Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Chương 64: Bị lập mưu (1)



Chớp mắt mùa đông giá rét trôi qua, cỏ mọc chim bay.

Đêm trung tuần tháng Hai, không khí lạnh lẽo, Thôi Phượng Lâm khép áo choàng trên người, hỏi nha hoàn.

“Canh nhân sâm tổ yến chuẩn bị xong chưa? Ta phải đi đưa cho phụ thân.”

Nha hoàn bẩm: “Nô tỳ đi phòng bếp nhỏ lấy ngay.”

Đợi nàng ta rời đi, Thội Phượng Lâm đẩy cửa phòng ra, đi vào hành lang. Ánh trăng không sáng lắm, từng đám mây trôi qua, chim hót ríu rít, đợi một lát, tiểu nha đầu mang tới một hộp thức ăn nhỏ, Thôi Phượng Lâm lạnh mặt tiếp nhận, “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, không cần đi theo ta.”

Nói xong, một mình nàng ta mang hộp đồ ăn ra khỏi khuê phòng, đi về hướng cửa thuỳ hoa phía Tây hành lang, đến bên ngoài thư phòng phụ thân. Nàng ta đưa mắt nhìn qua, ngọn đèn dầu thư phòng chưa tắt, người ra kẻ vào, có thể thấy được phụ thân đang bận rộn. Thôi Phượng Lâm chậm rãi đi vào hành lang, có tôi tớ nhìn thấy nàng ta vội vàng hành lễ, đã tập mãi thành quen với sự xuất hiện của nàng ta, cung kính chỉ vào bên trong.

Sau khi Thôi Phượng Lâm đi vào, người hầu đóng cửa lại.

Thượng Thư Hộ Bộ - Thôi Minh Tu nghe được tiếng bước chân quen thuộc, đầu cũng chưa nâng: “Y Y tới rồi.”

Thôi Phượng Lâm nghe được tiếng gọi thân mật này, hàng mày nhăn lại: “Phụ thân, đã nói với người nhiều lần rồi, nữ nhi đã lớn, đừng nhắc lại nhũ danh này nữa.”

Cha Thôi cười không nói, tiếp tục đề bút viết chữ, Thôi Phượng Lâm đặt hộp đồ ăn lên bàn, lấy canh nhân sâm tổ yến ra, đẩy đến bên cạnh phụ thân.

“Người nghỉ một lát đi.”

Cha Thôi viết xong một tờ thư pháp kia, để bút xuống rửa tay, bưng canh nhân sâm lên chậm rãi thưởng thức, Thôi Phượng Lâm ngồi ở một bên ghế gấm hỏi ông ta.

“Phụ thân, hai đảng Lý - Cố tranh chấp, đã cháy nhà ra mặt chuột, ngài thấy thế nào?”

Cha Thôi nâng mắt phượng hẹp dài, nhìn nữ nhi một cái, tiếp tục chậm rãi uống canh.

“Theo cha thấy, sợ là Lý gia cứng không được bao lâu nữa.”

“Làm sao thấy được?”

Cha Thôi nhìn Thôi Phượng Lâm lộ ra vui mừng. Nữ nhi này thông minh từ nhỏ, huynh đệ Lý gia không người nào có thể thắng được nàng ta. Cha Thôi cũng cố ý bồi dưỡng nữ nhi, cho nên cũng không che giấu mọi việc trong triều.

“Đô Ngự Sử tân nhiệm Tô Triều Sơn không phải là nhân vật bình thường. Cha tình cờ nghe được quê hắn ở Giang Nam, hắn là một Đô Ngự Sử được lệnh điều động nhưng vẫn không vội vã vào kinh nhậm chức, mà lại về quê đến một hai tháng, nói một cách hoa mỹ là áo gấm về làng.”

Nói tới đây, cha Thôi ngừng lại một lát, vuốt chòm râu nói: “Ban đầu ta cũng tin như vậy, nhưng sau khi Tô Triều Sơn vào kinh, ta đã gặp hắn mấy lần. Người này tướng mạo đoan chính, tuyệt đối không phải hạng người ham hư vinh, nhà cũ của Lý gia lại ở Dư Hàng. Nếu ta không đoán sai, sở dĩ hắn dùng lại ở Giang Nam, có lẽ là phụng mật chiếu, tra gốc gác Lý gia, chỉ đợi thời khắc mấu chốt giải quyết dứt khoát, giúp dỡ bệ hạ bắt Lý Triệt.”

Thôi Phượng Lâm nghe vậy lộ ra thâm ý: “Thì ra là thế, con còn nói sao Đô Ngự Sử này vừa vào kinh đã khiến dư luận xôn xao, thì ra là bệ hạ bày mưu đặt kế. Cha, bệ hạ động vào Lý gia là việc tên đã trên dây không thể không bắn. Vậy có cách nào xoay chuyển không?”



