cho đồng nghiệp biết.
Người làm trong phòng bếp đều quay quần lại: "Chuyện gì vậy?"
Nghe Quản gia nói Hà Thúy Chi mua sợi lắc tay 40 triệu cho Hà Nguyệt Tâm, cuối cùng lại nói thành là 400 tệ, thậm chí còn tặng viên Heart of the Sea của Hà Nguyệt Dao cho Hà Nguyệt Tâm thì mặt ai nấy đều tái mét cả lên.
Trong đó có mấy người mồ hôi lạnh đều toát ra luôn rồi, nghe giọng như sắp khóc vậy.
"Hồi nãy cơm canh tôi bưng lên cho Tiểu thư Nguyệt Tâm đều nguội ngắt cả, bây giờ phải làm sao đây!"
"Mấy món đó đều là tôi làm đại cả, rau cải trong đó đều là đồ thừa của hôm qua cả, nếu như Tiểu thư Nguyệt Tâm nếm ra thì phải làm sao đây?!"
Quản gia cũng không nghĩ tới những người này lại ngược đãi Hà Nguyệt Tâm tới mức độ này, sắc mặt lập tức lạnh đi: "Cho dù Tiểu thư Nguyệt Tâm không thân thiết với mấy Thiếu gia, nhưng cô ấy cũng là chủ nhân thật sự của cái nhà này. Mấy người còn không đi bồi tội với Tiểu thư Nguyệt Tâm! Nếu không ngày mai tôi báo lại với Thiếu gia ngay, xem coi Thiếu gia xử lý mấy người như thế nào."
Mấy người đó lập tức cảm thấy như trời sập vậy, tay chân lóng ngóng chuẩn bị một đống đồ ngon trong bếp, kiểu Trung kiểu Tây, đồ ngọt loại nào cũng có đủ cả.
Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên lần nữa, Hà Nguyệt Tâm có chút hoang mang ngước đầu lên.
Bình thường trừ những lúc ăn cơm ra, căn bản là không ai đến gõ cửa phòng cô cả, hôm nay là làm sao vậy, mọi người tập thể nhớ ra có cô trong nhà sao?
Một lúc sau, cô mở cửa ra, ngoài cửa là 5 người làm nữ cười như mưa xuân, tay mỗi người đều bưng một mâm đồ ăn.