Sau Khi Trùng Sinh Bốn Người Anh Đều Cưng Chiều Tôi

Chương 32



Đợi lúc Hà Nguyệt Tâm về tới nhà hỏi Lý Nham mới biết Lý Yến đã dọn ra khỏi nhà rồi.

Hà Nguyệt Tâm trầm ngâm suy nghĩ, dựa theo tính cách của Lý Yến thì không thể nhanh thỏa hiệp như vậy được.

Trừ phi là anh cả ra lệnh, tăng nhanh tốc độ, khiến cho Lý Yến rời khỏi nhà trước khi cô quay về, cũng để tránh việc đụng chạm nhau.

Sau khi Hà Thúy Chi vào Thư phòng thì Lý Nham lập tức cung kính lên theo: "Hà Tổng, trạng sức trong két bảo hiểm của Lý Yến Tiểu thư phải xử lý như thế nào?"

Hà Thúy Chi cởi áo khoác ra đưa cho Lý Nham, Lý Nham vội vàng nhận lấy.

Hà Thúy Chi nghe vậy khẽ nhíu mày lại: "Bỏ hết vào trong tủ bảo hiểm của Tâm Tâm đi."

Giây lát sau lại cảm thấy không thỏa đáng lắm. Những thứ mang dấu ấn của Lý Yến, có đáng giá thế nào đi nữa cũng không thể đưa cho Hà Nguyệt Tâm như vậy được. Hơn nữa em gái anh đáng có được những thứ tốt hơn.

"Xử lý hết đi."

Lý Nham cung kính gật đầu: "Gần đây hội đấu giá lại có thêm một lượng hàng châu báu."

Ông cũng tính là nguyên lão làm việc trong nhà này rất nhiều năm rồi. Cũng hiểu là giờ đây trong lòng Hà Thúy Chi đã triệt để không còn chỗ cho Hà Nguyệt Dao nữa rồi, bây giờ người anh cưng như cưng trứng là Hà Nguyệt Tâm.

Ông nhớ là Hà Thúy Chi từng nói qua là phải lắp đầy tủ bảo hiểm của Hà Nguyệt Tâm, cho nên mới vội nhắc anh.

Hà Thúy Chi tán thưởng nhìn ông một cái: "Đem danh sách hàng bán đấu giá qua đây cho tôi xem xem."

Lý Nham vội vàng đưa danh sách cho Hà Thúy Chi xem.

Hà Thúy Chi đánh chéo khoanh tròn trên trang giấy, anh gần như là khoanh hơn nửa đống trang sức trong đó rồi, sau đó anh đưa cho Lý Nham: "Chú ra mặt mua hết đống này về đi."

Lý Nham vô cùng kinh hoảng: "Nhiều như vậy sao?"

Cho dù là cưng chiều Hà Nguyệt Tâm đi chăng nữa cũng không cần......nhiều như vậy chứ!

Cái này là muốn càn quét buổi bán đấu giá à??

Ở trong giới Hà Thúy Chi trước giờ vẫn luôn rất khiêm tốn, mỗi lần đến hội đấu giá cũng chỉ mua một hai món về với danh nghĩa làm từ thiện mà thôi, nhưng lần này mua một lần nhiều trang sức như vậy, vẫn là chuyện xảy ra lần đầu.

Ông thậm chí có thể dự kiến được hành động lần này của anh sẽ dẫn đến làn sóng lớn mạnh như thế nào trong hội đấu giá rồi.

Hà Thúy Chi hoàn toàn không phát hiện được như vậy quá phô trương rồi, anh vừa mở máy tính trước mặt vừa lạnh nhạt nói: "Không nhiều."

Đã nói trước là phải lấp đầy tủ bảo hiểm của em gái rồi, mới có nhiêu đó thôi đối với anh vẫn chưa đủ đâu.

Lý Nham nuốt một ngụm nước miếng, ông coi như là đã nhìn rõ rồi đấy, phương pháp mà ông chủ cuồng công việc này của ông lấy lòng em gái chỉ có hai chữ thôi.

Đập tiền, đập tiền, đập tiền!

***

Hôm qua thái độ của mọi người trong lớp thay đổi khiến cho Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên có chút không quen lắm.

Sự làm lơ của mọi người đối với hai người bọn họ rõ ràng là đã biến mất không thấy rồi.

Hà Nguyệt Tâm đăm chiêu nhìn chỗ ngồi trống không của Vương Mộng Giai và Lý Yến một hồi.

Sau khi tan học nữ sinh bàn trước liền quay đầu lại bắt chuyện với Hà Nguyệt Tâm: "Bà có biết tại sao Vương Mộng Giai và Hà......Lý Yến không lên lớp không?"

