Sau Khi Vai Ác Hắc Hoá, Ta Thảm Rồi

Chương 14: Họa vô đơn chí



Nàng vẫn chưa tỉnh táo, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này nhưng mà hai tay chống trên đất thử vài lần đều không thành công, chân trần đột nhiên bị cầm lên, cả người Thời An run rẩy một cái, kinh ngạc ngẩng đầu lên, mờ mịt không nhìn thấy rõ vai ác đứng ở trước mặt mình.

Mục Trì Thanh rũ mắt không nhìn thấy rõ vẻ mặt, tay cầm mắt cá chân Thời An còn có chút run rẩy, hắn gắt gao cắn môi, lúc này mới không ngẩng đầu lên nhìn nàng, vải dệt chỗ chân trần bị thấm máu đỏ hết một mảng, đang có xu hướng lan sang xung quanh.

Hắn cúi đầu, thấp giọng nói thật nhanh: “Phải đắp thuốc.”

Một lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng “ừ” thút thít.

Mục Trì Thanh không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Thời An, hắn biết cởi tất của một cô nương là chuyện thất lễ, nhưng mà vừa rồi là rắn độc, mặc dù độc tính không mạnh nhưng nếu không kịp thời đắp thảo dược, trạng thái tê dại sẽ bộc phát nghiêm trọng.

Vành mắt Thời An vẫn còn đọng nước, lúc này đã hơi bình phục lại, thấy vai ác nhìn mình, nàng mơ màng nói: “Sao thế?”

Nàng vừa mới khóc, hai gò má đỏ bừng như cánh hoa đào, trong giọng nói còn kèm theo tiếng nức nở, giống như bị ấm ức không nhỏ.

Sắc mặt Mục Trì Thanh hơi lóe lên, một lúc sau liền rũ mắt xuống, lắc đầu nói: “Không có chuyện gì.”

Thời An hít mũi, thấy bộ dạng này của vai ác, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, vừa ấm ức vừa đáng thương nói: “Có phải không cứu được nữa không?”

Nàng rất nhanh đã cảm nhận được nửa người mình tê dại, cảm giác tê dại từ chân trần lan tràn đến cả chân, làm nên một trận đau nhói, khó chịu bất an: “Mục Trì Thanh, ta không cử động được.”

Cổ họng Mục Trì Thanh hơi động, hắn không biết cách an ủi người khác, cúi đầu nói thật nhanh: “Có thể giải độc.”

“Nửa giờ sau là có thể giải.”

Miệng vết thương tuy nói không lớn nhưng mà máu tươi chảy qua da trắng nhìn có vẻ quá ghê người.

Tay Mục Trì Thanh nắm chặt mắt cá chân khắc chế không được run rẩy, giữa mày hắn nhíu lại, dùng một tay khác đột nhiên đè lại mới thấy ổn.

Máu loãng bị bài trừ theo miệng vết thương chảy ra ngoài, theo lý thuyết thì hẳn là rất đau, nhưng mà Thời An bị độc của rắn làm tê dại, cái gì cũng không cảm nhận được, không nhúc nhích nhìn chằm chằm vai ác loay hoay.

Thảo dược giải độc có ở bên cạnh, ngoài cái này ra, Thời An còn nhìn thấy Mục Trì Thanh lấy từ bên hông ra một một viên thuốc, dùng ngón tay bóp vỡ rắc lên miệng vết thương của nàng sau đó mới đắp thêm một lớp thảo dược, lại dùng băng quấn chặt lại.

Thời An sụt sịt mũi một cái, nhỏ giọng hỏi: “Xong chưa?”

Mục Trì Thanh thấp giọng ừ một tiếng, đứng dậy qua loa bỏ lại một câu: “Ta đi tìm thêm một chút thảo dược.”

Thời An còn chưa kịp hỏi nhiều đã thấy bước chân đối phương vội vàng giống như là có việc gì đó rất gấp, cũng không quay đầu lại đi vào cánh rừng bên cạnh, nàng nhìn phương hướng đối phương biến mất, mím môi, có chút khổ sở.

Mục Trì Thanh đi nhanh, cách một khoảng cách mới dừng lại, sau lưng tựa lên một cây cổ thụ, thoát lực tựa lên cây, mồ hôi lạnh trên trán giống như lá rụng mùa thu thi nhau chảy xuống.

Hắn ngửa đầu thở ra một hơi, đáy mắt xẹt qua một tia u tối, tay rũ ở bên cạnh phát ra tiếng động nhỏ không dễ phát hiện, hắn vừa mới biết được mắt cá chân của cô nương lại tinh xảo như vậy, một tay đã có thể nắm hết được.

