*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc nữa.
Hà Nguyệt Tâm thật sự là có cái nhìn mới hoàn toàn về Mục Xuyên, Mục Xuyên tuy rằng kiệm lời, nhưng khi trò chuyện với cô thì vẫn sẽ rất lịch sự mà nghiêng người nghiêm túc lắng nghe, sau đó cũng ngẫm nghĩ một hồi rồi mới nghiêm túc hồi đáp lại.
Ánh mắt của Mục Xuyên đặt hết lên người Hà Nguyệt Tâm, giờ cô đang cúi đầu xuống, tay sờ cằm mèo mẹ, khiến cho mèo mẹ thoải mái đến nổi híp cả mắt lại.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Hà Nguyệt Tâm vẫn là cô gái lương thiện như vậy.
Kiếp trước sau khi anh bị cuốn vào vụ lừa gạt mang tính thương nghiệp xong thì mới biết được đó là âm mưu của Mục Hoài, nếu để Mục Hoài tìm thấy anh thì cái chờ đợi anh chính là nạn lao ngục kéo dài mấy chục năm, cả nửa đời sau đều sẽ bị hủy hoại hết.
Nên anh chỉ có thể vừa lẩn trốn vừa chờ đợi thời cơ phản kích lại. Vì để tránh bị tìm thấy, cho nên anh đã ngụy trang thành người vô gia cư, cả ngày đều bận cái quần bạc màu và cái áo bành tô lớn dơ dấy nhìn không ra màu sắc vốn có của nó, rồi còn kết hợp với giày rách lổ và chải quả đầu che hết nửa khuôn mặt mình lại, mỗi ngày đều ngủ ở ven đường hoặc là dưới chân cầu.
Trên người anh tuy rằng còn tiền và có giấy tờ tùy thân, nhưng anh không dám đi thuê nhà nghỉ hay là đến những cửa tiệm nhỏ có CCTV để mua đồ. Vì để phù hợp với thân phận người vô gia cư của mình nên mỗi ngày anh chỉ ăn một bữa với bánh mì để giằng bụng, sau đó cứ khoác áo bành tô mà ngủ thẳng ven đường.
Lúc anh gặp cô bụng anh đói đến không được, nhưng siêu thị trước mặt anh lại tràn ngập CCTV, anh đã hai ngày không ăn gì rồi, nhưng giờ cũng chỉ có thể nhìn hàng bánh mì trong siêu thị không dời mắt được thôi.
Lúc này đột nhiên có một cánh tay trắng nỏn thon dài xuất hiện trước mặt anh, Hà Nguyệt Tâm đặt một cái túi nilon trắng thuần xuống trước mặt anh.
Anh ngước mắt lên nhìn, trên người Hà Nguyệt Tâm có đeo một chiếc tạp dề màu đỏ của cửa hàng thức ăn nhanh kế bên, ánh mắt cô sáng ngời, trong mắt không có chút chán ghét nào cả: "Cái này cho anh ăn này."
Anh từng gặp qua cô, cô là sinh viên đại học làm thêm ở cửa hàng thức ăn nhanh, thời gian làm việc của cô là ca khuya, làm từ tối tới rạng sáng hôm sau.
Anh cảm thấy rất ủy khuất, không dám tin rằng mình đã luân lạc tới nổi phải để người khác bố thí đồ ăn cho rồi. Hay là Hà Nguyệt Tâm đã đem mấy thứ mà người ta ăn không hết đến cho anh đây?
Anh không có ăn, không những không ăn mà anh còn vứt cả túi nilon ấy vào sọt rác luôn.
Nhưng Hà Nguyệt Tâm vẫn kiên trì cho anh đồ ăn mỗi ngày. Trong lúc vô tình anh thấy được, những đồ Hà Nguyệt Tâm cho anh đều là cô mua trước khi vào ca làm của mình, mỗi ngày đều không lập lại món ăn, dinh dưỡng cân bằng.
Sau này, Hà Nguyệt Tâm có mua cho anh gì nữa thì anh đều nhận hết.
