Sau Khi Từ Hôn Ta Trở Thành Hoàng Hậu

Chương 76: Chương </span></span>69.2



Bùi Việt cũng không ngờ bị Thư Quân biết được, ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng, nhìn đôi mắt xinh đẹp sinh động của nàng.

(Ôn hương nhuyễn ngọc: chỉ thân hình mềm mại của cô gái.)

“Kiều Kiều, nàng còn nhỏ, năm nay mới 17 tuổi. Trẫm không muốn nàng mang thai quá sớm, đợi trễ một hai năm chúng ta sẽ sinh hài tử có được không?”

Thư Quân vừa rung động vì phần tâm ý này của hắn lại vừa chua xót muốn khóc.

“Nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Thượng Hoàng và triều thần đều gấp nha. Tuổi chàng không nhỏ, chúng ta không thể chờ.”

Nam nhân anh tuấn nghe được câu “tuổi không nhỏ” kia, ánh mắt trở nên u ám, lòng bàn tay chậm rãi vuốt khóe môi nàng.

“Nàng chê trẫm già sao?”

Tim Thư Quân chợt giật thót: “Không phải, chàng đừng hiểu lầm. Sao chàng lại già được! Thiếp chỉ nói là dưới gối chàng không có con, triều thần sẽ gấp, không có lợi cho xã tắc thôi mà.”

Tưởng tượng bản thân mình có thể đã xúc phạm tới hắn, Thư Quân liều mạng ôm gò má hắn hôn lên: “Bệ hạ đừng hiểu lầm thiếp, thiếp không có ý này. Chàng tốt bao nhiêu thiếp còn có thể không biết sao?”

Ánh mắt Bùi Việt vẫn sâu thẳm không nhìn thấy đáy, Thư Quân sốt ruột, dứt khoát bất chấp tất cả, cởi thắt lưng ra.

“Là thiếp ăn nói vụng về, chọc chàng không vui. Chàng trừng phạt thiếp đi, chàng cứ việc ức h.i.ế.p thiếp cũng được.”

Bùi Việt thật sự bị nàng chọc cười, chậm rãi bế nàng lên, Thư Quân ôm cổ thấy được đáy mắt hắn có một chút ý cười nhỏ vụn, trong lòng rốtcuộc không còn khó chịu nữa. Chỉ là nhìn thấy Bui Việt ôm nàng đi về phía bàn trang điểm, nàng đột nhiên nhớ tới lời ma ma dặn dò.

“Hai ngày này sẽ tới nguyệt sự, ngài nghỉ ngơi trước, đợi đến cuối tháng vừa lúc là ngày thụ thai tốt nhất. Ngài lại cùng phòng với bệ hạ.”

Cân nhắc giữa đắc tội trượng phu và thuận lợi thụ thai một lát, Thư Quân da mặt dày muốn từ trong n.g.ự.c hắn tránh thoát.

“Bệ... Bệ hạ, thiếp đột nhiên nhớ tới thân thể thiếp hôm nay không quá thoải mái, lời mới nói có thể thu lại không?” Bùi Việt nhốt nàng chặt chẽ trong ngực, quyết đoán nói: “Không thể.”

Nhìn dục vọng trong đáy mắt hắn càng ngày càng nặng nề, Thư Quân cũng hiểu được lúc này bảo hắn buông tay tương đối khó.

“Vậy... đêm nay có thể cho bệ hạ, nhưng mà cuối tháng bệ hạ có thể cho thiếp hay không?”



Bùi Việt thở chậm một lát, không lập tức tiếp lời.

Lúc đó Thư Quân đã bị hắn gác ở phía trên bàn trang điểm, cách mặt đất chỉ có một chút xíu khoảng cách. Thư Quân buông cổ hắn ra, đôi tay mò mẫm phía sau, chống trên bàn trang điểm, muốn thoát khỏi kiềm chế của hắn.

Bùi Việt nhìn nàng đang ở trước mặt, sâu kín hiện lên ý cười.

“Cô nương, nàng thật ngốc.”

*

Ngày mười sáu tháng Chín, Thư Quân mang theo bao lớn bao nhỏ rời khỏi hoàng cung.

Xe rồng to rộng nhét đầy hòm xiềng tráp hộp của nàng, tâm trạng Thư Quân không tốt, bảo Thược Dược và Linh Linh cùng đi theo ra ngoài.

Thư Quân không có sức lực nằm ở trên trường kỷ, vừa nhắm mắt trong đầu ầm ầm vang lên, toàn bộ là tiếng hộp trang sức rơi xuống đất.