Hôm nay hắn mạo phạm tiên tử, ngày sau có thể bị trời phạt hay không?

Khóe môi Mục Trì Thanh khẽ động, trong lòng phát ra một tiếng cười nhạo, mấy đời luân hồi cũng không tránh thoát được, chẳng lẽ không được tính là trời phạt sao? Không gì có thể hơn cái này chứ.(TN x T Y T)

Hắn không ở trong rừng bao lâu liền xoay người trở về, chờ đến khi đứng trước mặt Thời An, tất cả cảm xúc đã được thu hồi lại, chỉ còn dư một ánh mắt khiến cho người khác không nhìn thấu được.

Thời An nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, lại hậm hực cúi đầu xuống.

Hắn nhíu mày lại, bước mấy bước đến gần, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”

Hỏi liên tiếp mấy lần cũng không nhận được câu trả lời, Thời An thậm chí còn không ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, Mục Trì Thanh nghiến chặt răng, không biết phải làm thế nào, hắn đang chuẩn bị hỏi tiếp thì nghe đối phương nói: “Không phải ngươi muốn đi tìm thảo dược sao, thảo dược đâu?”

Sắc mặt Mục Trì Thanh hơi thay đổi, vừa rồi hắn chỉ tùy tiện tìm một cái cớ, mình nói gì xong lại quên mất, hắn liếc nhìn Thời An, đối phương vẫn cúi đầu như cũ không chịu nhìn hắn, đáy lòng Mục Trì Thanh không hiểu sao lại luống cuống, nói: “Bây giờ ta đi ngay.”

Vừa mới ngồi dậy, tay áo đã bị người kéo lại, sau đó lại nới lỏng ra.

Thời An nhỏ giọng nói: “Ta sợ ở một mình.”

Mục Trì Thanh dường như ngồi ngay xuống theo một chút lực kéo kia, hắn nhìn người trước mặt, khắc chế dục vọng muốn chạm vào đối phương, nhẹ giọng nói: “Ừ, ta không đi.”

Thời An không lên tiếng, nàng vừa mới nhớ ra mình đang ở trong trò chơi, nghĩ đến dáng vẻ mình kinh sợ lúc nãy, nàng đang hối hận xấu hổ vô cùng, hai gò má giống như bị lửa thiêu vậy, nhanh chóng hiện lên một mảng đỏ.

Nàng ở trong đầu gọi hai tiếng: “Hệ thống, hệ thống!”

Sau một lúc mới nghe được câu trả lời: “Ký chủ, làm sao thế?”

Thời An: “Cậu đi đâu vậy? Vừa rồi tại sao không xuất hiện?” Theo lý thuyết, tình trạng như vừa rồi hệ thống phải nhắc nhở nàng mới đúng, vậy mà cậu ta lại không lên tiếng, quả thật có chút kỳ quái.

Hệ thống chậm rãi nói: “Xin lỗi, ký chủ, trò chơi đang được cải tạo.”

Thời An: “… Được rồi.”

Lúc này nàng đã khôi phục một chút cảm giác, có thể cảm nhận được hai chân mình còn tồn tại nhưng mà cảm giác tê dại vẫn còn, từng trận từng trận một, tạm thời không có tâm trí truy hỏi hệ thống truy cứu trách nhiệm.

Cảm giác đau xót quá khó chịu, Thời An cắn răng nỗ lực để bản thân không kêu rên ra tiếng, mới vừa rồi nàng khóc đã mất hết thể diện rồi, chắc chắn không thể để vứt bỏ hình tượng khi ở bên cạnh vai ác nữa.

Đúng lúc nàng đang chăm chú chịu đựng, trên đùi đột nhiên đặt lên một bàn tay, Thời An cả kinh run cầm cập, dùng sức ngẩng đầu lên, chỉ thấy bàn tay của vai ác đang đặt trên bắp đùi của nàng, dọc theo cẳng chân từ từ di chuyển xuống.

Thời An nhất thời hít ngược lại một ngụm khí lạnh, cơn đau vốn dĩ âm ỉ trong nháy mắt phóng đại mấy chục lần, quả thật vừa thoải mái vừa tê mỏi, khiến cho giọng nói của nàng cũng run rẩy: “Ngươi đang làm cái gì? Mau, mau dừng tay!”

Vai ác cũng không ngẩng đầu lên: “Ấn một chút sẽ tốt hơn.”

Cánh môi Thời An run rẩy, bắt lấy cánh tay đối phương còn chuẩn bị tiếp tục, từ chối: “Không, không cần, ta khôi phục từ từ là được…”

Tầm mắt Mục Trì Thanh rơi vào bàn tay hai người đang đặt chồng lên nhau, lông mi dài không nhịn được khẽ rung động, hắn mím môi, khắc chế thu tay về, gật đầu đồng ý.