Phương Viên lúc đầu nói phải có cốt khí chút vẫn là không chống chọi nổi sự hiếu kỳ của bản thân, nhướng cổ qua hỏi: "Tại sao vậy?"

Nữ sinh đó cười nhẹ ra tiếng: "Hai người đó hôm qua không phải đánh nhau rồi sao, giờ này chắc trên người chỗ xanh chỗ tím, vết thương chưa lành thì sao dám mà đến trường chứ."

Nữ sinh còn lại cũng quay đầu lại nói: "Nếu là tôi thì tôi cũng không dám tới đâu, chuyện xấu làm sau lưng bị tung ra hết rồi, mất mặt muốn chết! Trước đây Vương Mộng Giai cũng từng ăn hiếp tôi qua. Hà Nguyệt Tâm, hôm qua bà thật lợi hại đấy! Thật là hả giận quá đi mất!"

Hà Nguyệt Tâm cười nhạt một tiếng, không tiếp lời.

Những bạn học từng bị Vương Mộng Giai ăn hiếp qua giờ đây nhìn cô cứ như là chúa cứu thế vậy, nhìn tới nổi cô có chút không tự tại.

"Hà Nguyệt Tâm, Phương Viên, tôi......tôi có chuyện muốn nói với hai bà."

Hà Nguyệt Tâm ngẩng đầu lên, một nữ sinh rụt rè đeo mắt kính, tóc mái dày che hết nửa phần trán của mình đang đứng trước bàn học của hai cô.

Người này tên là Trịnh Viên 郑媛, Hà Nguyệt Tâm có chút ấn tượng với cô, bởi cô là học sinh giỏi trong lớp, thành tích lúc nào cũng đứng trong top 3 của lớp.

Hà Nguyệt Tâm có khi cũng hay so thành tích của mình với bọn họ, như vậy thì cô có thể ước chừng được thành tích của mình sẽ xếp vào tầm bao nhiêu trong Thập Nhất Trung.

So xong thì thấy lần thi chia lớp này, có chắc là có thể thi vào lớp tốt nhất trong khối rồi.

Hà Nguyệt Tâm nhỏ giọng nói: "Lời gì, bà nói đi."

Người này bình thường chỉ biết vùi đầu học mà thôi, cũng rất ít lời, thuộc dạng học sinh hiền lành.

Mặt Trịnh Viên đỏ lên, thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn về phía cô, cô siết chặt nắm tay, cố lấy dũng khí nói: "Xin lỗi, tuy rằng tôi không có cô lập hai người như đám Vương Mộng Giai, nhưng tôi cũng chỉ đứng bên cạnh nhìn và cũng không chủ động giúp đỡ hai người. Xin hai người tha thứ cho tôi."

Hà Nguyệt Tâm nhướng mày tuy rằng thái độ của mọi người trên lớp đã thay đổi rồi, không như trước kia nữa, nhưng không có ai dám chủ động xin lỗi vì việc cô lập người khác như Trịnh Viên cả.

Bạn ấy không là người dẫn đầu cô lập bọn họ, nhưng bạn ấy vẫn xin lỗi vì hành động ngoảnh mặt làm thinh của mình.

Từ khi Trịnh Viên đi đến chỗ cô thì ánh mắt của mọi người trong lớp khi có khi không tụ tập đến chỗ cô, đợi Trịnh Viên nói xong rồi thì mọi người trong lớp đều lặng thinh.

Hà Nguyệt Tâm lý giải hành động này là trầm mặc, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt có chút không chỗ chôn thân.

Trịnh Viên thấy Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên không nói gì cả thì gấp đến nổi mặt mũi đỏ bừng lên: "Để tỏ rõ sự hối lỗi của tôi, tôi có thể giúp hai người......học tập......giúp hai người ôn tập, tôi cũng chỉ giỏi cái này mà thôi."

Nói đến cuối cùng giọng cô nhỏ đến nổi như tiếng muỗi kêu vậy, có chút không tự tin.

Cô có chút khó xử và bất an khi mọi người đều nhìn cô chằm chằm như vậy, Hà Nguyệt Tâm đột nhiên mở miệng: "Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của bà."

Cô vội ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt Hà Nguyệt Tâm thật chói lòa mà.

Hà Nguyệt Tâm ngồi bên cửa sổ, ánh nắng của mặt trời chiếu xuyên song cửa sổ, cô một tay chống cằm, quay đầu nhìn Phương Viên ngồi bên cạnh: "Nhưng mà bà không cần ôn tập với tôi đâu, giúp Phương Viên là được rồi, môn toán của nó yếu lắm, bà có thể giúp nó tìm và lấp đầy chỗ thiếu sót."

