Hôm nay Thư Quân có chút xui xẻo, giờ Thân buổi chiều thấy trên cây hoa quế đọng một lớp tuyết dày, cho nên muốn lấy một ít tuyết để pha trà uống, nhưng do lòng bàn chân trơn trượt, té ngã một cái, chỗ mắt cá chân bị trẹo không nói, bên chân cũng bị xây xát trầy một lớp da, đau đến mức nàng nằm trên giường một lúc lâu cũng không nói được tiếng nào.
Sợ mẫu thân lo lắng, làm phiền bà trời lạnh còn phải tới thăm, cho nên nàng dặn dò Đơn ma ma không được để lộ ra.
Đơn ma ma nghĩ Tô thị mới vừa khỏe lên, cân nhắc nặng nhẹ rồi đồng ý. Thược Dược dùng dầu xoa bóp mắt cá chân cho nàng, Thư Quân đau đến sống không còn gì luyến tiếc uể oải nằm ở trên giường không nói một lời.
Khoảng chừng đến bữa tối, bên ngoài truyền đạt tin tức, nói là bệ hạ muốn gặp nàng, bảo nàng nửa canh giờ sau đi trà lâu gặp nhau. Dù sao Bùi Việt cũng là thiên tử, không thể không chú ý thể diện ban đêm xông vào khuê phòng nữ tử, chuẩn bị sắp xếp một nữ thủ vệ giỏi võ nghệ đi tháp tùng Thư Quân đến trà lâu. Thư Quân bất đắc dĩ chỉ có thể sai người nói cho hắn, nàng té ngã một cái không ra cửa được, lời này thực sự đã hù dọa Hoàng đế. Hắn ném xuống sổ con chưa xem xong, bất chấp thể diện, vội vàng mang theo thuốc mỡ tới Thư gia.
Tới khi sắc trời vừa tối xuống, tuyết dòng khúc xạ ra một tầng ánh sáng trắng, trong viện đột nhiên không còn âm khắp nơi yên tĩnh. Nàng vừa uống một chén cháo tổ yến nhỏ, ánh mắt mơ màng muốn đi ngủ, đau đớn thỉnh thoảng truyền đến làm nàng cứ tỉnh mãi.
Rèm châu bị xốc lên, có gió lạnh ùa vào, ánh nến trong nhà tối sầm lại. Thư Quân hơi hơi híp mắt, nhìn thấy hình bóng quen thuộc ở trước giường nàng. Từ góc độ này nhìn lại, bóng dáng hắn càng thêm cao lớn, hùng vĩ như một ngọn núi.
Nàng cũng không cảm thấy áp bách, mà lại là một cảm giác ấm áp và kiên định xưa nay chưa từng có.
Dòng nước ấm trào lên trong lồng ngực, nước mắt tràn ra từng giọt.
“Bệ hạ...”
Nàng đau đến độ không còn sức lực, ở trước mặt trưởng bối còn có thể miễn cưỡng cười nói, lúc này nhìn thấy hắn cảm xúc đã vỡ òa, không biết bắt đầu từ khi nào, nàng đã buông xuống hết thảy phòng bị ở trước mặt nam nhân này.
Bùi Việt cởi áo khoác dính sương lạnh ra, cúi người ôm tiểu cô nương của hắn vào trong ngực.
“Kiều Kiều, trẫm tới rồi.”
Thư Quân ôm chặt cổ hẳn, muốn tìm kiếm chút an ủi trong lồng n.g.ự.c hắn. Tiếc rằng chênh lệch thân hình quá lớn, nàng với không tới. Bùi Việt dứt khoát ngồi xuống giường của nàng, Thư Quân hoàn toàn rúc vào trong lòng hắn, muốn cọ cọ cổ hắn, Bùi Việt cũng chiều nàng.
Trong phòng có địa long, Thư Quân mặc không nhiều, chỉ một chiếc áo ngoài hồng đào, bên dưới là một cái váy lụa màu vàng cam, ở trong n.g.ự.c Bùi Việt có vẻ vô cùng nhỏ xinh.
Đệm chăn che kín bên dưới, Bùi Việt không nhìn thấy vết thương, dứt khoát vươn tay ôm cả người nàng từ dưới đệm chăn ra, đặt ở trên người mình. Một đôi chân tuyết trắng như ngọc hiện ra trước mặt hắn, mắt cá chân phía trong bên trái sưng rất to, đỏ rực, nhìn vô cùng chói mắt.
“Rất đau?” Bùi Việt nhẹ giọng hỏi nàng.
Nước mắt tiểu cô nương treo ở hốc mắt, khoé mắt đỏ bừng, hiển nhiên là đã khóc, nhưng lại là dáng vẻ cố gắng nhịn không khóc.
"Đau..."
Trên thực tế vết thương như vậy ở quân doanh xuất hiện rất phổ biến, gặp thời khắc khẩn cấp, các chiến sĩ cần phải mang theo vết trong ra trận. Trước kia ở biên quan Bùi Việt cũng không có một chút làm kiêu nào của Hoàng tử, ngày ngày gối giáo chờ trời sáng. Ở quân doanh, hắn nổi tiếng là dùng thủ đoạn cúng rắn, đời này chưa từng có người dám kêu đau ở trước mặt hắn, đây là lần đầu tiên.
Bùi Việt cũng thực sự đau lòng.
Hắn một lần nữa đặt Thư Quân ở trên giường, bản thân mình dời đến ghế gấm bên cạnh, lấy ra thuốc cao mang theo, cầm lấy mắt cá chân nàng, bôi lên một chút thuốc cao, nhẹ nhàng xoa nắn.
