Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Chương 61: Lộ tẩy (1)



Đầu óc Thư Lan Phong như bị sét đánh, không làm sao hạ thôi mực trong tay xuống được.

Đầu tiên là được đối đãi đặc biệt ở hành cung khiến mọi người chú ý, tiếp đó là xuất động Cẩm Y Vệ và Thái Y Viện cứu thê tử ông thoát nguy nan... Còn có cái dây đeo lưng màu xanh giống nhau như đúc, cùng với mùi thuốc khắp cơ thể không cách nào ngó lơ này nữa...

Mỗi một chuyện đều có thể được giải thích hợp lý, nhưng nhiều dấu hiệu như vậy tập trung lại một chỗ, Thư Lan Phong rất khó để không nghi ngờ.

Ông lén ngước mắt đánh giá vị Hoàng đế trẻ tuổi ngồi ngay ngắn ở sau bàn, dung mạo tuấn tú, cử chỉ nội liễm, ở trong triều nhấc đao hạ đao, ở chiến trường ung dung tự tại, khó có thể tưởng tượng một nam nhân hoàn mỹ như vây, lại cùng với con gái nhà mình...

Thư Lan Phong không dám tiếp tục nghĩ, trong lòng như bị buộc chặt một tảng đá, ép ông không thở nổi, chỉ có thể dựa vào sự nhạy bén của nhiều năm làm quan mà kiềm chế xuống.

Ông hạ cánh tay xuống, nắm chặt thỏi mực chậm rãi mài trên nghiên.

Ông không nói lời nào.

Tiểu nội sử giúp Bùi Việt mở lụa gấm ra, lại dâng lên bút chu sa ngọc.

Bùi Việt nhận lấy, nằm ở trong tay.

Hắn nhìn thấy đáy mắt Thư Lan Phong chợt lóe lên kinh ngạc rồi biến mất. Đêm qua Thư Lan Phong vốn đã sinh nghi, trước mắt có lẽ là đã kết luận. Trước giờ Bùi Việt đều chưa từng bối rối giống lúc này, vụng trộm với con gái nhà người ta, lại vừa vặn bị đối phương bắt được.

Hàng mày Bùi Việt cụp xuống, ở trong mắt Thư Lan Phong, hắn vẫn duy trì được sự cao thâm khó đoán mà một Hoàng đế nên có.

Nhưng Thư Lan Phong thật sự là nhịn không nổi rồi. Nhân lúc Bùi Việt còn chưa động bút, ông cắn răng nghiến lợi hỏi một câu.

“Bệ hạ bị thương à?”

Bút son trong tay Bùi Việt vừa động, không biết vì sao, hắn ngửi được một tia trào phúng trong giọng nói của Thư Lan Phong.

Ánh mắt hắn vẫn cố định trên lụa gấm, sắc mặt không hề thay đổi, trả lời: “Sáng nay tập võ không cẩn thận nên cánh tay hơi trật một chút.” Dáng vẻ không muốn nhiều lời, bắt đầu hạ bút.

Hắn hoàn toàn có thể thẳng thắn thừa nhận, cũng cho Thư Lan Phong thấy tâm ý muốn cưới Thư Quân, nhưng mà một khi thừa nhận, chẳng khác nào nói cho Thu Lan Phong, hắn và Thư Quân có quan hệ bí mật. Mặc dù chuyện này không phải chuyện gì lớn với một Hoàng đế, nhưng hắn không muốn để lại bất cứ nhược điểm nào với vị cha vợ này, càng không thể cho ông cơ hội chất vấn Thư Quân. Thư Quân da mặt mỏng, nhất định sẽ khóc đến hỏng người.

Thư Lan Phong nghe xong lời này, vẫn không dễ chịu chút nào, biểu cảm của Bùi Việt càng không sơ hở, trong lòng ông càng thêm chắc chắn.

Nhưng sau khi chắc chắn rồi.

Cho dù Hoàng đế có thừa nhận hay không, một khi đ.â.m thủng lớp cửa sổ giấy này, nữ nhi không thể không vào cung.