Vì để Mục Hoài tìm không ra anh, nên cách vài ngày thì anh sẽ đổi chỗ dừng chân, bây giờ không thể ngủ tiếp ở đây nữa rồi nên anh đã chuyển đến chỗ cách cửa hàng thức ăn nhanh không xa.
Mỗi ngày lúc Hà Nguyệt Tâm tan ca thì đã là rạng sáng rồi, anh thấy vậy liền lén lút đi theo sau cô, hộ tống cô về nhà.
Nhưng mấy ngày sau, anh vẫn bị Mục Hoài phát hiện ra, Mục Hoài dựng nên một vụ tai nạn xe cộ, ngụy trang thành anh chết do tai nạn đó.
Lần nữa mở mắt ra thì anh đã trùng sinh rồi. Trong một năm trùng sinh này, anh vừa báo thù vừa tìm tung tích của Hà Nguyệt Tâm.
Anh vẫn luôn tưởng rằng Hà Nguyệt Tâm là một nữ sinh bình thường, cho nên vẫn chưa đặt giới hào môn vào trong phạm vi tìm kiếm, cũng là mấy ngày hôm trước nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm, kêu Bồi Nghị đi điều tra thì mới biết được Hà Nguyệt Tâm chính là thiên kim của nhà họ Hà.
Mục Xuyên nhịn không được hỏi: "Khi nào thì em về?"
Hà Nguyệt Tâm suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Ngày mai."
Ngày mai là về rồi sao?
Ánh mắt Mục Xuyên tối đi, anh vốn còn tưởng rằng Hà Nguyệt Tâm sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa chứ.
Đợi Hà Nguyệt Tâm về rồi, Mục Xuyên liền trở về phòng sách.
Bồi Nghị thật không dám tin vào mắt mình, Mục Xuyên thế nhưng lại cười rồi, còn là cười với Hà Nguyệt Tâm nữa. Nửa ngày trời rồi cậu vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Đợi cậu quay lại phòng sách thì thế nhưng phát hiện Mục Xuyên đang ngồi ngây người trước bàn làm việc, cậu càng chấn động và kinh ngạc hơn nữa rồi.
Mục Xuyên thấy cậu liền khôi phục lại vẻ mặt lạnh như băng thường ngày, chỉ là ánh mắt vẫn có chút mờ mịt.
"Bồi Nghị."
Bồi Nghị vội đứng thẳng người dậy, cung kính đáp vâng một tiếng.
Sau đó Bồi Nghị thế nhưng lại nghe thấy trong giọng nói của Mục Xuyên hình như có mang chút khẩn trương, anh nhẹ nhàng hỏi: "Cậu nói......nên làm thế nào để theo đuổi con gái thì mới có thể khiến cho cô gái đó thích tôi nhỉ?"
Bồi Nghị đực mặt ra. Mục Xuyên muốn theo đuổi con gái? Theo đuổi ai? Cô gái hồi nãy ư?
Hai mươi năm nay, vận đào hoa bên người Mục Xuyên không hề ít, nhưng lại không có một đóa hoa nào có thể đến gần anh được cả, cậu còn xém chút tưởng rằng xu hướng tình dục của Mục Xuyên có vấn đề nữa.
Bây giờ Mục Xuyên đột nhiên muốn theo đuổi con gái, đây là cây sắc nở hoa rồi à!
Nhưng dựa vào thân phận của Mục Xuyên thì loại phụ nữ nào mà không có được chứ, còn phải theo đuổi nữa à?
Bồi Nghị đột nhiên thấy phẫn nộ vô cùng. Cậu không muốn Mục tổng của bọn họ rớt giá như vậy!
Hai đầu lông mày của Mục Xuyên nhíu chặt lại, anh không có chút kinh nghiệm nào trong phương diện này cả, ngay cả khi trò chuyện với Hà Nguyệt Tâm hồi nãy thôi cũng khiến anh nhịn không được mà có chút khẩn trương rồi.
Nhìn thấy thái độ của Hà Nguyệt Tâm không còn kháng cự anh nữa thì trong lòng anh lại dấy hy vọng. Có lẽ là anh vẫn có cơ hội có thể khiến Hà Nguyệt Tâm thích anh.