Trịnh Viên dùng sức gật đầu: "Được." Giây sau có chút do dự nói, "Bà không cần sao?"

Cô nghe nói trước đây Hà Nguyệt Tâm học ở trường trung học bình thường, thành tích cũng bình thường. Nếu thành tích của Hà Nguyệt Tâm không nâng cao thì lần thi chia lớp này có thể sẽ rớt ra khỏi lớp bọn họ mất.

Hà Nguyệt Tâm lắc đầu: "Tôi có lẽ là không cần tới đâu."

Cô đã tự tính điểm thành tích của mình qua rồi, thành tích cô nằm trên Trịnh Viên, thậm chí là nằm trên tất cả mọi người trong lớp này nữa.

Trịnh Viên có chút nghi hoặc. Cô giúp bà ấy thì có thể nâng cao thành tích lên mà, tại sao Hà Nguyệt Tâm lại nói không cần chứ.

Đột nhiên có người lên tiếng cười giễu, trong không gian im ắng của lớp tiếng cười này vang dội đến dị thường.

Lâm Ngữ vốn đang nằm trường trên bàn nghỉ ngơi, lúc này có ngẩng đầu lên:"Người ta đã nói không cần bà rồi, bà còn sáp sáp lại chi nữa?"

Xong rồi cô lại phán thêm một câu: "Nào là xin lỗi nào là giúp ôn tập cho, kết quả người ta còn không biết tốt xấu mà từ chối nữa. Chậc chậc, mặt lạnh dán mông nóng rồi."

Trịnh Viên ôm đống tập sách vào trong người, mặt đỏ bừng lên: "Hà Nguyệt Tâm không có ý này đâu!"

Lâm Ngữ lại cười giễu một tiếng, uể oải nằm trường lại lên bàn. Tỏ vẻ không chấp nhận sự phản bác.

Nếu không phải chuyện của Lý Yến và Hà Nguyệt Tâm thì cô đâu phải mất mặt như vậy trước của Phòng Giám thị đâu chứ?

Lúc bắt đầu cô không thích Hà Nguyệt Tâm là vì Lý Yến nói Hà Nguyệt Tâm ác độc, sau này cô biết là mình trúng kế của Lý Yến hiểu lầm Hà Nguyệt Tâm rồi.

Nhưng nếu không phải Lý Yến và Hà Nguyệt Tâm thì cô cũng sẽ không phải vì dính líu đến chuyện của hai người họ mà mất mặt trước bao nhiêu bạn học trước cửa Phòng Giám thị như vậy.

Cho dù Hà Nguyệt Tâm đã lấy lại sự trong sạch trong mắt mọi người rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc cô nhìn Hà Nguyệt Tâm không thuận mắt.

Hơn nữa tất cả học sinh trong lớp mấy ngày nay cứ như trúng tà vậy, cả đám lấy lòng Hà Nguyệt Tâm hết ráo, nhìn thật chướng mắt mà.

Hà Nguyệt Tâm cũng hiểu Lâm Ngữ không thích cô, người bạn ấy nhắm vào không phải Trịnh Viên mà là cô.

Cô lạnh nhạt nói: "Tôi không nói là từ chối, tôi nói là thành tích của tôi không cần phải ôn."

Lâm Ngữ tức giận cười ra tiếng, ngẩng đầu lên lần nữa: "Mày có tư cách gì nói không cần chứ? Cũng không nhìn lại thành tích của mình đi. Người ta đều xin lỗi mày rồi, còn ở đó mà ra vẻ gì chứ."

Trịnh Viên thấy hai người muốn cãi nhau rồi thì vội nói: "Lâm Ngữ bà hiểu làm rồi, Hà Nguyệt Tâm không có ra vẻ gì cả, bà ấy không có ý đó đâu!"

Nhưng lời này hoàn toàn không có tác dụng gì cả, Lâm Ngữ nhìn Hà Nguyệt Tâm vẫn là vẻ mắt không ra mắt, mũi không ra mũi.

Hà Nguyệt Tâm nhìn Lâm Ngữ một hồi rồi mở miệng nói: "Nếu không như vậy đi, nếu bà đã không tin thành tích của tôi không cần ôn tập thì chúng ta lấy lần thi tháng lần này để thử xem không?"

Tự chấm điểm thành tích có lẽ sẽ không chuẩn lắm, cô muốn biết trình độ thực sự của bản thân ra sao hơn.

Lâm Ngữ nghiền ngẫm nhướng mày: "Thử như thế nào? So điểm số ư?"