Thư Lan Phong tuyệt đối không thể đưa nữ nhi mỏng manh vào chốn hoàng cung ăn thịt người này. Cho nên ông giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì, thừa dịp Hoàng đế còn chưa hạ chỉ, nghĩ biện pháp đối phó.

Vì thế, Thư Lan Phong chỉ quan tâm hỏi một câu, mài mực xong thì lui sang một bên.

Quân thần hai người giữ kín tâm tư, cùng ăn ý mà không làm rõ.

Tôn Tế Tửu nghe nói Hoàng đế bị thương, bày tỏ lo lắng, vừa tỉ mỉ hỏi nguyên do, vừa khẩn cầu Hoàng đế yêu quý thân mình, Bùi Việt mim cười đối phó vài câu.

Một phong thư tay được viết xong, đưa cho Thư Lan Phong, đôi tay Thư Lan Phong nhận lấy, dáng vẻ cung kính không có chút sai sót nào.

“Thần cáo lui.”

Nhìn bóng dáng hai người Thư Lan Phong lui đi, đáy lòng Bùi Việt hoàn toàn trống rỗng. Biểu cảm của Thư Lan Phong không có một chút vui mừng nào khi nữ nhi được Hoàng đế sủng ái, thậm chí một tia vinh hạnh cũng không có, cũng có nghĩa là Thư Lan Phong không muốn để Thư Quân vào cung.

Bùi Việt đau đầu xoa xoa thái dương, ý thức được có thể sự việc sẽ tương đối khó giải quyết.

Một đêm này Thư Lan Phong không hồi phủ, ông uống mấy bình trà, vực dậy tinh thần tiếp tục ở lại Tàng Thư Các tìm đọc công văn hồ sơ, một mình trích lục thư mục cần thiết ra, sau đó giao cho tiểu nội sử giúp ông tìm sách. Ông bận rộn suốt đêm, cho đến khi trời tờ mờ sáng, tuyết hoàn toàn ngừng rơi, ông mới dọn dẹp đồ đạc rời khỏi Tàng Thư Các.

Khi ra cung đã thấy xe ngựa Thư gia ở bên ngoài Tây Hoa Môn đứng chờ. Thư Lan Phong ông tâm trạng nặng nề lên xe ngựa, đôi tay tay đan vào nhau ngồi ở bên trong xe nhắm mắt dưỡng thần. Một đêm không ngủ, thân thể ông cực kỳ mà ý thức lại vô cùng tỉnh táo.

Hoàng đế mới vừa đề bạt em vợ vào kinh, hoàn toàn thay đổi hoàn cảnh tam phòng và Tô gia, không tiếc tạo ra ân tình. Nhưng chuyện phải lấy hạnh phúc thậm chí là tính mạng của nữ nhi để đánh đổi, Thư Lan Phong không đồng ý. Ông tin rằng nếu em vợ hiểu được chân tướng, nhất định cũng sẽ lựa chọn giống như ông.



Cho dù thế nào, trước khi Hoàng đế hạ chỉ, ông phải thử phản kháng một lần.

Sau nửa canh giờ, xe ngựa ổn định vững chắc đến cửa lớn Thư gia. Lúc Thư Lan Phong xuống xe, một luồng gió lạnh xông vào mũi, ông nhìn quanh bốn phía thì phát hiện, ở thời điểm cả con phố đều đóng băng như thế này, ngõ nhỏ phía trước Thư gia lại được dọn dẹp sạch sẽ. Bản tính hạ nhân Thư gia như thế nào, Thư Lan Phong hiểu rất rõ, có thể một đường thông suốt hồi phủ, nhất định là Hoàng đế dặn dò tư binh, tạo điều kiện thuận lợi cho Thư gia. Thư Lan Phong lắc đầu xuống xe, trước tiên đi hậu viện thỉnh an buổi sáng lão thái thái, sau đó trở lại tam phòng. Đi ngang qua phòng ngoài, ông theo bản năng liếc mắt nhìn sân viện Thư Quân một cái, hỏi thủ vệ bà tử.

“Tiểu thư đâu?”

Bà tử trả lời: “Tiểu thư tỉnh trong chốc lát, lúc sáng uống một chút cháo rồi lại ngủ.”