Hắn quá xấu rồi, nhất định phải bắt nàng nhìn gương đồng, tận mắt nhìn thấy bản thân mình bị hắn khống chế từng chỗ một.

Từ bàn trang điểm đến bàn con, từ thư phòng đến giường La Hán, thậm chí ngay cả bàn cao bên cửa sổ cũng không tha. Thư Quân vừa mở mắt, khắp nơi đều là hình ảnh diễm lệ của hai người, không có cách nào, chỉ có thể thu dọn gành trang trốn ra cung một thời gian. Có lẽ tháng này hắn cũng không nhất định đồng ý với nàng, vậy thì mặc kệ hắn, để hắn phòng không gối chiếc, xem tháng sau hắn có đồng ý hay không.

Cách thời gian lần trước Thư Quân vừa ra cung mới nửa tháng, Tô thị không dự đoán được nàng trở về nhanh như vậy. Từ lúc Tô thị trở thành nhạc mẫu của Hoàng đế, trong nhà bái thiếp đến như nước chảy. Bà không muốn khoe khoang trước mặt người khác, cũng lười đi xã giao, lấy lý do ốm yếu từ chối hết, chỉ là có vài người dù sao cũng không thể từ chối được, ví dụ như Trưởng Công chúa phủ Đông Đình Hầu.

Trưởng Công chúa cùng con dâu cả và gia quyến vài vị quan trong triều tụ tập trong sảnh phòng Tô thị uống trà, lời trong lời ngoài đều đề cập đến chuyện con nối dõi Đế Hậu.

“Tháng trước có Đô Ngự Sử đại nhân Đô Sát Viện ở bên tai bệ hạ thì thầm một câu, bệ hạ đã thay đổi sắc mặt, nói cái gì mà ở bên tai trẫm nói gì thì nói, ai đến khua môi múa mép trước mặt Hoàng hậu thì c.h.é.m đầu người đó. Bệ hạ thật là thương nương nương.”

“Đúng vậy, nương nương thật là có phúc khí.”

Tô thị nghe được vài vị nữ quyến trọng thần kẻ xướng người hoạ thì biết ý đồ, nhất định là muốn bà đến trước mặt Hoàng hậu thúc giục một chút.

Tô thị cười trấn an: “Rảnh rỗi ta sẽ tiến cung xem một chút, các vị phu nhân thay ta đáp lời các đại nhân, việc này giao cho ta.”



Ngoại trừ bà không ai ôm nổi việc này.

Các phu nhân yên tâm chút.

Trưởng Công chúa cũng gánh áp lực lớn lao, mang theo nữ quyến trọng thần này nọ tới cửa, thấy Tô thị khai sáng như thế, trong lòng càng thêm vui vẻ.

“Được rồi, nói chuyện phiếm lâu như vậy, Thư phu nhân nên nghi ngơi.”

Đang muốn đứng dậy rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy Đơn ma ma từ bên ngoài hành lang vội vàng chạy tới, trên mặt thấp thỏm lo lắng.

“Phu nhân, phượng giá của nương nương ngừng ở ngoài cửa, chỉ là người vẫn luôn không chịu ra ngoài.”

Sắc mặt Tô thị biến đổi, gấp đến độ đứng bật dậy: “Sao lại như vậy?”

Đám người Trưởng Công chúa cũng rất lo lắng, kéo nhau đi ra ngoài.

“Nhanh đi nghênh giá.”

Đơn ma ma đỡ Tô thị cùng Trưởng Công chúa đi tuốt đằng trước, một bên giải thích: “Nghe Thược Dược nói, nương nương ở trong xe ngựa nôn mấy lần, sợ là do xóc nảy.”

Lời này vừa ra, Trưởng Công chúa và đám người trao đổi ánh mắt.

Có thể là xóc nảy, cũng có thể là cái kia.

Tô thị tâm như gương sáng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, chắc chắn nói: “Từ nhỏ Quân Nhi không quen xóc nảy, nhất định là lý do này.”

Nếu là không có, cũng có lời này chống đỡ.

Các phu nhân đều là người thông minh, đương nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó, sôi nổi phụ họa.

“Mỗi khi ta ngồi xe ngựa, cũng muốn nôn vài lần. Đến lúc lớn tuổi mới tốt hơn một chút.”

Mọi người thay nhau nói vài lời, một đường vội vã đi ra ngoài đón người.
— QUẢNG CÁO —