Hà Nguyệt Tâm cong môi lên: "Đúng. Cộng tất cả điểm số của các môn lại, coi điểm ai cao hơn thì người đó thắng."

Trịnh Viên trừng lớn mắt ra, Lâm Ngữ là Ủy viên môn Lý đó, cô muốn đuổi kịp Lâm Ngữ thì cũng phải thức đêm ôn tập trước buổi thi mới được đó. Hà Nguyệt Tâm thế nhưng lại muốn thi với Lâm Ngữ ư?

"Được thôi." Lâm Ngữ chớp chớp mắt, thứ cô không sợ nhất chính là so thành tích.

Cô có chút hưng phấn, cứ như là cuối cùng cũng tìm được lối phát tiết sự bực tức trong lòng đi rồi vậy.

Đó chính là đè bẹp Hà Nguyệt Tâm trên phương diện học hành!

Hà Nguyệt Tâm suy tư vài giây: "Như vậy ai thua rồi thì sẽ phải xin lỗi và thừa nhận mình học ngu trước mặt toàn thể bạn học trong lớp, và thề là sau này mình phải học tập theo người đó."

Chỉ là xin lỗi và thể là mình phải học tập theo người khác trước mặt mọi người mà thôi ư?

Lâm Ngữ có chút cạn lời, Hà Nguyệt Tâm đây là chột dạ tới mức nào mới có thể đưa ra trừng phạt nhẹ như vậy vậy?

Cô nở nụ cười ý vị sâu xa: "Tôi cộng thêm một điều nữa, ai thua rồi thì sẽ phải bao thầu hết trực nhật và lau dọn của người còn lại đến hết học kỳ này."

Lời nói vừa ra thì xung quanh lập tức vang lên tiếng nghị luận.

Trực nhật của lớp bọn họ đều luân phiên theo tuần cả, lau dọn cũng vậy.

Nếu như cả học kỳ đều không cần trực nhật và quét dọn vệ sinh thì thoải mái biết bao!

"Được." Hà Nguyệt Tâm nhướng mày, cô vốn muốn làm nhẹ hình phạt đi, nhưng Lâm Ngữ lại tự muốn tăng hình phạt lên.

Phương Viên có chút bất an kéo vạt áo Hà Nguyệt Tâm, nhỏ giọng nói: "Bà không cần xúc động như vậy chứ! Lâm Ngữ là Ủy viên môn Lý đó, mấy môn tự nhiên nó đều đứng nhất lớp cả. Sao bà lại đi đánh cược với nó chứ!"

Tốc độ làm đề của Hà Nguyệt Tâm đích thực là rất nhanh, nhưng cũng không có khả năng sẽ thi tốt hơn Lâm Ngữ được.

Hà Nguyệt Tâm nhìn Phương Viên kêu cô hãy cứ yên tâm đi.

Trịnh Viên thấy sự tình đã đến mức này rồi thì vội nói: "Vậy nếu bà có gì không hiểu thì nhớ tới hỏi tôi nha! Tôi nhất định sẽ giúp bà!"

Thua rồi sẽ rất mất mặt, điểm số của hai người mà cách càng xa nhau thì sẽ càng mất mặt hơn nữa, điều cô có thể làm bây giờ là giúp Hà Nguyệt Tâm rút ngắn khoảng cách đó lại, để đến lúc đó không phải thua quá thậm tệ!

Bên Lâm Ngữ thì khi cô vừa nói xong liền bị một đám nữ sinh quanh quanh bên người ngay.

Mọi người đều có chút có lỗi với Hà Nguyệt Tâm, thấy Lâm Ngữ như vậy thì vội bước qua khuyên.

Lâm Ngữ không thèm nghe: "Không có chuyện gì đâu, nó muốn mất mặt thì tôi sẽ cho mất đủ luôn."

Hai ngày hôm nay thái độ mọi người đối với Hà Nguyệt Tâm đều như biến thành con người khác vậy, cô cảm thấy Hà Nguyệt Tâm chính là bị mấy người họ nâng cao tới nổi bay bổng luôn rồi.

Cô sẽ dùng thành tích để kéo tụt Hà Nguyệt Tâm xuống đấy, để cho nó thanh tỉnh lại nhìn rõ sự thật.

Cuộc cá cược của Lâm Ngữ và Hà Nguyệt Tâm trở thành đề tài nóng hổi trong lớp, đến lúc ra về vẫn có không ít người vây quanh Hà Nguyệt Tâm và Phương Viên nói này nói nọ.

Tất cả đều tỏ ra lo lắng thành tích của Hà Nguyệt Tâm, nhưng bản thân Hà Nguyệt Tâm vẫn tỏ vẻ bình tĩnh không quan tâm, thì cũng không biết muốn nói thêm gì nữa.