Thư Lan Phong không nói gì, đến chính viện tắm gội rửa mặt rồi trở lại phòng. Đã là giờ Tỵ canh ba, Tô thị đã sớm thức giấc, dựa vào giường làm vớ cho ông. Thư Lan Phong sợ bà mệt, khuyên nhủ.

“Quân Nhi làm cho ta không ít, nàng cũng đừng phí sức làm cái này nữa.”

Tô thị mỉm cười, giữa hàng lông mày vẫn còn vẻ đẹp như khi còn trẻ: “Không phải là do thiếp nhàn rỗi quá sao?”

Thư Lan Phong nhớ tới nữ nhi yếu ớt, bị Thiên tử dụ dỗ khâu vá cho hắn, da đầu tê rần, ông im lặng một lát, rồi nói với thê tử.

“Lúc trước sợ nàng lo lắng, có một chuyện không nói cho nàng biết. Đã nhiều ngày Quân Nhi không lại đây đều không phải là cảm lạnh, mà thật ra là con bé bị ngã.”

Tô thị nghe vậy trượt cây kim một cái, đ.â.m vào lòng bàn tay, hốt hoảng nói: “Nghiêm trọng lắm không? Bây giờ sao rồi?”

Thư Lan Phong thấy sắc mặt thê tử kinh hoảng, vội vàng trấn an: “Không phải chuyện lớn, nàng đừng hoảng hốt. Hai ngày nay đã tốt hơn rất nhiều, nếu không ta cũng không dám nói cho nàng biết.”

Trái tim Tô thị rơi xuống, nước mắt chảy ra: “Thiếp nói chứ đứa nhỏ này ngày thường khỏe mạnh, làm sao mà mấy ngày liền không tới chính viện. Đơn ma ma nói là cảm lạnh, thiếp còn không để ý lắm. Không được, thiếp muốn đi xem con bé.”

Thư Lan Phong cười ngăn lại: “Đừng nóng vội, hay là thế này, ta bảo Đơn ma ma mang theo người đưa con bé đến chính viện, ta bận rộn nhiều việc, trở về sẽ nghỉ ngơi trong thư phòng, không làm phiền hai mẹ con.”

Tô thị nghe vậy lộ ra ý cười: “Cũng được, vậy lão gia thiệt thòi chút.”

Bà căn bản không biết Thư Lan Phong có tính toán khác, Thư Lan Phong cười không nói tiếp, quay lưng gọi Đơn ma ma đi đưa Thư Quân đến đây.

Khoảng đầu buổi trưa, Thư Quân ngủ đến mơ màng đã bị bà tử nha hoàn đưa ra chính viện. Mấy ngày không gặp mẫu thân, Thư Quân vô cùng nhớ bà, vừa đến đã chui vào lòng bà làm nũng một lúc. Tô thị chỉ lo xem xét vết thương nàng đau lòng gọi bảo bối.

Thư Lan Phong thất thần nhìn nữ nhi trong chốc lát, đêm qua ông trắng đêm không ngủ, trước mắt đã chịu đựng không nổi, vừa dặn dò hạ nhân dọn bàn, vừa nói với Thư Quân.

“Kế tiếp con ngủ cùng với mẹ, cha đi thư phòng nghỉ ngơi.”

“Hả?” Thư Quân theo bản năng sửng sốt.

Thư Lan Phong nheo mắt lại nhìn nàng. Nếu là trước đây không biết nàng sẽ vui mừng biết bao nhiêu, bây giờ lại là phản ứng kiểu này, có thể thấy được là không vui.

“Sao vậy, con không muốn ở cùng mẹ à?” Tô thị là người đầu tiên phản ứng, lắc lắc Thư Quân.

“Dạ, không phải, đương nhiên nữ nhi muốn...” Thư Quân bồn chồn trong lòng, miễn cưỡng lộ ra nụ cười. Nàng sợ bị Tô thị phát hiện lập tức nhào vào lòng bà, Tô thị bị nàng làm cho cả người ngứa ngáy, cười xoa đầu nàng.