“Có.” Cha Thôi đặt chén canh sâm xuống, ngồi thẳng người, đôi tay nhẹ nhàng gõ ở bàn, nhẹ giọng nói.

“Lúc Thái Thượng Hoàng sáng lập thiên hạ từng nhận lời, chỉ cần tứ đại trực hệ con cháu công huân thế gia đã theo ông ấy khởi binh năm đó không phạm tội tạo phản, thì sẽ tha.”

“Người trông coi nhà cũ của Lý Triệt chính là em trai duy nhất của hắn. Cho dù Tô Triều Sơn tra ra cái gì, chỉ cần đẩy việc này lên người khác, dòng chính Lý gia sẽ được bảo toàn. Bệ hạ nhiều nhất cũng chỉ có thể tước quan bãi chức, nhưng gốc rễ Lý gia cực lớn. Con thấy đó, còn không phải Tề Tranh này là người của Lý Triệt sao? Chỉ cần nền tảng không thay đổi, tầm ảnh hưởng của Lý gia vẫn tồn tại.”

Thôi Phượng Lâm cười lạnh: “Nói như vậy chẳng phải bệ hạ sẽ khó chịu giống như nuốt phải ruồi bọ sao?”

Cha Thôi cười cười: “Nếu không con cho rằng bệ hạ đang đợi cái gì? Hắn đang ép Lý Triệt làm phản! Lý Triệt nắm quyền trung tâm nhiều năm, môn sinh cũ lại trải rộng trên triều đình. Bệ hạ muốn thi hành chính sách mới, cần phải diệt trừ tận gốc Lý gia.”

Thôi Phượng Lâm nhìn cha Thôi: “Vậy phụ thân chuẩn bị làm gì? Có muốn giúp bệ hạ một phen không?”

Cha Thôi cao thâm khó đoán cười nói.

“Ta muốn giúp bệ hạ, nhưng mà bệ hạ phải có thành ý mới được. Ta giúp bệ hạ chấp chưởng Hộ Bộ, nữ nhi của ta lại đoan trang thanh tú như thế. Nếu bệ hạ chịu lập con làm Hoàng hậu, ta ắt vượt lửa qua sông không chối từ.”

Thôi Phượng Lâm nghe vậy cũng không làm bộ làm tịch giống tiểu nữ nhi ngượng ngùng e thẹn, mà lại than nhẹ một tiếng.

“Cha, bệ hạ một vị quân chủ đầy triển vọng, tính tình hắn và Thái Thượng Hoàng khác biệt. Thái Thượng Hoàng co được dãn được, sẵn sàng phản bội triều thần không cần mặt mũi, nhưng trong xương cốt bệ hạ lại có sự kiêu ngạo của nam lương Tiêu thị năm đó. Nếu cha thật sự muốn quy phục, đưa tiền bảo hộ đến trước mới được.”

Cha Thôi nghe vậy lộ ra vài phần khó xử: “Cha ở trong triều nhiều năm, làm việc luôn không nghiêng không lệch, nếu tùy tiện ra tay sẽ bị người khác chỉ trích.”

Thôi Phượng Lâm nói: “Một đời vua một đời thần, cha cần phải suy nghĩ cẩn thận mới được.”

Cha Thôi không lên tiếng.

Thôi Phượng Lâm cũng không khuyên nhiều, sau khi rời khỏi thư phòng, nàng ta nhìn trời cao xung quanh. Bệ hạ kiêu ngạo từ trong xương cốt, sao phụ thân lại không có! Ai thua ai thắng trong trận cờ quân thần này đôi khi chỉ trong một suy nghĩ mà thôi.

Thôi Phượng Lâm bỗng nhiên nhớ tới khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên kia của Thư Quân, đáy mắt hiện lên một tia sắc lạnh.

Giờ Tỵ buổi sáng hôm sau, nàng ta hẹn Lý Anh uống trà ở Nghênh Phong Lâu. Quán trà này gần Chính Dương Môn, đối diện khu làm việc, ngày thường quan liêu hạ nha cũng thích tụ tập ở chỗ này. Ban đầu quán trà này có tên là Nghênh Phượng Lâu, nhưng lại sợ phạm vào kiêng kị hoàng gia, nên sửa thành Nghênh Phong Lâu.

Thôi Phượng Lâm vừa đưa tin không tới một khắc, Lý Anh đã tới rồi. Nàng ta phong trần mệt mỏi, ngồi xuống là rót ngay cho mình một chén trà.

“Phượng Lâm muội muội không có việc gì sẽ không lên điện tam bảo, vì sao hôm nay hẹn ta? Có chuyện gì thì nói thẳng, ta không có sức nói chuyện phiếm đâu.”

