Thư Quân tới Tây Uyển, nhìn thấy phụ thân Thư Lan Phong gấp đến độ đi qua đi lại ở trong phòng. Thư Lan Phong không biết tình hình, trách cứ Thư Quân.
“Con đợi lát nữa dọn đồ về Tây Uyển, Lưu An Cung kia đâu phải chỗ chúng ta có thể ở? Con nhìn xem, hôm nay thiếu chút nữa chọc phải sóng gió rồi. Tuy Ấu Quân có ý tốt, nhưng không thể phá vỡ quy tắc được.”
Thư Quân nhìn vẻ mặt phụ thân phong trần mệt mỏi, sự tủi thân trong lòng suýt chút trào ra. Nàng muốn đến Lưu An Cung ở lúc nào chứ? Nếu không phải Hoàng đế ép nàng thì hôm nay nàng cũng không cần chịu hoảng sợ lớn như vậy. Hôm nay đã có thể nhìn thấy sự hống hách của Tạ Vân, nếu thật sự cùng Tạ Vân thờ chung một chồng, sợ là không biết nàng sẽ c.h.ế.t như thế nào. Đáng tiếc Thư Quân chỉ có thể nuốt xuống một bụng đầy nước đắng này, nàng không dám nói với phụ thân, chỉ gật đầu.
“Nữ nhi đã biết, nhưng mà hiện tại Ấu Quân đang ở trại nuôi ngựa chờ nữ nhi. Đợi sau khi quay về, nữ nhi lại dọn được không ạ?”
Thư Lan Phong thấy hốc mắt nữ nhi phiếm hồng, nước mắt muốn rơi lại không rơi, chỉ cho là nàng sợ hãi, đau lòng đến cực điểm: “Kiều Kiều đừng khóc, trách giọng điệu cha không tốt đã doạ đến con.”
Thư Quân sợ phụ thân lo lắng, xoa xoa khóe mắt: “Con không có việc gì đâu cha, cha đi làm việc đi.”
Thư Lan Phong thực sự còn có rất nhiều công vụ, dặn dò Thược Dược chăm sóc tốt Thư Quân xong thì rời đi.
Chủ tớ hai người nghỉ ngơi sửa soạn một chút, đến buổi trưa thì ra khỏi hành cung.
Còn chưa vòng đến thảo nguyên phía trước, đã nghe được âm thanh phóng ngựa vào rừng thật lớn, chim nhạn bay về phía nam, tiếng ngựa hí hươu kêu, một dòng sông hẹp dài uốn lượn chảy ra từ phía đông cánh rừng, ngang qua thảo nguyên lại kéo dài đến phía tây.
Lúc chuẩn bị đi xuống, Thược Dược bỗng nhiên nhớ tới còn chưa mang theo túi nước, lại vội vàng chạy về Lưu An Cung. Thư Quân đứng đón gió, nhìn về phía khu vực săn bắn, một sắc xanh um, dãy núi vờn quanh, bốn phía rậm rạp cành lá, những thiếu niên và cô nương mặc những bộ quần áo tươi mới, tô điểm cho cảnh núi non mênh m.ô.n.g trùng điệp.
Hai mặt của cánh rừng đều có thể đi săn thú, lối vào có một cái chuồng ngựa, bên trong có rất nhiều ngựa lớn. Từ xa có thể nhìn thấy Vương Ấu Quân đang chọn ngựa ở phía tây khu rừng, Thư Quân chậm rãi đi tìm nàng ấy.
Thảo nguyên rất rộng lớn, mắt nhìn thì thấy không xa bao nhiêu, lúc đi lên lại vô cùng mất sức.
Phong tục dân gian Đại Tấn cởi mở, tuy nam nữ có khác biệt, nhưng cũng không quá mức hà khắc, chẳng hạn như nam nữ chưa lập gia đình có thể đi chơi cùng nhau. Thư Quân bước lên đồi cỏ rậm rạp, nhìn thấy trưởng tỷ Thư Linh và Thế tử Liễu hầu gia đang đứng cách đó không xa.
Vóc dáng Liễu Minh Thần không cao lắm, chỉ hơn trưởng tỷ nửa cái đầu, nhưng biểu cảm của y cực kỳ dịu dàng. Y thấy trên tóc trưởng tỷ có dính chiếc lá, lặng lẽ lấy xuống cho nàng ấy. Trưởng tỷ là một người đoan trang nghiêm túc như vậy, ở trước mặt y cũng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng dịu dàng.