Thư Lan Phong đi ra ngoài, được nửa đường, thấy Thược Dược bưng sọt thêu đi vào trong, ông bỗng nhiên gọi nàng ấy lại.

“Đợi đã.”

Thược Dược vội vàng ngừng bước chân, quay trở lại thỉnh an Thư Lan Phong: “Lão gia, ngài gọi nô tỳ có việc sao?” Thư Lan Phong nhìn thoáng qua chính phòng, tránh đến dưới góc hành lang nói chuyện: “Hậu viện nhiều người, thiếu một mình ngươi cũng không ít. Hôm nay cho ngươi đi thư phòng ở ngoại viện quản chuyện trà nước.”

Thược Dược vừa nghe đã biết là hỏng việc, sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống ‘bịch’ một tiếng, nghẹn ngào nói:

“Lão gia, nô tỳ sai rồi, ngài có chuyện gì cứ phạt nô tỳ mấy gậy, hoặc là trừ bạc của nô tỳ cũng được. Ngàn vạn xin đừng để nô tỳ rời khỏi tiểu thư.”

Đương nhiên Thư Lan Phong biết Thư Quân không có Thược Dược không được, chẳng qua là ông muốn doạ một chút thôi, sắc mặt lạnh nhạt trước nay chưa từng có.

“Ngươi muốn ở lại bên cạnh Quân Nhi cũng không phải không được. Thứ nhất, phải giữ kín miệng, không được nói bậy một chữ, thứ hai, nhớ kỹ ai mới là chủ tử của ngươi.”

Thược Dược như sét đánh ngang tai, cả người quỳ sụp xuống, dập đầu trên mặt đất: “Nô tỳ đã rõ.”

Mỗi ngày Thược Dược đều thấp thỏm bất an, sợ một ngày nào đó sự việc bại lộ. Hiện giờ Thư Lan Phong đã biết được chuyện của Thư Quân và Hoàng đế, Thược Dược lại dỡ xuống gánh nặng, đôi mắt ngập nước dập đầu mấy cái vang dội.



“Nô tỳ nghe theo lão gia sắp xếp tất cả, nhưng mà xin lão gia đừng trách tiểu thư. Tiểu thư cũng là không còn cách nào.”

Sao Thư Lan Phong không biết nữ nhi không có cách nào chứ! Tiểu cô nương ngốc nghếch kia, nhất định là thấy Hoàng đế cứu Tô thị, mới quyết tâm dùng cả đời của mình để báo đáp.

“Đi vào hầu hạ đi, trước tiên đừng lộ ra.” Ông cau mày đi ra bên ngoài viện.

Thược Dược vội vàng lau mắt, một lần nữa ôm cái sọt vào chính phòng.

Một ngày này chưa nói tới tâm trạng Thư Quân tốt hay không, thật sự nàng cũng không nhất định phải gặp Bùi Việt, chỉ sợ hắn ban đêm lại chạy đến. Sau khi dùng cơm trưa, thừa dịp Tô thị nghỉ ngơi, Thư Quân bảo Thược Dược nghĩ cách đưa tin tức ra ngoài. Thược Dược ngoài mặt đồng ý, lại không dám hành động. Thư Lan Phong dặn dò nàng ấy mặc kệ, nàng ấy xem như có mắt như mù.

Thư Lan Phong ngủ một giấc này đến lúc lên đèn, khi ông đi vào hậu viện nhìn thấy nữ nhi dựa vào trên giường La Hán thẫn thờ, Đơn ma ma bưng ghế gấm ngồi ở trước mặt nàng, cầm một lọ thuốc mỡ, xoa bóp cho Thư Quân.

Thư Quân thần sắc uể oải, thỉnh thoảng còn nhíu mày.

Thư Lan Phong chậm rãi dạo bước đến bên cạnh nàng, cúi người khẽ hỏi: “Đơn ma ma xoa không thoải mái như hắn sao?”

“Vâng.” Thư Quân không cần nghĩ ngợi gật đầu, chợt hoàn hồn: “Không phải, cha...”