Sự nhiệt tình của nữ sinh đến rất nhanh, cũng có phần kỳ lạ.

Lúc Hà Nguyệt Tâm bị mấy nữ sinh kéo đi dạo phố ở chỗ gần trường thì cảm thấy có chút bó tay.

Cô sâu sắc phản tỉnh bản thân rằng mình nên học biết cách từ chối, nếu không thì lúc này cô đáng nhẽ đã ngồi trên bàn học ở nhà để ôn bài rồi.

Cô lôi điện thoại ra nhắn tin cho Lưu Vĩnh, kêu chú ấy trễ chút mới đến đón cô về.

"Hà Nguyệt Tâm, có 4 người anh trai rốt cuộc là cảm giác gì vậy?"

"Cái này cũng phải hòi à, đương nhiên là cảm giác bà không thể cảm nhận được rồi."

"Tôi có một người anh thôi đã đủ rồi. Bốn người thì thật sự nghĩ cũng không dám nghĩ tới."

"Nhưng mà nói thật đấy, mấy người anh khác đều rất tốt, nhưng Hà Lộ Từ thì......quá đáng sợ rồi, tôi không dám cầu đâu."

Mấy nữ sinh nói đến đây, thì đều lòng đầy lo sợ nhìn nhau một cái.

"Đúng rồi, anh tư bà sao còn chưa về nữa vậy?"

Lúc này Hà Nguyệt Tâm mới chợt nhớ ra người anh thứ tư này của mình, khai giảng sắp được một tuần rồi cũng chưa thấy được cái bóng của anh ấy nữa.

Cô thành thật lắc đầu: "Tôi cũng không biết nữa."

Mấy nữ sinh đều có chút lý giải, ngay cả bọn họ đều có chút sợ Hà Lộ Từ nữa, thì Hà Nguyệt Tâm sẽ càng không dám chọc vào Hà Lộ Từ thôi, đây cũng chắc là lý do mà hai người không thân nhau nhỉ.

Đột nhiên cảm thấy mọi người đều có tiếng nói chung rồi.

"Mấy trường gần đây chả có ai là không sợ anh tư của bà cả đấy."

"Trước đó gần đây có mấy thằng du côn đòi tiền học sinh trong trường, nghe nói tất cả đều bị anh tư của bà thu thập hết rồi. Còn có lần dứt khoát đánh tới nổi nhập viện luôn đấy."

"Giáo viên không phạt anh bà không nói mấy phụ huynh của học sinh bị đòi tiền còn viết thư cảm ơn anh bà nữa ấy."

"Tuy rằng nói là làm việc tốt, nhưng cũng quá bạo lực rồi đi, có thể báo công an, có thể tìm giáo viên mà, anh bà lại không chịu, cố ý muốn đánh đến người khác phải vào bệnh viện mới thôi."

Những lời này nghe tới Hà Nguyệt Tâm có chút không thể tin nổi. Kiếp trước cô không có chuyển trường, trường cô học cũng khác xa Thập Nhất Trung, được đón về nhà họ Hà xong cũng không mấy thấy mặt anh tư, cô chưa nghe qua sự tích bạo lực của anh tư ở trong trường bao giờ cả.

Cô có chút do dự hỏi: "Anh tư tôi......trước giờ đều vậy à?"

Anh tư trong trí nhớ của cô, sau khi nhà bị phá sản thì cả người đều trờ nên sa sút tinh thần và u ám, hoàn toàn không có chút huênh hoang nào cả. Thì ra trước khi phá sản anh tư lại là người như vậy?

"Anh ấy vẫn luôn như vậy mà, mấy trường gần đây không ai dám chọc vào anh ấy cả."

"Không chỉ anh bà thôi đâu, một người là anh bà, một người Triệu Nghệ 赵艺, không ai dám chọc vào hai người này cả."

Nghe đến tên của Triệu Nghệ, Hà Nguyệt Tâm lập tức ngẩng đầu lên ngay.

Phương Viên hiếu kỳ hỏi: "Triệu Nghệ sao vậy?"

Cô có từng nghe qua tên của Triệu Nghệ, Triệu Nghệ là một đứa con gái, là học sinh của trường kế bên, tính cách của Triệu Nghệ không giống như bọn cô khi nói chuyện với giáo viên đều sẽ có chút khẩn trương.

Đám du côn nữ đứng đầu là Triệu Nghệ ngày ngày chơi chung với nhau, hút thuốc, xăm mình, đánh nhau, cúp học, đến cả giáo viên cũng không có cách nào quản nổi.

Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, thế giới này thế nhưng là tồn tại loại con gái như vậy.