Không biết hai ngươi đang nói cái gì, cùng nhau đi vào trong rừng. Liễu Minh Thần thấy trong tay trưởng tỷ có cái túi nước, chủ động nhận lấy. Tay áo rộng trưởng tỷ rũ xuống, Liễu Minh Thần lặng lẽ lại gần cái tay kia của trưởng tỷ, Thư Quân rõ ràng nhìn thấy ngón tay hai người lặng lẽ chạm nhau bên dưới tay áo rộng che giấu.
Phóng tầm mắt nhìn lại, thảo nguyên nơi nào cũng có đôi có cặp, có trượng phu trẻ tuổi đỡ thê tử lên ngựa, nắm tay đi dạo khắp núi non, có mẫu thân dẫn con nhỏ chơi đùa trên đồng cỏ. Cho dù là quan lão gia hơi lớn tuổi một chút, cũng tay sau lưng đưa thê tử vừa nói vừa cười đi dạo về phía lều trại.
Thư Quân không kiềm được cảm thấy cực kỳ hâm mộ, hình ảnh này tươi đẹp như pháo hoa nở rộ, đáng tiếc không thể thuộc về nàng.
Nàng cũng không biết cả đời này phải làm sao bây giờ?
Mặc dù có thể thành công thuyết phục Hoàng đế từ bỏ nàng, nhưng nàng còn dám gả chồng sao? Nàng không dám, nam nhân không chiếm được luôn còn nhớ thương. Nếu nàng gả chồng sinh con, một ngày nào đó đế vương không vui, muốn nổi cáu lên người nàng, nàng không dám liên lụy người khác.
Rời xa kinh thành tha hương tham sống sợ chết, khát vọng cả đời của cha sẽ chôn vùi trong tay nàng.
Ánh mặt trời rõ ràng là nóng cháy, trên người nàng lại không hiểu vì sao lại rét lạnh.
Vương Ấu Quân ở phía xa phát hiện ra nàng, vẫy tay với nàng. Thư Quân tạm thời đè xuống suy nghĩ chua xót, bước nhanh chạy về phía nàng ấy.
Lúc này một giọng nói ẩn chứa khàn khàn gọi nàng.
“Quân muội muội.”
Thư Quân đột nhiên ngừng bước chân, chậm rãi quay đầu sang.
Chỉ hơn nửa tháng không thấy, Bùi Ngạn Sinh dường như đã thay đổi thành người khác. Hắn ta gầy gò ốm yếu, hàm dưới đầy râu, hốc mắt lõm sâu, một đôi mắt đã không còn thần thái của ngày xưa, chua xót nhìn Thư Quân.
Sau khi nhìn thấy gương mặt kia của Thư Quân, đôi môi khô khốc của Bùi Ngạn Sinh giật giật, thay đổi xưng hô: “Thư cô nương.”
Thư Quân nhìn hắn ta như vậy, trong lòng nghẹn muốn chết.
Ban đầu nàng ngại Bùi Ngạn Sinh làm việc không có đầu óc, bây giờ mới biết được, Bùi Ngạn Sinh cũng không phải là người mà nàng có thể mơ ước.
Hiện tại nói gì cũng không có tác dụng, nơi đây đều là tai mắt Hoàng đế, Thư Quân càng không dám nói chuyện với hắn ta. Mọi chuyện là kết cục đã định, không bằng nhẫn tâm chút mới tốt, Thư Quân không nói lời nào, xoay người chạy đi.
Bùi Ngạn Sinh ở phía sau cũng không đuổi theo.
Thư Quân một mạch chạy đến bên cạnh Vương Ấu Quân. Nàng ấy cũng thấy Bùi Ngạn Sinh, thấy hắn ta còn nhìn chằm chằm Thư Quân thì ‘chậc’ một tiếng, kéo Thư Quân vào trong rào chắn bên cạnh chuồng ngựa, ngăn cản tầm mắt Bùi Ngạn Sinh.
“Muội không phát hiện Bùi Ngạn Sinh không ổn sao?”
Thư Quân mờ mịt nhìn nàng ấy: “Có ý gì?”
Vương Ấu Quân ôm lấy vai nàng, sắc mặt một lời khó nói hết: “Khoảng thời gian trước Bùi Ngạn Sinh chịu cú sốc lớn, ở trong nhà không ăn không uống. Lâm Xuyên Vương phi hạ một liều thuốc mạnh cho hắn ta.”
Thư Quân trợn to mắt, lộ vẻ mặt nghi hoặc.
Vương Ấu Quân kề sát vào bên tai nàng nói: “Vương phi lén cho nhi tử ăn loại thuốc đó, lại đưa cháu ngoại gái của mình vào phòng hắn ta. Hai người một đêm xuân, hiện giờ hai nhà đã bắt đầu nghị thân, chắc là cuối năm sẽ đón về đây”.