Thư Lan Phong nhìn nữ nhi rơm rớm muốn khóc, một tia may mắn cuối cùng trong lòng cũng không còn.

Không sai!

Nam nhân đêm hôm khuya khoắt lẻn vào khuê phòng nữ nhi, giúp nữ nhi chữa thương chính là đương kim Thánh thượng.

Thư Lan Phong ngồi ở đối diện Thư Quân, đỡ trán, tâm tình phức tạp xưa nay chưa từng có.

Đường đường là Hoàng đế vậy mà lại tới xoa bóp chân cho tiểu cô nương, thật đúng là không để ý thể diện. Thư Lan Phong không biết nên khấu tạ thiên ân hay là nên tức giận.

Thư Quân thấy vẻ mặt thân đen thui, n.g.ự.c kịch liệt phập phồng. Gần đây nàng vẫn luôn do dự tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với phụ thân, mỗi khi sắp đến bên miệng lại có chút chần chờ, hoặc là không có tự tin nói với phụ thân nàng sẽ vào cung làm thiếp người ta, hoặc là muốn tham lam ở lại trong nhà yên ổn thêm một chút. Nhưng hiện giờ phụ thân đã hỏi ra câu nói kia, có thể thấy được là đã nghi ngờ nàng lén lút gặp nam nhân.

Thư Quân hít vài hơi khí lạnh, gạt đi nước mắt, nói với Đơn ma ma: “Ma ma, phiền người tránh đi một lúc, ta có chuyện nói với cha.”

Nàng còn chưa nói xong, Thư Lan Phong đã đưa tay ngăn cản: “Không, con không cần phải nói gì hết, cha cũng không muốn biết.”

Thư Lan Phong đứng dậy đi vào gian giữa phía Đông phòng Tô thị, lúc đi ngang qua bên cạnh Thư Quân, giọng nói chậm lại: “Con ngoan, không phải lỗi của con, tất cả cứ giao hết cho cha.”

Đêm càng khuya, trong lòng Thư Quân càng bất an, gió bắc gào thét thổi qua, thổi đến song cửa sổ rung động rào rào. Nàng sợ Bùi Việt không màng gió tuyết chạy tới tìm nàng, mặc dù nàng là nữ tử trong nhà không rành thế sự, cũng hiểu được cửa ải cuối năm là thời điểm trong triều bận rộn nhất. Ban ngày hắn dốc hết sức lực, ban đêm còn phải hứng gió lạnh tới một chuyến, Thư Quân tưởng tượng, trong lòng nhói đau.

Tô thị vốn nhạy bén, đương nhiên phát hiện hôm nay trượng phu và nữ nhi không đúng. Bà ôm Thư Quân vào trong ngực, nhẹ nhàng trấn an nàng: “Quân Nhi, có phải con và cha có việc gạt ta hay không?”

“Sao có thể?” Thư Quân đỏ mắt ngước nhìn bà từ frong ngực: “Cha nhìn trúng một người chịu tới cửa làm con rể, nhưng nữ nhi không đồng ý.” Đây là lý do thoái thác mà cha con hai người đã bàn bạc.

Tô thị cười, lại bắt đầu dò hỏi nam tử kia là người phương nào, giọng điệu của bà vô cùng mềm mại giống như khúc hát ru, ý thức Thư Quân dần dần hỗn độn, mơ mơ màng màng nói.

“Hắn vô cùng tốt... Tính tình trầm ổn...”

Tô thị càng nghe càng cảm thấy buồn cười, xoa xoa ngọn tóc nữ nhi: “Chẳng lẽ con đang nói mê sảng sao, trên đời còn có nam nhân tốt như vậy?”

“Có mà...”

“Đã tốt như vậy, vì sao con không đồng ý?”

Thư Quân ngủ mất.

Bùi Việt thật sự tới Thư gia, lúc nửa đêm ở giữa mênh m.ô.n.g gió tuyết. Hắn biết rõ Thư Lan Phong sẽ không để hắn gặp Thư Quân, hắn vẫn tới, hắn là muốn nói với Thư Quân.

Hắn không nuốt lời.

Cũng sẽ không nuốt lời.
— QUẢNG CÁO —