Hai mắt của Hà Nguyệt Tâm nhịn không được sáng rực lên.

Kiếp trước thật ra cô và Triệu Nghệ là bạn của nhau.

Lúc đó còn vẫn chưa chuyển trường, có một lần bị đám du côn theo đuôi, là Triệu Nghệ đã xuất hiện và đuổi bọn họ đi.

Cô cảm thấy rõ ràng Triệu Nghệ là học sinh hư, nhưng lại không hề đáng sợ như bề ngoài tí nào cả, còn có chút đứng đắn nữa chứ.

Sau này lại gặp nhau vài lần nữa, tiếp xúc nhiều rồi thì hai người cũng thân dần hơn. Sau khi nhà cô phá sản thì Triệu Nghệ có tìm đến cửa để cho cô mượn tiền, muốn giúp cô.

Nhưng mà thời điểm bây giờ, cô vẫn chưa gặp cô ấy.

Mấy nữ sinh bàn chuyện bàn quái là bàn hoài không thấy điểm dừng.

"Nghe nói nó và Hà Lộ Từ trước giờ đều không ưa nhau, hai người đó chỉ cần gặp nhau thì sẽ phân tranh cao thấp ngay."

"Hai người đó đều thật đáng sợ mà, nói chung là bất kể trên đường có gặp phải Hà Lộ Từ hay Triệu Nghệ thì tôi cũng phải vào đường khác mà đi ngay."

Mấy nữ sinh đang nói tới một nữa thì đột nhiên ngậm hết miệng lại ngay, Phương Viên hiếu kỳ hỏi: "Mọi người sao vậy?"

Mấy nữ sinh mở miệng nói nhưng không phát ra tiếng, chỉ Phương Viên chỗ cách chỗ họ không xa: "Triệu Nghệ!"

Hà Nguyệt Tâm nhìn theo ánh mắt của mấy nữ sinh thì thấy một nữ sinh thân hình cao gầy mặc nguyên bộ màu đen, tóc thắt bím sát da đầu và cột cao đuôi tóc lên, đứng trước cửa tiệm trà sữa cách đây không xa, đang khóa xe đạp của mình vào cột. Nguyên một cánh tay của cô gái đó đều là hình xăm màu đen, nhìn không rõ là xăm cái gì, nhưng xăm hết cánh tay ốm yếu đó, nhìn sao cũng thấy đáng sợ.

Sau khi khóa xong Triệu Nghệ tung chìa khóa trên tay hai lần, sau đó bước vào trong tiệm trà sữa.

Hà Nguyệt Tâm mắt sáng rực lên, vừa nói đến Triệu Nghệ thì cô liền thật sự gặp được bà ấy rồi!

Người bạn kiếp trước nghe thấy nhà bạn phá sản xong liền đưa than trong ngày tuyết ngay, thì nếu như trùng sinh rồi, bạn còn muốn làm bạn với người đó nữa hay không?

Đương nhiên là muốn rồi!

Hà Nguyệt Tâm vội vàng nói: "Tôi có chút chuyện, mọi người dạo trước tiếp đi, ngày mai gặp."

Nói xong liền bay thẳng vào trong tiệm trà sữa.

Phương Viên cũng vội nói: "Bà đi đâu vậy?"

Mấy nữ sinh còn lại thấy Hà Nguyệt Tâm chạy về phía Triệu Nghệ thì cũng gấp rồi.

"Nó không phải là đi tìm Triệu Nghệ đó chứ?"

"Đừng đi mà, đó là Triệu Nghệ đấy!"

Hà Nguyệt Tâm không thèm nghe tiếng í ới gọi sau lưng mình, trực tiếp đẩy cửa tiệm trà sữa ra và bước vào trong.

Tiệm trà sữa không có mấy người bên trong, người đến mua trà sửa đều là học sinh gần đây cả, nên đều bận đồng phục của nhiều trường khác nhau.

Triệu Nghệ và mấy nữ sinh chiếm cả một bàn, ai cũng đưa chân dài ra chặng hết cả đường, nhưng những người xung quanh lại không ai dám lên tiếng cả, tất cả đều cẩn thận vòng qua những đôi chân đó mà đi.

Liền ngay cả bàn của Triệu Nghệ đều không có ai dám sáp lại gần.

Dưới chân đám người Triệu Nghệ là ván trượt. Ván trượt của Triệu Nghệ nhìn vào là biết đã dùng nhiều năm rồi, bên viền ván trượt và bánh xe đều có vết ma sát lớn cả.

Đám người Triệu Nghệ vui đùa lớn tiếng, không có chút ý thức đây là chỗ công cộng nào cả.