Thư Quân lắp bắp kinh hãi, đáy lòng cuộn lên sự ghê tởm, sắc mặt ngơ ngác không nói nên lời.
Sau một lúc lâu, mắt đen của nàng chuyển động, giọng nói trầm xuống: “Cũng tốt, ít nhất không hề bị muội làm lỡ dở."
Vương Ấu Quân lại nhìn phía Bùi Ngạn Sinh, thấy hắn ta đã rời đi từ lúc nào không biết, lúc này mới kéo Thư Quân ra.
“Được rồi được rồi, chuyện cũng đã qua, muội cũng đừng khổ sở. Nói một câu thật lòng thì cho dù không có cữu cữu, hai người các muội cũng không lâu dài được.”
“Hoài Dương Vương phi chỉ kiêu căng ngạo mạn, làm việc gì cũng còn tính đến sĩ diện. Lâm Xuyên Vương phi đến loại chuyện như vậy mà cũng làm được, bà ta không thích muội, không biết chừng sẽ giày vò đến mức nào nữa.”
“Được, không nói chuyện này nữa. Chúng ta cưỡi ngựa đi?”
Vương Ấu Quân chọn cho Thư Quân một con ngựa vừa gầy vừa lùn. Thư Quân cẩn thận ngồi lên, nắm chặt dây cương không dám lộn xộn. Bản thân Vương Ấu Quân cưỡi ngựa rất giỏi, nhưng lại không biết dạy người khác như thế nào. Hai cô nương lăn lộn một lúc, cũng chỉ đảo quanh có một chỗ.
Vương Ấu Quân có phần nhụt chí, Thư Quân cũng bị giày vò đến thở hồng hộc.
Đúng vào lúc này, Thành Lâm từ trong rừng tuần tra ra, đụng phải hai vị cô nương đang chán nản ở chuồng ngựa. Hắn liếc mắt nhìn thêm một cái, Vương Ấu Quân nhìn thấy hắn thì bốc hỏa, quay mặt đi.
Vương Ấu Quân thấy hắn chủ động tiếp lời, cũng không thể làm bộ không nghe được, lạnh như băng nói: “Quân muội muội không biết cưỡi ngựa, ta đang dạy muội ấy.”
Thành Lâm gãi má, liếc nhìn Thư Quân một cái, giọng điệu vẫn cà lơ phất phơ như vậy: “Học cưỡi ngựa đúng không?”
Vương Ấu Quân không chịu nổi dáng vẻ này của hắn, không hé răng.
Thư Quân chỉ con ngựa lùn kia: “Thành Tướng quân, ta cưỡi con ngựa này nhưng mà làm thế nào nó cũng không chịu đi. Tướng quân có biết là tại sao không?”
Thành Lâm cười nói: “Mặc dù ta có thể cưỡi ngựa, nhưng lại không biết dạy người khác. Có điều, ta có thể mời người dạy tới!”
Vương Ấu Quân thầm nghĩ như vậy là tốt nhất. Nàng ấy cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt xấu xa của Thành Lâm, nhưng mà người ta chịu giúp đỡ, nàng ấy cũng không thể hiện quá mức rõ ràng: “Vậy đa tạ.”
Thành Lâm không nói hai lời lập tức rời đi. Hắn đến trước đài cao, gọi một thị vệ, dặn dò vài câu, thị vệ kia ra roi thúc ngựa rời đi.
Vương Ấu Quân đợi trong chốc lát không thấy người tới, cũng không để ở trong lòng. Thư Quân sợ nàng ấy mất hứng bèn nói.
“Tỷ mang theo ta cùng cưỡi đi, ta ngồi ở sau lưng tỷ là được.”
Phụ thân của Vương Ấu Quân cũng là lão tướng trong quân, huynh trưởng trong nhà cho nàng ấy chọn một con Ngọc Thông Mã, đương nhiên lần săn thú này nàng ấy cũng dắt tới. Nàng ấy xoay người lên ngựa rồi lại kéo Thư Quân lên, Thư Quân ôm eo nàng ấy, mặc cho nàng ấy rong ruổi.
Vương Ấu Quân lo Thư Quân sợ hãi, không dám phi quá nhanh. Hai người cưỡi khoảng chừng nửa canh giờ, đi đến một sườn núi cao cao. Tầm nhìn nơi này cực kỳ rộng lớn, đợi ngựa đi chậm lại, lúc này Thư Quân mới từ phía sau Vương Ấu Quân mở mắt ra, hai mắt bỗng chốc sáng ngời.