Lúc đầu Thư Quân sợ đau, nhưng sau khi bàn tay to rộng kia vuốt ve xoa bóp, vậy mà lại không đau như dự đoán.
Nàng cực kỳ tò mò, đôi mắt ngập ở mở to như minh châu.
Bùi Việt bị dáng vẻ của nàng chọc cười, dịu giọng nói: “Nằm đi, trẫm muốn dần dần tăng thêm sức lực.”
Thư Quân ngoan ngoãn dịch cơ thể xuống, nằm nghiêng người chống cằm. Mái tóc đẹp đen nhánh từ đầu vai nàng trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt kiều diễm, gò má hồng hào, đuôi lông mày quyến rũ, đôi mắt kia trong sáng như càng ngây thơ hồn nhiên như vậy, mới càng thêm rung động lòng người.
Bùi Việt vừa cẩn thận xoa bóp cho nàng, vừa liếc nhìn nàng, ánh mắt sâu lắng hơn trước kia vài phần.
“Quân doanh bị thương là chuyện thường ngày, vì nguyên nhân đó, quân y nghiên cứu chế tạo nhiều nhất là thuốc này. Trẫm lấy cho nàng là thuốc mỡ tốt nhất, dùng ba ngày, nhất định khỏi hẳn.”
Thư Quân nghe giọng hắn nói vô cùng bình thường, nhưng ánh mắt kia lại có chút xa lạ, nàng mơ hồ hỏi: “Ba ngày? Vậy ngày mai bệ hạ có tới không?”
Dứt lời cũng biết yêu cầu này của mình có chút vô lý, nàng vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Bệ hạ xoa rất thoải mái, tay nghề còn tốt hơn Thược Dược.”
Tiếng nói quá mềm mại, giống như lông vũ phất qua đầu quả tim hắn.
Thư Quân rất muốn gật đầu, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy ánh mắt hắn có chút nguy hiểm, vì thế ngây ngốc nhìn hắn không nhúc nhích.
Đuôi mắt nàng vương nước mắt, mắt ướt long lanh, mềm mại xinh đẹp nằm ở trên giường, là dáng vẻ rất dễ ức hiếp.
Bùi Việt nghiêng đầu đi, dời tầm mắt đến mắt cá chân nàng, yết hầu lên xuống, giọng nói lại không gợn sóng: “Kiều Kiều đã khen tay nghề trẫm, trẫm đương nhiên không thể làm Kiều Kiều thất vọng.”
Thư Quân thấy hắn đồng ý rồi, nhếch miệng nhẹ nhàng mim cười.
Lại không biết vì sao khi hạ váy xuống, miệng vết thương bên chân bị quét qua, nàng đau đến hít một hơi thật sâu. Bùi Việt tưởng mình làm nàng bị thương, dừng lại động tác: “Trẫm làm đau nàng sao?”
“Không phải...” Thư Quân cách đệm chăn chỉ vào miệng vết thương bên trong: “Là nơi này bị trầy da.”
Bùi Việt dựa theo vị trí ngón tay nàng, suy đoán là phần bên trong đùi, sắc mặt dừng một chút: “Thoa thuốc chưa?”
Thư Quân khẽ lắc đầu, khuôn mặt nhỏ lệch khỏi lòng bàn tay: “Không đâu, thoa thuốc sẽ không tốt, sợ để lại sẹo. Mặc kệ nó đau một chút là xong.”
Nữ tử yêu cái đẹp là chuyện đương nhiên.
Bùi Việt bất đắc dĩ nói: “Đợi lát nữa trẫm sai người đưa Ngọc Cơ Cao cho nàng, sẽ không để lại sẹo.”
Sau đó lại nói, “Nhịn một chút, trẫm phải dùng lực.”
“Vâng.” Thư Quân nghiêm túc gật đầu, dáng vẻ chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là ngay sau đó, nàng nhịn không được ui da một tiếng, đau đến trên trán chảy đầy mồ hôi.
“Bệ... Bệ hạ, ta... ta đau.”
“Không không, ta có thể chịu được, ta có thể.”
Ánh mắt nàng đảo loạn khắp nơi như nai con, giống như không tìm được nơi chống đỡ, trong miệng nói có thể chịu đựng, dáng vẻ lại là nhịn không nổi.
Bùi Việt vì tốt cho nàng, cũng không nương tay: “Quân Quân, cố chịu thêm chút nữa.”
“Vâng.”
"Á á á, ui da, a a..." Thư Quân một lát gật đầu, một lát lại lắc đầu, lại sợ bị người bên ngoài nghe thấy, cố tình đè thấp tiếng nói. Âm thanh rên rỉ đau đớn mềm mại phát ra giữa môi răng, tiếng thở dốc, tiếng kêu đau, tiếng oán trách đầy tủi thân còn mang theo vài phần không chịu nổi, thi nhau tràn ra.
Người biết thì hiểu rõ đây là đang chữa trị vết thương, người không biết lại tưởng rằng...
Ánh mắt Hoàng đế trẻ tuổi sâu hút nhìn không thấy đáy, nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra sống lưng cũng đã rịn ra một ít mồ hôi.
Chỉ là hắn không biểu hiện gì, đợi thuốc mỡ được xoa hoàn toàn thấm vào trong, mới buông lỏng tay ra.
Ngay khi hắn vừa buông ra kia, Thư Quân mềm oặt ngã ở trên giường, bàn tay mềm mại túm chăn thật chặt, chỉ có thở ra không có hít vào.
Bùi Việt vừa rửa tay, vừa nhìn dáng vẻ này của nàng, sắc mặt một lời khó nói hết.