Hà Nguyệt Tâm siết chặt quai balo, do dự một hồi liền đến trước quầy kêu mấy ly trà sữa.

Đám người Triệu Nghệ đang bàn coi tối hôm nay sẽ đi đâu chơi, mấy ly trà sữa liền được đặt lên bàn, cô ngước mắt lên xem.

Một cô gái tóc xõa ngang vai, mặc đồng phục của Thập Nhất Trung, tóc kẹp cái kẹp tóc sáng lấp lánh, nhìn ngoan vô cùng đang đứng trước mặt cô, và cười với cô.

Triệu Nghệ: "?"

Cả bàn không ai nói tiếng nào cả, những người còn lại trên bàn đều ăn bận rất phá cách, động tác mang đầy đặc tính phô trương của thiếu nữ nổi loạn giờ đang ngước đầu nghi hoặc nhìn cô.

Hà Nguyệt Tâm cười nói: "Tôi mời mọi người uống trà sữa."

Triệu Nghệ nhướng mày, nhìn ly nước đặt trước mặt mình, là vị chanh dây cô thường uống. Nhưng sao cô gái trước mặt lại biết được cô thích uống cái gì?

Tiệm trà sữa không lớn, tiếng của đám người Triệu Nghệ lớn vô cùng, bọn họ đột nhiên im lặng lại khiến tất cả mọi người đều bất giác nhìn về hướng bên này.

Đợi nhìn rõ là tình cảnh gì thì đều thấy có chút kinh hồn bạt vía.

Cô gái này thế nhưng lại dám bắt......chuyện với Triệu Nghệ ư?

Đám Triệu Nghệ quay đầu nhìn nhau, Triệu Nghệ cười ra tiếng: "Mày mới chuyển đến đây à?"

Tất cả học sinh của những trường gần đây né tụi cô còn không kịp nữa là, nói gì tới việc lại bắt chuyện với tụi cô chứ?

Hà Nguyệt Tâm gật đầu, nhìn ván trượt dưới chân bọn họ: "Mời mọi người uống trà sữa, mọi người cho tôi mượn cái này chơi đi, được không?"

Triệu Nghệ nhịn không dược có chút kinh ngạc, Hà Nguyệt Tâm từ đầu tới chân đều toát lên vẻ ngoan hiền cả, một cô gái như vậy sẽ biết chơi ván trượt ư?

"Mày biết chơi à?"

Hà Nguyệt Tâm trước đây không biết, nhưng kiếp trước sau khi chơi chung với Triệu Nghệ thì Triệu Nghệ đã dạy cô rồi. Lướt ván là một trong số ít những trò mà Triệu Nghệ thích, tuy rằng Hà Nguyệt Tâm không chơi được siêu như Triệu Nghệ, nhưng những kỹ thuật cơ bản cô đều biết cả.

Cô gật đầu một cách khá tự tin.

Đám Triệu Nghệ quay mặt nhìn nhau, đều cảm thấy có chút thú vị, cầm ly trà sữa trên bàn lên và đứng dậy: "Đi."

Bên cạnh Thập Nhất Trung là hai trường cấp 3 khác, những hàng quán ăn uống chơi có đủ hết, ở giữa 3 trường là một quảng trường không quá lớn cũng không hề nhỏ, bên cạnh quảng trường là sân bóng rổ.

Không ít học sinh sau khi tan học liền đến đó chơi bóng. Quảng trường cũng trở thành nơi mà phần đông học sinh tụ tập vui chơi.

Giờ đang là giờ tan học cho nên trên quảng trường đã có lát đát vài người rồi, Hà Nguyệt Tâm và đám Triệu Nghệ dừng lại tại một chỗ trống trên quảng trường.

Triệu Nghệ đặt ván trượt xuống đất, quay đầu xác nhận lại với cô: "Có cần tao dạy mày trước không?"

Muốn làm bạn với Triệu Nghệ thì lướt ván là lựa chọn không sai, vì có thể chứng minh được bọn họ có cùng chung sở thích với nhau, nên sẽ càng dễ tiếp cận hơn.

Hà Nguyệt Tâm lắc đầu. Chân nhẹ nhàng đẩy viền ván trượt, điều chỉnh lại phương hướng, một chân dặm lên trên, một chân nhẹ nhàng đẩy về phía trước, ván trượt liền bay thẳng ra ngoài.

Triệu Nghệ nhịn không được huýt sáo: "Không sai."

Cô quay đầu nhìn bạn mình, mấy người đó đang ngồi chồm hổm uống trà sữa, cũng có chút hứng trí nhìn Hà Nguyệt Tâm chơi.