Thôi Phượng Lâm cong cong môi, thấy khóe môi Lý Anh dính chút vệt nước thì đưa một cái khăn thêu sạch qua. Lý Anh này khắc ghi quy củ vào trong xương cốt, hôm nay thất thố như vậy, có thể thấy được Lý gia đang lâm vào tình cảnh thực sự khó khăn.



“Đương nhiên ta biết tỷ tỷ bận. Đêm qua ta nghe được một ít tin tức từ phụ thân, hôm nay đặc biệt tới tiết lộ cho tỷ tỷ.”

Lý Anh nghe vậy nghiêng mắt nhìn nàng ta, có chút không thể tin tưởng, hỏi: “Chuyện gì?”

Thôi Phượng Lâm nhẹ giọng nói: “Trước khi Đô Ngự Sử tân nhiệm Tô Triều Sơn vào kinh, đã âm thầm đi Dư Hàng một chuyến. Có lẽ ông ta đến Dư Hàng là để thu thập chứng cứ hỏi tội Lý gia.”

Lý Anh nghe vậy sắc mặt đột ngột thay đổi: “Sao có thể? Ngươi biết được chuyện này từ đâu?”

Lý Anh vẫn chưa tin, cắn răng căm hận nói: “Người này là quan mới nhậm chức, không có chỗ dựa, cũng không nhìn xem ông ta có mấy cân mấy lượng, kiến càng làm sao có thể húc được đại thụ?”

Đã vào lúc này rồi, Lý Anh còn mạnh miệng, Thôi Phượng Lâm cũng không còn gì để nói.

Sắc mặt nàng ta trầm tĩnh nói: “Lý tỷ tỷ đừng nên xem thường vị Tô đại nhân này, ngươi có biết thân thế của ông ta là gì không?”

Lý Anh còn chưa đến mức để một vị Ngự Sử tứ phẩm vào mắt, ánh mắt liếc Thôi Phượng Lâm: “Ông ta là người ở đâu?”

Thôi Phượng Lâm sâu kín cười, nâng chén trà nói: “Ông ta là em vợ của Tư Nghiệp Quốc Tử Giám - Thư Lan Phong, cậu ruột của Thư Quân.”

Lý Anh nhăn mày, không nói chuyện.

Thôi Phượng Lâm nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Thư gia rất được Thái Thượng Hoàng coi trọng, Thư Quân kia và hoàng gia lại dính líu không rõ ràng. Ai biết có phải Tô Triều Sơn kia nương nhờ Thư Quân leo lên Thái Thượng Hoàng thậm chí là bệ hạ hay không? Tỷ tỷ cần phải để ý.”

Lý Anh suýt nữa giận tới bật khóc, giống như một cây tùng bách cao vút trời bị một con kiến xem thường, khiến nàng ta cảm thấy vô cùng sỉ nhục và cực kỳ oán giận.

“Kẻ đần mộng tưởng!”

Lý Anh vịn bàn đứng lên, gió lạnh ngoài cửa sổ đập vào mặt, nàng ta hít sâu một hơi bình tĩnh lại, cụp mắt nhìn Thôi Phượng Lâm.

“Ý tốt của muội muội ta nhận, ta biết nên làm như thế nào. Chẳng qua,” Giọng điệu nàng ta bỗng nhiên thay đổi, trên mặt mang theo dò xét nhìn Thôi Phượng Lâm, “Ta và muội muội tuy có vài phần giao tình, nhưng cũng không đáng giá muội muội dốc lòng giúp đỡ. Muội muội có mục đích gì? Không ngại thì nói thẳng.”

Thôi Phượng Lâm dùng ngón tay thon dài nâng chén trà, thần sắc lạnh nhạt nói: “Ta giúp tỷ tỷ giữ được Lý gia, xin nhờ tỷ tỷ bảo đại thần dưới trướng Lý gia trợ giúp ta làm Hoàng hậu.”

Lý Anh ngây ra. Khoàng thời gian này nàng ta đã nhận ra, Bùi Việt không hề có chút ý tứ nào muốn cưới nàng ta. Lý Anh thẳng lưng, cười ngạo nghễ, đáy mắt còn cất giấu vài phần tự giễu: “Ta và bệ hạ có lẽ là không có duyên phận rồi, vậy thì tại đây, chúc mừng muội muội trước.”

Bỏ lại lời này, Lý Anh xoay người rời đi.

Từ đầu đến cuối đáy mắt Thôi Phượng Lâm không có nửa phần gợn sóng. Nàng ta ngồi một mình ở dưới cửa sổ, nhìn về hướng điện Phụng Thiên ở phía xa, lẩm bẩm nói:

“Bệ hạ, Phượng Lâm giúp ngài đến đây thôi.”
— QUẢNG CÁO —