Lúc này Thời An mới cảm thấy hô hấp một lần nữa thông thuận, còn lúc trước nàng nghĩ thế nào, kế hoạch làm thế nào để khôi phục hình tượng của mình trước mặt vai ác, vẫn là chờ lần sau đi, để cho nàng yếu ớt thêm một lúc nữa, nếu không nàng sẽ không kiên trì nổi mà trực tiếp đăng xuất khỏi trò chơi mất.

Trên đùi nàng tê mỏi đến khó chịu, muốn tìm chuyện rời lực chú ý đi, liếc mắt một cái nhìn đến vai ác không biết đang suy nghĩ cái gì, duỗi tay chọc chọc đối phương, nói: “Mục Trì Thanh, người kể chuyện cho ta nghe đi.”

Mục Trì Thanh sửng sốt, trầm mặc một lát, mới nói: “Ta không biết.”

Hắn chưa bao giờ nghe kể chuyện, những chuyện mà mẫu thân kể khi còn bé trải qua nhiều lần luân hồi như vậy, hắn cũng đã sớm quên rồi, sau khi nắm quyền, hắn sẽ càng không đi xem những thứ ảo mộng vô tri đó, những câu chuyện đó dưới cái nhìn của hắn vừa buồn cười vừa ấu trĩ.

Thời An có chút thất vọng, nhưng nàng tưởng tượng đến thân thế của vai ác, lập tức lại cảm thấy là mình suy nghĩ không chu đáo, tròng mắt nàng xoay chuyển, nâng mi hỏi: “Vậy những chuyện quỷ quái ly kỳ cũng không biết sao?”

Quả nhiên vai ác do dự một chút rồi gật đầu: “Có.”

Thời An chống cằm chờ đợi đối phương kể, nàng còn chưa từng nghe qua loại chuyện này đâu.

Chỉ là vai ác so với nàng tưởng tượng còn nhập tâm hơn, Thời An cho rằng sẽ nghe được chuyện tình yêu thê lương của yêu tinh và người, kết quả nghe xong toàn chuyện ly kỳ quỷ dị khủng bố lỗ tai.

Giữa khu rừng hoang dã, tuy nói còn chưa đến buổi tối nhưng cũng đủ dọa người, gió núi cuốn lá khô thổi qua trên mu bàn tay, Thời An sợ đến mức run lên, nếu không phải mắt cá chân bị thương, nàng đã lập tức nhảy khỏi chỗ này.

Nàng cả kinh phát hiện hình như bản thân khôi phục rồi, còn không kịp vui vẻ, mặt cỏ dưới thân vốn dĩ kiên cố đột nhiên buông lỏng, Thời An không hề phòng bị gì cả, cả người đột nhiên không kịp đề phòng ngã xuống.

Người xưa đã nói họa vô đơn chí.

Trong nháy mắt, cái gì nàng cũng không kịp nghĩ, hồn còn chưa định lại, đầu óc dường như trống rỗng, mãi đến mấy giây sau, nàng mới ý thức được mình cũng không ngã xuống, mà là bị vai ác nắm chặt tay, treo ở giữa không trung.

Nàng run run rẩy rẩy nhìn thoáng qua phía dưới thân mình, phát hiện dưới thân thế nhưng lại là một cái hố to, đáy hố dựng đầy cọc gỗ, nhọn hoắt chọc thẳng lên phía trên, ngã xuống một cái phỏng chừng lập tức sẽ bị xuyên thành quả thông.

Đại khái là thôn dân ở gần đây làm hố bẫy săn thú, lại che giấu quá kỹ, nàng và vai ác cũng không ai phát hiện ra, lúc trước nàng vẫn luôn ngồi ở bên cạnh hố sâu, bởi vì nàng nhẹ nên mới không ngã xuống. May mắn nàng bị thương ở chân, không thể động đậy, nếu không sợ là đã sớm ngã xuống, nếu như khi đó vai ác không ở đây, kết cục đại khái thảm không nỡ nhìn.

Thời An lòng còn sợ hãi thu hồi tầm mắt, cũng không rảnh lo đến nhiệm vụ trò chơi, vẫn nên tìm cách ra ngoài trước đã, nàng gọi hệ thống vài tiếng ở trong đầu, kết quả không hề có tiếng đáp lại.

Không phải xảy ra vấn đề vào ngay lúc này chứ!

Cái gì mà trò chơi lỗi, dễ dàng xảy ra bug như vậy sao?

Lại liên tưởng đến lúc trước hệ thống nói đang cải tạo, tim nàng không khỏi lạnh đi một nửa.