Hà Nguyệt Tâm đạp đuôi ván trượt nhẹ nhàng xoay người, nhẹ như không tốn chút sức nào cả.

Trong mắt đám Triệu Nghệ hiện lên ý cười, còn có người nhịn không được hoan hô. Bọn họ đều thích chơi lướt ván, nhưng con gái chơi lướt ván thật sự quá ít rồi, hơn nữa Hà Nguyệt Tâm nhìn là biết thuộc loại có căn bản tốt rồi.

"Tao thích nó." Một người trong cả đám hoàn toàn không thèm che giấu ánh mắt tán thưởng nói, nhưng lại có chút đáng tiếc, "Chỉ là quá ngoan rồi, không phải một loại người với đám tụi mình."

Triệu Nghệ khoanh tay lại, một chân đạp lên bậc thang: "Sao nào, coi thường con gái ngoan ngoãn à?"

"Cũng không tới nổi đó, tao chỉ sợ tao sẽ tự ti thôi."

Nói xong cả đám người đều cười phá lên.

Hà Nguyệt Tâm lướt đến tận cùng quảng trường, trên người cũng ra một tầng mồ hôi mỏng, quay đầu lại huơ huơ tay với đám Triệu Nghệ, một chân đạp xuống đất, chuẩn bị lướt trở về.

Đang chuẩn bị tăng tốc thì trước mặt có một người chặn mất đường đi của cô, tỏ ý cô ngừng lại.

Quần áo trên người người đó đều là loại rộng thùng thình, trên áo in chữ cái màu hơi chói, trên tai còn đeo bông tai nữa.

Hà Nguyệt Tâm dừng ván trượt lại, người đó nhìn đồng phục trên người cô thì dừng lại một chút: "Cùng một trường thì dễ nói chuyện hơn. Người đẹp, chúng ta thương lượng một chuyện cái đi."

Hà Nguyệt Tâm cau mày: "Chuyện gì?"

"Em đi bên ngoài lướt được không, ở đây bọn anh chiếm dụng một chút"

Người đó cười có chút ân cần, nhưng lời nói ra lại có chút không nói đạo lý. Đằng xa còn có một đám người ăn mặc rất modern, nhìn cứ như đang quan sát tình hình bên này, chỉ đợi Hà Nguyệt Tâm dời tổ thôi là bọn họ sẽ qua liền.

Hà Nguyệt Tâm: "?"

Quảng trường là nơi công cộng, chú trọng việc có trước có sau. bọn họ nói muốn chiếm là chiếm, cho nên muốn đuổi cô đi, đây là đạo lý gì chứ?

Triệu Nghệ đứng đằng xa thấy Hà Nguyệt Tâm bị một thằng nào đó chặn đường, hơn nữa biểu cảm trên mặt Hà Nguyệt Tâm còn có chút không đúng nữa thì nhíu mày lại: "Đi, qua đó xem thử."

Cả đám người đều đi về phía Hà Nguyệt Tâm, đột nhiên có một người dừng bước chân lại: "Người đó......hình như tao gặp qua ở đâu rồi thì phải."

Đi gần lại cô mới nhìn rõ được mặt mũi của người đó, vỗ đầu một cái: "Tôi nhớ ra rồi, cái lần mà Hà Lộ Từ ra mặt, người này cũng có mặt đấy."

Học sinh mấy trường gần đây đều thích đến quảng trường chơi, quảng trường vừa gần trường, diện tích cũng không lớn lắm, nhưng lại lần địa bàn mà người người tranh giành.

Lần trước bọn họ cũng từng vì chuyện này mà đụng độ với đám người Hà Lộ Từ, thấy bọn họ là con gái nên bọn họ không động tay, nhưng vẫn không ai chịu nhường ai cả, cuối cùng Hà Lộ Từ ra mặt nên mới giảng hòa, nhưng sau đó cứ hai ba ngày lại phải tranh chấp vì chuyện này. Không xa có một đám người đứng đó, người này và đám người đó nhìn là biết đi chung rồi, chắc cũng là vì chuyện địa bàn mà giao thiệp trước với Hà Nguyệt Tâm.

Người còn lại lo lắng nói: "Người này có vẻ khá thân với Hà Lộ Từ đấy."

Nếu như người này kêu Hà Lộ Từ đến thì phải làm sao đây?

Trước đây thấy bọn họ là con gái nên không ai dám động tay với bọn họ. Nhưng Hà Lộ Từ trước giờ luôn rất bạo lực, không thể lần nào cũng ôm tâm lý hên xui may rủi thế này được.

Triệu Nghệ cười lạnh một tiếng: "Vậy thì càng phải qua đó xem mới được."